[Dịch] Quốc Vương Vạn Tuế
Chương 54 : Quốc vương trở về.
.
Tôn Phi biến sắc.
Hắn nhảy lên một gò đất cao nhìn ra, chỉ thấy từ đường chân trời phía xa trên bình nguyên, đột nhiên có vô số lá cờ lớn màu bạc xuất hiện, trong gió tung bay phấp phới, giống như một con rồng bạc đang uốn lượn, ngay sau đó mặt đất dưới chân cũng bắt đầu chấn động, vô số kỵ sĩ mặc ngân sắc khôi giáp giống như thiên binh thúc ngựa chạy tới, như thủy triều đổ ập đến hướng Hương Ba Thành.
- Xem thanh thế này, chí ít cũng là một kỵ sĩ đoàn cường đại ngoài sáu trăm người. . . Nhưng không biết đây là viện quân từ Zenit đế quốc như Brooke nói, hay là quân cứu viện của Ngân diện nhân?
Tôn Phi cẩn thận quan sát.
Hắn rất nhanh phát hiện, ngân sắc khôi giáp kỵ sĩ sau khi chứng kiến loạn binh Hắc Giáp Quân, thế vọt tới không hề dừng lại, mà là lập rống quân hào cùng thẳng tay trảm sát, nơi gót ngựa đạp tới, huyết nhục bắn ra, đao thương lóe lên hàn mang lóng lánh, quả thực chính là mãnh hổ bước vào bầy dê, hơn một ngàn Hắc Giáp Quân tàn binh một mảnh kêu thảm, không chút lực phản kháng, hoàn toàn là đồ sát thiên về một phía.
- Hô. . . Hoàn hảo, xem ra là viện quân từ Zenit đế quốc.
Tôn Phi trong lòng thoáng thả lỏng.
Hắn nghĩ nghĩ, từ đỉnh gò đất nhảy xuống, quay người trở về trước bồng của hắc bào lão giả thần bí, kinh ngạc phát hiện trên mặt đất lại có dấu vết giãy dụa, nhưng tứ tinh ma pháp sư này có cố gắng cũng không thể thoát được dây thừng do Tôn Phi dùng phương pháp SM. Tinh túy của phương pháp này nổi lên tác dụng, hắc y ma pháp sư cúc hoa bị bạo, vết máu loang lổ trên mặt đất, hiển nhiên là lúc giãy dụa đã động tới mộc côn, cúc hoa bị bạo đến thảm, lại hôn mê lần nữa.
Tôn Phi trực tiếp xách hắc bào lão giả đang hôn mê đi ra khỏi trướng, bước vào đại doanh đã bị tàn phá, đem hắn cùng thi thể Ngân diện nhân đặt chung một chỗ, sau đó lại dùng “bạo phong chi xuyên thứ giả đoản kiếm” cắt một mảnh trướng bồng vừa dày vừa cứng trên mặt đất, đem một người một thi thể hung hăng buộc chặt lại thành một túi lớn, nhẹ nhàng vác lên.
Làm xong tất cả chuyện này, Tôn Phi đứng nguyên tại chỗ, ngắm mắt nhìn về nơi xa.
Lúc này, đám kỵ sĩ y giáp sáng loáng ở phía xa đang bọc vây giảo sát số hắc y giáp sĩ ít ỏi còn lại, lát sau, có hơn hai mươi kỵ binh bỗng nhiêu hướng phía Tôn Phi mà gào thét vọt tới.
Tôn Phi đang muốn hỏi vài câu, nhưng thấy những kỵ binh này sau khi nhìn thấy hắn lại không chút giảm tốc, trái lại cười to thúc dục chiến mã xông đến, kỵ sĩ trường thương trong tay giơ lên, lóe lên hàn quang dưới ánh mặt trời, trên mũi thương thậm chí vẫn còn nhỏ vài giọt máu tươi của đám hắc giáp quân, mục tiêu mũi thương là Tôn Phi.
- Ta kháo, đám chết tiệt này ngộ nhận ta là Hắc Giáp Quân tàn binh sao?
Tôn Phi dở khóc dở cười, vừa mới muốn lớn tiếng giải thích, ai ngờ đúng lúc này một gã kỵ sĩ mặc ngân giáp hoa lệ sáng loáng không nói hai lời, đột nhiên cười lớn một tiếng, mượn đà chiến mã mà khẽ vặn eo lưng phóng đi trường thương trong tay, hàn quang lóe lên dưới ánh mặt trời, kỵ sĩ trường thương dài chừng hai thước rít gào lao vút đi trong không trung.
Keng!
Tôn Phi ánh mắt lạnh đi.
“Linh hồn chi tượng huy tiểu viên thuẫn” trong tay trái khua nhẹ một cái, trường thương đang hùng hùng hổ hổ phóng tới kia nhất thời bị đẩy bay lên trời, Tôn Phi phỏng chừng kỵ sĩ vừa ném cây thương kia thực lực còn chưa tới nhất tinh, đối với Tôn Phi đang ở hình thức người man rợ cấp mười hai mà nói, một điểm uy hiếp cũng không có.
- Ngươi. . . Lại còn dám phản kháng, đập hắn thành thịt nát cho ta!
Kỵ sĩ mặc khôi giáp hoa lệ không ngờ một thương kia lại bị “tàn binh” cả người đầy máu tươi trước mặt nhẹ nhàng cản phá, thoáng ngây người, hắn nhất thời cảm giác được uy nghiêm của mình bị khiêu khích, nổi giận, trở tay 'Thương' một tiếng rút ra trường kiếm bên hông, rống lên một tiếng mũi kiếm chỉ về Tôn Phi, phía sau hơn mười kỵ sĩ nghe thấy hung hăng vỗ chân vào bụng chiến mã, khiến chúng đau đớn mà lập tức gia tốc, gào thét gầm rú lên hướng Tôn Phi đánh tới.
Hiển nhiên là muốn hung hăng đánh bay “tàn binh” trước mắt này.
- Đợi một chút. . . Mau dừng lại, ta là người Hương Ba Thành, không phải tàn binh!
Tôn Phi chỉ đành lớn tiếng giải thích.
Không ngờ kỵ sĩ khôi giáp hoa lệ kia sau khi nghe được Tôn Phi nói, chẳng những không có ghìm chặt chiến mã giảm tốc độ, ngược lại cắm đầu thúc dục chiến mã gia tốc đánh tới, bọn kỵ binh phía sau hắn cũng là như thế, trên mặt lộ vẻ hưng phấn cùng cười nhạt, ánh mắt nhìn Tôn Phi không khác gì một người chết.
- Ta kháo, quái gì thế này. . . Là hắn cố ý muốn giết chết ta.
Tôn Phi trong lòng trầm xuống, đã phát hiện không thích hợp. Nhìn thấy kỵ sĩ kia bộ dáng cười cợt, hắn biết có nói nhiều hơn nữa cũng là vô dụng, cười lạnh một tiếng, Tôn Phi đem “linh hồn chi tượng huy tiểu viên thuẫn” che trước mặt, rồi hung hăng xông tới đám kỵ sĩ đang lao đến.
- Đồ chó hoang, xem ai mới là kẻ bị đâm!
Hắn bị khơi dậy lửa giận.
Rất nhanh, một người, mười bốn con ngựa, song phương không hề kiêng dè mà đụng mạnh vào nhau.
Phanh phanh phanh phanh phanh!
Từng đợt thanh âm trầm đục liên tiếp truyền đến, giống như là đánh lên một bức tường thành kiên cố không phá vỡ nổi, dưới ánh mắt khó có thể tin được của đám kỵ sĩ, từng tên từng tên toàn bộ bị đánh bật khỏi chiến mã, một đám chật vật không chịu nổi ngã lăn rơi trên mặt đất, kêu thảm thiết không dứt, đặc biệt là kỵ sĩ khôi giáp hoa lệ dẫn đầu, ngã xuống còn tiện đà lăn tròn mấy vòng, một thân giáp trụ hoa lệ dính đầy đầy bụi đất cùng vết máu, đầu khôi cũng không biết đã văng tới nơi nào, tóc tai rũ rượi, quả thực không khác gì một tên khất cái mười mấy năm rồi không tắm rửa.
Về phần hơn mười con chiến mã kia, cũng nằm rạp trên đất, giãy dụa không ngớt.
Tôn Phi xoay người lại, đứng nguyên tại chỗ, một câu không nói, cười lạnh nhìn đám kỵ sĩ chật vật đứng lên từ trên mặt đất, ánh mắt khinh miệt, thần thái cao cao tại thượng, giống như là cự long nhìn về thổ cẩu dám cả gan khiêu khích mình, làm cho hơn mười người kỵ sĩ phẫn hận muốn hộc máu.
- Ngươi. . .
Đầu lĩnh kỵ sĩ phẫn nộ chỉ vào Tôn Phi:
- Tên cuồng đồ này, dám xuất thủ với kỵ sĩ vĩ đại của Zenit đế quốc? A a a, ngươi nhất định phải chết. . . Ta nhất định phải giết ngươi!
Trong miệng hắn kêu gào hùng hổ, nhưng lúc nhất thời lại không ai dám xông lên, Tôn Phi vừa rồi biểu hiện, bá đạo vô cùng chấn bay hơn mười con chiến mã phi tới, đã muốn dọa cho bọn họ sợ tới bể mật.
Tôn Phi vẫn im lặng.
Tên này rõ là đồ óc heo, là ngươi không phân biệt phải trái dùng trường thương tấn công ta trước, còn muốn ỷ vào người đông thế mạnh đem ta giẫm đạp thành thịt nát. . . Ta không phản kích, chẳng lẽ phải đứng yên cho ngươi giết sa. . . Ngươi giết ta chính là theo lý thường phải làm, ta đụng ngươi liền là tìm cái chết?
Phong độ cùng biểu hiện tệ hại của đối phương làm cho Tôn Phi lúc này đột nhiên với cái gọi là viện binh từ Zenit đế quốc mất đi hứng thú, hắn theo từ mặt đất xách lên túi vải chứa tứ tinh ma pháp sư cùng thi thể Ngân diện nhân, không nói được một lời hướng Hương Ba Thành đi đến.
- Ngươi có đảm lượng chớ đi, tên tạp chủng ti tiện này. . .
Kỵ sĩ đầu lĩnh mặt khôi giáp hoa lệ bị dọa tới sợ hãi, nhưng miệng vẫn không buông tha người, chứng kiến đối thủ muốn đi, dũng khí lại nổi lên, chỉ vào bóng dáng Tôn Phi lớn tiếng mắng khiêu khích.
Tôn Phi dừng bước, xoay người lại đây, ánh mắt rét lạnh như băng.
- Nói thêm câu nữa, sẽ giết ngươi!
Ở một khắc này, hắn thật sự động sát cơ, vốn nghĩ rằng đây là viện binh từ nước quân chủ Zenit, không muốn cùng mấy gã kỵ sĩ ngu ngốc này tính toán, ai biết đối phương cư nhiên còn không biết phải trái, trong lúc nói chuyện, Tôn Phi tâm niệm vừa động, “bạo phong xuyên thứ giả chi đoản kiếm” trong tay lóe lên kim quang, chỉ cần mấy kẻ không biết sống chết này tiếp tục mắng một câu, hắn sẽ thật sự động thủ.
Nháy mắt, một cỗ huyết tinh sát khí trùng thiên từ trên thân Tôn Phi điên cuồng tán phát ra.
Liên tục giết chóc, bất luận là ở Diablo thế giới hay là thế giới thật, không biết có bao nhiêu quái vật ác ma cùng hắc giáp binh lính kêu thảm ngã xuống dưới kiếm phủ của Tôn Phi, Tôn Phi mấy ngày nay cơ hồ là một sát thần đi ra từ biển máu, số người hắn đã giết không biết nói thế nào cho đúng, điều này làm cho huyết tinh sát khí tích lũy trên người hắn cơ hồ hóa thành hữu hình, xông thẳng lên trời cao, lăng lệ vô cùng.
Mười mấy kỵ sĩ nhất thời hoảng sợ câm miệng.
Kỵ sĩ đầu lĩnh đang kêu gào cũng lập tức im bặt, mồ hôi lạnh từ trán hắn ròng ròng chảy xuống, từ trong ánh mắt lạnh như băng của đối phương, hắn cảm nhận được tử vong uy hiếp, giống như đặt mình trong hầm băng, kia cũng không phải một câu đe dọa, hắn không chút nghi ngờ, chính mình chỉ cần tiếp tục mở miệng, ngay sau đó tuyệt đối sẽ biến thành một khối xác chết.
- Phi! Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!
Tôn Phi khinh thường mắng một câu, mang theo siêu đại bao bố trong tay đi nhanh về hướng Hương Ba Thành, lúc trước một màn giả chết của hắn đều đã bị tất cả mọi người trên tường thành nhìn thấy, lúc này không biết bọn họ đang lo lắng bi thương tới cỡ nào, nhất là đám người Angela cùng Brooke, chỉ sợ đã muốn loạn thành một đoàn, Tôn Phi muốn thật nhanh trở về báo tin bình an.
Quả nhiên, mới vừa đi tới cây cầu gãy, hắn liền thấy được xa xa vô số người giống như phát điên kêu gào thảm thiết, từ cửa thàn lao ra, nghiêng ngả lảo đảo hướng tới cây cầu gãy bắc qua dòng sông Zuli, tựa hồ như muốn nghĩ biện pháp vượt qua. . .
Tôn Phi trong lòng ấm áp, mở ra người man rợ kỹ năng “nhảy vọt”, giống như là một siêu cấp đại điểu thét lớn một tiếng rồi vọt lên không trung, mấy lần lên xuống đã tới mép chỗ thủng trên cầu, dưới chân không ngừng, lại một lần “nhảy vọt” nữa, cầm trong tay chiếc bao lớn, trực tiếp nhảy qua lỗ thủng đáp xuống giữa đám đông.
- Là Alexander bệ hạ. . .
Có người reo hò.
- Ha ha, lão thợ rèn Harry này đã sớm biết, ngài nhất định còn sống ha ha, một đám *** chó nhát chết kia làm sao có thể thương tổn được ngài!
Một lão nhân đầu bạc què chân nhìn thấy Tôn Phi nhất thời kích động rơi lệ đầy mặt.
- Alexander bệ hạ, ngài. . . Hảo, thật tốt quá! Chiến Thần ở trên. . . Cám ơn Chiến Thần Điện hạ phù hộ Vương của ta!
Những người dân nghèo cầm trong tay nông cụ làm vũ khí quỳ trên mặt đất liều mạng phục lạy, cảm tạ Chiến Thần làm cho quốc vương của bọn họ còn sống trở về.
Mà đám tráng hán Pearce cùng Drogba, sau phút ngẩn ngơ, hưng phấn như điên ném đoạn dây thừng nguyên bản muốn dùng để trèo qua lỗ thủng mười sáu mười bảy thước trên cầu xuống, điên cuồng mà xông lại ôm lấy đùi Tôn Phi khóc lên, hai mươi mấy dũng sĩ uy mãnh một thân khôi giáp huyết tích loang lổ, cho dù là bị lợi kiếm của địch nhân xuyên thủng thân thể cũng chưa từng nhíu mày, thế nhưng lúc này ô ô ô ô khóc hệt như một đám trẻ con.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện