[Dịch]Quỷ Y Quận Vương Phi - Sưu tầm
Chương 45 : Quỷ kế của Nhiễm Nhi
                                            .
                                    
             Đường Tử Khiên cùng Vân Nhiễm lập tức cùng đen mặt, tức giận mắng: “Bồi cái đầu nha ngươi.”
Hắn vừa mắng xong lại nhớ tới một chuyện, hình như người ta vừa mới nói giúp mình.
Vân Nhiễm vừa liếc đã biết hắn suy nghĩ cái gì, thật là ngây thơ, Yến Kỳ là hồ ly, sao có thể tốt bụng như thế.
“Ngươi sao không mắng tiếp, đừng nghĩ là hắn có ý tốt nha, lúc trước sở  dĩ hoàng đế muốn đem ta gả cho ngươi đều tại vị quận vương này nhắc  tới.”
Vân Nhiễm vừa nói, Đường Tử Khiên nổi giận, nâng tay đột kích đánh một  đòn về phía Yến Kỳ, một quyền xé gió, gió quấn mưa bay, Vân Nhiễm lui  nhanh về sau nàng hiện tại không có nội lực, cũng không muốn bị nội lực  đả thương.
Bất quá một quyền của Đường Tử Khiên bị Yến Kỳ nhẹ nhàng hóa giải, tay  áo nhẹ nhàng vung lên một cỗ cường lực đánh ép về phía Đường Tử Khiên,  khiến hắn biến sắc, thân hình lui lại hai bước, lại nhìn thấy Yến Kỳ đã  tiêu sái rời đi, tâm thân thẳng tắp như tùng bách, không khỏi hận nghiến  răng.
Vân Nhiễm nhẹ nhàng an ủi: “Đường đại nhân, căn bản không cùng đẳng cấp,  trở về luyện tập cho tốt, sớm muộn cũng có ngày đánh bại tên yêu nghiệt  kia.”
Đường Tử Khiên nghe Vân Nhiễm nói sắc mặt lại càng khó coi, đang muốn  nói chuyện Vân Nhiễm đã dẫn nha hoàn nhẹ nhàng rời khi, bóng dáng tao  nhã mềm mại đến cực điểm.
Sau cùng hắn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, chậm rãi suy nghĩ cẩn  thận, hôm nay sự kiện chỉ hôn rõ ràng là Vân Nhiễm dụ hắn vào tròng,  nàng chính là phúc hắc âm hiếm. Hắn thế nhưng lại tự thân chui đầu vào  rọ nói nàng là người tốt, khá lắm Đường Tử Khiên tức giận rống to: “Vân  Nhiễm, ngươi là đồ yêu nữ.”
Đáng tiếc Vân Nhiễm đã lên kiệu rời khỏi ngự thư phòng.
Đường Tử Khiên giận đến đau lòng, sao hắn lại có cảm giác tâm địa Vân  Nhiễm và Yến Kỳ rất giống nhau, đều phúc hắc, âm hiểm giả dối, vô sỉ  tuyệt đối.
Trong lòng Đường Tử Khiên thầm mắng hai người này tâm địa đen tối, lúc  này ngoài cửa cung Vân Nhiễm đang cười trong suốt nhìn Yến quận trên xe  ngựa đối diện.
“Hôm nay cảm tạ Yến quận vương ra tay giúp đỡ, sáng sớm mai bản quận chúa sẽ chuẩn bị cho ngươi một phần đại lễ để cảm tạ.”
Giọng Yến Kỳ thản nhiên: “Quận chúa Trường Bình không phải đã tặng một  phần đại lễ cho bản quận vương sao? Bản quận vương sao lại có thể không  đáp lễ quận chúa, không nhờ có quận chúa, sao bản quận vương lại được  hoàng thượng khen thưởng, cho nên để tạ quận chúa bản vương sẽ hết sức  thúc đẩy hôn lễ của quận chúa cùng Đường đại nhân. Quận chúa không cần  lo lắng không gả được ra ngoài.”
Màn cẩm tú buông xuống, che đi dung mạo tuyệt sắc kia, xe ngựa phủ Yến  vương chậm rãi rời khỏi cửa cung. Mặt sau Vân Nhiễm thiếu chút phun máu,  nàng vốn muốn tính kế hắn ai ngờ hắn lại được lợi, hơn nữa còn tính kế  ngược lại nàng, còn nói nàng không gả được.
“Yến Kỳ ngươi mới gả không được, cả nhà ngươi đều gả không được.”
Vân Nhiễm tức giận phân phó: “Trở về vương phủ.”
“Ân, quận chúa,” Tiểu thái giám nhanh chóng trả lời, bọn họ cũng không  dám trêu chọc quận chúa Trường Bình, phủ Vân vương là phủ có thực quyền,  đến hoàng thượng cũng phải cố kỵ ba phần.
Bên trong xe, Vân Nhiễm vẫn mặt mày u ám, Lệ chi nhẹ nhàng khuyên can:  “Quận chúa, người đừng vì người khác mà tức giận bản thân, thật không  đáng, mới lại Yến quận vương hiện là tâm phúc của hoàng thượng, chứng tỏ  hắn rất thông minh, đâu có dễ đối phó, cho nên chúng ta  không cần vội,  có thể từ từ tìm biện pháp thu thập hắn, quận chúa nóng vội, cho nên  mới liên tục thất bại.”
Lệ Chi dứt lời, Vân Nhiễm cũng bình tĩnh suy nghĩ lại, đúng là nàng có  hơi nóng vội, từ lúc biết Yến Kỳ chính là người mình đã cứu, thế nhưng  hắn dám từ hôn nàng, nàng liền muốn thu thập hắn, có điều Yến Kỳ thật sự  không dễ đối phó.
“Ân, quả thật là do ta nôn nóng cũng quá khinh địch, từ giờ trở đi nếu có hành động ta sẽ tính toán thật cẩn thận.”
Vân Nhiễn an tĩnh lại, Lệ Chi cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng không hy vọng quận chúa bị Yến quận vương chọc tức.
Trong xe ngựa chủ tớ hai người đang nói chyện, đột nhiên bên ngoài có  tiếng động xe gió tiến vào, hơi thở quen thuộc khiến Vân Nhiễm khẽ động,  bất quá nàng cảm thấy Long Nhất đã động thủ, liền ra lệnh: “Long Nhất,  dừng tay.”
Long Nhất thu quyền lui vào chỗ tối, người tới trên xe ngựa nhìn Vân Nhiễm cười cười.
“Sư muội mặc dù mất công lực nhưng lại nhanh nhẹn nhạy bén hơn trước.”
Người vừa tới chính là người của Lưu Hoa Đường, cửu sư huynh của Vân Nhiễm Tần Lưu Phong.
“Sư huynh, sao huynh lại tới đây.”
Vân Nhiễm vui mừng, gặp nhị sư huynh tâm tình liền tốt lên. Tân Phong  Lưu vươn tay sờ đầu nàng, sủng nịnh: “Là sư phụ phái ta tới, gần đây  Phượng Thai Huyền có người tìm muội, cho nên sư phụ bảo ta tới báo cho  muội một tiếng.”
“Có người tìm ta, ai?”
Vân Nhiễm thấy kỳ quái, nàng ở Phượng Thái Huyền vẫn luôn che dấu hành  tung, ai sẽ tìm nàng, đột nhiên mắt nàng tối sầm lại: “Chẳng lẽ là người  của phủ Hoài Nam vương?”
“Trong đó có người của phủ Hoài Nam vương, cũng có một nhóm khác, cho  nên sư phụ bảo ta mang người đi điều tran những người đó là tới từ kinh  thành, cầm bức họa dịch dung của muội, tìm kiếm xung quanh chỗ muội ở.”
Vân Nhiễm tối sầm mặt, nhíu mày suy nghĩ, ở kinh thành ai sẽ tìm nàng,  lại còn là hình dáng sau khi nàng đã dịch dung. Nàng chợt nghĩ tới một  người đó là Yến Kỳ, vấn đề là hắn tìm nàng làm gia ah.q? Muốn báo ân  sao? hay là muốn giết người diệt khẩu, bất quá khả năng sau bị nàng loại  bỏ, bở vì ngày đó nàng không biết thân phận của hắn, cho nên hắn không  có lý do giết nàng. Như vậy chỉ còn khả năng thứ nhất báo ơn.
Vân Nhiễm nghĩ tới Yến Kỳ, lại bắt đầu tính kế làm sao thu thập được hắn, cười thật giảo hoạt nhìn Tần Lưu Phong.
“Sư huynh, làm giúp muội một chuyện được không?”
“Muội nói đi,” Tần Lưu Phong hắn vẫn luôn thương yêu sủng ái Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm cười quỷ dị nói: “Sư huynh, trên đời này có người giống hệt muội không.”
“Ách, làm như thế nào?” Tần Lưu Phong có chút khó tin, như thế nào sẽ có người giống hệt như sư muội mình.
Vân Nhiễm nở nụ cười, Yến Kỳ ta muốn đưa ngươi một phần đại lễ, nàng  nhìn về phía Tần Lưu Phong cười tỏa nắng: “Sao lại không, chờ huynh nhìn  thấy nàng ta thì sẽ hiểu, huynh theo ta về phủ Vân vương, ta viết một  bức thư, huynh giúp ta đưa đến nơi.” 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện