[Dịch] Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 70 : Nghịch thiên “Người khổng lồ xanh dược tề”.

Người đăng: 

.
Trong mật thất không khí thoáng chút nặng nề nhưng lại không oi bức. Tôn Phi cẩn thận quan sát một hồi, quả thực phát hiện ra mấy lỗ nhỏ cỡ đầu ngón tay, chắc là dùng để thông gió. Hệ thống thông gió bí mật này đạt tới tiêu chuẩn khiến kẻ khác phải thán phục, kiến trúc to lớn như thế cần một lượng lớn than củi để đốt, còn có không ít phạm nhân, vậy mà không khí vẫn thật mát mẻ, không biết thần thánh phương nào mới có thể dựng nên. Bùm! Bùm! Từng tiếng nổ tí tách phát ra từ chậu than củi, ánh lửa bập bùng, làm cho không khí cả thạch thất một màn quỷ dị, ba tên lính đánh thuê đều là côn đồ liều mạng, mặc cho nhận hết tra tấn nhưng vẻ mặt vẫn hung hăng như cũ, chứng kiến đám ngục tốt đã đi cả ra ngoài, chỉ còn một gã thanh niên quần áo hoa lệ trước mặt, nghe Oleguer gọi là bệ hạ, nhất thời một đám lộ vẻ dữ tợn, lê cả xích sắt trên người áp sát tới… - Mau bắt lấy tên Tiểu Quốc Vương này làm con tin để thoát khỏi nơi chết tiệt này đi… - Ông trời cho ta cơ hội tốt rồi, hai người mau đi chặn cửa, không cho hắn thoát… Ba tên lính đánh thuê nháy mắt nhau vây quanh Tôn Phi, mặt hung hăng cười ép sát lại, ánh mắt nhìn Tôn Phi như đang nhìn một người chết. - Hừ, muốn chết hả, không biết tự lượng sức mình!! Tôn Phi khẽ cười lạnh nhẹ nhàng đáng ra một trảo. Tên đại hán đầu trọc thực lực cao nhất trong ba người, không một chút phản kháng giống như đứa trẻ ba tuổi bị hắn thoải mái bắt lấy, một tiếng "rắc" giòn tan vang lên, dưới lực lượng khủng bố cấp 16, gã đại hán đầu trọc đã biến thành cỗ tử thi không đầu. Hai tên còn lại chứng kiến cảnh này cũng kinh hãi một phen, mặt biến sắc sợ mất hồn, run run lên như động kinh, ngay cả nói cũng không rõ ràng. Ba tên này vốn là những tên côn đồ hung ác, nửa tháng trước ở Hương Ba Thành, vì cướp một ngân tệ mà tàn nhẫn giết chết, mổ bụng moi tim một vợ chồng nghèo, rồi mới đây còn cưởng gian một nữ nhân mới mười ba tuổi rồi giết chết cùng một đôi phu phụ đáng thương, phạm vào tội ác tày trời khiến cả người lẫn thần đều phẫn nộ, bị Brooke phát hiện rồi tự xuất binh đuổi theo cả đêm hơn ba mươi dặm mà bắt bắt về. Tôn Phi đã sớm nhìn ra gốc tích ba người từ trước, bởi vậy mà ra tay không chút động lòng. Không để ý đến đến đám lính đánh thuê đang bị dọa đến mất mật, Tôn Phi ngồi xổm xuống, tay phải ghì chặt lên người gã đại hán đầu trọc, đột nhiên khẽ quát một tiếng, trong nháy mắt một luồng năng lượng từ lòng bàn tay hắn lao đi, chiu vào trong thi thể rồi “Bùm!” một tiếng, bộ ngực nứt toác ra, trong lồng ngực tim gan phổi hoàn toàn biến thành một bãi máu nồng đậm. Người man rợ kỹ năng, “tầm trảo dược tề” phát động. Nhưng khiến Tôn Phi thất vọng chính sau khi phát động cũng không tìm dược tề gì, trong hoàn cảnh này thì cấp bậc của kỹ năng chỉ ở một, mỗi lần phát động cũng không đảm bảo trăm phần trăm có thể từ thi thể mà tìm ra các loại dược tề, vấn đề tồn tại chính là xác suất. Lãng phí một cỗ thi thể. Tôn Phi trở tay đem tên linh đánh thuê râu ria rậm rạp cách đó không xa bất vào trong tay, chẳng để ý hắn đang gào thét giãy dụa, đập thẳng xuống, sau đó tay phải đặt lên ngực thi thể, khẽ quát một tiếng, ma lực từ từ tuôn ra, lại phát động kỹ năng “tầm trảo dược tề”. Ầm! Vẫn là một tiếng vang nhỏ, máu bắn ra tung tóe. Chỉ thấy toàn bộ nội tạng hóa máu loãng sềnh sệch, nhưng làm cho Tôn Phi thất vọng chính là lần này lại không tìm ra dược tề thành công. Tôn Phi khẽ nhíu mày nghĩ: - Hay là thi thể Azeroth trên đại lục bất đồng với thế giới thi thể Diablo, nên không tìm ra được dược tề? Nhưng nhớ tới trận chiến ngày đó trong trận đấu, “tử linh pháp sư hình thức” đã hạ kỹ năng “thi bạo” hoàn mỹ, không có sai sót mà? Ánh mắt Tôn Phi chuyển hướng tới tên lính đánh thuê cao gầy cuối cùng, thấy vậy tên kia vạn phần sợ hãi kêu lên một tiếng “Ma quỷ a” rồi trợn mắt trắng, chân tay co lại mà chết ngất. Tôn Phi tự nghĩ, lưu lại nhân chứng sống còn hữu dụng cho nên không để ý tới tên lính đánh thuê này. Hắn xoay người đi đến trước thi thể Ngân diện nhân, tháo lớp mặt nạ ra, phía dưới là một gương mặt phi thường trẻ tuổi, mái tóc gợn sóng vẫn mang mùi hương nhàn nhạt, mũi ưng, khuôn mặt trái xoan, da trắng nõn, chắc hẳn là người nhà quyền thế, nhìn chung người này khá anh tuấn, đáng tiếc sau khi chết cũng chỉ là một cỗ tử thi chẳng khác gì mấy tên lính đánh thuê xui xẻo kia. Ngân diện nhân trên người mặc một bộ giáp trụ tinh xảo, quý giá, dù người chết rồi mà năng lượng ma pháp vẫn nhàn nhạt vây quanh, mắt thường cũng có thể thấy lam sắc quang hoa ẩn hiện, đây hẳn là một bộ đồ cấp cao phi thường. Sở dĩ Tôn Phi chọn một kiếm xuyên qua yếu hầu cũng vì tránh làm tổn hại đến bộ giáp này, giữ lại ắt còn hữu dụng. Tôn Phi không chút khách khí, đem cởi bỏ giáp trụ cùng vũ khí trên người Ngân diện nhân, chỉ để lại một bộ đồ vải, sau đó láy tay phải đè chặt thi thể Ngân diện nhân, tập trung tinh lực khẽ quát một tiếng “Tầm trảo dược tề”, kỹ năng lại được phát động trong nháy mắt, một luồng ma lực thản nhiên chui vào trong thi thể Ngân diện nhân. Ầm! Rầm! Hai âm thanh lần lượt truyền đến, thi thể Ngân diện nhân có thêm một lỗ máu, lục sắc quang hoa chợt lóe, một bình nhỏ như ống nghiệm màu xanh xuất hiện, theo dòng máu loãng văng khắp nơi từ từ bay lên, nhẹ nhàng trôi lơ lửng giữa không trung, thân bình bóng loáng, bên trong là chất lỏng xanh biếc lóng lánh khiến kẻ khác nhìn đến mê say. Thành công! Tôn Phi mừng rỡ trong lòng, đưa tay nắm lấy chiếc bình nhỏ màu xanh. Một cảm giác ấm áp nhàn nhạt thấu qua bình truyền tới lòng bàn tay Tôn Phi, mềm mại thoải mái, tựa như một sinh vật sống, Tôn Phi thậm chí còn mơ hồ cảm giác một luồng cảm giác thân thiết, từ chất lỏng xanh biếc như tỏa ra một loại tinh lực mỏng manh, giống trẻ sơ sinh lưu luyến mẫu thân. Ơ? Quái thật, không phải màu đỏ của “sinh mệnh trị liệu dược thủy” , cũng không phải màu lam của “ma pháp khôi phục dược thủy” , lại càng không phải màu trắng của “thể lực dược tề”, hồng nhạt của “khôi phục hoạt lực dược tề” hay màu vàng của “bạo tạc hơi độc dược tề”, ta thu được lọ gì đây? Tôn Phi nhanh chóng để ý đến điểm lạ của bình màu xanh biếc này, không giống như dược tề hắn đã thấy trong thế giới Diablo, điều này làm trong lòng hắn không khỏi dậy niềm băn khoăn, không biết đích danh tên dược tề thì không thể xác đinh được tác dụng của nó, ngộ nhỡ đây là một bình “kịch độc dược tề” uống hết có khác nào tự sát? Hắn trầm ngâm suy nghĩ một lát, thấy trên mặt đất tên linh đánh thuê cao gầy đang giả chết ở xa xa, ánh mắt sáng lên, trong lòng có chủ ý tiến tới tên ác đồ đã tỉnh kia, không nói gì banh miệng hắn ra, mở nắp bình, nhỏ vào vài giọt dược thủy. tên lính cao gầy cực lực phản kháng nhưng khí lục của hắn không thể sánh với Tôn Phi, người man rợ cấp mười sáu. Dược thủy từ từ trôi vào cổ họng hắn khiến hắn kinh hãi thét lên. Tôn Phi gắt gao theo dõi mọi biến hóa trên người hắn. Hắn muốn dùng tên lính này để thử thuốc. Một giây … Hai giây … Năm giây … Tên lính móc lấy cổ họng mình, cố sức mà nằm đó khạc ra hòng muốn nhổ ra vài giọt “tà ác kịch độc dược thủy”nhưng chẳng thể, dược thủy đã trôi vào yết hầu và như hòa tan và thân thể hắn, cho dù hắn có xuất được cả túi dạ dày của mình ra cũng không thể phun dược thủy ra khỏi cơ thể. Tôn Phi chăm chú coi chừng tên lính đánh thuê. Mười giây đồng hồ trôi qua, ngoài việc cố giãy giụa nôn khan dường như không có ngoại chứng gì sản sinh, vừa không thể chữa trị vết thương, lại cũng không thể khôi phục thể lực… Chẳng lẽ cósơ suất? Hay là bình dược thủy này không có hiệu quả đặc biệt gì. Tôn Phi có chút thất vọng. Nhưng đúng lúc này, một việc không ngờ đã xảy ra. Ngay sau khi tên lính tru lên một tiếng đau đớn, một luồng lục sắc quang hoa nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, sau đó lan từ từ xuống cổ, ngực, bàn tay, đùi, … Cuối cùng lan đến khắp cơ thể. Thân thể hắn bắt đầu run rẩy hết lên, ở phần da thịt lộ ra như có vật gì sống đang ngọ nguậy tới lui không ngừng, từng dòng đội lên cùng đường gân xanh, thoạt nhìn mà ghê người. Cuối cùng tên linh đánh thuê cả người biến thành một màu xanh biếc. Dần dần, hắn rống lên một tiếng nhỏ dần rồi ngừng hẳn, hắn hoảng sợ nhìn thân thể của chính mình trong ánh mắt tràn ngập mê mang. Mười giây sau, toàn thân lục sắc quang hoa bắt đầu nhạt dần rồi biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng Tôn Phi tràn ngập sung sướng. Bởi giờ đây thân hình gầy trơ của tên lính đánh thuê đã trở nên cường tráng một cách không tin nổi, toàn thân da thịt nở ra, có thể thấy được năng lượng tràn trề bên trong khối cơ thịt rắn chắc, cả người hắn cũng khỏe như vâm, không còn bộ dạng sống dở chết dở như trước nữa. Bang Bang Bang Bang! Tên lính theo bản năng ra sức giãy giụa, liên tiếp mắt xích đứt gãy nhẹ vang đến, tia lửa bắn khắp nơi, đồng tử Tôn Phi đột nhiên co lại, rõ ràng tên lính đánh thuê tứ chi đều khóa bằng xích sắt mà giờ lại dễ dàng bị quẫy đứt. - Người này đột nhiên có năng lượng khủng bố ít nhất bốn nghìn cân! Người man rợ đối với lực lượng quen thuộc, Tôn Phi liền phán đoán trong nháy mắt, chỉ vài giọt dược thủy xanh biếc thần bí lại có thể làm cho tên lính cao gầy này đột nhiên có năng lực cấp năm của người man rợ. - Ha ha ha ha ha … Cảm nhận được trong thân thể sức mạnh gầm lên điên cuống đến cực đại, tên lính cực kỳ hưng phấn, đưa tay vung lên, trên tường đá hiện một quyền ấn ghê người mà tay hắn lại chẳng để lại một vết thương nào. - Xem ra dược thủy thần bí này chẳng những có thể làm năng lượng trở nên mạnh mẽ mà còn tăng cường độ rắn chắc, kiên cố của thân thể, nếu không một quyền như thế kia với lực tác dụng lẫn nhau thì cho là có thể làm tường đá lún xuống nhưng phản lực cũng sẽ làm da thịt hắn bong tróc. Tôn Phi phải đưa ra một kết luận mới. - Ha ha ha, Tiểu Quốc Vương, đây chính là do ngươi tự chuốc lấy, ta cảm nhận được năng lực trước nay chưa từng có. Ha ha ha, cám ơn ngươi. Nếu ngươi nghe lời đưa ta ra ngoài ta sẽ tha mạng cho ngươi lần này, ha ha! Bất ngờ có được năng lượng làm cho tên lính đánh thuê tự tin ghê gớm, mắt hắn lộ hung quang, nhe răng cười, nắm tay rộp rộp từng bước tiến tới phía Tôn Phi. - Bảo vệ Quốc vương bệ hạ! Bên ngoài quan cai ngục Oleguer nghe thấy có gì đó không ổn, do dự vài giây , sau đó rút kiếm bên hông xông vào, toàn thực lực nhất tinh võ sĩ bùng nổ, quơ trường kiếm, rống lên nhằm hướng tên lính đánh thuê mà nhào tới. Keng! Tên lính nhẹ nhàng dập một quyền cực mạnh lên thân kiếm làm thanh trường kiếm rời khỏi tay Oleguer, một tiếng keng chói tai cắm trên thạch bích, Oleguer run rẩy lui về phía sau, hoàn toàn không phải đối thủ … Sau một chưởng trôi chảy, tên lính đánh thuê lại càng phát cuồng, nhằm Tôn Phi mà vọt tới, đem Tôn Phi làm con tin thoát khỏi tòa ngục đáng sợ này, hắn dã muốn trốn kỹ sau khi ra ngoài, nhất định phải đem tên tướng lãnh Brooke đã bắt hắn mà bầm thây vạn đoạn… Nhưng … - Hừ, không biết tự lượng sức mình! Tôn Phi cười lạnh một tiếng, không thèm để ý, ra tay với hắn chỉ dễ như trở bàn tay. Thổi phù một tiếng, không chút trì hoãn, chỉ một phách, tên lính đánh thuê đã thành một xác chết không đầu, tay chân quờ quạn lảo đảo đổ ầm xuống đất, cấp năm người man rợ với cấp mười sáu quả thật chỉ là cặn bã. Tôn Phi quay đầu, ánh mắt như điện, nhìn lướt qua quan giám ngục Oleguer đang sững sờ kinh hãi. - Bệ hạ, thần … thần nghe tưởng có chuyện không ổn, sợ ngài gặp ngủy hiểm, cho nên … thần ... Nói đoạn Oleguer nhanh chóng quỳ xuống đất, dập đầu tạ lỗi: - Bệ hạ thứ tội, thần không nên tự tiện xông vào! Tôn Phi nhìn cả người quan giám ngục run rẩy thần sắc cũng dịu xuống, Oleguer xông vào cũng chưa thấy được gì nhiều, huống chi hắn là lo cho an nguy của mình, dừng lại một chút, Tôn Phi mới mở miệng nói: - Lần sau không được viện lý do này nữa, coi như ngươi có lòng trung quân, không truy cứu thêm nữa, cho lui! - Tạ ơn bệ hạ khoan dung! Tạ ơn bệ hạ tha tội! Oleguer nhanh chóng dập dầu lui ra ngoài. Trong mật thất ánh sáng lập lòe, trên mặt đất la liệt thi thể banh hết nội tạng, lại cả một bộ xương khô nửa sống nửa chết giống ma pháp sư, không khí thật quỷ dị nhưng trong lòng Tôn Phi không dấu nổi cuồng hỉ. Hắn đem bình nước thần bí màu xanh biếc ở nắm trong tay, cẩn thận quan sát lĩnh hội năng lượng ẩn chứa trong dược thủy. - Bình dược thủy xanh biếc này, ta gọi nó là “Người khổng lồ xanh dược tề” đi! Tôn Phi tự nói thầm, thật không ngờ kỹ năng “tầm trảo dược tề” phát động lại có thể thu được kết quả không ngờ, ngẫm lại biến hóa của tên lính đánh thuê vừa rồi, Tôn Phi không tự chủ mà nghĩ đến bộ phim kinh điển của Mỹ kiếp trước - “Người khổng lồ xanh”, thân thể biến thân cùng năng lượng biến hóa quả cũng tương tự. Mấy ngày trước Tôn Phi còn lo lắng đề cao thực lực lớp lãnh đạo của Hương Ba thành, giờ có “Người khổng lồ xanh dược tề”, tựa như mọi vấn đề đầu có thể giải quyết dễ dàng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang