[Dịch]Quỷ Kiếm- Sưu tầm

Chương 6 : Sau cơn bão giông.

Người đăng: 

Một tháng sau . Thảm án huyết tinh xảy ra ở tiểu quán lão già họ Vương tại Hắc Long thôn cũng dần lắng xuống,nhưng dư âm của nó còn có thể được người dân xung quanh nhắc tới nhiều lần nữa trong tương lai. Lại nói lão Vương cách đó một tháng trước lúc xảy ra huyết án,lão chạy thoát khỏi bãi chiến trường lo sợ có án mạng trong tiểu quán của lão bèn không màng gió tuyết chạy tới huyện nha báo án. Nhưng do đường xá xa xôi hơn nữa bị mưa tuyết dày đặc ngăn trở nên khi lão dẫn mười mấy tên quan binh về tới gần nhà mình thì có chút chậm trễ,lại nhìn thấy trên đường cách nhà lão cũng không xa có một thi thể lạnh ngắt bị tuyết trắng khỏa lấp chôn vùi thì tim lão đập nhanh một cảm giác lo lắng chợt trỗi dậy trong lòng. Sau khi được người nha môn gạt bỏ lớp tuyết trên mặt thi thể người nằm trên mặt tuyết,lão Vương thật sự kinh hãi nhận ra ngay đây là một trong năm người thiếu niên áo trắng ghé vào quán lão lúc nãy,nhìn thấy thi thể nam nhân áo trắng này trong lòng lão lúc nãy lo lắng giờ lại thêm vào cảm cảm giác bất an không nói thành lời. Đi tiếp hơn mười mấy bước lão và đám quan binh đã vào tới sân trước tiểu quán thì nhìn thấy thi thể ba con ngựa chết cứng đờ bên gốc cây tùng,ba con ngựa này là đều bị người ta dùng kiếm đâm vào cổ mà chết,đúng là thủ đoạn cực kì tàn nhẫn. Lúc bấy giờ đám quan phủ cùng lão Vương không hẹn nhau mà ngước nhìn bên ngoài quán chỉ thấy cửa sổ tiểu quán bị phá nát tan tành,cánh cửa chính mở toang kêu lên "kèn kẹt" bởi gió tuyết,cả đám quan binh cẩn thận rút kiếm khỏi vỏ từng bước tiến vào trong tiểu quán,phía sau lão Vương thân thể run rẩy bước thấp bước cao đi theo. Đập vào mắt mọi người khi bước vào tiểu quán là một quang cảnh tan hoang tiêu điều bàn ghế,đồ đạc vỡ nát vụn gỗ,vụn sành sứ bay tung tóe,vương vãi khắp nơi. Chưa dừng lại ở đó xung quanh bốn vách tường,cột nhà chi chít vết kiếm chém vào sâu hắm hơn nữa một vài chỗ còn có máu đỏ nhuộm lên nhìn thấy màn này lão Vương cũng muốn á khẩu cảm giác chết giấc.Tiếp đó mới là sự rùng rợn đến đáng sợ mà làm cho đám quan binh và lão Vương kĩnh hãi thất sắc,một mùi tanh nồng xốc thẳng vào mũi làm người ta phát ói cùng một hình ảnh đáng sợ bốn thi thể không nguyên vẹn loang lổ máu tươi nằm trên sàn nhà.Những thi thể này máu thịt bầy nhầy đến mức kinh khủng làm mọi người vừa nhìn thấy liền rùng mình,ngay cả đám quan binh nhiều lần nhìn thấy tử thi cũng cảm thấy buồn nôn. Sau nhiều lần khám xét hiện trường,dọn dẹp thi thể năm người và ba ngựa xấu số đã được quan binh đưa đi chôn cất.Vết máu đã được gột rửa,tuy nhiên trên vách tường và cột nhà thì vẫn còn in dấu vết đao kiếm thì không thể xóa bỏ được,tuy tiểu quán được tu sửa nhưng lão Vương qua ngày hôm đó cũng không dám ở lại đây nữa vì lão quá sợ hãi,lão sợ đến mức phải chuyển đồ tới ở nhờ một lão bạn già trong thôn để ở,lão Vương nói với mọi người lão sẽ không trở về sống lại nơi đây nữa. Ngôi tiểu quán này từ ngày đó bị bỏ hoang vì qua ngày hôm đó người dân nhìn thấy cảnh tượng chết chóc kinh khủng đó dù người to gan lớn mật cũng chẳng ai dám chuyển đến sống ở đây nữa. Quan phủ sau mấy ngày điều tra liền tuyên bố rộng rãi đây là một vụ án nghiêm trọng giết người đoạt bảo,liệt vào kì án của huyện thành trong vòng mấy chục năm trở lại đây. Trong vụ án này theo lời khai lão Vương quan phủ cũng biết hình dạng hung thủ là một lão già độ sáu mươi tuổi,mặc trường bào màu đen là một người trên chốn giang hồ.Tuy quan phủ vẽ hình truy nã hung thủ nhưng với sự mô tả mơ hồ của lão Vương,nhưng trên thực tế hình vẽ chẳng giống Hạo Thiên Quân là bao có lẽ trừ phi lão gặp lại hung thủ mới nhận ra hắn,chứ bằng hình vẽ chân dung hung thủ mà quan quân vẽ dán ở khắp nơi thì dù hung thủ có đứng trước mặt cũng chẳng có một ai nhận ra. Quan phủ lỡn tiếng tuyên bố với người dân trong thôn sẽ quyết tìm cho ra hung thủ lấy lại công đạo cho người đã chết cũng như siết chật kỉ cương phép nước nhưng trên thực tế thì họ đã sớm âm thầm bỏ cuộc,những cuộc tra xét những ngày tiếp theo chỉ là mang tính hình thức cho có lệ để an ủi lòng dân trong thôn Hắc Long cũng như người trong huyện thành mà thôi,đơn giản hung thủ là người chốn giang hồ đã cao chạy xa bay từ đời nào,cho dù móc cánh quan quân cũng không bắt lại được,mà có năng lực bắt được cũng không biết ai để mà bắt. ........................................................ Tiết trời mát mẻ những ngày cuối tháng hai,đã không còn một màu trắng xóa phủ phục khắp nơi của tuyết nữa,đã không còn cái lạnh thấu da thấu thịt như cách đây một tháng nữa.Thay vào đó là trời đất như thay da đổi thịt,khoác lên mình diện mạo hoàn toàn mới bầu trời trong xanh khí trời mát mẻ,cây cối bất đầu mặc lên mình một bộ áo màu xanh đẹp đẽ,không khí khắp nơi tràn đầy sinh khí,trăm hoa đua nở,bươm bướm khoe sắc vẫy vẫy đôi cánh đẹp bay phất phới trong làn gió thơm...Phía nam Hắc Long thôn tại trang viên gia trang Trương viên ngoại tên là Trương Hồng,người đi kẻ lại tấp nập hơn ngày thường nguyên nhân số người trong gia trang đông hơn bình thường do hôm nay Trương gia trang có chuyện mừng,nên không kể người trong trang mà những khách nhân bên ngoài cũng rủ nhau tới chúc mừng Trương gia rất đông. Chuyện là như vậy con trai Trương Chiến và con gái Trương Tiểu Tụê của Trương viên ngoại Trương Hồng,ba ngày trước trong lúc đi tản bộ trong thôn tình cờ bắt gặp một vị cao nhân của Hồng Hoang Đạo Môn trên núi Thiên Nhai vừa mới xuất sơn,vị cao nhân này khi nhìn thấy hai người con nhà Trương viên ngoại thì tinh quang trong mắt chớp động lấy làm vui mừng.Bèn hỏi han huynh muội họ Trương đủ điều rồi tìm đến gia trang của Trương viên ngoại gặp mặt. Vị cao nhân kia khi gặp Trương viên ngoại bèn giới thiệu hắn tên là Huyền Hư,người đời gọi lão là Huyền Hư chân nhân,lão là một trong hàng ngũ trưởng lão Hồng Hoang Đạo Môn,khi giới thiêu sơ qua về bản thân Huyền Hư chân nhân cũng không dấu diếm gì cả mà nói tường tận với Trương viên ngoại là hắn nhìn thấy căn cốt hai người con của Trương viên ngoại rất thích hợp để luyện võ,và ngỏ ý với Trương viên ngoại ba ngày sau sẽ đưa hai đứa con của lão về Hông Hoang Đạo Môn tu luyện võ đạo. Tất nhiên lão Trương Hồng chỉ có hai người con này nên ngày bình thường rất thương yêu hai người con hết mực,nhưng lão cũng không có ấm đầu mới từ chối đề nghị hấp dẫn của vị cao nhân trên núi Thiên Nhai,đơn giản môn phái Hồng Hoang Đạo Môn là môn phái tu luyện võ thuật lâu đời,là một môn phái lớn của Hỏa Vân Quốc nên được người dân nơi đây tôn sùng là thánh địa tu luyện của chốn nhân gian. Hồng Hoang Đạo Môn cách xa Hắc Long thôn gần ngàn dặm,nhưng danh tiếng lẫy lừng như mặt trời chính ngọ uy chấn ở Hỏa Vân Quốc,người trong nước đến hài tử mới hiểu chuyện ở vùng xa xôi hẻo lánh cũng biết tới uy danh của Hông Hoang Đạo Môn. Hồng Hoang Đạo Môn trong mắt thường nhân là như thế mà trong mắt các môn phái lớn,nhỏ khắp Thánh Thổ Đại Lục thanh thế cũng không kém, được giới tu luyên xếp vào hàng ngũ thập đại môn phái. Vậy nên mỗi khi đệ tử của môn phái Hồng Hoang Đạo Môn khi xuất sơn thì võ nghệ người nào người nấy đều mang một thân bản lãnh cao cường,thậm chí một số người còn có khả năng thi triển ma pháp nữa.Vậy nên mỗi khi xuất sơn thì địa vị,tiền đồ của đệ tử Hồng Hoang Đạo Môn rất tươi sáng,thậm chí có một số người vừa đặt chân xuống núi thì đã được các đế quốc đưa kiệu tám người khiêng lôi kéo về phe mình,như thế chẳng phải vinh diệu được người người kính ngưỡng thì là gì. Điều này làm thế hệ trẻ khắp nơi muốn mình sẽ được làm đệ tử của môn phái này đến phát cuồng,tuy nhiên muốn làm đệ tử Hồng Hoang Đạo Môn không phải ai muốn cũng được,cho dù vương công,quý tộc người có ngàn vàng trong tay nếu không có tư chất chỉ sợ cũng không có cửa để làm đệ tử Hồng Hoang Đạo Môn. Quy củ Hồng Hoang Đạo Môn chỉ tuyển chọn đệ tử rất nghiêm ngặt chỉ có người có căn cơ tu luyện,độ tuổi không quá mười lăm mới được môn phái thu nhận chứ không quan trọng tới thân phận,địa vị trong xã hội như thế nào. Vậy nên khi vị cao nhân Huyền Hư trên núi Thiên Nhai đề nghị thu nhận đưa hai người con của lão Trương làm đệ tử và gia nhập Hồng Hoang Đạo Môn lão Trương Hồng không chút do dự liền gật đầu đáp ứng ngay,lão Trương Hồng biết sau khi con trai,con gái lão gia nhập môn phái Hồng Hoang Đạo Môn thì địa vị của Trương gia trong thành sau này không chỉ được nâng lên một bậc. Trong ba ngày này tin vui như có cánh của Trương gia đã truyền đi khắp các ngõ ngách thôn Hắc Long,trở thành tiêu điểm bàn luận của mọi người trong mấy ngày qua,thậm chí nó đã lan truyền đi khắp nơi trong Thanh Phong thành.Làm các thế gia,hào môn trong thành cũng không quản công việc bận tới mức nào,cũng liên tục cử người đưa lễ vật tới chúc mừng với ý muốn kết thân với Trương gia,bởi ai cũng biết tương lai của Trương gia có chổ dựa vững chắc và sáng như thế nào khi có hai người con là đệ tử Hồng Hoang Đạo Môn. Trương viên ngoại mấy ngày này cười ha hả suốt ngày,ngày hôm nay cũng là ngày ước hẹn mà vị cao nhân đưa hai đứa con yêu quý của lão về Hồng Hoang Đạo Môn trên núi Thiên Nhai,nên ngày hôm nay Trương viên ngoại đặc biệt mở tiệc mời đến những hào môn thế gia,bằng hữu của lão đến chung vui. Bên ngoài cổng trang viên hai đai hán to lớn hung hãn đứng canh cổng,đi dần vào bên trong đường đi được lát bằng đá gạch đỏ hình vuông từng hàng,từng hàng thẳng tắp,phóng tầm mắt xa xa hòn giả bộ trước khoảnh sân rộng một cái đình viện,hai cái lầu các to lớn đồ sộ sơn son thiếp vàng đập vào mắt,làm người ta phải tặc lưỡi không thôi về sự giàu có của Trương viên ngoại. Bên trong gia trang tiếng huyên náo bởi đám đông,người đi kẻ lại nét mặt ai nấy cũng có nét cười,đa phần lớn những người đứng trong đình viện này đều là khách quý tai to mặt lớn trong thành tới chúc mừng ngày vui của Trương gia. Trong đại sảnh rộng lớn là nơi tiếp đón những nhân vật cao tầng trong vùng,nhưng từ phía sau trang viên Trương viên ngoại là một không gian khác,không gian này tiếng ồn ào náo nhiệt cũng không kém. Hôm nay Trương viên ngoại cũng làm một ngàn chiếc bánh bao,bỏ đầy mấy chục cái thùng lớn,phân phó một số gia nhân trong trang đưa ra phía cổng sau phân phát cho những người dân nghèo,những người tha hương để làm từ thiện.Những người nghèo sống gần Trương gia nghe được tin này,từ sáng sớm người người đã tới đây xếp hàng nhận bánh rất đông.Những người đến đây được phân phó đứng xếp làm hai hàng,nên cũng không có cảnh chen lấn hay xô đẩy nhau,hơn nữa bởi đa phần những người có mặt ở đây không phải lần đầu tiên đứng xếp hàng thế này phía sau trang viên Trương viên ngoại nhận lương thực(từ thiện).Phía trước mỗi hàng người là ba cái bàn gỗ,trên mỗi bàn gỗ được để từng chồng từng chồng hộp bánh bao đang bốc khói thơm phức,làm người ta phải chảy nước miếng. Trương gia cũng phân phó bốn gia đinh được làm công việc phát bánh cho mỗi người. Phía sau trang viên người đứng từng đám,đàm luận xôn xao ai cũng dùng những từ ngữ có cánh tấm tắc khen ngợi Trương viên ngoại ăn ở phúc đức,giàu có mà không quên người dân nghèo,cứ vài ba tháng lại làm bánh trái,lương thực bố thí cho người nghèo,có thể thấy Trương viên ngoại được lòng người dân nghèo sống quanh đây như thế nào.Có người lại nói Trương viên ngoại tính tình rất tốt,ăn ở thiện lương nên ông trời có mắt thương tình chiếu xuống phúc tinh cho con trai và con gái của lão.(có thiên tư tu luyện) Trong đội ngũ mấy chục người đang đứng xếp hàng nhận bánh đa phần là người dân nghèo và ăn mày,trong đám người này cũng không khó để nhận ra một thân ảnh một người quen thuộc. Hắn là một tên ăn mày kỉ niêm không lớn chừng mười lăm,mười sáu tuổi trên người mặc chồng lên nhau mấy tấm áo rách rưới,bẩn thỉu,khuôn mặt hắn bẩn thỉu đến mức nếu không nhìn kĩ cũng khó nhìn rõ được khuôn mặt hắn như thế nào. Hắn tên là Lâm Nhất tên ăn mày mà cách đây một tháng trong tiểu quán họ Vương đã chứng kiến tận mắt huyết án thảm trọng ngày đó.Huyết án trong tiểu quán lão Vương để lại ấn tượng cho hắn cực kì sâu sắc,ngày đó máu đổ người chết làm cho hắn đến giờ cũng không có quên được.Từ đó hắn cũng không dám trú ngụ trong ngôi nhà chết chóc đó nữa mà lang thang tìm một nhà chứa củi của một hộ dân trong thôn cư ngụ tránh khỏi những ngày lạnh giá của mùa đông. -Tên ăn mày hôi thối kia đứng ngẩn gì thế,mau nhanh lên mà nhận bánh,đến lượt ngươi rồi đấy. Tiếng gọi của một gia đinh làm công việc phân phát bánh bao chỉ tay vào Lâm Nhất gọi,Lâm Nhất thân hình gầy gò áo quần rách rưới chân mang đôi giày đã thủng lổ chổ lòi ra cả mười ngón chân ra ngoài.Hắn trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch đến cực điểm, nghe tên gia đinh gọi tới mình vội vàng bước tới,hai tay quệt mạnh mấy cái vào tấm áo rách rưới rồi đưa hai tay ra nhận lấy hai chiếc bánh bao đang còn hơi nóng.Hắn nhận hai cái bánh bao trong tay tên hạ nhân Trương gia cười tươi một cái rồi tự động tránh sang một bên nhường vị trí cho những người phía sau.-Người tiếp theo! Tiếng gia đinh nhà Trương viên ngoại lại vang lên,rất nhanh lại có một người thế chổ của Lâm Nhất đi lên trước nhận bánh.Còn Lâm Nhất sau khi nhận lấy hai chiếc bánh bao thơm phức liền tìm đến một gốc cây tùng cách đó mười mấy bước chân rồi ngồi tựa thân vào đó,bắt đầu cắn những miếng bánh lớn cho vào miệng nhai ngon lành.Cái bao tử rỗng tuếch của hắn sau một ngày chịu đói kêu ầm ĩ phản đối chủ nhân kịch liệt giờ cũng đã xoa dịu,một cảm giác khoan khoái khi được hai cái bánh bao làm dịu bớt cơn đói. Tuy nhiên ở cái độ tuổi phát triển như hắn hai cái bánh bảo chỉ tạm thời ổn định cái dạ dày hắn chốc lạt thôi,hắn ăn xong hai chiếc bánh nhưng miệng vẫn cảm thấy thòm thèm cảm giác chưa thấy đã.Ăn xong hai cái bánh hắn đưa tay quệt ngang lên miệng cũng chưa vội đứng dậy đi khỏi đây mà vẫn ngồi tựa vào gốc cây,chờ đợi hàng dài người xếp hàng nhận tới phần bánh của mình,hắn là đang đợi người ta nhận xong bánh bao họa may còn dư một vài cái bánh đến lúc đó hắn sẽ dày mặt lại xin thêm đám gia đinh họ Trương một cái bánh nữa. Cũng không riêng gì Lâm Nhất có ý định nhẫn nại ở lại chưa đi,mà bốn năm tên ăn mày đồng nghiệp của hắn gần đấy cũng đang dừng chân nán lại chờ đợi như hắn. Quả thật sau nửa canh giờ số người đến nhận bánh đã giảm,số người trong hàng dài cũng giảm đi nhiều,những chồng hộp bánh đã hết được bưng xuống bên mép bàn từng chồng,từng chồng cao đến hơn đầu người càng nhiều. Lâm Nhất lúc này nhắm mắt lim dim nằm tựa vào gốc cây,bỗng phía trước tiếng ồn ào náo nhiệt hẳn lên,hắn khẽ mở đôi mắt nhìn về phía đó. Cách hắn mười mấy bước chân nơi những người gia đinh đang phân phát bánh có một nữ tử độ tuổi mười ba,mười bốn làn da trắng mịn khuôn mặt thanh tú,đôi mày cong vút,đôi mắt đen trong sáng như mặt nước hồ không chút gợn sóng,điểm trên khuôn mặt thanh tú là chiếc mũi cao,đôi môi đỏ hé mở lộ ra hàm răng trắng như ngọc. Nữ tử này tuổi còn nhỏ nhưng đã có khí chất tư dung phong phạm của một tuyệt sắc gia nhân trong tương lai,nữ tử này dáng người thanh mảnh,hai hòn non bộ trước ngực nhô lên,bạch y trên thân thể bay phất phới,trên khuôn mặt thanh tú điểm nụ cười trong sáng làm cho người khác phái nhìn vào có cảm giác phải mê mẩn.Nữ tử này không ai khác chính là con gái của Trương viên ngoại tên là Trương Tiểu Tụê. Lâm Nhất mở mắt ra nhìn thấy nữ tử Trương Tiểu Tụê,hắn cũng không xa lạ với nàng.Hắn kiếm ăn trong thôn Hắc Long cũng đã nhiều lần nhìn thấy nàng,tuy hắn và nàng chưa từng nói chuyện với nàng một lần,nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng thì trong ánh mắt hắn có chứa một tia mê man,hắn nhìn vào nữ tử trẻ tuổi trước mặt mắt không chớp lấy một cái,từng điệu bộ cử chỉ của nàng lúc này đều lọt vào trong mắt hắn. Rất nhanh hắn lắc lắc cái đầu cười chế diễu chính mình,hắn là ai một tên ăn mày cơm không có mà ăn,áo không có mà mặc còn dám mang ảo tưởng sao?đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga. Dấu biết là thế nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy nữ tử trước mặt có chút mê li,lại nghe âm thanh nhu mì của nàng được phát ra trên đôi môi hồng hồng làm rung động đến tâm hồn hắn.Có lẽ chính vì thế mà mỗi lần đi qua trang viên này hắn đều gé mắt nhìn vào trong trang viên chờ đợi thân ảnh nàng xuất hiện,mỗi lần hắn nhìn thấy nàng là tim lại đập mạnh,chân run run.Có thể thấy nữ nhân xinh đẹp có sức lôi cuốn thế nào,nay khi hắn biết nàng sắp phải rời đi trong phút chốc nhìn thấy nàng lòng hắn có chút mất mát,hắn biết có lẽ từ ngày hôm nay về sau hắn khó có cơ hội đứng từ xa được nhìn thấy nàng,cô gái xinh xắn có đôi mắt trong như nước mùa thu,dáng vẻ nhu mì thánh thiện bước ra khỏi trang viên dạo chơi trong thôn sơn nhỏ bé này nữa.Có lẽ chỉ chốc lát nữa thôi khi bữa tiệc kết thúc nàng sẽ cùng ca ca Trương Chiến theo vị cao nhân lên núi Thiên Nhai tu luyện đạo thuật.Tâm trạng của Lâm Nhất là tâm trạng của một chàng trai thanh niên mười lăm,mười sáu tuổi khí huyết cương phương là một tâm trạng rung động khó tả của tuổi trẻ. Lâm Nhất đứng dậy hành động như vô thức đi về phía nàng ánh mắt hắn có chút phức tạp,lúc này thân hình mềm mại uyển chuyển của nàng đang bước từ tốn đi tới chồng bánh để trên bàn trước mặt đám gia nhân trong trang,nàng đang muốn giúp mấy người gia đinh trong Trương gia phân phát bánh. -Tiểu thư sao người lại ra đây? Một tên gia nhân thân hình khôi vĩ vận bố y màu lam,hơn ba mươi tuổi thấy Trương Tiểu Tụê không ở trong đại sảnh tiếp khách quý mà trốn ra ngoài liền nói. Trương Tiểu Tụê nhìn người hạ nhân nở nụ cười tinh nghịch nói. -Ta thấy trong đại sảnh ngột ngạt nên ra đây chơi với các thúc bá thôi. -Nhưng mà tiểu thư cũng nên ở trong đại sảnh chứ,khách khứa người ta tới chúc mừng mà không thấy tiểu thư thì cũng không được hay cho lắm. Tên gia nhân nói. -Hì hì...phúc thúc không phải lo lắng đâu ở đó đã có phụ thân và đại ca lo rồi,ta vẫn thấy ra ngoài này hay hơn trong đó nhiều,ta đang rảnh rỗi để ta giúp mọi người phát bánh vậy! Trương Tiểu Tụê cười hì hì nói.Tên hạ nhân mà Trương Tiểu Tụê gọi là Phúc thúc nhìn cô tiểu thư đang vui cười tinh nghịch đáp. -Không được đâu,công việc này để đám hạ nhân bọn ta làm ai lại để tiểu thư phải động tay động chân được. -Không sao đâu,Phúc thúc để ta thử làm công việc này thử xem,ta thấy làm công việc này cũng rất chi là vui. Trương Tiểu Tụê nói rồi bước tới gần chồng bánh trên bàn,đám hạ nhân thấy nàng quyết ý cũng không ngăn cản đành để cho nàng tự do hoạt động. Lâm Nhất nhìn Trương Tiểu Tụê như bị thôi miên liền đứng dậy đi về phía nàng ta,Trương Tiểu Tụê miệng cười chúm chím phát bánh cho từng người lấy làm vui mừng,lại liếc mắt thấy tên ăn mày đang tiến lại gần,hơn nữa lại nhìn nàng chằm chằm,đôi mày đẹp của nàng nhíu lại rồi cười nhẹ, nụ cười của nàng tươi tắn trong sáng mê động lòng người,nàng lườm hắn một cái nói. -Tên ăn mày làm gì mà nhìn ta như thế? Lâm Nhất thấy mình có biểu hiện thất thố bèn nhe răng ra cười ngây ngốc,do bộ dạng ăn mày rách rưới với khuôn mặt dơ bẩn,nên khi hắn cười làm nổi bật lên hàm răng trắng tinh nhìn rất khả ố. -Tên ăn mày ta thấy ngươi chẳng ra sao cả,lại dám nhìn chằm chằm vào con gái nhà lành thật vô lễ,đúng là đệ nhất ăn mày háo sắc? Lâm Nhất á khẩu khi thấy tiểu thư họ Trương goi mình là "háo sắc" trong nhất thời ấp a ấp úng. -Ta? -Ta cái gì?làm gì mà ấp úng thế có phải ta nói đúng tim đen của ngươi rồi phải không ? Trương Tiểu Tụê bỉu môi hồng,quắc mắt nói. -Không phải như thế tiểu thư cô chớ có hiểu lầm. Lâm Nhất khua tay phân trần. -Thế ngươi nhìn ta làm gì mà không chớp mắt,đúng là tên háu sắc,bại hoại còn muốn chối tội nữa sao? Trương Tiểu Tụê thấy tên ăn mày rách rưới bẩn thỉu,bộ dạng buồn cười giống như một tên đại ngốc bèn không kìm chọc ghẹo.Lâm Nhất khuôn mặt bèm nhèm cũng ngượng đỏ mặt lúc này chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó mà chui xuống thôi,tay khua miệng không ngừng phân trần. -Tiểu thư lá ngọc cành vàng tên ăn mày như ta đâu dám mạo phạm,tiểu thư xin chớ hiểu lầm. -Tên ăn mày nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ngươi ta không ngờ ngươi cũng thật lẽo mép. Thấy bộ dạng ngốc nghếch của tên ăn mày Lâm Nhất một lúc Trương Tiểu Tụê phì cười,cũng không trêu chọc hắn nữa,vội lấy một chiếc bánh bao ném về phía hắn nói. -Cho ngươi này. Lâm Nhất đưa tay chụp lấy chiếc bánh bao đang bay tới,hắn gãi gãi đầu bộ dạng rất giống một tên đại ngốc,hắn cũng đâu biết mấy tên ăn mày phía sau đang nhìn hắn với ánh mắt bất thiện muốn xông đến đấm cho hắn một trận,hắn nói. -Đạ tạ Trương tiểu thư! -Hì..hì...Tên ăn mày nhà ngươi nhìn bộ dạng thật buồn cười,được rồi ta không đùa với ngươi nữa ta cũng phải đi làm việc đây. Lời nói của nàng rất hồn nhiên,khuát tay nói với Lâm Nhất,đoạn nàng xoắn tay áo để lộ ra đôi ngọc thủ trắng nỏn bưng một rỗ bánh lại gần,phụ giúp gia đinh trong trang phát bánh từ thiện.Nàng là tiểu thư Trương gia thân phận cao quý nhưng lại thân thiện hòa đồng không có vẻ gì xa cách với đám hạ nhân trong trang,nên đám gia đinh đối với nàng cũng rất thoải mái hảo cảm,tôn quý coi nàng giống như một thiên sứ trong lòng bọn họ vậy. Thần tình Lâm Nhất lúc này rất phức tạp nhìn tiểu tiên nữ xinh đẹp trước mắt,đang líu lo cười tươi phát bánh cho từng người,ánh mắt hắn mê dại cười ngây ngốc đi tới một gốc tùng khác ngồi phịch xuống . -Tiểu Tụê muội sao lại chạy ra ngoài này làm ca ca tìm muội nãy giờ. Một âm thanh đập vào màng nhĩ của Lâm Nhất và mọi người toàn trường,Lâm Nhất ngước mắt về nơi phát ra âm thanh đó. Âm thanh truyền đến được phát ra bởi một thanh niên chừng mười lăm tuổi khuôn mặt anh tuấn dáng vẻ tiêu sái phong dật,khuôn mặt người này có ba bốn phần giống Trương Tiểu Tụê,không nói Lâm Nhất cũng nhận ra ngay người mới tới là ai,đó là đại ca Trương Chiến của Trương Tiểu Tụê. -Ca ca tìm muội có chuyện gì? Trương Tiểu Tụê hỏi.Trương Chiến bước ra khỏi cửa sau trang viên,bước đi từ tốn trầm ổn đi tới phía Trương Tiểu Tụê nghiêm mặt nói. -Muội còn phải hỏi sao? Trương Tiểu Tụê chớp đôi mắt đẹp bộ dạng vô cùng khả ái nhẹ giọng. -Đại ca nói gì thế muội không hiểu? Trương Chiến nhìn muội muội có bộ dạng tinh nghịch nói. -Muội thật chẳng ra sao cả,trốn ra ngoài chơi làm mấy vị khách quý của phụ thân hỏi han tới muội mãi,họ muốn gặp muội phụ thân làm phụ thân phải đau đầu,bất đắc dĩ bảo ta đi tìm muội đưa muội vào trong đại sảnh. -Ở trong nhà không khí ngột ngạt lắm,có gì hay cơ chứ,muội vẫn muốn ở ngoài này cơ,muội không vào trong đó đâu. Trương Tiểu Tụê nhìn ca ca lắc lắc cái đầu đẹp nũng nịu nói. -Không được,giờ không phải lúc để vui chơi đâu,muội phải nhanh đi theo ta vào trong đại sảnh ra gặp mặt mấy vị thúc bá luôn tiện phụ thân còn có một số chuyện rất quan trọng nói với muội. Trương Chiến nói. -Hừ,được rồi vậy để muội đi theo đại ca vào trong vậy. Trương Tiểu Tụê trợn trừng hai mắt,lè lưỡi làm mặt cười với Trương Chiến rồi vỗ tay"Bộp!Bộp!" vào nhau,dậm chân một cái bước đi uyển chuyển vào trong trang viên.Trương Chiến nhìn bộ dạng tinh nghịch dễ thương của tiểu muội không khỏi phì cười cũng vội bước đi theo phía sau nàng. Lâm Nhất nhìn hai huynh muội nhà họ Trương khuất bóng sau cánh cửa bằng gỗ liền thu lại ánh mắt,rồi đưa chiếc bánh bao Trương Tiểu Tụê ném cho hắn lên miệng cắn một góc,sau một phút chiếc bánh bao thơm ngon đã nằm gọn trong cái dạ dày của hắn,Lâm Nhất vỗ vỗ cái bụng đã no rồi nằm thẳng cẳng trên nền cỏ,hắn đưa hai lên kê đầu nằm ngủ.Quả thật ăn mày có khác rất vô tư chỗ nào cũng ngủ được,lúc này hắn cũng không buồn quan tâm lắm đến đám người hạ nhân đang phát bánh nữa. Cũng không biết thời gian bao lâu nữa Lâm Nhất đang nằm ngủ ngon lành,nước dãi dầm dề trên khóe miệng thì tỉnh dậy.Hắn ủê oải vươn vai một cái rồi ngồi phắt dậy,ánh mắt lười nhác quét xung quanh một lượt,tất nhiên xung quanh hắn vắng tanh những hạ nhân Trương gia và đám đông đã giải tán từ lúc nào.Lâm Nhất ngáp ngắn,ngáp dài liên hồi rồi đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên y phục,rồi lê bộ dạng lôi thôi lếch thếch bước đi để lại sau lưng là một khoảng không gian im lặng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang