[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 26 : Định giở trò đồi bại

Người đăng: 

Sở Lý thị cười khổ: - Ba năm trước đây, tiểu tử Phùng gia đã rời thôn từ lâu bỗng dưng ngênh ngang trở về, quần áo là lượt, hơn nữa, đến từng nhà trong thôn mua đất. Ôi khi đó xảy ra một hồi náo loạn trong thôn. Sở Hoan cười lạnh: - Cha con bọn họ lúc trước được các phụ lão hương thân chiếu cố, nếu sau này phát đạt cũng phải hồi báo mới đúng. Đất đai nuôi con người, bọn họ muốn mua đất, chẳng hóa ra là muốn chặt đứt kế sinh nhai của mọi người sao? Nói tới đây, hàn quang càng lúc càng tăng. Sở Lý thị thở dài: - Hắn trở về mua đất, mọi người tất nhiên không đồng ý, không có nhà nào bán, lại còn đuổi hắn đi. Sau đó mấy ngày, hắn dẫn theo một đám lưu manh vô lại không biết từ đâu, đầu tiên là tới cưỡng ép các hộ có nhiều ruộng, hơn nữa, bán với giá cực thấp, nếu không điểm chỉ, liền ra tay đánh. Nam nhân trong thôn vốn định hợp lại liều mạng với bọn chúng nhưng đám vô lại này đều hạ độc thủ, đả thương không ít người. Sau mọi người đành bấm bụng điểm chỉ vào khế ước bán đất, đợi khi bọn họ rời khỏi, liền hướng Huyện thái gia báo án. Sở Hoan lạnh lùng cười. - Lưu thúc dẫn người đến nha môn huyện, dâng cáo trạng xin Huyện thái gia làm chủ, bắt tiểu tử Phùng gia, trả lại đất cho chúng ta… Nhưng… Nói tới đây, Sở Lý thị lắc đầu, vẻ mặt rất bất đắc dĩ. Sở Hoan nói: - Nhưng Huyện thái gia kia cơ bản không làm chủ cho chúng ta. - Ai nói vậy. Huyện thái gia gọi Phùng tiểu tử lên thẩm tra, Phùng tiểu tử xuất trình khế ước, nói là thuận mua vừa bán, hắn không cưỡng bức. Huyện thái gia nhìn thấy khế ước, liền cho rằng đám người Lưu thúc là càn quấy, không những không trừng trị Phùng tiểu tử, mà còn đánh bọn Lưu thúc một trận… Sở Lý thị cười khổ: - Mọi người không buộc tội được. Mà Phùng gia tiểu tử thắng kiện trước cửa quan, càng được thế, lại mang người về ép mọi người bán đất, nếu không thuận theo lại ẩu đả. Đây đều là những hộ nông dân, làm sao có thể là địch thủ của đám lưu manh kia, nên không ít người bị đánh cho sứt đầu mẻ trán, đành phải cắn răng bán điền sản, sau lại cũng có người đến nha môn cáo buộc lần hai, nhưng đơn chưa được trình lên, đã bị người của huyện nha đuổi về. Nhà chúng ta có hai mẫu đất cằn, ban đầu cũng bị Phùng gia tiểu tử nhòm ngó, cũng đến gây rối không biết bao lần. Sau khi đại ca con đi, ta cũng tưởng nhà này không còn nam nhân, nếu Phùng gia tiểu tử đến tìm, chắc cũng phải bán cho hắn thôi. Nhưng chẳng hiểu sao sau đó không thấy hắn đến nữa… Sở Hoan đan hai bàn tay vào nhau, nheo mắt nói: - Phùng Nhị Cẩu làm như vậy, chắc chắn không có ý đồ tốt gì, tất có âm mưu trong đó. - Ngay từ đầu mẹ cũng không biết vì sao như thế, tuy nhiên, hắn không đến ta và Tố Nương càng mừng. Trong nhà không có nam nhân, nhưng trong thôn thì không thiếu, nếu thuê người làm thì trong vòng một năm cũng có chút lương thực để dành. Sở Lý thị thở dài: - Tiểu tử Phùng gia chiếm đoạt hơn trăm mẫu ruộng, lại còn nói, nếu ai nguyện ý trồng trọt, đến mùa thu hoạch cũng có thể lưu lại năm phần gạo. - Không có tốt vậy đâu. Sở Hoan lập tức nói: - Tiểu tử này không tốt bụng vậy đâu. Sở Lý thị gật đầu: - Đúng vậy. Tuy rằng có thể giữ lại năm phần gạo, nhưng ai thuê đất của hắn, lại phải chịu thuế của quan phủ đánh xuống. Hằng năm, trong nha môn ít nhất phải thu 3 phần lương thực làm thuế. Mọi người quanh năm suốt tháng vất vả, cuối mùa, tiểu tử Phùng gia thu 5 phần, quan phủ thu 3 phần, nhà mình chỉ còn 2 phần, thì ngay cả nhà một già một trẻ cũng không đủ ăn a. Sở Hoan nắm chặt tay thành nắm đấm. - Ngay từ đầu, không ai muốn làm, nhưng… nhưng trong thôn này đều là xuất thân nông gia, ngoài làm ruộng, thì chẳng biết làm gì để kiếm sống nữa. Không cày ruộng thì ngay cả cơm cũng chẳng có mà ăn, tuy rằng ít nhưng cũng còn có hy vọng là không bị chết đói. Sở Lý thị nói: - Nên phần lớn mọi người trong thôn đều thuê lại đất của hắn, duy chỉ có hai tiểu tử Hồ gia là không đồng ý thuê, mà lên núi săn thú, đôi khi ra ngoài ba năm ngày liền, săn được con mồi thì mới quay về nghỉ, dựa vào nghề săn thú mà sống qua ngày. Sở Hoan hiểu, Hồ Đại Xuyên bị Hùng Hạt Tử giết chết, là bởi vì đất ruộng nhà mình đã bị chiếm đoạt, rồi lại không muốn khuất nhục trước Phùng Nhị Cẩu, rơi vào đường cùng, chỉ có thể ra ngoài săn thú kiếm ăn. Ai biết lần này ra ngoài, liền bị thú cắn chết, truy tìm nguyên do, đúng là đã bị Phùng Nhị Cẩu bức tử. Sở Hoan hơi trầm ngâm, lại hỏi: - Mẹ, hôm nay nữ nhân đến nhà mình kia là ai? Con ở bên ngoài nghe, giống như cô ta muốn mẹ ký một khế ước gì đó, thật ra là chuyện gì? Sở Lý thị trên mặt kích động, vội gạt đi: - Không.. không có gì. Vẻ mặt rất mất tự nhiên. Sở Hoan cầm tay mẫu thân, bình tĩnh nói: - Mẹ, Nhi lang đã về, sẽ không để bất kỳ ai khuất nhục hai người. Đứa nhỏ của mẹ nay đã đường đường là đấng trượng phu thân dài thước bảy, là nam nhân duy nhất trong nhà, có chuyện gì, mẹ không được dấu con, phải để con cùng lo liệu. Sở Lý thị nghe vậy, hết vui mừng lại lo nghĩ, một lát sau mới khẽ thở dài: - Đó là dâu cả Hòe Hoa của Thiết gia. - Hòe Hoa? Sở Hoan nhắc lại một cách lạ lẫm. Đối với Hòe Hoa hắn tỏ ra rất xa lạ, nhưng mấy chữ Thiết gia thì rất nhanh đã hiểu ngay, liền hỏi: - Là Quân hộ Thiết gia? Toàn bộ Đại Tần thiết lập 16 đạo, dưới đạo là châu, dưới châu là huyện, mà Binh bộ đặt ở các châu gọi là Vệ Sở. Vệ Sở chính là nền nóng của quân đội Đại Tần. Thuở mới lập quốc, một châu đặt tam vệ, mà mỗi vệ còn chia ra thành năm Thiên Hộ sở, mỗi Thiên Hộ sở một ngàn một trăm người. Trên có Vệ thiết Vệ đô thống, Thiên Hộ sở Thiết Thiên Hộ trưởng, dưới có Bách Hộ trưởng. Tam vệ thì do Vệ chế hầu các châu quản thúc. Vệ chế hầu chỉ là danh xưng quan quân sự cao nhất, cũng không phải tước vị, mà người lãnh đạo trực tiếp của Vệ chế hầu các châu, đó là Chỉ huy sứ phụ trách quân vụ các đạo. Đại Tần 16 đạo, chức quan cao nhất là Tổng đốc, nhưng Tổng đốc chỉ quản chính vụ các đạo, cũng không trực tiếp nhúng tay vào quân vụ, mà Chỉ huy sứ thì có thể nắm quân vụ, lại không thể nhúng tay chính vụ. Trên danh nghĩa Tổng đốc là quan tối cao các châu, nhưng trên thực tế chỉ là quan trên chính vụ, có thể điều động cũng chỉ là năm nghìn Cấm Vệ quân. Tổng đốc biên chế hạn định, cũng không thể trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh đối với Chỉ huy sứ và Vệ Sở quân. Chỉ huy sứ nói là thủ lĩnh quân vụ tối cao, chưởng quản các Vệ Sở quân các đạo, nhưng nếu như không có điều lệnh Xu Mật Viện (cái cơ quan này lạ quá mà không thấy tác giả giải thích, huy vọng các chương sau sẽ đụng đến nó), thì muốn điều động 500 người trở lên cũng không có khả năng. Hơn nữa, Chỉ huy sứ tuy rằng có thể điều động thuộc hạ, nhưng lại không có quyền đối với Bách Hộ trưởng. Vệ Sở quân Vệ chế hầu, Vệ đô thống, Thiên Hộ trưởng, thậm chí Bách Hộ trưởng đều là do Binh bộ bổ nhiệm và miễn nhiệm. Chỉ huy sứ chỉ có quyền dâng tấu chương buộc tội hoặc tiến cử, không có quyền thăng chức, chỉ có thể bổ nhiệm hay miễn nhiệm tầng thấp nhất là Tiểu giáo mà thôi. Mà Đại Tần Vệ Sở quân thường trực ở các đạo gọi là Đại Tần quân hộ, đó là “tai mắt” của Binh bộ, nên gần như mỗi thôn đều có Quân hộ tồn tại. Quân hộ không cần nộp thuế má, bọn họ chính là căn cơ của quân đội Đại Tần. Con cháu Quân hộ, chỉ cần tới 15 tuổi liền có thể gia nhập Thiên Hộ sở, chính thành trở thành quân sĩ của đế quốc Đại tần, bắt đầu huấn luyện quân sự, rèn luyện những tố chất của một quân nhân đế quốc. Vào quân đội, cũng sẽ được nuôi sống dài dài, đến 50 tuổi có thể rời khỏi quân đội trở về gia hương dưỡng lão. Hoàng đế đế quốc Đại Tần xuân thân là quân nhân, cho nên đối đãi với quân nhân cũng không tồi. Hễ là xuất thân con cháu Quân hộ, nếu không có chiến sự, thì hằng năm đều có hai lần về thăm nhà. Hơn nữa, quân lương cũng không thấp, một khi lập được công trên chiến trường, tất nhiên có thể thăng chức. Cho dù không lập được công, có thể sống đến khi già về quê, quân lương tích tụ nhiều năm như vậy cũng đủ để người đó cơm no áo ấm, không phải lo gì cả quãng đời sau. Con cháu Quân hộ vẫn như cũ, có thể cưới vợ, thậm chí nếu không có chiến sự, thê nhi hằng năm đều có thể có cơ hội đến Vệ Sở thăm nom. Tuy nhiên, một khi phải đánh địch bình loạn, thì quân sĩ phải lên sa trường, vì nước đổ máu. Thôn Lưu Gia có hơn 40 hộ dân, lại chỉ có hai nhà Quân hộ, trong đó một nhà là Thiết gia, nên mọi người mỗi khi nhắc đến Thiết gia đều có gắn hai chữ Quân hộ phía trước, thành Quân hộ Thiết gia. Sở Hoan cũng thật không ngờ, nữ nhân bị Tố Nương đuổi đánh đó là vợ của Quân hộ Thiết gia. - Ba cha con Thiết gia hiện giờ đều ở trong quân, Hòe Hoa là con dâu cả. Sở Lý thị hạ giọng: - Con rời nhà hai năm, Hòe Hoa mới đến đây. Chỉ có điều mấy năm gần đây, bụng Hòa Hoa vẫn không có động tĩnh gì. Vài năm đầu, chồng nàng còn về thăm nhà, mãi sau vẫn không thấy Hòe Hoa có chuyển biến gì, chỉ tốn bạc, nên dần dần cũng thưa hẳn. Mấy năm trước Hòe Hoa cũng có lên Vệ Sở, nhưng hai năm nay cũng không thấy đi nữa. Nói đến đây, khẽ thở dài. - Cô ta tìm mẹ làm gì? Sở Hoan hỏi. Sở Lý thị do dự một chút: - Cô ta cũng bị Phùng Nhị Cẩu ép đến đây, muốn khuyên vi nương điểm chỉ vào khế ước… - Khế ước? Sở Hoan lập tức hỏi: - Là khế ước gì? - Phải, là khế ước trục xuất Tố Nương khỏi Sở gia, trả về cho nhà mẹ đẻ. Sở Lý thị ảm đạm nói: - Phùng Nhị Cẩu không tới nhà ép bán điền sản, mẹ còn tưởng hắn còn có chút lương tâm. Vốn hai mẫu đất của chúng ta đã cho người khác thuê, hằng năm cũng có chút lương thực, nhưng mỗi lần gieo hạt đều có người lén đào cây giống lên. Hồi đầu không rõ là ai, sau mới biết, là Phùng Nhị Cẩu cho người quấy rối, chính là không muốn chúng ta có lương ăn. Phùng Nhị Cẩu đã nhúng tay vào, hai mẫu ruộng của chúng ta cũng không ai còn dám thuê, thật sự chẳng khác nào là bức tử. Về sau, may thím Từ gia biết Tố Nương giỏi thêu vá, nên mới đem việc đến cho làm, hai mẹ con nhờ vào đó lần hồi sống qua ngày. Gần đây, có mấy người đến khuyên vi nương trả Tố Nương về nhà, để Tố Nương còn có cơ hội tìm trượng phu mới, đi theo lão bà bà này đến già thì cũng tội, dẫu sao thì tẩu tẩu của con cũng còn trẻ. Vi nương ngẫm cũng có lý. Tố Nương tuy hiếu thuận, phải rời xa nó mẹ cũng buồn, nhưng Đại lang đã đi, cũng không thể khiến Tố Nương cứ thủ tiết như vậy, để tẩu tẩu con trở về, nếu có phúc, biết đâu cũng sẽ tìm được nhà tốt. Lão bà bà ta không thể trói buộc một cô nương tốt như vậy mãi. Sở Hoan cười lạnh: - Mấy người đến khuyên vi nương, đều là do Phùng Nhị Cẩu sai khiến. Hắn hiện tại đã hiểu, Phùng Nhị Cẩu tất nhiên đã để mắt tới Tố Nương, nghĩ trăm phương ngàn kế để biến cô thành người của mình. Tố Nương tính nết cang cường, đang ở Sở gia, Phụng Nhị Cẩu không thể xuống tay. Nhưng một khi bị trục xuất khỏi Sở gia, trở lại nhà mình, quyền huynh thế phụ, huynh trưởng Tố Nương rất có thể sẽ quyết định được tiền đồ của cô. Phùng Nhị Cẩu lúc đó muốn nạp Tố Nương, có huynh trưởng bên trong ủng hộ, tất nhiên là dễ hơn rất nhiều. Sở Lý thị nói: - Ngay từ đầu cũng không biết là tên súc sinh Phùng gia kia dở trò sau lưng, thấy nói cũng có lý nên đã định bảo tẩu tẩu con quay về nhà mẹ để sống. Ai ngờ Tố Nương ngang bướng, một mực nói nếu mình đi rồi, sẽ không có ai chăm sóc vi nương. Nếu đã bước qua cửa Sở gia, thì chết làm người Sở gia, chết là quỷ Sở gia, sẽ hết lòng chăm sóc tốt cho vi nương. Nếu bị ép rời khỏi, tẩu tẩu con sẽ chết trước cửa nhà… Sở Hoan nghe vậy, vừa cảm động vừa kính nể. Nghĩ đến Phùng Nhị Cẩu ở sau lưng làm mấy chuyện xấu, dám âm mưu chiếm đoạt Tố Nương, ánh mắt hắn đột nhiên đầy hàn khí. Hắn chợt nhớ ra hắn và mẫu thân nói chuyện đã lâu mà Tố Nương vẫn chưa về. Theo lý mà nói, mấy bộ quần áo kia cũng không cần lâu như vậy. Sở Hoan nheo ánh mắt lại, đứng dậy nói: - Mẹ, Tố Nương tỷ vẫn chưa về, con đi xem. Tố Nương lúc này đang giặt quần áo ở bờ sông phía Tây. Đó là một con sông nhỏ, nước trong vắt, uốn lượn như đai ngọc, có thể nói là con sông huyết mạch của thôn Lưu Gia. Tố Nương lúc này ngồi xổm trên bờ sông. Từ phía sau nhìn lại bóng dáng của cô như một cái hồ lô tinh xảo, thắt lưng nhỏ nhắn, mông tròn căng, nở nang, chật cứng trong chiếc váy thô. Tố Nương cũng không để ý, khi cô đang mải mê giặt giũ, từ con đường mòn phía sau cô có một bàn chân đang nhẹ nhàng đi về phía này. Người này không phải ai khác, chính là kẻ súc sinh táng tận lương tâm không chuyện xấu nào không làm Phùng Nhị Cẩu. Nói cũng khéo. Hồ Tiểu Xuyên náo loạn trước cửa Phòng gia, khiến y bực bội trong lòng. Y ở trong phòng ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng tức, biết Hồ gia đang bận xử lý tang sự, định đến thể hiện uy phong một chút. Hai năm gần đây, y tự cho rằng cả thôn này không một ai dám đối kháng với mình. Y một lời nói ra, không kẻ nào dám chống lại. Nên y dẫn theo quân sư quạt mo Triệu Bảo, và hai con chó săn đi đến Hồ gia. Ai ngờ đi đến nửa đường, còn chưa đến Hồ gia thì thoáng thấy bóng dáng Tố Nương, y lại nổi máu dâm đãng. Nhìn thấy Tố Nương từ cửa thôn đi ra bờ sông, tên súc sinh này lập tức đem hai con chó săn giao cho Triệu Bảo, còn mình thì rón ra rón rén đi theo, định nhân cơ hội này đùa giỡn cô một phen. Tố Nương ở bờ sông giặt quần áo, Phùng Nhị Cẩu theo đến, nấp ở đằng sau một gốc cây, nhìn chằm chằm vào Tố Nương. Y cũng biết Tố Nương tính tình cứng rắn, không dễ trêu chọc, nên đành nấp sau cây cổ thụ nhìn lưng ong thắt đáy cùng cặp mông tròn lẳn của cô mà nuốt nước miếng ừng ực. Chỉ có điều, Tố Nương cúi người giặt giũ, thân hình chớp động, mông vểnh lên, ngực trĩu xuống, trong mắt Phùng Nhị Cẩu cực kỳ hương diễm. Y càng lúc càng nóng bừng cả người, trong đầu tà niệm dâng lên, cổ họng khô khốc, như bị ma xui quỷ khiến, liền rón rén đi dần đến gần Tố Nương.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang