[Dịch] Quỷ Hô Bắt Quỷ - Tàng Thư Viện

Chương 9 : Ta phải đi thi?

Người đăng: no_dance8x

.
-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o----- Lại một buổi sáng với thời tiết nắng ráo. Hiện Vương Hủ và Miêu Gia đang ngồi trong một tiệm hớt tóc. Miêu Gia vừa xem báo chí vừa được cạo râu, còn Vương Hủ thì lại đang nhắm chặt đôi mắt để thừa hưởng xúc cảm từ việc tóc dài biến thành tóc ngắn mà hai tháng nay hắn chưa từng được cảm thụ. "Ta nói này, bộ ngươi là học sinh tiểu học à? Đôi mắt của ngươi làm ra rất mất mặt đấy..." "Bớt nói xàm đê! So với việc cùng ngươi nhìn chính bản thân mình biến dạng trong gương theo thời gian thì ta thà chờ cắt tỉa xong rồi nhìn thoáng qua và đón nhận niềm vui còn hơn." "Ầy, loại người như ngươi thật không thể nói ra một lý do có tính thuyết phục... À, đúng rồi. Ngoài việc cắt tóc để ngày mai đến trường thì ngươi còn phải chuẩn bị vài thứ nữa." "Còn chuyện gì nữa? Nếu là chuyện chuẩn bị vài bộ quần áo ngon lành thì ngươi tự đi mà mua, ta không có tiền." "Không phải cái này, những món nhu yếu phẩm ta đã đặt mua cả rồi. Ta cũng đã điều tra và phát hiện ngươi còn khoảng mấy vạn trong ngân hàng, thế nên ta đã dùng tiền của ngươi để chi trả." Vương Hủ nhảy dựng, rồi thét: "Móa! Rốt cuộc ngươi đang làm nghề gì vậy? Cường đạo sao? À không, ngươi là ma quỷ, chắc chắn là vậy rồi! Ngươi không phải là người! Nhưng sao số tiền trong ngân hàng của ta mà ngươi cũng dùng được? Đến ngay cả ta, nếu không có chứng minh nhân dân cũng chẳng thể rút ra..." "Đừng kích động nào..." Miêu Gia giũ tờ báo rồi nói bằng giọng hữu khí vô lực: "Những số tiền này đều dùng trên người ngươi nên quan hệ nợ nần của chúng ta vẫn không hề thay đổi." Vương Hủ nghe xong, khóe miệng co quắp, thật muốn phun ra máu: "Này, ông chú! Lúc cạo râu cho thằng cha kia nhớ thuận tay cắt luôn cổ họng hắn. Đảng và nhân dân sẽ rất biết ơn ngươi! Xã hội này sẽ biết ơn ngươi! Cả nhà ta đều rất biết ơn ngươi!" "Ngươi ngồi xuống trước đã, lúc cắt tóc mà lộn xộn thì sẽ đem lại sự khó khăn cho người khác đấy." Miêu Gia vẫn rất bình thản, hoàn toàn không để ý đến những lời nói nhảm của Vương Hủ. Vương Hủ đành ngồi xuống rồi nhắm chặt đôi mắt một cách bất đắc dĩ. Kết quả là Miêu Gia lại nói tiếp một câu làm hắn cảm thấy rất chán nản: "Thật ra ta muốn ngươi chuẩn bị cho kỳ thi nhập học vào ngày mai cơ..." "Ngươi nói cái gì! Kỳ thi? Ui da, tóc rơi vào trong mắt rồi..." Vương Hủ đành phải cúi đầu và nhắm mắt rồi hỏi: "Tại sao ta phải tham gia kỳ thi nhập học?" Miêu Gia lật một trang báo, sau mới hỏi bằng giọng điệu khinh thường: "Ngươi có gia sản dài hơn chín con số chứ?" "Ta vừa biết toàn bộ gia sản của mình đã bị một tên khốn nạn nuốt trọn." Miêu Gia lại hỏi: "Vậy ngươi có dòng dõi trực hệ với cán bộ cấp cao à?" "Cả nhà của ta chỉ còn lại một người, kẻ này đang làm công việc mà người bình thường sẽ chẳng muốn làm." Miêu Gia tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi có huyết thống hoàng tộc của một nước nào đó hay không?" "Nếu có thì ta đã cắn chết ngươi mà không hề do dự!" Miêu Gia thở dài: "Cái nào ngươi cũng không có, thế nên mới phải dùng thực học để bước vô." "Thực học con mẹ nó! Ta tưởng ngươi đã chuẩn bị cả rồi, giờ chỉ cần vào đó đọc sách là được, kết quả là phải đích thân tham gia thi cử! Móa, kỳ thi nhập học của trường Tường Dực rất khác kỳ thi Đại Học, ít nhất phải là sinh viên năm hai của trường Stanford mới có thể đậu đó? Lại nói trong ba năm học cấp ba, buổi sáng ta chỉ ngủ với ngủ, buổi tối... À, buổi tối còn phải làm việc ngoài giờ. Tốt nghiệp trung học phổ thông cũng đã quá sức tưởng tượng rồi, chẳng lẽ ngươi muốn giết ta à!" Nghe xong, không ngờ Miêu Gia vẫn trả lời bình tĩnh: "Ta còn biết một chuyện, đó là mặc dù ngươi không tham gia kỳ thi đại học nhưng tất cả các môn thi trong kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông đều max điểm... Xem ra từ gian lận bài bạc đến gian lận thi cử, ngươi đều cực kỳ am hiểu. Bây giờ, ta có nên gọi ngươi một tiếng "Đổ Thánh" hay không?" Vương Hủ lại bị hắn bắt trúng chỗ đau, thành ra hẹn quá hóa giận: "Lúc đó ta có mấy ngày chuẩn bị chứ bộ! Hơn nữa nội dung cũng nằm một phạm vi nhất định, còn lần này ta hoàn toàn không biết đề thi sẽ ra cái gì. Vậy ăn gian bằng cách nào? Mà nếu có thể gian lận dễ dàng thì ta đã đi thi đại học từ sớm rồi!" Tuy nhiên, Miêu Gia hoàn toàn không cho Vương Hủ một cơ hội từ chối: "Đó là vấn đề của ngươi, ta chỉ chờ tin tức tốt vào ngày mai mà thôi." Thật ra Vương Hủ là một người thông minh. Từ khi còn bé, hắn đã cảm thấy học hành thi cử là một chuyện rất đơn giản, bản thân không cần dùng hết sức cũng đủ đạt điểm ưu. Nhưng hễ có chỗ được ắt sẽ có chỗ mất, một khi Vương Hủ tỉnh táo quái gở đã biến mất vào ba năm trước thì thiếu niên Vương Hủ không ôm chí lớn chỉ học qua hàng ngàn kỹ thuật bài bạc cao siêu trong ba năm cấp ba mà chẳng hề đụng đến bất cứ quyển sách nào. Bởi vậy nên vào ngày hôm sau, Vương Hủ bước vào tầng lầu tổ chức kỳ thi nhập học của Tường Dực với tâm tình bất định. Bây giờ, hắn là kẻ đã bước vào đường cùng, khó có thể quay đầu lại. Tất cả tiền bạc trong ngân hàng cũng đã bị Miêu Gia dùng cho việc nhập học, còn bao nhiêu thì đóng gói hết lên một thân sinh viên, ngoài ra hắn còn thay Vương Hủ nhờ một lão hiệu trưởng cấp ba nào đó viết một phong thư đề cử. Bởi muốn vào học tại trường Tường Dực thì ngoại trừ những điều kiện trên trời dưới đất mà Miêu Gia đã từng nói, người muốn tham gia kỳ thi nhập học không phải dễ dàng có tư cách đi thi mà chỉ có học sinh đủ tuổi và được hiệu trưởng ở một số trường đã được chỉ định trong cả nước đích thân viết thư đề cử mới được. Vương Hủ nhìn bức thư trên tay, hắn chỉ biết gã hiệu trưởng viết bức thư này họ Đàm mà thôi, bởi gã hiệu trường này không phải là hiệu trưởng trường cấp ba hắn từng học, thậm chí hắn còn tin rằng nếu gã hiệu trưởng nọ không phải là bạn của Miêu Gia thì không chừng sẽ vét được không ít tiền. Nên nhớ mỗi năm chỉ có thể đề cử một học sinh, mà không ai lại tính không cho một người dưng nước lã như hắn bao giờ. Vương Hủ vừa suy nghĩ lung tung vừa giao bức thư cho nhân viên xác nhận thân phận. Ngay sau đó, hắn mới bước vào phòng thi bằng bộ dạng như hồn ma vất vưởng. Hiện trong đầu hắn là hàng chục phương pháp sao chép bài thi, nhưng xem ra trước mắt chỉ có một chiêu nhìn trộm là cách khả thi nhất, cũng là chiêu gian lận thuộc lĩnh vực có độ khó cao nhất, độ nguy hiểm cao nhất, thậm chí đạt tới cảnh giới phản phác quy chân, thành bại chỉ ở một lần hành động... Lúc này, Vương Hủ hoàn toàn không chú ý đến một ánh mắt đang gắt gao theo dõi mình. Trong ánh mắt nọ hiện đang mang theo sự ngờ vực, sợ hãi và xuất phát từ trong phòng thi của Vương Hủ. Vương Hủ ngồi vào chỗ của mình rồi sau đó thở dài một hơi. Hàng năm có hơn bốn trăm người tham gia cuộc thi nhập học của trường Tường Dực nhưng tối đa chỉ có ba trăm người qua ải, ít nhất phải có một trăm người bị loại. "Hy vọng hôm nay mình sẽ ngồi kế bên một thằng xui xẻo nằm trong top một trăm con mọt sách." Hắn thầm than thở. Hắn đang ngồi trong góc của hàng cuối cùng, đây chính là một vị trí rất tốt và đối tượng để hắn quay bài cũng chỉ có người ngồi bên cạnh mà thôi. Nghĩ đến đây, Vương Hủ quay đầu nhìn người ngồi cạnh mình. Đó là một nữ sinh mặc áo sơ mi màu cam phối hợp với một chiếc quần jean. Tuy quần áo không có gì đặc biệt nhưng dáng người của cô nàng rất tốt. Từ góc độ của hắn, có thể thấy thân hình của nữ sinh này rất cân xứng, bộ ngực rất to, điều này làm Vương Hủ khát khô cổ họng. Đến khi ánh mắt của hắn dời đến khuôn mặt của nữ sinh, chỉ thấy tóc xanh như nước chảy, làn da trắng như băng tuyết, ngũ quan càng khiến hắn đực mặt như người nhà trời. "Đây chắc chắn là một tiểu thư khuê các, tài mạo song toàn. Lẽ ra có thể dựa vào gia cảnh để nhập học nhưng vẫn cố gắng tham gia kỳ thi này." Vương Hủ bắt đầu tưởng tượng, cái hay là hắn đã đoán đúng phần nào. Nhưng chính trong lúc đầu óc cảm thấy mông lung, Vương Hủ lại phát hiện càng ngày cô nàng càng vùi đầu thật sâu như không dám nhìn mặt hắn. Thật ra cô nàng này đã sớm trở thành tiêu điểm của cả phòng thi, nhưng phần lớn thường sẽ liếc trộm một hai cái, duy chỉ có Vương Hủ là trừng mắt nhìn ngắm đã đời, thỉnh thoảng khóe miệng còn chảy nước miếng. Chính vì điều này, có một vài nam sinh đeo kính cận rất trí thức đang nghĩ đến chuyện mắng mỏ hành vi của hắn. "A, là ngươi!" Vương Hủ đột ngột thốt một câu như vậy. Nữ sinh kia nghe xong thì sợ đến phát run, ngoài miệng không dám thốt nên lời. Hóa ra nữ sinh này chính là cô gái mà Vương Hủ theo dõi vào đêm bách quỷ dạ hành. Hôm nay chắc chắn bảo vệ của nàng đang ở ngoài trường! Về phần nữ sinh, khi nàng nhìn thấy Vương Hủ, trong lòng cũng rất ngạc nhiên, thậm chí cho rằng kẻ theo dõi này muốn tới tìm mình để trả thù. Mà ngày hôm đó vì có bảo vệ nên nàng chẳng ngán Vương Hủ, thế nhưng hôm nay hắn bước vào cùng phòng thi với mình, đáng sợ hơn là lại ngồi kế bên... Nàng sợ đến nỗi muốn khóc. Hình tượng lưu manh của Vương Hủ trong lòng nàng là thâm căn cố đế, bởi thế nàng không hề nghĩ đến vì sao hắn có thể bước vào trong phòng thi, hiện những lời của Vương Hủ đã chứng minh rằng hắn đã nhận ra nàng. Nàng bắt đầu cảm thấy hoang mang và sợ hãi hơn. Trùng hợp là ngay lúc này, giám thị cũng bước vào phòng thi rồi hắng giọng để thu hút lực chú ý. Sự thật là trong lòng Vương Hủ lại không nghĩ nhiều như nữ sinh nọ, thay vào đó lại nghĩ rằng nếu cô gái này biết mình thì nàng sẽ không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì đối với những kỹ thuật quay bài cao siêu của mình. Cũng trong giờ phút này, hắn bắt đầu tập trung đọ sức với ánh mắt giết người của lão giám thị... -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang