[Dịch] Quốc Vương Vạn Tuế
Chương 55 : Lão bạch kiểm
.
Xa xa trên tường thành.
Truyền lệnh quan Barzel thấy một màn như vậy, thân thể gầy yếu khô héo nhất thời nhịn không được lay động một trận, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, miệng mở thật lớn, lộ ra hàm răng nanh ố xỉn, mái tóc bạc trắng bị gió thổi loạn, ánh mắt ngây ngốc nói nhỏ: điều đó không có khả năng. . . Đây tuyệt đối không có khả năng. . . Hắn lại vẫn còn sống. . . Vì sao lại như vậy. . . Hắn là quái vật sao? Vạn tiễn xuyên tâm cư nhiên còn có thể còn sống sót? Chết tiệt chết tiệt đáng chết đáng chết a a a a!
Lão gia hỏa này cảm giác mình muốn điên rồi.
Đứng ở bên cạnh hắn là Ge Jier - kẻ đang vui sướng trông người gặp họa, lúc này trực tiếp đặt mông ngồi ngã ngồi xuống, Alexander lại có thể không có chết, cái đầu mẫn tuệ trong cơ thể heo mập của hắn nói cho hắn biết: xong rồi, vận may của mình đã muốn biến mất, thiên đại phiền phức sẽ tìm tới nhanh thôi.
Địch lâu bên dưới cửa thành.
Ưm hừ nhẹ một tiếng, Angela từ từ tỉnh lại, bi thương giống như một đóa hoa bách hợp chưa kịp nở rộ đã úa tàn, ánh mắt ảm đạm mất đi tia sáng, nghe được tiếng reo hò của mọi người bên ngoài, nàng mơ hồ nhìn thoáng qua trong làn nước mắt, nhưng ở nháy mắt này, tầm mắt của nàng đã nhìn thấy một hình ảnh, phương tâm nữ tử này nhất thời khó có thể ức chế nhảy dựng lên, bởi vì qua làn nước mắt nàng có thể mơ hồ nhìn thấy phía xa xa một thân ảnh cao ngất quen thuộc đang đứng ở đầu cầu đá, nữ tử đang bi thương vội vàng không thể tin xoa xoa ánh mắt. . . Chiến Thần ở trên, thật là chàng! !
Sinh mệnh cùng hoạt lực nháy mắt như bừng sáng, một lần nữa trở về với thân thể mảnh mai của nàng.
- Alexander. . .
Angela thấp giọng lầm bầm, nước mắt của nàng rốt cuộc ức chế không nổi thi nhau chảy xuống, nhưng bất đồng với ai oán muốn chết lúc trước, nước mắt này là do quá vui mừng mà sinh ra, nàng đột nhiên đứng lên, khẩn cấp xoa xoa nước mắt của mình, sau đó không để ý tới sự ngăn của Lampard cùng Brooke, túm lấy tà váy, giống như một chú chim nhỏ thật nhanh hướng bên ngoài thành chạy tới.
- Ta muốn đi gặp chàng!
Nữ tử mỹ lệ này nói với chính bản thân mình như vậy.
Từ cổng Hương Ba Thành tới cầu đá nàng đã đi qua vô số lần, đứng ở đầu tường hoặc là trên cầu thưởng thức mặt trời lên xuống, cầu nguyện cho Alexander đáng thương là việc nữ tử này thường xuyên làm, nhưng là Angela chưa bao giờ cảm thấy được con đường này lại dài như thế.
Nàng hận không thể lập tức thuấn di tới chân cầu lao vào trong lồng ngực người kia.
- Ai, cẩn thận dưới lòng bàn chân. . . Angela. . . Chậm một chút. . . Ngươi chậm một chút a, chờ ta một chút!
Tiểu la lỵ Ji Ma ở phía sau kêu lớn, vộ vã chạy theo, mái tóc vàng được cột thành tóc đuôi gà lúc lắc phía sau, bộ dáng vui vẻ không kém, làm cho Hương Ba Thành đệ nhất cao thủ Frank- Lampard đang đứng trên tường thành trong mắt cũng đã tràn ngập ý cười. Không lâu lúc trước, chứng kiến Tôn Phi ở đầu cầu bị bắn thành một con nhím, Lampard cả kinh bất chấp hết thảy phi thân nhảy xuống tường thành, điên cuồng lao tới bờ bên kia. . . Nhưng trong một khắc này, hắn đột nhiên nhớ lại lúc trước Alexander đã dặn dò hắn chiếu cố Angela, hơi do dự một phen, lại lập tức trở về bảo hộ bên người Angela.
May mắn Angela không có việc gì.
Thời khắc mấu chốt, Brooke tỉnh táo hộ vệ bên người nàng.
Giờ thì tốt rồi, Alexander còn sống trở về, địch nhân tan tác điên cuồng chạy trốn, viện quân từ nước quân chủ Zenit đế quốc cũng tới, toàn bộ nguy hiểm của Hương Ba Thành nháy mắt giải trừ, hết thảy đều là kết cục tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, “mặt lạnh cấp quốc tế” Lampard cũng nhịn không được nữa lộ ra nụ cười sáng lạn, mấy năm qua đây là lần đầu tiên thấy hắn cười vui vẻ như thế, hắn cứ như vậy mỉm cười nhìn thoáng qua truyền lệnh quan Barzel cách đó không xa sắc mặt âm trầm như mây đen, trong ánh mắt khiêu khích đắc ý mười phần.
Barzel chỉ có thể âm trầm hừ lạnh một tiếng.
. . .
Phía nam bờ sông Zuli.
Xa xa mấy trăm danh kỵ sĩ sau khi tiêu diệt hơn một ngàn tàn binh Hắc Giáp Quân, điên cuồng phi tới, dừng lại ở bờ sông, một chiếc xe ngựa màu đỏ lớn do tám con ngựa kéo từ giữa thong thả tiến lên trước nhất, cỗ xe này lớn kinh người, chí ít có ba thước dài ngắn, do bốn chiếc bánh xe bằng gỗ được chế tạo tinh xảo chống đỡ lên, tổng thể như từ một khối gỗ chỉnh tề điêu khắc mà thành, trên mặt có đồ án hoa Kinh Cức có vài chú chim nhỏ vây quanh, trông rất sống động, hai bên thành xe có hai chiếc cửa sổ nho nhỏ làm lỗ thông khí, làm cho kẻ khác kinh ngạc chính là, mã phu không ngờ lại là một kỵ sĩ khôi giáp sáng loáng, bộ dáng thực lực không hề tầm thường.
Nhìn thấy xe ngựa đã đến, kỵ sĩ mặc giáp trụ hoa lệ lúc trước bị Tôn Phi đánh bay trên mặt đất vội vàng bám lấy càng xe khóc lóc kể lể, đổi trắng thay đen, đem chuyện đã xảy ra thêm mắm thêm muối kể lại, không cam lòng nói:
- Natasha đại tỷ, cái tên đáng chết kia phát rồ vũ nhục tôn nghiêm Zenit đế quốc, hắn thậm chí còn mắng cả tỷ. . . Tỷ nhất định không thể buông tha hắn.
Trong xe ngựa trầm mặc vài giây đồng hồ.
Tiếp theo, một thanh âm ôn nhu yếu ớt từ trong xe truyền tới:
- Quarter, là đệ khiêu khích đối thủ trước đúng không? Lần này đệ đụng phải cao thủ, cao như là cấp cho đệ chút giáo huấn, lần sau không được chủ động gây chuyện. . . Ta nhớ là đã nhắc đệ rất nhiều rồi, muốn muốn trở thành một kỵ sĩ chân chính, chỉ dựa vào vũ lực cá nhân cùng công huân chiến trường thì còn xa mới đủ, khiêm tốn, thành thực, biết cảm thông, anh dũng, công chính, vinh dự, tinh thần, đệ cần thời thời khắc khắc đều nhớ kỹ tám tiêu chuẩn này, mới có thể thăng chức trở thành một kỵ sĩ đúng nghĩa.
Thanh âm ôn nhu yếu ớt, như phát ra từ một người bệnh đã lâu không khỏi, không hề có chút uy hiếp, nhưng tựa hồ lại có năng lực xuyên thấu lòng người, dễ dàng vạch trần lời nói dối của tiểu vương tử Quarter - Bristol Kempinski, nhân tiện giáo huấn hắn một chút.
Tiểu vương tử Bristol Kempinski vốn đang muốn muốn mượn tay tỷ tỷ hảo hảo giáo huấn cái tên man rợ dám khiêu khích mình kia một chút, ai ngờ lại bị giũa cho một trận, lập tức ủ rủ, nhưng trong lòng vẫn còn mang một tia hy vọng ủy khuất giải thích:
- Tỷ tỷ, không thể hoàn toàn trách đệ. . .
- Được rồi, chuyện này dừng ở đây, nếu đệ còn muốn làm loạn, ta cũng chỉ đành phái binh lính hộ tống đệ trở về trước. . .
Âm thanh lạnh lùng từ trong xe ngựa cắt đứt lời của Bristol Kempinski, trầm mặc một trận, còn nói thêm:
- Mời Best quản gia tới đây.
Bristol Kempinski đành hẫn nộ đứng lên, xoay người rời đi, thấp giọng nói với gã binh sĩ bên cạnh:
- Đi đem gã mã phu chết tiệt kia tới đây cho ta.
Gã binh sĩ đáp ứng một tiếng xoay người rời đi.
Qua một lúc, gã trở lại cùng một người mặc thô bố trường bào dệt bằng sợi đay, tầm tuổi trung niên. Trung niên này thân cao một thước tám, mái tóc ngắn màu đen gọn gàng, mày kiếm mắt sao, cái mũi cao vút, dáng người cân xứng, khuôn mặt phi thường anh tuấn, cho dù chỉ mặc một thân thô bố trường bào, nhưng dáng vể thản nhiên lại làm cho người ta cảm giác như hắn đang mặc trên người một bộ lễ phục sang quý nhất trên thế giới, một loại khí chất ung dung nho nhã tự động tán phát ra. Có thể nhìn ra được, người này khi còn trẻ tuyệt đối là một siêu cấp đại suất ca điên đảo chúng sinh, dù lúc này đã muốn hơn bốn mươi tuổi, nhưng giơ tay nhấc chân vẫn đủ làm các thiếu nữ khờ dại chết mê chết mệt.
- Tên mã phu hạ tiện kia, nhanh đi nói cho quốc vương nữ tế ngu ngốc của ngươi biết, Zenit đế quốc sắc phong đại sứ đại giá tiến vào, nhanh chóng để cho hắn lăn tới đây quỳ xuống nghênh đón. . .
Có lẽ là do ghen tị ngoại hình, tiểu vương tử Bristol Kempinski nhìn thấy lão suất ca chỉ làm một chân mã phu lại vẫn có thể dương dương tự đắc liền sinh một bụng tức khí, hắn vênh mặt hất hàm sai khiến, đem hai chữ “mã phu” đặc biệt nhấn mạnh.
- Như ngài mong muốn, hoàng tử điện hạ!
Trung niên nhân Best không có chút tức giận, tao nhã cong cong thắt lưng vãi một lễ theo tiêu chuẩn quý tộc, sau đó không nhanh không chậm hướng Hương Ba Thành đi đến. Thái độ đúng mực như vậy làm cho tiểu vương tử cảm giác biểu hiện của mình vừa tồi quá vô giáo dục, buồn bực muốn hộc máu. Bất quá không ai chú ý tới, sau khi xoay người bước đi, Best hung hăng ở trước người của mình giơ lên ngón tay giữa.
Rốt cục lại trở về Hương Ba Thành, dọc theo đường đi toàn bộ lo lắng tan thành mây khói.
Chứng kiến tường thành xa xa nguy nga sừng sững cơ bản hoàn hảo, Best thở một hơi dài nhẹ nhõm:
- Hoàn hảo, lần này viện binh đến cũng không tính là muộn, tình huống xấu nhất không có phát sinh, Hắc Giáp Quân cũng không có công phá tòa thành. . .
Nghĩ đến đây, Best thở dài một hơi, có Hương Ba Thành đệ nhất cao thủ Lampard trấn thủ, cái tên Barzel kia dù có trở mặt cũng không tạo thành được cái gì sóng to, Angle cùng quốc vương ngốc tử kia hẳn là hết thảy đều bình an đi.
Tràng diện vô số thi thể bị tàn phá cùng dấu tích kịch liệt chiến đấu lưu lại trên mặt đất làm cho Best trong lòng một trận hoảng sợ, hắn thật không biết Hương Ba Thành như thế nào kiên trì xuống dưới, đây quả thực giống như là một cái kỳ tích, đối mặt ít nhất ba ngàn Hắc Giáp Quân được huấn luyện nghiêm chỉnh vay công, bốn trăm binh sĩ trong quốc vương vệ đội lại có thể kiên trì tới năm ngày?
Lúc đi tới mép cầu đá, Best vốn luôn một bộ bình thản, rốt cục ngây dại.
- Chiến thần tại thượng. . . Thật ác độc! Lại đem cầu đá chặt đứt? Không biết là ai ra cái chủ ý này? Ân, hai cái đầu gỗ Lampard cùng Brooke kia nhất định là không thể nghĩ được. . . Chẳng lẽ là Barzel? Lão cẩu này lại chịu làm chuyện tốt sao?
Best cúi đầu tự hỏi.
Vừa lúc đó, hắn nghe được ở phía bên kia cây cầu gãy có tiếng reo hò, mới chú ý tới nơi đó không biết vì cái gì tụ tập vô số người, đang điên cuồng mà chúc mừng cái gì đó, dưới tiếng nước sông ầm ào, hắn chỉ loáng thoáng nghe được vài tiếng "Quốc vương vạn tuế!", "Bệ hạ vạn tuế!", một tràng linh tinh gì đó. Best nhất thời trong lòng mơ hồ giật mình:
- Quốc vương vạn tuế? Ách. . . Không phải là đang nói gã ngốc tử Alexander đấy chứ?
Best gia tăng cước bộ, nhanh chóng bước lên cầu đá.
Đúng lúc đó, hắn nhìn được một màn khiến chính mình nghẹn họng mà trân trối.
Nữ nhi thuần khiết thiện lương xinh đẹp Angela của hắn đọt nhiên từ trong thành điên cuồng mà chạy ra, vứt bỏ dáng vẻ thục nữ, giống như một con hồ điệp ở trong bụi hoa vui vẻ mà bay múa, khuôn mặt đỏ bừng nhiệt khí tách đám người ra, vừa khóc vừa cười nhào vào lòng một thanh niên cả người bịt kín giáp trụ rách nát dính đầu vết máu, gắt gao mà ôm lấy.
Best quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Thần a, nữ nhi ngoan ngoãn thuần khiết còn giống là tờ giấy trắng của mình, từ khi nào lại trở thành cởi mở nhiệt tình như vậy, ngay trước mặt công chúng ôm một tiểu gia hỏa tuổi trẻ, chẳng lẽ nó quên mình có thân phận là Vương Hậu tương lai rồi sao? Hay là trong đoạn thời gian mình rời đi Hương Ba Thành, đã xảy ra chuyện tình kỳ diệu nào đó?
Nghĩ đến đây, Best một trận hết hồn.
Hắn cảm giác mình cần phải nhắc nhở nữ nhi ngốc nghếch của mình một chút, ngàn vạn lần đừng để cho thanh niên kia miệng ba hoa ngả ngớn lời ngon tiếng ngọt, Best một hơi chạy đến lỗ thủng trên cầu đá, cố ý hắng giọng hô lớn một tiếng:
- Hắc, Angela, tiểu bảo bối của ta, ta đã trở về!
. . .
Phía đối diện.
Tôn Phi đang hưởng thụ tư vị ôn hương nhuyễn ngọc tiêu hồn, vị hôn thê xinh đẹp thê nhiệt tình tràn trề lao nhào vào trong ngực của mình, sau khi thoáng kinh ngạc, hắn nhất thời lòng tràn đầy vui mừng, thằng nhãi này đang ở trong lòng vui rạo rực nghĩ:
- Ha ha, ta vậy cũng là anh hùng xứng giai nhân chứ, hắc hắc. . .
Ngay lúc Tôn Phi đang vui sướng tới độ cố nhịn cười cắn nát cả răng, một bên ngăn cho nước miếng không chảy xuống xúc động cảm thụ giai nhân trong lòng thì lại có người liều lĩnh hô to một câu: Angela, tiểu bảo bối của ta, ta đã trở về. . .
Tôn Phi phi lập tức liền nổi giận.
- Ta kháo, là vương bát đản nào có mắt không tròng, lại dám trắng trợn trêu chọc nữ nhân của lão tử?
Lửa giận đằng đằng thiêu đốt bình dấm chua trog lòng, hắn nổi giận đùng đùng quét mắt một vòng quanh người, sau đó theo ánh mặt của mọi người nhìn về phía cây cầu gãy đối diện, chỉ thấy phía bên bia cầu đá một “lão bạch kiểm” tướng mạo không hề kém đang mê đắm nhìn thiếu nữ xinh đẹp trong lòng của mình, rõ ràng có ý xấu.
- Con mẹ nó, lão gia hỏa này là ai?
Tôn Phi cảm thấy được quả đấm của mình có điểm ngứa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện