[Dịch]Quỷ Kiếm- Sưu tầm

Chương 4 : Mưa máu gió tanh.

Người đăng: 

Vị hán tử kích động trong lòng cầm bạch ngọc trên tay cười lớn,nhưng hắn chưa dứt tràng cười vui sướng chợt thấy sau cổ lành lạnh nhói đau một cái,rồi mắt hắn chợt mở lớn ý thức mơ hồ hắn không tin điều mình vừa thấy,hắn thấy mình bay lên cao hơn một trượng,linh quang trong mắt tắt dần,hắn đã chết,một cái chết không minh bạch rõ ràng. Rõ ràng hắn bị người ta ẩn nấp trong bóng tối đánh lén một kiếm chém đứt đầu bay lên không trung,đến khi chết hắn cũng không biết kẻ giết mình là ai,quả thật hồ đồ hết mức. Sau khi hán tử bị chém đứt đầu một vòi máu cuồng mãnh phun lên trời nhuộm đỏ một vùng,khởi đầu cho trận mưa tanh gió máu tiếp theo.Người chém giết hán tử áo xanh cũng là một trung niên nhân thấp lùn,nhưng có điều hắn có bộ mặt chuột nhìn vô cùng hung ác xảo quyệt. -Hà..hà...đồ ngốc nhặt được bảo vật không lo mà chạy trốn còn đứng đó mà cười lớn,đến một chút phòng bị cũng không có loại người như ngươi thì có bảo vật trong tay thì chỉ có nước chết. Hán tử mặt chuột nói nhỏ một tràng,chân hắn đá một cước lên cái đầu lâu vị nam tử áo xanh làm chiếc đầu lâu máu bay xa mười mấy trượng,đoạn tay hắn nắm lấy bạch ngọc thu vào trong người cười lạnh một cái toan xoay người phi thân vào bóng đêm. Nhưng hắn chưa kịp chạy trốn khỏi hiện trường thì đã có ba người từ ba hướng khác nhau xông tới với tốc độ cực nhanh,chớp mắt đã cách hắn không tới mười lăm trượng,tất nhiên ba người vừa đến có võ công cũng không tâm thường tuy vào trơi một loạt hành động ban nãy của vị trung niên mặt chuột làm sao lọt qua mắt xanh của ba người vừa tới được cơ chứ.Trung niên mặt chuột thấy ba người xông tới thì sắc mặt đại biến,không chần chừ nửa giây bèn đề khí phi thân bỏ chạy. -Muốn chạy sao?vậy thì để lại bảo vật cho ta. -Muốn giữ mạng thì hãy giao bảo vật cho lão phu,lão phu không làm khó ngươi để ngươi bỏ đi không một chút ngăn cản. Thấy ba nhân ảnh lao đến vây tới lại đưa ra những lơi uy hiếp,trung niên mặt chuột thầm kêu vận khí mình xui xẻo bảo vật cầm chưa nóng tay nay lại gặp ba cao thủ vây công,nhưng bảo vật tới tay hắn làm sao cam tâm giao cho người khác.Hắn bèn cắn răng vung trường kiếm giết tới hướng một vị nam tử trẻ tuổi anh tuấn,nhằm phá vỡ vòng vây chạy trốn ra ngoài.-Keng!keng!... -Đinh đinh!đang đang!.... Kiếm đối kiếm sắt thép va chạm phát ra thanh âm chói tai nhức óc.Đối thủ trẻ tuổi của vị trung niên mặt chuột tỏ ra cũng không tầm thường,đối chiêu với trung niên mặt chuột cũng không chút thua kém,trung niên mặt chuột sắc mặt âm trầm đối thủ trẻ tuổi này đánh tới trong phút chốc hắn mà thoát thân ra được,nếu cứ dây dưa với thiếu niên trước mặt chỉ chốc lát nữa đám người đuổi tới hắn chết không cần phải nghi ngờ. Trung niên mặt chuột cắn răng một cái dẫm chân mạnh xuống mặt đất,thân hình nhảy vọt lên hơn một trượng trường kiếm chiêu xuất ra càng mãnh liệt,uy mãnh tăng lên bội phần theo thế thái sơn áp đỉnh nặng tựa ngàn cân làm thiếu niên trẻ tuổi biến sắc,thiếu niên dường như nhận biết một chiêu đoạt mạng này đáng sợ thế nào bèn vội vàng hoành ngang trường kiếm lên chống đỡ. -Keng! Âm thanh thanh thúy vang lên,thanh kiếm trong tay thanh niên trẻ tuổi đã đón đỡ được chiêu kiếm mạnh đến kinh người của trung niên mặt chuột,tuy nhiên dù thiếu niên trẻ tuổi đã đở được một chiêu uy mãnh của vị trung niên mặt chuột kia nhưng hai chân thiếu niên bị cường lực ngàn cân đè xuống quỳ xuống mặt đất,từ miệng không ngừng thổ huyết,tất nhiên bị nội thương không nhẹ. Trung niên mặt chuột sau khi đắc thủ đánh trọng thương thiếu niên trẻ tuổi cũng không lao tới truy kích lấy mạng thiếu niên kia mà lao vọt qua đỉnh đầu vị thiếu niên trẻ tuổi mà chạy,cho dù lúc này hắn muốn giết thiếu niên thì chỉ cần vài hô hấp vung vài chiêu kiếm có thể thực hiện được. Tuy trung niên mặt chuột với tốc độ di chuyển cực nhanh nhưng do chỉ chần chừ mấy hô hấp chiến đấu với thiếu niên trẻ tuổi,nên hai người đằng kia chớp mắt đã lao đến giương cung bạt kiếm khí thế cũng không phải hạng xoàng làm trung niên biến sắc.Trong lòng trung niên mặt chuột nghiến răng,nghiến lợi tức giận liếc nhìn thiếu niên trẻ tuổi cản đường một cái hàn quang trong mắt lóe lên một cái tất nhiên hắn đã động đến sát tâm,nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh cước bộ không dừng mà tăng lên liều mạng chạy trốn. Trung niên vừa chạy được hơn ba mươi trượng thì phía trước,và sau lưng truyền lên những tiếng"ầm ầm" như đội quân vạn người chạy tới,làm mặt đất rung chuyển dữ dội. Trung niên mặt chuột biết đại sự không hay,hắn biết tiếng đao kiếm va chạm,tiếng hô hoán để lại bảo vật của ba người kia đã thu hút đám người tìm bảo tơi đây.-Đáng ghét! Trung niên mặt chuột hô lên một tiếng. Hắn cắn vào chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi thi triển bí pháp đề thăng tốc độ,quả thật tốc độ hắn đã nhanh lên đến ba thành,một cái phi thân xa đến ba bốn trượng. Tuy nhiên hắn chưa chạy được bao xa thì phía trước và sau lưng đã có đến gần trăm người vây quanh,sát khí từ đám người này tỏa ra làm người ta không lạnh mà run.Trung niên mặt chuột thấy đám người vây quanh ai nấy đao kiếm sáng lóa,hắn không tự chủ được rùng mình một cái.Nhưng bảo vật trong tay hắn cũng không muốn dễ dàng dâng lên cho địch nhân,mà nếu hắn không đem bảo vật ra thì hàng trăm đao kiếm xuyên thân thì cái mạng của hắn coi như xong,trong một khắc ánh mắt hắn lóe lên một cách âm hiểm nụ cười khẽ nhếch lên gian tà. Hắn đưa tay vào người lấy ra bạch ngọc ném về phía một trong hai tên truy đuổi hắn ban nãy,tất nhiên hắn hận hai người này và thiếu niên trẻ tuổi nhất nếu không phải do đám người này hô hoán cản đường,thì lúc này hắn đã êm thấm cầm bảo vật trong tay rồi rút lui một cách vô sự. Hướng bạch ngọc lao tới là một lão già râu tóc bạc phơ,tay phải cầm phất trần dáng vẻ có chút tiên phong đạo cốt,thấy bạch ngọc lao tới lão lão phất nhẹ phất trần trong tay muốn tiếp lấy,nhưng nửa đường lão lại đưa tay thu phất trần về,nhảy lùi ra xa hai trượng.Tất nhiên sống đến tuổi này lão nhanh chóng nhận ra âm mưu nếm cục than nóng của gã trung niên mặt chuột cho lão,lão bất động thanh sắc phất trần trong tay thu về để mặc bạch ngọc rơi xuống đất,nét mặt biểu hiện không một chút tham lam nhưng trong lòng lão lúc này có trời mới biết. Thấy hành động của lão già cầm phất trần,trung niên mặt chuột chửi thầm trong bụng "Lão hồ li chín đuôi". Tất nhiên trăm người vừa đến cũng không một ai lao ngay vào tranh đoạt bảo vật,mà xếp thành vòng tròn xung quanh bạch ngọc,bởi ai cũng biết nếu mình lao tới sẽ là địch nhân của trăm người ở đây,sẽ phải hứng chịu trăm kiếm chém tới đến lúc đó thì ô hô ai tai. Tình hình lúc này thật vi diệu,trăm người không phát ra tiếng động,một sự im lặng đáng sợ cho một trường can qua đẫm máu sắp tới.Nửa nén nhang cháy hết số người vây quanh lúc này không phải một trăm người nữa nhân số đã đạt đến gần năm trăm người,con số này ắt hẳn lúc này có lẽ chưa phải cực hạn bởi xa xa đang có rất nhiều nhân ảnh nghe động tĩnh đang lao tới đây. Quả thật tình thế cân bằng im lặng này đã được phá vỡ một vị trung niên mặt đầy sẹo,râu hùm thân gấu dáng vẻ to lớn tay cầm thiết chùy to tổ chảng.Ở đây không ít người nhận ra danh tính của hắn,hắn tên Thần Hy một tên ác bá trên chốn giang hồ,Thần Hy tính nóng như lửa sau một lúc nhẫn nãi chờ đợi lúc này không nhịn được nữa xông lên phía bạch ngọc trên mặt đất mà tranh đoạt. Tất nhiên khi hắn vừa xông tới thì mọi người cũng bắt đầu hành động có người xông đến Thần Hy chém giết,có người lao vào bảo vật tranh đoạt,ánh mắt người nào cũng đỏ ngầu một mảnh sự tham lam đã xâm chiếm lí trí. Trăm ngàn người quần chiến,bụi đất mù mịt tiếng binh khí va chạm"keng keng!đinh đinh!đang đang!",kiếm quang chớp động một mảnh không gian,tiếng la hét thảm thiết vang lên rung chuyển đất trời,máu nhanh chóng chảy thành sông thi thể la liệt trên mặt đất,người thì bị chém mất đầu,kẻ thì vạn kiếm xuyên thể,đầu bị thiết chùy đập nát tứ chi đứt lìa.....Bạch ngọc tới vô số tay mọi người nhưng rất nhanh người đó mạng tuyệt khí vong,làm mà địa phủ. Cảnh tượng vô cùng thảm trọng người chết càng ngày càng nhiều,nhưng người từ nơi khác lao tới tham chiến lão đông hơn.Người ngã xuống,binh khí nằm rải rác không ngừng khung cảnh loạn hết mức,mà cũng khủng bố vô cùng. Trận chiến vô cùng thảm thiết kéo dài mấy ngày từ đông sang tây,từ bắc đến nam Hải Dương thành rồi lan ra các địa phương lân cận.Việc đoạt bảo vật trên người hai vị tu luyên tiên nhân cùng vô thượng thần công nhanh chóng lan truyền ngàn dặm các thế gia,môn phái lớn trên giang hồ nhanh chóng phái cao thủ tới đoạt bảo. Sự hỗn loạn đã có sẵn nay các đại thế lực đánh mùi,tham gia chiến đấu tranh thì càng trở nên hỗn loạn, khốc liệt gấp bội.Cuộc đấu tranh đoạt bảo kéo dài cả tháng trời người chết vì bảo vật vô số,trong số đó không ít người nổi danh trên chốn giang hồ ngã xuống như hắc bạch ma vương,nhất kiếm Hạ Nhất Minh,ngũ tuyệt thiên ma..... Trong đó có môn phái Cự Môn cách xa nơi đây ngàn dặm cũng phái ra đám thanh niên cao thủ tinh anh trong phái ra ngoài đoạt bảo không chỉ với mục đích chiếm được vô thượng thần công,nếu không đoạt được cũng không thể để bảo vật tới tay kinh địch Thiên Nhất Môn.Trước trường đại chiến đó nhân số phái tới của Cự Môn là ba mươi người,sau khi đoạt được bảo vật tới tay thì lai chịu sự vây giết của đám giang hồ và các thế gia,môn phái lớn truy đuổi trong đó có thiên cừu của môn phái là Thiên Nhất Môn. Khi đám người Cự Môn phá vòng vây chạy tới Hắc Long thôn thì nhân số Cự Môn chỉ còn năm người gồm Bạch Nhị,Hùng Thiên Bá,Hắc Phong,Ngô Vân Khang,Hồng Vân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang