[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Chương 71 : Một thi thể một chén thịt
.
Hồ tri huyện lớn tuổi, nhưng tiểu thiếp bên người lão lại đang tuổi mạnh mẽ, tuy rằng lão gia này giường xuyên nói phải bổ khí dưỡng thân, nhưng chỉ cần lên giường, trải qua ba lần khiêu khích của người thiếp lẳng lơ này, sẽ áp chế không được dục vọng của mình.
Tối nay mặc dù tâm thần Hồ tri huyện hơi không yên, nhưng vẫn bị yêu tinh bên người dùng chiếc lưỡi đinh hương gợi lên dục vọng. Trong khoảng khắc dồn lên thân thể mềm mại thơm tho của yêu tinh, lão liền thở hồng hộc mà lăn xuống người nàng, cảm giác được yêu tinh bên người không ngừng phát ra bực tức, trong lòng lão gia này còn hơi xấu hổ, thấp giọng an ủi vài câu, chỉ cảm thấy thân thể mệt mỏi, vừa mới nhắm mắt, còn chưa ngủ say, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói kinh hoảng:
- Lão gia… lão gia… !
Hồ tri huyện mở to mắt, cũng không đứng dậy, hỏi:
- Khuya khắt, gọi hồn sao?
Giọng nói bên ngoài vang lên:
- Lão gia, xảy ra chuyện lớn… !
Hồ tri huyện ngẩn ra, không ngờ trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, đẩy cái đùi trắng bóng của tiểu thiếp gác trên người ra, đứng dậy, khoác thêm áo, đi tới trước cửa, mơả cửa, chỉ thấy Trương rậm râu lao đầu của địa lao đứng ngoài cửa.
Trương rậm râu vẻ mặt kinh hoảng, Hồ tri huyện hơi nhíu mày, lập tức thấp giọng nói:
- Chuyện này làm thỏa đáng chưa? Đã xử lý tốt chứ?
Trương rậm râu vẻ mặt đau khổ, nói:
- Lão gia… Thật sự xảy ra chuyện lớn rồi!
Hồ tri huyện cảm thấy cổ quái, thấy trên mặt Trương rậm râu có một vết sưng to, giật mình nói:
- Xảy ra chuyện gì? Trên mặt ngươi sao thế?
- Lão gia, tiểu tử kia nổi điên rồi!
Trương rậm râu vẻ mặt bối rối, thấp giọng nói:
- Tiểu nhân dựa theo lão gia phân phó, trước tiên giao một phần độc dược cho Phạm mập mạp, sau đó lại hạ độc trong thịt kho tầu… !
- Điều này rất đúng.
Hồ tri huyện ra cửa, thuận tay đóng cửa lại, đi tới phía dưới một núi giả trong viện, tối nay không trăng, mọi nơi tối mờ, đêm đông gió lạnh thê lương, Hồ tri huyện cũng không để ý quần áo trên người đơn bạc, trầm giọng nói:
- Tiểu tử kia trúng độc mà chết, liền có thể phái người lục soát Pham mập mạp ra độc dược, nói là bọn họ có thù riêng, là phạm mập mạp hạ độc trong ngục… Chẳng lẽ chuyện tình có thay đổi?
- Phạm mập mạp đã chết!
Trương rậm râu vẻ mặt đau khổ:
- Sở Hoan còn sống… !
Hồ tri huyện biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, túm áo Trương rậm râu một phen, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói cái gì? Tại sao lại như vậy? Không phải ngươi đã nói, cơm canh tong ngục, đều là Sở Hoan ăn no trước, đám kia mới có thể ăn sao?
Trương rậm râu cười khổ nói:
- Lão gia, vốn là như vậy. Tiểu nhân cũng nghĩ rằng, đưa qua phần thịt kho tầu này, Sở Hoan nhất định sẽ ăn miếng lớn… Nhưng không biết vì sao, Sở Hoan chưa ăn thịt kho tầu, Phạm mập mạp lại ăn thịt trước, hiện giờ đã trúng độc mà chết!
Hồ tri huyện vẻ mặt lạnh lẽo, nheo mắt lại, nói:
- Sao lại thế? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ các ngươi lộ ra sơ hở, bị tiểu tử kia nhìn ra manh mối?
Trương rậm râu lắc đầu, lại không biết nói cái gì.
Hồ tri huyện chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lo lắng, đi qua lại mấy lượt, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi:
- Đã lấy thi thể Phạm mập mạp ra chưa? Nhanh chóng xử lý thi thể Phạm mập mạp và bát thịt kho tầu… Những thứ này không thể để lại nơi đó, sẽ xảy ra chuyện lớn!
Trương rậm râu nói:
- Lão gia, xảy ra chuyện, tiểu nhân là người đầu tiên nghĩ đem thi thể và vật chứng ra, nhưng… nhưng Sở Hoan cản ở bên trong, chúng ta… chúng ta không lấy ra ngoài được!
Hồ tri huyện sửng sốt, nháy mắt trên mặt lộ ra vẻ tức giận, mắng:
- Ngu xuẩn, thùng cơm… Ngay cả việc nhỏ ấy các ngươi cũng không xử lý được, còn có thể làm gì? Hắn là tù nhân, các ngươi là ngục tốt… Nhà tù kia là chỗ của các ngươi, các ngươi… không ngờ các ngươi đấu không lại hắn?
Lão vừa vội vừa giận, sắc mặt lúc này liền trở nên cực kỳ khó coi.
Trương rậm râu cúi đầu, trên trán toát ra mồ hôi lạnh nói:
- Lão gia, Sở Hoan… Sở Hoan thật sự biết đánh, bốn người chúng ta cũng không thể xông vào, còn bị hắn đả thương một, tiểu nhân… tiểu nhân cũng trúng một quyền của hắn… !
Hồ tri huyện giậm chân, sát khí trong mắt nồng đậm:
- Bản quan không tin, một tiểu tử nông thôn, bị nhốt trong nhà tù, còn có thể càn rỡ như thế? Huyện nha đại lao là của hắn, hay là của chúng ta?
Trong lòng lão nóng như lửa đốt, thân trong quan trường, lão hiểu rõ ràng, một khi chuyện này bị lộ ra, nhất định sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho mình.
Lão làm quan ở huyện Thanh Liễu nhiều năm, phạm không ít chuyện thương thiện hại lí, giết người bừa bãi giống như vậy, cũng không phải lần đầu tiên, lúc trước mỗi lần đều thần không biết quỷ không hay vô cùng thuận lợi.
Nhưng lúc này đây lại xuất hiện sai lầm trí mạng.
Một người già rồi, có đôi khi sẽ dễ dàng trở nên lười biếng, trong mắt Hồ tri huyện, dùng phương pháp trước đây lúc nào cũng đúng nhanh chóng giải quyết cái đinh trong mắt Sở Hoan này, hẳn là chuyện tình dễ dàng, có loại phương pháp như vậy bày ra trước mặt, lão tự nhiên không muốn đi nghĩ nhiều biện pháp khác, thậm chí chưa từng nghĩ tới kế hoạch này thất bại.
Khi kế hoạch này thật sự xuất hiện sai lầm, ngay lập tức Hồ tri huyện cảm giác được sau khi thất bại sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho mình.
- Lão gia, tiểu tử này không thể không trừ.
Trương rậm râu âm độc nói:
- Có triệu tập người trong nhà môn ngay trong đêm, đi vào băm tiểu tử này hay không? Tuy rằng hắn có thể đánh, nhưng nếu thực sự triệu tập toàn bộ sai nha trogn nha môn tới, cũng có gần ba hai ba mươi người… Tiểu nhân không tin, hắn thật đúng là ba đầu sáu tay, một người có thể đánh nhiều như vậy?
Hồ tri huyện vội đáp:
- Đúng, mau triệu tập người, tuyệt đối không thể để tiểu tử này sống sót… !
Vừa mới nói ra miệng, lão nghĩ tới cái gì, mắng:
- Tên hồ đồ nhà ngươi, đưa ra chủ ý vớ vẩn… Chuyện này có thể để lọt ra ngoài sao? Ngươi là muốn toàn thành đều biết sao?
Trương rậm râu sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hiểu được, chuyện tình mưu hại Sở Hoan là thao tác trong bóng tối, mình là thân tín của Hồ tri huyện, lúc này Hồ tri huyện mới buông tay để mình đi làm.
Vì để chuyện tình này xử lý bí ẩn, người liên quan tới việc này càng ít càng tốt, đều là thân tín tuyệt đối của Hồ tri huyện.
Chuyện tình thao tác trong tối này, đương nhiên không thể để nhiều người biết lắm, nhiều người biết được, cũng nhiều hơn một phần mạo hiểm.
- Bản quan đi thay quần áo!
Hồ tri huyện hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Cho dù như thế nào, thi thể và bát thịt kia nhất định phải lấy ra từ bên trong… !
…
…
Trong địa lao tối mờ, lúc này Sở Hoan khoanh chân ngồi trước cửa lao, đến bây giờ cửa lao vẫn không thể mở ra, Trương rậm râu đi tìm Hồ tri huyện, ba gã ngục tót còn lại tay cầm đại đao, canh giữ trước cửa lao, trên trán một người trong đó bị băng bó lại, vẫn còn tràn ra máu tươi, trong ngoài cửa lao đều yên tĩnh như chết, không khí áp lực tới cực điểm.
Một hồi bước chân vang lên, Sở Hoan hơi mở to mắ, rất nhanh, liền nhìn thấy Hồ tri huyện một thân quan phục vội vàng tới đây. Tuy rằng Sở Hoan lần đầu nhìn thấy Hồ tri huyện, nhưng thân quan phục kia của Hồ tri huyện, khiến Sở Hoan liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của lão.
Hồ tri huyện vẻ mặt giận dữ, tới trước cửa lao, khoát tay áo, chỉ vào ba gã ngục tốt nắm đao quát:
- Lớn mất, các ngươi làm cái gì vậy? Vì sao phải rút đao?
Ba gã ngục tốt ngơ ngác nhìn nhau, Trương rậm râu bên người Hồ tri huyện cũng quát lạnh:
- Còn không thu đao!
Ngục tốt vội vàng thu đao.
Lúc này Hồ tri huyện mới hừ lạnh một tiếng, nhìn về trong phòng giam, đầu tiên liếc Sở Hoan một cái, ánh mắt lập tức quăng tới thi thể phía sau Sở Hoan, lại nhìn bát thịt kho tầu bên cạnh thi thể, sắc mặt âm trầm, trầm giọng nói:
- Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao lại có án mạng?
Trương rậm râu vội đáp:
- Đại nhân, chúng tiểu nhân… chúng tiểu nhân cũng không rõ ràng, muốn nâng thi thể ra tra tình hình, nhưng… !
Nói tới đây, gã khó xử mà liếc Sở Hoan một cái.
- Trong phòng giam xảy ra án mạng, đây chính là chuyện lớn khó lương!
Hồ tri huyện giọng nói lạnh lùng:
- Dù là tù phạm, cũng phải bảo vệ an toàn của bọn họ, sao có thể để bọn họ chết trong phòng giam? Hắn đã chết, người nhà của hắn làm sao bây giờ?
Lão lạnh lùng nhìn Trương rậm râu, mắng:
- Có phải hắn bị các ngươi bức bách mà chết hay không?
Trương rậm râu vội đáp:
- Đại nhân, tiểu nhân… Tiểu nhân thực sự không rõ ràng lắm… !
Sở Hoan thờ ơ lạnh nhạt, nhìn bọn họ diễn trò, thản nhiên nói:
- Tri huyện lão gia, ta tới nói cho ngài, Phạm mập mạp là bị độc chết, mà độc dương ngay bên trong bát thịt kho tầu… Về phần bát thịt kho tầu, cũng là sai nha thủ hạ của ngài đưa tới, vốn là bữa tối tặng cho ta, nếu không phải bởi vì trước khi ăn cơm cảm thấy buồn ngủ, hiện tại người trúng độc nằm chết trên mặt đất là ta!
Sắc mặt Hồ tri huyện thay đổi, thất thanh nói:
- Thật thế sao?
Sở Hoan lạnh lùng cười, cũng không nói lời nào.
- Trương rậm rập, ngươi tới nói, bát thịt kho tầu này là ai làm?
Hồ tri huyện lạnh lùng nói:
- Ban ngày ban mặt, có người dám hạ độc mưu hại… Ngươi làm lao đầu là làm thế nào?
Lão nâng chân đá một cước vào người Trương rậm râu. Trương rậm râu kêu ôi một tiếng, bị ngã xuống đất.
Hồ tri huyện này tuổi qua năm mươi, nhưng xem ra cái đá này của lão, quả thật rất khỏe mạnh.
Lúc này Hồ tri huyện mới nói với Sở Hoan:
- Các ngươi yên tâm, bản quan tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy. Đã có người hạ độc, bản quan nhất định tra ra manh mối, trả lại cho các ngươi một lời giải thích!
Lão phất tay nói:
- Người tới, lấy thi thể và vật chứng ra, nhanh chóng tìm Diệp khám nghiệm tử thi, hiện giờ bản quan bắt đầu tra vụ án này, xem ai ăn gan hùm mật gấu, dám đâm sau lưng đả thương người!
Trương rậm râu đứng dậy từ trên mặt đất, liền muốn tới mở cửa, Sở Hoan đã cười lạnh nói:
- Tri huyện đại nhân, thi thể này không thể nâng đi!
Hồ tri huyện ngẩn ra, nhíu mày nói:
- Vì sao?
- Ta không tin một số người.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Ta thiếu chút nữa chết bởi bát thịt kho tầu này, hơn nữa đã bởi vậy mà chết một người, chuyện này không thể chấm dứt qua loa!
- Chấm dứt qua loa?
Hồ tri huyện kiềm chế lửa giận tong lòng, bình tĩnh nói:
- Các ngươi không cần lo lắng, chuyện lớn mạng người, bản quan sẽ không đùa giỡn, chắc chắn tra ra rốt cuộc là ai đầu độc!
Sở Hoan vẫn lắc đầu nói:
- Phải không, trư phi người của Ti Hình Bộ phủ thành tới, nếu không không thể nâng thi thể này đi!
Hồ tri huyện tức muốn nổ bụng, nhưng vẫn đè nén lửa giận, bình tĩnh hòa nhã nói:
- Bản quan biết tâm tình của các ngươi, chẳng qua các ngươi cũng phải thông cảm bản quan. Không có thi thể và vận chứng, bản quan tra án thế nào? Bản quan dùng nhân cách của mình cam đoan, nhất định sẽ đưa hung thủ đầu độc ra công lý, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ai đâm sau lưng đả thương người, bản quan không tha cho hắn!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện