[Dịch] Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 51 : Tựa như trời nổi giận (1).

Người đăng: 

Tôn Phi trong lúc nhất thời trong lòng vừa cảm động lại vừa sốt ruột. Cự phủ trong tay chém ngang một cái, không khí cũng như bị vặn vẹo, hàn quang lóe ra bức tam tinh kiếm sĩ Landes lùi lại, Tôn Phi phẫn nộ quát: - Pearce, ta lấy danh nghĩa quốc vương ra lệnh cho ngươi, lập tức mang theo các dũng sĩ của ta rút về Hương Ba Thành, không được chống lệnh. . . Các ngươi yên tâm, ta tự có biện pháp thoát thân. Pearce cúi đầu né tránh ánh mắt của Tôn Phi. Là sĩ binh trong quốc vương vệ đội, hắn có một ngàn lý do lưu lại cùng Vương cùng nhau chiến đấu, nếu quốc vương còn giống như lúc trước không gì địch nổi thì rút lui thật không gì đáng trách, nhưng lúc này bọn hắn mỗi người cũng nhìn ra được, từ khi tam tinh cao thủ bên đối phương đi ra, Alexander đã không thể giống như trước tùy ý tiến công, hai người giao đấu tám lạng nửa cân, trong lúc nhất thời người này cũng không thể làm gì được người kia, nếu lúc này bọn hắn quay về, chẳng khác nào là đem quốc vương lưu lại một mình trong hiểm cảnh. . . Bọn hắn thà rằng chính mình đổ máu chết trận, cũng tuyệt đối không thể để cho quốc vương thân ở hiểm địa. Né tránh ánh mắt Tôn Phi, nhóm người Pearce cùng Drogba trầm mặc đưa túi nước ma pháp lên miệng uống, sau đó không đợi vết thương trên người hoàn toàn khép lại, đột nhiên lại hợp thành một trận hình mũi nhọn, lấy Pearce làm dẫn đầu, ngang nhiên phát động tiến công. - Bệ hạ, thang công thành cùng máy bắn đã đều bị hủy rồi, chúng thần đi sau cản đường, xin người trở lại trong thành đi thôi! Pearce dẫn đầu hô to. Tôn Phi thấy thế, trầm mặc, không hề trả lời. Hắn biết, dưới tình huống như vậy, cho dù là chính mình xuất ra uy nghiêm quốc vương, cũng tuyệt đối không cách nào làm cho nhóm dũng sĩ như sắt thép này trở lại trong thành, cự phủ trong tay hắn chiêu thức biến đổi, không hề tiến hành phòng thủ, cũng áp dụng đấu pháp đồng quy vu tận, một phủ toàn lực hướng nơi yếu hại của tam tinh kiếm sĩ Landes chém tới. . . - Chó cùng rứt giậu. . . Ha ha ha, vô ích, hôm nay các ngươi ai cũng sống không được! Tam tinh kiếm sĩ Landes cười ha ha, hắn đã muốn thấy được hi vọng thắng lợi, cho nên cũng không nóng nảy cùng Tôn Phi cứng đối cứng, chỉ cần đem địch nhân cả người khôi giáp kia kéo dài thời gian ở trên cầu đá, một lúc sau, dựa vào ưu thế người đông thế mạnh, chậm rãi là có thể đùa chết bọn hắn. Tôn Phi tự nhiên đã nhìn ra tính toán của Landes. Hắn thậm chí thấy được xa xa cầu bên kia, đang có một đội hắc y giáp sĩ y giáp sáng bóng theo đầu cầu đi tới, đám giáp sĩ này mỗi người trên lực đều đeo một túi đựng tiễn thật lớn, thắt lưng dắt trường cung, mặc dù là cách hơn một ngàn thước, nhưng trực giác mẫn tuệ của người man rợ vẫn nói cho Tôn Phi, đám cung tiễn binh này có sức uy hiếp phi thường lớn. Trừ điều đó ra, đột nhiên trong lúc này, Tôn Phi cảm giác được, còn có một cổ uy hiếp vượt xa đám cung tiễn thủ kia, đột nhiên tràn ngập ở trong đầu của hắn, giống như là có một đầu độc xa, đang ở lặng yên không một tiếng động chậm rãi muốn săn đuổi chính mình. Tôn Phi ánh mắt như điện, rất nhanh nắm giữ được ngọn nguồn nguy hiểm. Ở đầu cầu đá, có một đoàn hắc vụ dày đặc đang chậm rãi tán ra, loáng thoáng bên trong đó có một đạo thân ảnh màu đen chớp lên, xa xa truyền lại ma pháp lực kịch liệt dao động, Tôn Phi chuyển qua “pháp sư hình thức”, đối với ma pháp dao động có lý giải sâu sắc, ở một khắc này có thể rõ ràng cảm giác được, dao động phía xa kia tuyệt đối vượt khỏi tưởng tượng của mình, cho dù lúc đối đầu với Boss Griswold của thị trấn Tristram bên trong thế giới Diablo, hắn cũng không cảm nhận được qua uy áp mãnh liệt như thế. . . - Kia là một ma pháp sư cao thủ. . . Xa xa vượt ra khỏi thực lực cấp tam tinh! Tôn Phi trong lòng rung động mạnh. Giờ khắc này, hắn biết, nguy hiểm chân chính đã tới. Không nghĩ tới bên phía địch nhân còn cất giấu một nhân vật câp siêu BOSS như vậy, tình huống chuyển biến xấu, một khi tiến vào phạm vi ba trăm thước bên trong hắc vụ kia, phỏng chừng chính là lúc mình cùng hai mươi hai đại lực sĩ phía sau không còn chút cơ hội chạy thoát. Hơn nữa càng thêm tuyệt vọng chính là, một cao thủ như vậy tồn tại, làm cho toàn bộ cố gắng lúc trước của bọn hắn đều trở nên uổng phí, bởi vì uy hiếp của một ma pháp sư vượt qua tam tinh cấp tới Hương Ba Thành, vượt xa sau cái máy bắn đá kia không chỉ mười lần. - Nhất định phải nghĩ biện pháp, xử lý ma pháp sư kia! Ý niệm trong đầu Tôn Phi nhanh quay ngược trở lại. Nhưng lấy thực lực hiện tại của Tôn Phi, cùng một gã tam tinh kiếm sĩ giao thủ đã vất vả như vậy, muốn dưới sự bảo vệ của hắc giáp quân đài xử lý một ma pháp sư thực lực vượt xa tam tinh, thật khó như lên trời, hắn một bên cùng Landes triền đấu, một bên ở trong lòng rất nhanh suy nghĩ biện pháp, bất quá trong lúc nhất thời không thể nghĩa ra chủ ý gì, càng nghĩa, dù bất kể là lực lượng của “người man rợ hình thức”, “thánh kỵ sĩ hình thức” hay “pháp sư hình thức”, đều không đủ cùng một ma pháp sư vượt qua tam tinh đối kháng. Trong nháy mắt, mãnh nam đầu bạc Pearce cùng nhóm người Drogba đã vọt tới phụ cận, muốn lướt qua Tôn Phi ngăn trở tam tinh kiếm sĩ Landes, để cho Tôn Phi tranh thủ thời cơ thoát khốn. - Không thể kéo dài được nữa! Tôn Phi nhanh cóng quyết định. Hắn biết lúc này thời gian đã gấp gáp tới cực hạn, tiếp tục kéo dài tất toàn quân sẽ bị diệt. Tôn Phi đột nhiên hét to một tiếng, người man rợ kỹ năng “cuồng hào” lại một lần nữa phát động, một cỗ sợ hãi cảm xúc tâm linh dao động bí mật quét ra, đem đám hắc y giáp sĩ phía trước tán loạn, sau đó tránh đi một kiếm của Landes, Tôn Phi đột nhiên dậm chân nhảy lên, hay tay nắm chặt cán phủ, thế thế Thái Sơn áp đỉnh chẻ dọc xuống dưới. Một phủ này, khí thế tuyệt luân, tựa như thiên thạch từ trên trời rớt xuống, phủ nhận cùng không khí ma xát thậm chí bốc lên đốm lửa, một dòng nhiệt khí nháy mắt sinh ra. Landes trong lòng cả kinh, thanh thế như vậy, hắn không dám đón đỡ. Ầm vang! Một phủ của Tôn Phi chẻ xuống, hung hăng đập vào trên cầu đá. Nhất thời đá vụn văng ra, thanh thế kinh thiên động địa, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, cả cầu đá tựa hồ cũng bị một phủ của Tôn Phi làm cho lay động, mặt dưới cầu từng tảng đá thật lớn tróc ra nện xuống dòng nước, tạo thành từng cột nước thật cao! - Ha ha ha, đồ nhát gan, thực lực tam tinh võ sĩ, cũng không dám đón một phủ của ta sao? Tôn Phi đứng ở trên cầu cười ha ha, ánh mắt khinh miệt, nhấc cự phủ chỉ thẳng mặt Landes, ở một khắc này hắn làm cho người ta cảm giác, tựa hồ không phải là là một người đứng ở nơi đó, mà là có thiên quân vạn mã trú đóng ở phía sau hắn, loại khí thế hùng tráng ngập trời này, làm hắc y giáp sĩ quân đoàn đại quân đằng xa nhất thời sản sinh ra một lại cảm giác kiệt sức khó có thể vượt qua. - Lui về! Tôn Phi ngưng cười, nháy mắt thần sắc biến đổi, song chưởng đột nhiên chấn động. Lực lượng thật lớn, theo song chưởng trào ra, Tôn Phi đem nhóm đại lực sĩ đang từ phía sau xông tới đẩy trở về, đối mặt với lực lượng nhục thể khủng bố của mặt người man rợ, nhóm Pearce như là đụng phải một bức tường thành rắn chắc, một đám nghiêng ngả lảo đảo lui trở về. Sau đó, không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn đột nhiên lại lăng không nhảy lên, tập trung lực lượng toàn thân bổ ra một phủ thứ hai. Tốc độ cao sinh ra ma sát, phủ nhận ở trong không khí như bị nung thành màu đỏ, mang theo khí tức nóng rực, bổ về phía tam tinh kiếm sĩ Landes. Khí thế vô song. Trên không trung, Tôn Phi cười lớn: - Ha ha, dám đón một phủ của ta không? Không người nào dám đón. Bao gồm cả tam tinh kiếm sĩ Landes ở bên trong, hắc y giáp sĩ ào ào lui về phía sau. Trong mấy ngàn hắc giáp quân, không người nào dám cùng một phủ có thể dễ dàng phá nát tháp thuẫn long thương trận đối cứng, bọn hắn chỉ có thể lựa chọn rút lui. Nhưng là, Tôn Phi hiển nhiên không có tính toán cứ như vậy từ bỏ. Hắn không ngừng mà lăng không nhảy lên, một phủ rồi lại một phủ bổ xuống, khôngtiết kiệm thể lực, giống như là một con bạo thú phát điên, khí thế lăng lệ bước từng bước một, không người nào dám đối diện ánh mắt của hắn. Oanh! Oanh! ! Oanh! ! ! Oanh! ! ! ! Oanh! ! ! ! ! - Như thế nào, không người nào dám đón một phủ của ta sao? - A ha ha ha, ba nghìn Hắc Giáp Quân, đều là kẻ nhát chết đầu giấu trong đũng quần sao? - Phi! Landes, vinh quang võ sĩ của ngươi ở nơi nào? Rốt cuộc có dám tiếp một phủ của ta không? - Ai dám cùng ta chiến một trận? - . . . Tôn Phi bổ ra một phủ, liền cười lớn hỏi một câu, sau đó lại bước tiếp. Thần tình cao cao tại thượng, giống như Cửu thiên đế vương nhìn xuống lãnh địa của mình, không có bất kỳ người dám cùng hắn đối diện, Tôn Phi vừa sải bước ra, hắc y giáp sĩ hai chân run lên đồng loạt lui về phía sau, không dám chống cự, ngay cả tam tinh võ sĩ Landes cũng bị khí thế cuồng bạo lăng lệ trên người Tôn Phi ảnh hưởng, hắn không chút nghi ngờ chính mình nếu đón đỡ một phủ, cho dù là có đấu khí hộ thể, cũng sẽ bị chém thành hai mảnh, cảm giác sợ hãi, khiến cho hắn cũng không nhịn được liên tục lùi bước. Ngắn ngủn bảy tám giây thời gian, Tôn Phi liên tiếp bổ ra tròn tám phủ. Mà tám phủ, ầm ầm rung động, giống như là lôi đình trên trời giáng xuống trên cầu đám làm cả mặt cầu rung chuyển, từng tảng đá thật lóc tróc ra, nện xuống mặt sông, đè chết không ít thủy thú hung bạo khát máu trong nước, cả mặt sông trong lúc nhất thời một mảnh đỏ thẫm. Hắc y giáp sĩ trên cầu đá, bị tám phủ của Tôn Phi bức lui mười sáu mười bảy thước. Tôn Phi lúc này thoáng dừng lại, đột nhiên lại cười lên ha hả. Địch nhân đối diện nghe tiếng cười nơm nớp lo sợ lui về phía sau. Ngay sau đó, Tôn Phi nhãn thần khinh miệt đảo qua, đột nhiên hắn lui về sau mấy bước, rồi lại lăng không nhảy lên, người man rợ kỹ năng “nhảy vọt” phát động, nhảy qua độ cao năm sáu thước, dùng sức toàn thân, ngang nhiên bổ ra một phủ nữa. Một phủ này, ngoài dự đoán của mọi người, hăng bổ vào mặt cầu phía sau lưng hắn. Răng rắc ! Cự phủ trong nháy mắt này rốt cục không chịu nổi lực lượng cuồng bạo của Tôn Phi, răng rắc một tiếng, cán phủ màu đen gãy thành hai đoạn. . . Mà cổ lực lượng thật lớn đụng vào trên mặt cầu đá, phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, mọi người trong nháy mắt này nhịn không được bưng kín lỗ tai của mình, hắc y giáp sĩ ở khoảng cách gần thực lực hơi yếu một chút, thậm chí trực tiếp bị đánh rách màng nhĩ, máu tươi vút vút vút theo trong lỗ tai chảy ra, lại có một ít trực tiếp bị chấn ngất, đứng không vững lộn nhào từ trên cầu xuống. . . Một phủ chi uy, tựa như thiên nộ, cực kỳ kinh khủng. Thiên địa, cũng theo đó biến sắc. Rung động đi qua, rất nhiều người trong đó có cả nhóm Pearce, đột nhiên sản sinh một ý niệm kỳ quái trong đầu: vì cái gì Tôn Phi đột nhiên xoay người bổ một phủ lên trên cầu đá? Khói bụi cùng đá vụn dần dần tán đi, tầm mắt trở nên rõ ràng, lúc này Tôn Phi cước đạp cầu mặt, bộ ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên liều mạng như vậy, cũng có một ít thoát lực. Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó. Trong tay nắm cán phủ đã gãy đôi, cười lạnh nhìn tam tinh võ sĩ Landes. Trong lúc nhất thời, toàn bộ chiến trường trở nên an tĩnh. Thậm chí mỗi người đều có thể nghe được tiếng thở của chính mình. Đột nhiên, dị biến phát sinh. . . Răng rắc! Một tiếng vang rất nhỏ, rơi vào trong tai mọi người. Thanh âm này, nhỏ như tiếng côn trùng kêu, nhưng lúc này chẳng khác nào cửu thiên lôi đình hung hăng đập vào trong lòng mọi người, tất cả mọi người nhịn không được hoảng loạn lên, bởi vì bọn họ kinh hãi phát hiện, một khe nứt từ dưới mặt cầu nơi Tôn Phi đứng dần dần lan tỏa ra, dày đặc như mạng nhện. Trong phút chốc, mọi người nhất thời minh bạch hành động vừa rồi của Tôn Phi —— nguyên lai chín phủ như thiên nộ vừa rồi, sự thực không phải muốn giết địch nhân, mà là âm thầm làm vỡ nát mặt cầu, làm cho cả cầu đá sinh đầy vết nứt, không biết khi nào, đã bắt đầu sụp xuống. Cầu đá, bắt đầu kịch liệt run rẩy. Răng rắc răng rắc răng rắc! Cái khe càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn. Không ngừng có cự thạch từ cầu đá tróc ra, ầm ầm nện xuống dòng sông Zuli bên dưới mấy trăm mét, tạo thành từng cột nước thật cao. - Không xong ! Cầu đá muốn sập rồi! Tam tinh kiếm sĩ Landes thấy thế tâm thần kinh sợ, dù đã minh bạch ý nghĩ của đối thủ, lúc này hắn cũng chẳng quan tâm giao thủ, dưới chân dậm mạnh, đấu khí điên cuồng vận chuyển bắn ngược về phía sai, một khi cầu đá hoàn toàn gãy, dù hắn có thực lực tam tinh võ sĩ, nếu rơi xuống dòng sông cuồn cuồn nước xiết kia, mấy ngàn con thủy thú hung bạo khát máu cũng đủ biến hắn thành bạch cốt. Hắc y giáp sĩ trận doanh thoáng chốc tán loạn, mỗi người hoảng sợ tru lên, chen lấn mà quay đầu chạy. Mặt cầu run rẩy càng ngày càng kịch liệt. Chỉ có Tôn Phi đứng ở trung tâm khe nứt, vẫn không nhúc nhích. Hắn lúc này vô cùng bình tĩnh, đại não nhanh chóng tính toán hành động tiếp theo. Tâm niệm vừa động, hắn theo không gian trữ vật trong sức mang lấy ra một lọ “sinh mệnh trị liệu dược thủy” cùng một lọ “thể lực dược tề”, thừa dịp đá vụn khói bụi đầu trời, hơi ngửa đầu uống một ít vào. Trong nháy mắt, toàn bộ mệt mỏi biến mất, vết thương trên người hoàn toàn khép lại. Rất nhanh, hắn liền khôi phục trạng thái thời điểm cường thịnh, trừ bỏ cương thiết khôi giáp có vài vết nứt, cự phủ gãy thành hai đoạn, thân thể đã không có chút vấn đề, ngay cả chút vết sẹo nho nhỏ cũng không có. Các loại dược thủy trong Diablo thế giới, thật sự là thần kỳ. Cùng lúc đó, nhóm người Drogba cùng Pearce lại cực kỳ hoảng sợ. Bởi vì bọn họ kinh hãi phát hiện, quốc vương Alexander lúc này đứng ở giữa cây cầu sắp gãy, không biết vì cái gì, hoàn toàn bất động, không có né tránh. . . Mọi người còn tưởng rằng Tôn Phi dùng sức quá độ, cơ thể thoát lực khó có thể hành động, một đám trong lòng kinh hãi, nếu cầu gãy, một khi rơi trong sông chỉ sợ liền gặp nguy hiểm. - Không xong... Mau cứu quốc vương bệ hạ! Mãnh nam đầu bạc Pearce thấy thế như phát điên lao về phía trước. Những đại lực sĩ khác mắt đều đỏ lên, không để ý vết thương trên người đang tuôn ra máu, điên cuồng hướng phía trước lao tới. - Đều trở về, các ngươi điên rồi! Lúc này, tráng hán tóc dài Drogba khó khăn lắm mới bảo trì được bình tĩnh, hắn tay mắt lanh lẹ giữ chặt Pearce, giận dữ hét: - Nhiều người như vậy chạy tới, sức nặng tăng thêm sẽ làm câu cầy gãy nhanh hơn. . . Tìm một người chạy nhanh một chút, dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên ôm bệ hạ trở về. . . - Ta đi! Ta chạy nhanh nhất! Pearce sau khi ngẩn ngơ, nói xong lập tức lao tới. - Hắc hắc... Ngươi chạy không nhanh bằng ta đâu. Drogba nhãn cầu vừa chuyển, lộ ra thần sắc giảo hoạt, đột nhiên dùng chuôi phủ đập vào ót Pearce, đem mãnh nam đầu bạc gõ cho hôn mê, chính mình ha ha cười phóng đi, phảng phất như chiếm được thiên đại tiện nghi gì đó, hướng tới đồng bạn rống to: - Ai cũng đừng tới đây, ta đi đủ rồi, ha ha ha, chiếu cố tốt ngốc tử tóc trắng kia. . . Nói xong, Drogba giống như báo săn phóng về phía trước, mặt cầu không ngừng sụt lở, hắn chạy như điên, dùng bộ pháp linh hoạt không tương xứng với thân hình khổng lồ của mình rất nhanh tới trước mặt Tôn Phi, không nói hai lời chặn ngang muốn bảo trụ Tôn Phi quay trở về. - Ta kháo... Drogba? Tiểu tử ngươi chạy tới đây làm gì? Tôn Phi đang ở hết sức chăm chú hoàn thiện kế hoạch tiếp theo, bị bóng người cao lớn đột nhiên xông tới làm cho cả kinh. - Bệ hạ, cầu sắp gãy rồi, mau trở về! Tôn Phi đang muốn nói chút gì đó, đột nhiên dưới chân kịch liệt lay động, tảng đá lớn nhất rốt cuộc rạn ra, muốn rơi xuống lòng sông, phía dưới vô số thủy thú đang há cái miệng đỏ lòm to như cái chậu máu chờ sẵn. . . - Không còn kịp rồi! Muốn quay về đã không còn có khả năng, phía trước hoàn toàn đứt gãy, Tôn Phi bắt lấy tay Drogba, người man rợ kỹ năng “nhảy vọt” phát đọng, dưới chân đột nhiên dậm mạnh, cỗ lực lượng thật lớn này làm cho tảng đá dưới chân ầm ầm rơi xuống, mà mà Tôn Phi thì kéo Drogba lăng không nhảy lên, hướng tới địa phương an toàn bay đi. Bất quá, phương hướng hắn nhảy tới, không phải là Hương Ba Thành ở bờ bắc, mà là trận doanh hắc giáp quân ở phương nam. Một tiếng ầm vang. Tôn Phi kéo theo Drogba vững vàng rơi xuống địa phương cách chỗ cũ hơn mấy chục thước, nơi này cầu đá chưa có sụp xuống. Rốt cục, khói bụi mù trời cũng tán đi. Mặt cầu kịch liệt chấn động cũng dần dần khôi phục yên ổn. Tất cả mọi người đều thấy được rõ ràng, địa phương trên mặt cầu vốn nơi trung tâm nhỏ hẹp nhất giờ trở thành thành một lỗ thủng dài đến mười sáu mười bảy thước, bên dưới nước sông gào thét. Cầu vừa đứt, Hắc Giáp Quân quay mắt về phía lỗ thủng, muốn tiếp tục tiến công tuyệt đối là muôn vàn khó khăn, trừ bỏ là tinh cấp cao thủ có thể dùng phi trảo lăng không phóng qua, binh lính bình thường trừ phi chắp cánh, tuyệt đối có cách tới đi tới bờ bên kia hướng Hương Ba Thành. Tôn Phi cùng Drogba, cô đơn đứng ở bên cạnh mặt cầu vỡ. Phía sau bọn họ là khe hở mười sáu mười bảy thước, phía dưới nước sông băng hàn vô tình. Trước mặt bọn họ là mấy ngàn hắc y giáp sĩ, đao thương lạnh toát, đằng đằng sát khí, tựa như thủy triều màu đen. Đối với hai người mà nói, đây tuyệt đối là một tử cục, một tử cục không có nửa điểm khả năng chạy thoát. Trừ phi viện quân từ Hương Ba Thành phía sau có thể nghĩ biện pháp đem hai người đón lấy, hoặc là hai người bọn họ có thể một hơi đem địch nhân trước mắt giết sạch. . . Nhưng là, cả hai biện pháp này, đều tuyệt không có khả năng. Trên tường thành Hương Ba, vô số trái tim, nháy mắt trầm xuống. Sĩ binh quốc vương vệ đội cùng nhóm bình dân sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn yên tĩnh, tam tinh võ sĩ Lampard lông mày nhíu chặt lại với nhau, ở bên cạnh hắn, Angela mỹ lệ như tiên tử gắt gao cắn môi của mình, bất tri bất giác cắn ra máu tươi, nước mắt trong suốt theo vành mắt cuồn cuộn chảy ra, tóc vàng tiểu la lỵ Ji Ma không nói gì chỉ nhào vào trong lòng Angela mà nức nở. . . Mà đối diện sông Zuli, Ngân diện nhân lúc này nổi trận lôi đình. Cầu đá vừa đứt, nhất thời Hắc Giáp Quân trong thời gian ngắn muốn phá được Hương Ba Thành hoàn toàn là không thể, khe hở mười lăm mười sáu thước phía trước, Hắc Giáp Quân khó có thể vượt qua. - Giết hắn cho ta. . . Giết bọn chúng cho ta. . . Ngân diện nhân xa xa chỉ vào Tôn Phi cùng Drogba đang đứng hiên ngang bên cạnh khe hở, tất cả mọi định liệu đều bị phá sạch khiến Ngân diện nhân mất cảm giác về sự ưu việt của bản thân, cả người hắn không nhịn nổi khẽ run lên, ngay cả nói cũng không rõ ràng, khó có thể duy trì phong độ, âm thanh điên cuồng gào thét lên. Bộ dáng này, làm cho rất nhiều thủ hạ khó có thể tin đều lấy tay dụi mắt. Bao nhiêu năm từ trước tới nay, bọn hắn chưa từng có nhìn thấy Thống soái của mình có bộ dáng điên cuồng như thế, giống như một kẻ điên, vẻ tao nhã thong dong đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự điên cuồng, so với tên khất cái sắp chết đói ven đường còn kinh khủng hơn. Trên chiếc cầu gãy. Tam tinh kiếm sĩ Landes thấy rõ tình hình, trong lòng một trận thoải mái. Cục diện như hiện giờ, hai người trước mặt tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ, đường rút quân bị đoạn, không thể chạy trốn, dưới tình huống như vậy, mặc kệ thực lực ngươi cao tới đâu, cho dù là tam tinh tứ tinh cấp cao thủ, cũng sẽ bị chiến thuật biển người đè chết. Trong lòng hắn đại định: - Ha ha, hai tên ti tiện, giờ các ngươi chết chắc rồi. . . Chết chắc rồi! Ta muốn đem xương cốt của các ngươi từng khối từng khối đập nát, đem thịt của các ngươi từng khối từng khối cắt bỏ, cho các ngươi sống không được chết không xong! Tam tinh kiếm sĩ Landes cười lạnh từng bước một tới gần. Ở phía sau hắn, đám hắc y giáp sĩ tiếp tục thúc dục chiến đội, chầm chậm tiến về phía trước, một cỗ băng hàn sát khí thấu xương thẳng mặt mà đến, giống như vật hữu hình, bầu không khí trở nên áp lực đến cực điểm. Người bình thường đối mặt tình huống như vậy, chỉ sợ sớm đã sợ tới mức hồn phi phách tán. Nhưng là. . . - Hô. . . Hôm nay hai người chúng ta chỉ sợ chết ở chỗ này, thế nào, hối hận không? Tôn Phi như không hề để địch nhân vào trong mắt, xoay người mỉm cười hỏi Drogba: - Có sợ chết không? - Có thể cùng chiến sĩ vĩ đại như Alexander Vương cùng nhau chết trận, vinh quang của gia tộc Didier thần. . . Didier - Drogba chết không hối tiếc! Nói xong, tráng hán tóc dài cả người kín vết thương gắt gao cầm cự phủ trong tay, ánh mắt kiên định giống như cương thiết, thân hình thẳng tắp, dứt khoát từng bước bước ra, chắn phía trước Tôn Phi, hai mắt phún lửa phẫn nộ nhìn địch nhân, cười ha ha quát lên: - Ha ha ha, hôm nay ông nội đã muốn giết đủ rồi. . . Đám chuột nhắt này, muốn thương tổn Vương của ta, trước tiên phải bước qua thi thể Drogba này! Tiếng hét dùng sức toàn thân, tựa như sấm sét trên đất bằng. Ngay cả tam tinh võ sĩ Landes, trong lúc nhất thời cũng bị tiếng gầm của tiểu nhân vật thực lực kém xa mình trấn trụ, không tự chủ được dừng bước. Phía sau hắn, hắc y giáp sĩ càng không chịu nổi, hàng trăm hàng ngàn người lại có thể bị dọa đến lui về sau mấy bước. Giờ khắc này, trong lòng Tôn Phi nảy sinh một trận nhiệt huyết thiêu đốt. Trước đó, Tôn Phi cũng từng không dưới một lần ở trong lòng tự hỏi: - Vì sao phải liều mạng như vậy, mình tới thế giới này, chẳng qua là một khách qua đường do ma xui quỷ khiến xuyên qua mà thôi, chiến tranh, tử vong, chém giết, đổ máu, tất cả chuyện này kỳ thật đều cùng mình không quan hệ, chỉ cần mình lựa chọn rời đi, dựa vào sự thần kỳ trong Diablo thế giới, bất luận ở địa phương nào, cũng có thể sống sót. . . Vì cái gì chính mình cần liều mạng như vậy? Là vì Angela ôn nhu yếu ớt lại xinh đẹp như tiên tử kia sao? Là vì Brooke, Pearce cùng sĩ binh trung trinh đôn hậu một đường nhiệt huyết ủng hộ của mình sao? Là vì những người già yếu trong Hương Ba Thành, lâm vào tuyệt vọng tay không tấc sắt đem toàn bộ hi vọng sinh tồn đều ký thác vào trên người mình, coi chính mình như thần minh sao? Ha ha, đúng là, ta. . . Con mẹ nó từ khi nào thì trở nên vĩ đại như vậy? Tôn Phi cũng từng trong lòng tự cười nhạo chính mình, cũng từng không dưới một lần nghi ngờ lựa chọn của hắn. Nhưng là, giờ này khắc này, nhìn thấy tráng hán chắn ở trước mắt mình, nhìn thấy ở bên kia khe hở nhóm tráng hán khác nữa đang điên cuồng muốn xông lại, nhìn phía xa tại Hương Ba Thành nhóm sĩ binh không ngừng cố gắng từ trong cửa thành lao tới. . . Tôn Phi đột nhiên cảm thấy được, giống như không có gì đáng do dự, hết thảy liền vốn nên như thế. Đây mới là lựa chọn của một quốc vương chân chính. Hít một ngụm không khí đã tràn ngập mùi máu tươi trên chiến trường, Tôn Phi đến bên cạnh Drogba, đột nhiên mỉm cười nói với tráng hán nhiệt huyết sục sôi này một câu: - Sau khi trở về, truyền mệnh lệnh của ta, để Brooke cùng Lampard ước thúc binh lính cùng dân chúng trong thành lập tức lui về, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng không thể ra khỏi thành. . . Nhớ kỹ cho ta, đây là ta, Alexander, lấy thân phận của một quốc vương truyền đạt mệnh lệnh, mặc kệ bất luận kẻ nào, nhất định phải tuân thủ, nếu không chính là phản quốc! - Cái gì? Trở về. . . Drogba sửng sốt, không có hiểu được Tôn Phi là có ý gì. Đúng lúc này, Tôn Phi đột nhiên túm lấy cự phủ của Drogba, sau đó bắt lấy phần eo của tráng hán này, song chưởng dùng sức, trực tiếp nhấc hắn lên, đứng tại chỗ quay người theo vòng tròn, sau đó lợi dụng quán tính, hét lớn một tiếng ném ra ngoài. Drogba còn không có kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ đi. Ngay sau đó, trước mắt một mảnh mơ hồ, sau một tiếng kinh hô, hắn lại bị Tôn Phi coi như bao cát, ném qua khe hở mười sáu mười bảy thước kia tới mặt cầu đối diện. Một cái ném này thể hiện lực khống chế vô tinh tế của Tôn Phi đối với lực lượng của người man rợ. Drogba thân thể cao lớn trượt trên mặt cầu bốn năm thước, cương thiết khôi giáp mài xuống nền đá tạo ra từng chuỗi hoa lửa, cuối cùng vọt tới giữa đồng bạn, nhưng trừ bỏ hắn hơi chút choáng váng đầu hoa mắt, không có chịu bao nhiêu tổn thương. - Toàn bộ lui về cho ta. . . Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ còn sống trở về! Tôn Phi thanh âm xa xa truyền đi, lấn át nước sông gào thét, rơi vào trong tai đám người Drogba, Pearce, Brooke, Lampard cùng Angela, dư âm quẩn quanh, , kéo dài không nghỉ, vang vọng trong thiên địa. . . Dứt lời, Tôn Phi cầm chặt cự phủ đoạt được từ tay Drogba, sau đó đột nhiên khởi động, giống như đất bằng đột nhiên nổi lên một trận lốc xoáy khủng bố, mang theo tiếng gió rít gào, nhằm phía Landes cùng đám hắc y giáp sĩ mà đến. - Ta muốn giết ngươi, a a a a. . . Landes rốt cục kịp phản ứng, nhìn thấy tại cục diện hắn tưởng như nắm chắc, lại bị địch nhân dùng phương thức này giải thoát đồng bạn, lửa giận trong lòng quả thực khó nói thành lời, hắn như sắp phát điên, dậm chân giận dữ liên tục, cả người hỏa hồng sắc đấu khí điên cuồng bùng phát, hiển nhiên là vận hành tới cực hạn. - Ha ha ha, chỉ cần một chiêu, ta sẽ khiến mạng chó nhà ngươi quy thiên, thi thể tách rời! Tôn Phi không hề sợ hãi, cười lớn khiêu khích. Trong quá trình công kích, hắn đột nhiên chuyển sang “pháp sư hình thức”, một cổ ma pháp lực cường đại nháy mắt quay chung quanh hắn, không khí trở nên nóng ran. Sưu ! Một hỏa cầu đỏ tươi xuất hiện, phóng thẳng hướng Landes. Pháp sư hỏa hệ kỹ năng —— “Hỏa đạn”. Ngay sau đó, “ba ba” một trận vang nhỏ, lại một chuỗi ngân sắc thiểm điện từ trong tay Tôn Phi bắn về phía Landes. Pháp sư điện hệ kỹ năng —— “Sung năng đạn”. Cái này cũng không xem như chấm dứt. Sau thiểm điện, 'Rầm' một tiếng, hàn khí bốn phía, một đoàn Băng Cầu hiện ra, gào thét mà tới, tựa hồ như làm nứt cả không khí, nhắm hướng Landes. Pháp sư băng hệ kỹ năng —— “Băng đạn”. Tôn Phi không do dự chút nào, đem toàn bộ kỹ năng của pháp sư cấp ba, nháy mắt khởi động bằng sạch, một hơi tiêu hết sạch toàn bộ giá trị ma lực của pháp sư cấp hai, sau đó lại nhanh chóng chuyển về người man rợ hình thức, tăng tốc xung phong. Kim quang chợt lóe. Hắn triệu hồi ra người man rợ trợ thủ trang bị —— “bạo phong chi xuyên thứ giả đoản kiếm” cùng “linh hồn chi tượng huy tiểu viên thuẫn”. (Tên thì dài, mà nói chung là đoản kiếm cùng lá chắn) Bên kia, Landes lúc này đã kỹ năng pháp sư liên tiếp của Tôn Phi làm cho luống cuống tay chân. Hắn nằm mơ cũng không ngờ, đối thủ này lại còn là một ma pháp sư, nhất thời trong lòng ngập tràn sợ hãi. Bất quá tam tinh thực lực cũng là không giống bình thường, hắn trong lúc cấp bách né tránh hỏa cầu, còn chưa đứng vững thân hình, ngân sắc điện cầu lại phóng tới trước mặt, Landes một kiếm chém ra muốn ngăn cản, ai ngờ điện cầu kia nôt tung ra, ngân sắc điện quang tán loạn, bắn tới trên người của hắn, nhất thời làm cho thân thể hắn tê rần, động tác chậm lại. Chờ hắn vận chuyển hỏa hệ đấu khí rốt cục đuổi đi thiểm điện trong cơ thể, một chuỗi Băng Cầu trước mặt đập tới, dù là thực lực của hắn cường hãn, cũng rốt cuộc trốn không thoát. Phanh ! Băng Cầu nện trúng, nhất thời ở trên người hắn bao trùm một tầng băng hơi mỏng. Còn chưa chờ hắn vận chuyển đấu khí hoàn tan băng tầng, đột nhiên thấy trước mắt kim quang chợt lóe, cổ phát lạnh, sau đó Landes chỉ cảm giác mình như bay lên, thấy được một thân ảnh quen thuộc, là phía sau lưng của hắn, cái đầu bị người ta chặt mất, máu tươi phun trào như suối. . . - Ta. . . Bị chém đầu sao? Một ý thức cuối cùng tràn vào trong não của hắn, còn chưa kịp sợ hãi, trước mắt đã tối sầm, hắn cái gì cũng không biết nữa. . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang