[Dịch]Quế Cung - Sưu tầm
Chương 2 : Chương 1 Mới vào giang hồ
.
Type-er: Trúc Hạnh
Tháng tư ánh nắng chói chang, trong biệt viện hoa lệ rộng lớn, đám người hầu đang thì thầm to nhỏ với nhau. Tiểu thư Nam Cung Cửu khoảng thời gian trước trúng phải kịch độc kỳ quái đã qua đời, nay đột nhiên khởi tử hồi sinh. Sau khi điều dưỡng một thời gian, nàng lại có thể bắt đầu chạy nhảy khắp nơi. Nghe nói, hôm nay tâm trạng nàng rất tốt, muốn ra ngoài dạo chơi.
“Nghe nói, Cửu tiểu thư lại sắp ra ngoài.”
“Thật sao? Ây dô…”
“Thật đấy, không sai được đâu, Liên Kiều khi nãy vừa nói cho tôi nghe.”
“Mau đi báo cho các hàng quán, đề phòng cẩn thận.”
“Cửu tiểu thư vừa mới tịnh dưỡng sức khỏe, đã vội đòi ra ngoài rồi sao?”
“Chắc nhớ đàn ông rồi…”
“…”
“Cửu tiểu thư tới, mau tránh ra.”
Đám gia đinh thị nữ khi nãy tụm năm tụm ba trong nháy mắt đã đồng loạt biến mất, có người trốn vào sau cột trụ, có người trèo cả lên cây, có người thì lẻn vào trong phòng. Trước mặt, một bóng áo tím mỹ lệ xuất hiện, trong tiền viện trống không, nàng ngó trái ngó phải, giống như đang tìm thứ gì đó. Nàng quay hết mấy vòng, trong lòng thầm nghĩ “Thật kỳ lạ, cả biệt viện lớn như thế này, tại sao chẳng thấy bóng người nào hết nhỉ?”
Chẳng bao lâu, nha hoàn Liên Kiều chạy tới, thở hổn hển nói “Cửu tiểu thư, em vừa đi lấy ngân lượng nhưng chưởng quản chỉ chi cho mười lượng, nói rằng đây là quy định mới nhất của lão thái gia.”
“Thật ki bo, mười lượng bạc mà cũng dám đưa.” Tiểu thư Nam Cung Cửu trong lời đồn đại nãy giờ đưa tay sờ mũi, nhẹ chớp hai mắt, y phục màu tím càng khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng thêm rạng ngời. Chỉ là nàng một tay chống nạnh, một tay đưa ra trước mặt nha hoàn “Tiền đâu?”
“Dạ ở đây…” Nha hoàn thoáng lặng người, sau đó ngoan ngoãn đặt tiền vào tay Cửu tiểu thư.
“Được rồi, em về đi, ta sẽ tự mình dạo chơi.” Nam Cung Cửu vẫy tay, sau đó nhấc chân bước ra ngoài cửa lớn.
“Á!” Liên Kiều thét một tiếng, vội vã xông ra theo “Không được đâu, Cửu tiểu thư!”
“Làm sao thế?” Nam Cung Cửu nghi hoặc nhìn Liên Kiều tỏ ý không hiểu.
“Nếu nguời lại ra ngoài gây chuyện thị phi, làm việc ác, lão gia nhất định sẽ phạt nô tì mất.”
Gây chuyện thị phi, làm việc ác? Nam Cung Cửu trợn mắt, há miệng ngạc nhiên. Thử hỏi làm gì có thiên kim tiểu thư cổ đại nào lại thích ra ngoài gây chuyện thị phi, làm việc ác chứ? Thực đúng là có dịp mở rộng tầm mắt… Rất nhanh, nàng định thần, nghiêm nghị nói “Không có chuyện đó đâu, ta chỉ ra ngoài thư giãn tinh thần chút thôi.”
“Vậy xin hãy đưa em theo, Liên Kiều đảm bảo sẽ không gây ảnh hưởng tới việc tiểu thư thư giãn, trừ phi có chuyện em mới ra tay thôi.” Liên Kiều đưa lời thề thốt.
Cửu tiểu thư sờ cằm như đang suy nghĩ điều gì. Nói ra nàng vô duyên vô cớ xuyên không về đây đã hơn nửa tháng nhưng đến nay vẫn chưa được ra ngoài, hơn nữa tại sao nghe mấy câu nói của nha hoàn này nàng lại thấy toàn thân sởn gai ốc… Nếu đã như vậy, thôi thì cứ để nha hoàn này theo, an toàn vẫn là trên hết. Nghĩ vậy nàng liền gật đầu nói “Vậy em dẫn đường đi.”
Cánh cửa lớn sơn đỏ của phủ Nam Cung từ từ mở ra, Nam Cung Cửu bước qua thềm cửa, giơ tay ưỡn người. Chỉ trong chốc lát, người đi kẻ lại trên đường đều nhìn nàng chăm chú giống như bị trúng phải bùa.
Sắc trời tuyệt đẹp, gió xuân hiu hiu, bỗng đâu có tiếng người thét lên thất thanh “Nam Cung Cửu tới rồi…”
Chỉ trong nháy mắt, dãy phố nhộn nhịp, thanh bình loạn lên như kiến vỡ tổ, các chủ quán trốn chạy với vẻ mặt hoang mang, tất cả cửa tiệm đều nhất loạt đóng cửa. Thứ phản ứng này, tốc độ đó, tần suất kia thực khiến cho Nam Cung Cửu vừa mới xuyên không tới đây than ngắn thở dài.
Lại đi dạo trên con phố vừa rồi hỗn loạn bụi bay mịt mù, nay đã tĩnh lặng, chỉ toàn rác rưởi. Nam Cung Cửu buồn bã, mấy ngày nay nàng đã soi gương rất nhiều, nếu ở thế kỷ hai mốt, với dung mạo xinh đẹp tràn trề sức sống này, tin chắc ai gặp cũng yêu. Thậm chí đêm ngủ nàng vui tới độ nằm mơ cũng miệng cười toe toét. Kết quả… thế giới này làm sao vậy chứ?
Còn đang mải nghĩ nàng ngửi thấy mùi hoành thánh thơm lừng bay tới. Nam Cung Cửu chẳng thể nhẫn nhịn, cứ thế đi theo tiếng gọi của mùi thơm. Lúc tới cửa hang, nhìn những miếng hoành thánh trong nồi, nàng không khỏi liếm môi thèm thuồng.
Bỗng Nam Cung Cửu thấy những miếng hoành thánh không ngừng rung rẩy.
Hơn nữa, còn rung lên một cách đáng sợ.
Nam Cung Cửu đi vòng ra phía sau, liền bắt gặp người bán hàng đang ngồi nấp dưới quán, nàng ngạc nhiên hỏi “Anh ngồi đây không thấy nóng sao?”
Lúc này, anh ta mới nhận ra lưng mình đang áp vào lò lửa thét lên một tiếng thảm thiết rồi nhảy bật ra ngoài.
Nam Cung Cửu định tới đỡ hắn ta, ai ngờ hắn đã bò dậy, miệng không ngừng lẩm nhẩm “Nữ hiệp tha mạng! Nữ hiệp tha mạng!
Nam Cung Cửu lúc này đã thực sự bực bội, túm cổ áo hắn lên nói “Ta muốn ăn hoành thánh.” Cùng lúc đó, nàng bỗng nhận ra không ngờ bản thân có thể nhấc bổng một người đàn ông lên dễ dàng đến thế.
Oa, lẽ nào ông trời ban cho thần lực? Gã bán hàng kêu lên thảm thiết, miệng không ngừng xin tha, còn Nam Cung Cửu vẫn đắm chìm trong niềm vui to lớn khi được xuyên không.
Dân cư hai bên đường, nhà nào nhà nấy mở hé cửa ra nhìn, sau đó đưa lời ai oán “Nam Cung Cửu lại ra ngoài gây hại nhân gian rồi!”
Liên Kiều khẽ ho vài tiếng, đưa lời nhắc nhở “Tiểu thư, xin người bình tĩnh, vẫn nên ăn hoành thánh trước đi.”
“Rất có lý!” Nam Cung Cửu gật đầu, hạ tay, tiện miệng hỏi một câu “Hoành thánh bao nhiêu tiền một bát?”
“Không mất tiền!” Gã bán hàng run rẩy đáp lời, sau đó mở nắp vung, nhanh nhẹn thả hoành thánh vào nước.
Nam Cung Cửu nghe vậy lại nói thêm “Vậy cho ta hai bát.”
Nam Cung Cửu kéo Liên Kiều ngồi xuống, cùng nàng thưởng thức hoành thánh. Đang ăn ngon lành, con đường yên ắng bỗng vang lên tiếng chuông đầy quái dị. Nam Cung Cửu ngước mắt nhìn lên, trước mắt có một người cầm theo một tấm cờ trắng đang đi lại. Lúc đến gần nàng mới nhận ra kẻ đó là một người mù, tuổi tác không lớn, trông cũng có vài phần thanh tú. Trong lòng Nam Cung Cửu thầm nghĩ , dù sao hoành thánh cũng được ăn miễn phí rồi, vậy thì mười lạng bạc kia đem bố thí cho người này cũng tốt. Coi như là việc thiện đầu tiên của nàng sau khi xuyên không tới đây.
Nàng hắng giọng, đang định hỏi xem xưng hô thế nào, chẳng ngờ, vừa nghe tiếng động, người đó bỗng bỏ chạy thục mạng. Đối với một người mù mà nói, tốc độ và cảm giác phương hướng vừa rồi thực sự khiến người ta nhìn mà không khỏi ngạc nhiên. Nam Cung Cửu khó hiển nghiêng đầu nhìn Liên Kiều hỏi “Ta còn chưa lên tiếng, sao anh ta đã chạy rồi?”
“Tiểu thư, người quên rồi sao? Khoảng thời gian trước, trong kịch viện người đã chọc ghẹo hắn mà.”
Chọc ghẹo? Người cổ đại thật là hào sảng. Nam Cung Cửu có chút choáng váng “Tại sao ta lại ghẹo hắn?”
Liên Kiền gãi đầu, mơ màng đáp “Chẳng tại sao hết… tiểu thư chọc ghẹo đàn ông còn cần lý do sao?”
Không cần lý do? Giây phút nghe được câu trả lời này, Nam Cung Cửu chẳng khác nào hóa đá. Thì ra ở đây chọc ghẹo đàn ông có thể quang minh chính đại như vậy sao? Nếu vậy… nàng cảm thấy bản thân đích thực được đưa tới thiên đàng. Trúng lớn rồi, ha ha ha!
Sau một hồi cười ngốc nghếch, Nam Cung Cửu dỏng tai lên nghe, nếu nàng phán đoán không nhầm thì đây là tiếng vó ngựa đang dồn dập lao đến.
Vó ngựa? Nam Cung Cửu quay đầu lại đầy hứng khởi, chỉ thấy một con ngựa ô đang phi nhanh tới. Lúc ngang qua chỗ nàng đang đứng, con ngựa càng chạy nhanh hơn, tạo thành một trận cuồng phong với gió và cát. Nam Cung Cửu đưa tay dụi mắt, đến khi mở mắt ra con ngựa kia đã quay lại, dừng ngay trước mặt nàng.
Người đàn ông ngồi trên lung ngựa cất tiếng hỏi “Nàng là Nam Cung Yến?”
Khuê danh của Nam Cung Cửu đích thực là Nam Cung Yến, chỉ là gần như chẳng có mấy ai dám gọi nàng như vậy. Nàng hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn lên, định xem xem người đàn ông có giọng nói trầm ồm này rốt cuộc trông như thế nào. Bỗng, bên tai nàng nổ “oang” một tiếng, hai mắt dán chặt vào dung mạo của người đó, thậm chí nàng còn chẳng hề biết, khóe miệng mình đã trào ra dòng nước miếng lóng lánh.
Người đàn ông ngồi trên lung ngựa mặc bộ y phục màu đen, mày kiếm, mắt phụng, mũi thẳng, môi mỏng, cằm chẻ,… đúng là một người đàn ông tuyệt mỹ.
Nam Cung Cửu bất giác đưa tay ôm ngực, chỉ sợ trái tim bé nhỏ chưa từng chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ như vậy sẽ hứng khởi mà chạy ra ngoài. Cùng lúc Liên Kiều vội vã rút khăn tay lau nước miếng cho nàng gọi “Tiểu thư, tiểu thư.”
Nam Cung Cửu định thần khỏi cơn mê giai bộc phát. Xem ra người này không hề sợ nàng, rất tốt, rất tràn đầy khí khái. Nàng chớp mắt, nhẹ mỉm cười, đáp “Ta là Nam Cung Yến, nhưng sao chàng lại biết?”
“Đã nghe đại danh từ lâu.” Người đó một tay cầm cương ngựa, một tay cầm kiếm, nhìn dáng vẻ thì hình như không hề có ý định xuống ngựa nói chuyện, thế nên Nam Cung Cửu đành phải tiếp tục ngẩng đầu hỏi “Chàng là…”
“Đông Phương Huyền Dạ, đặc biệt tới đây để bái kiến Nam Cung lão tiền bối.”
“Ồ, ông nội ta à…” Chính là lão đầu ki bo chỉ chịu cho nàng có mười ngân lượng đây mà. Nam Cung Cửu đang mải mê ngắm trai đẹp, liền thấy Liên Kiều thì thầm bên tai “Trang chủ sơn trang Phù Vân đã tới, người mau về thông báo cho lão thái gia một tiếng.’
Nam Cung Cửu chậm chạp đáp ‘Vậy em còn không mau quay về thông báo? ‘
‘Dạ…’ Liên Kiều đáp một tiếng rồi nhanh chóng chạy về.
Nam Cung Cửu đứng lên đầy yểu điệu, dịu dàng nói ‘Nếu đã tình cờ gặp gỡ, vậy để ta dẫn đường nhé!’
Đông Phương Huyền Dạ hình như đang ngẫm nghĩ điều gì, do dự một thoáng rồi xuống ngựa, nói ‘Vậy xin phiền Cửu tiểu thư.’
Nam Cung Cửu lén liếc chàng một cái, rồi lại lên tiếng ‘Không cần khách khí, đều là người quen mà…’ Vì Đông Phương Huyền Dạ cao hơn Nam Cung Cửu cả một cái đầu, thân hình vạm vỡ, khí thế hơn người khiến Nam Cung Cửu mới đi một đoạn đường ngắn đã cảm thấy hô hấp khó khăn, xem ra là triệu chứng của bệnh mê giai phát tác. Để giảm bớt bệnh trạng, nàng kiếm chuyện nói ‘Không biết trang chủ tìm gặp ông nội ta vì chuyện gì?’
Đông Phương Huyền Dạ ung dung đáp ‘Chẳng phải là vì hôn sự của nàng sao?’
Nam Cung Cửu lặng người, sau đó mặt đỏ như trái cà chua, thoáng mừng thầm trong dạ ‘Hôn sự?’
Nỗi khổ não xuyên không tức thì biến mất, nàng khép nép, bẽn lẽn cúi đầu đi cạnh bên Đông Phương Huyền Dạ, hai tay rút vào trong áo, ngoắc lại thẹn thùng. Người đàn ông tựa hồ bước ra từ tiểu thuyết võ hiệp này không ngờ lại là vị hôn phu của nàng…
‘Cửu tiểu thư, hình như đến rồi đó.’ Đông Phương Huyền Dạ dẫn theo con ngựa dừng lại trước cửa phủ, trong khi Nam Cung Cửu đã đi quá lên phía trước bấy giờ đang ngại ngùng quay về. Đông Phương Huyền Dạ lúc này mới để mắt tới nàng, Nam Cung Yến vốn nổi danh không chỉ bởi những hành động ác độc mà phần nhiều còn do nhan sắc tuyệt mỹ. Lúc này, chỉ thấy nàng ta hai má đỏ phây, mỉm cuời bẽn lẽn, ánh mắt đầy nét thẹn thùng. Đông Phương Huyền Dạ chợt thấy bản thân đã đường đột quá, người ta suy cho cùng cũng là tiểu thư khuê các ‘Cửu tiểu thư, tại hạ nói chuyện có phần đường đột, nếu có gì mạo phạm, xin nàng lượng thứ.’
‘Thích thì cứ mạo phạm, ta bằng lòng!’ Nam Cung Cửu mím chặt môi, quyết không để bật cười thành tiếng.
‘Ta cùng lão đệ Tây Môn từ nhỏ đã kết bái huynh đệ, thân thiết như người nhà, sau này, nàng chính là em dâu của ta rồi.’
Em dâu? Đợi đã! Nam Cung Cửu bừng tỉnh khỏi cơn mê giai, trợn mắt hỏi chàng ‘Ai là lão đệ Tây Môn của chàng?’
Đông Phương Huyền Dạ cau mày, đáp lại ‘Tây Môn Phiêu Tuyết.’
‘Tây, Môn, Phun, Huyết1… là tên nào?’
‘Hôn phu của nàng.’ Đông Phương Huyền Dạ vừa nói dứt lời, cửa lớn phủ Nam Cung cũng mở ra, một đoàn người bước ra nghênh tiếp. Lão thái gia bật cười hỉ hả đáp ‘Đông Phương trang chủ đại giá quang lâm sao không báo trước cho lão phu một tiếng?’
1.Phiêu Tuyết và Phun Huyết trong tiếng Trung đồng âm khác nghĩa
‘Bởi vì sự việc gấp gáp, nên tiểu điệt đành đích thân phi ngựa tới đây.’
Lão thái gia lại khách khí đưa lời ‘Phu nhân trong nhà thế nào?’
‘Nàng rất ổn ạ.’ Đông Phương Huyền Dạ mỉm cuời, gật đầu đáp khẽ.
Nam Cung Cửu vẫn đứng tại chỗ, nhìn con ngựa đang động vó trước cửa phủ, khóe miệng thoáng co giật, nàng cảm thấy bản thân quá bi kịch.
Đông Phương Huyền Dạ đến viếng phủ Nam Cung đích thực là vì việc hôn sự, thế nhưng trọng điểm lại không phải chuyện đó mà là vấn đề của hồi môn. Nhà Nam Cung vội vã gả Nam Cung Yến đi, thì ra là muốn đưa miếng da dê bản đồ kho báu theo Nam Cung Yến tới nhà Tây Môn. Bởi vì, từ đời lão thái gia, nhà Nam Cung đã thoái ẩn giang hồ, đồng thời chuyển sang buôn bán. Thế nên những chuyện trên giang hồ, đặc biệt là bí mật về kho báu chính là điều họ muốn đẩy đi ngay tức khắc.
Nam Cung Cửu cong miệng mỉm cười ngồi cạnh bên lão thái gia. Khi nghe họ nhiệt tình bàn bạc chuyện hôn sự, nàng không khỏi nghiến răng chịu đựng, thậm chí còn chịu tới mức cực điểm. Thì ra nàng chỉ là một công cụ để đẩy rắc rối đi, vậy nên nỗi bi ai trong lòng càng tăng thêm gấp bội. Tuy có một khoảnh khắc nào đó, nàng cũng đã nổi niềm hứng thú với tấm bản đồ kho báu đó, thế nhưng hy sinh một thiếu nữ tuyệt trần chỉ để bọn họ thuận lợi rút lui khỏi giang hồ, thực khiến cả người và thàn phẫn nộ. Nếu người khiến nàng phải hy sinh là Huyền Dạ ngựa đen thì nàng còn có thể suy nghĩ, đằng này lại là một kẻ, mà nghe cái tên ‘Tây Môn Phun Huyết’ thôi đã thấy buồn nôn rồi.
Nam Cung Cửu ngoài mặt bình thản, trong lòng thầm đưa ra quyết định.. Đúng vậy, nàng phải đào hôn!
Sau khi Đông Phương Huyền Dạ rời đi, người trong nhà Nam Cung lại tề tựu đông đủ, không ngừng bàn luận.
‘Tấm bản đồ kho báu nhà Bắc Đường đã mất vì họ hành sự quá khoa trương. Thế nên chúng ta nhất định không thể ngu ngốc như vậy được.’
‘Thực ra trọng tâm vấn đề không chỉ có vậy, Đông Phương trang chủ hình như muốn mượn cơ hội này để tìm muội muội đã mất tích sáu năm nay mà thôi.’
‘Đúng thế ! Ai cũng biết Đông Phương Huyền Dạ vốn coi tiểu muội mình như viên minh châu ngọc dạ, nhất mực cưng chiều, vậy mà đứa trẻ đứa trẻ đó đã bị bắt đi nhiều năm rồi mà không có chút tin tức.’
‘Vậy chúng ta có nghe theo ý hắn, phái tất cả người dưới đi bảo vệ tấm bản đồ kho báu?’
‘Đương nhiên là phải bảo vệ rồi, có điều… tốt nhất là nên tráo đổi thật giả.’ Lão thái gia vuốt bộ râu trắng, chậm rãi lên tiếng ‘Cho dù có kẻ tới cướp thì cũng chỉ có thể cướp đi mảnh bản đồ kho báu giả. Mảnh bản đồ thật cứ để trong tay chúng ta, không cần phải đưa theo làm của hồi môn nữa.’
Mọi người gật đầu tỏ ý đồng tình, Nam Cung Cửu liếc nhìn lão đầu râu tóc bạc trắng, giờ nàng thực sự hiểu thấu câu nói ‘Gừng càng già, càng cay!’
Đêm xuống, Nam Cung Cửu đóng chặt tất cả cửa nẻo, thần thần bí bí kéo Liên Kiều lại kể khổ. Ai nấy trong phủ đều biết, kể từ sau khi Cửu tiểu thư khởi tử hồi sinh, trí nhớ cực kém, thậm chí chẳng thể nào gọi ra được tên của kẻ hầu người dưới.
Lúc này, Nam Cung Cửu kéo tay Liên Kiều, học theo mấy cảnh phim sến súa trên truyền hình, cau chặt hai mày khiến ngũ quan gần như méo xệch, đọc theo lời thoại mà nàng đã tận tâm học thuộc từ trước ‘Tuy ta chẳng còn nhớ ai với ai, thế nhưng ta nhớ rằng em chính là người mà ta tín nhiệm nhất. Liên Kiều, lần này, em nhất định phải cứu ta đấy!’
‘Tiểu thư…’ Liên Kiều chết lặng trước ánh mắt đầy tình cảm của Nam Cung Cửu ‘Người bị đau ở đâu? Hay là nguời bị thương?’
Nam Cung Cửu ngã ngửa ra đằng sau rồi lại lập tức bật dậy, sầu muộn than dài ‘Vì muốn đẩy tấm bản đồ kho báu sang cho người khác, không ngờ bọn họ lại định hy sinh ta. Tuổi xuân đang phơi phới mà đã gả đi làm thê tử cho người ta rồi…’
Liên Kiều kinh ngạc kêu lên ‘Tiểu thư, hôn sự này đã được định từ năm ngoái rồi mà. Hiếm khi có ai chịu lấy người. Hơn nữa người lại còn được gả cho Tây Môn tam thiếu gia, người mà biết bao cô gái cầu còn chẳng được. Thật không ngờ người lại không muốn gả.’
Nam Cung Cửu trầm lặng một hồi trước câu nói ‘hiếm khi có ai chịu lấy người’ của Liên Kiều, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ trước đây chẳng có ai dám lấy Nam Cung Cửu, nhưng giờ nàng đã là một thiếu nữ tuyệt mỹ tài cao học rộng, hiền lương thục đức, chỉ sợ cái tên Tây Môn Phun Huyết kia với không tới mà thôi! Nam Cung Cửu chu miệng, đưa lời hỏi ‘Vậy tấm bản đồ kho báu kia rốt cuộc là thứ gì? Mấy nhà Đông, Tây, Nam, Bắc cứ chia nhau kho báu chẳng phải là xong chuyện à? Sao phải phiền phức như vậy làm gì?’
‘Người nhòm ngó kho báu thực sự quá nhiều, muốn đề phòng cũng không xuể. Mấy đại gia tộc vì muốn tận trung với tiền triều, sao có thể bội nghĩa chiếm kho báu làm của riêng được.’
Nam Cung Cửu thấy cơ hội đã tới, khẽ cất giọng hỏi ‘Vậy em có biết kho báu ở đâu không?’
Liên Kiều lắc đầu đáp ‘Em không biết, chỉ biết rằng tên nó là Quế Cung.’
Nam Cung Cửu vuốt mồ hôi trán, mẹ kiếp… người cổ đại thật giàu có. Thứ tiền triều để lại, người trong thiên hạ đều nhòm ngó, hơn nữa lại còn là kho báu mà đề phòng không xuể, xem ra nhất định trong đó toàn là thứ hiếm thấy, đắt tiền. Hai mắt Nam Cung Cửu bắt đầu long lanh, tốt nhất là nên nắm chắc bản đồ kho báu trong tay, sau đó đào hôn vẫn chưa muộn…
Sáng sớm, mặt trời trên ngọn sào, Nam Cung Cửu vẫn ôm chăn lăn qua lăn lại, lộn tới lộn lui, nước miếng chảy dài. Trong mơ, nàng đã bị Huyền Dạ ngựa đen bổ nhào vào người, ‘xoạc’ một tiếng, y phục đã bị xé rách…
Huyền Dạ ngựa đen ‘Hãy cho ta!’
Nam Cung Cửu ‘Không cho, không cho! Ta kêu người tới bây giờ.’
Huyền dạ ngựa đen ‘Kêu đi! Nàng có kêu rách họng cũng chẳng có ai để ý đâu.’
Nam Cung Cửu ‘Cứu mạng… khụ khụ, cứu mạng…’
Huyền dạ ngựa đen ‘Nếu không muốn chịu khổ, vậy thì mau cho ta đi.’
Nam Cung Cửu ‘Thà chết cũng không cho.’
Huyền dạ ngựa đen ‘Nàng chỉ là một nữ lưu, lấy bản đồ kho báu làm gì?’
Nam Cung Cửu ‘Chàng chỉ là một nam nhân, tại sao lại đi cướp chiếc yếm của phụ nữ chứ?’
Huyền dạ ngựa đen ‘Ta biết nàng giấu bản đồ kho báu trong chiếc yếm kia, mau giao ra đây, nếu không, ta thậm chí chẳng thèm nể mặt Tây Môn lão đệ.’
Lại ‘xoạc’ một tiếng, chiếc yếm đã rách đôi.
Nam Cung Cửu ‘Hu hu hu… chàng phải chịu trách nhiệm với ta, chịu trách nhiệm đi.’
Huyền dạ ngựa đen tức giận vung áo bỏ đi, Nam Cung Cửu ôm ngực dậm chân ‘Đừng có đi1 Đừng có đi, nếu không thì để ta chịu trách nhiệm với chàng cũng được…’
Không biết có phải do tâm trạng quá kích động hay không, nàng choàng tỉnh mà tim vẫn đập dồn dập. Lúc Nam Cung Cửu bừng tỉnh, bên tai vang lên những tiếng chát chúa khiến đầu óc nàng đau nhức. Nàng bịt tai nhảy ra khỏi giường, nhìn ngó xung quanh liền phát giác cửa ra vào, cửa sổ đều đã đóng chặt lại bằng các thanh gỗ lớn. Nam Cung Cửu xông ra kéo cửa, nhưng dù cố gắng thế nà cũng chẳng thể kéo được, chỉ đành lớn tiếng thét gào ‘Các người làm gì vậy?’
Nguời bên ngoài đáp lại ‘Việc này là do lão thái gia dặn dò, nói rằng làm vậy để bảo vệ Cửu tiểu thư.’
Nam Cung Cửu lấy hết sức bình sinh kéo cửa, thế nhưng không biết bọn nguời dưới đóng bằng gỗ gì mà chắc chắn đến vậy.
Liên Kiều bỗng dõng dạc lên tiếng ‘Cửu tiểu thư, đành bắt người phải chịu uất ức vài ngày vậy, đợi khi nào kiệu hoa tới trước cửa thì người có thể ra ngoài.’
‘Liên Kiều, có chuyện gì thế hả?
‘Hôm qua tiểu thư kéo em vào nói chuyện, lão thái gia biết được, liền chất vấn em. Tiểu thư, nếu người đào hôn thì Liên Kiều sẽ mất mạng đấy!’
Phẫn nộ! Không ngờ tiểu nha đâu đã bị lão Gừng Già kia mua chuộc. Nam Cung Cửu đạp mạnh vào cửa, sau đó ôm chân đau nhảy về phía sau, ngồi phệt cuống đất.
Cứ đợi thế này, kiệu hoa tới trước cửa thì bản đồ kho báu đã bị tráo rồi, hơn nữa,nàng mang tấm bản đồ giả đi lấy chồng, giữa đường gặp cướp, ngộ nhỡ chúng lỡ tay làm nàng bị thương vậy chẳng phải càng bi thảm hơn sau? Nam Cung Cửu vừa tức vừa lo, thế nhưng cũng chẳng biết phải làm gì cho phải. Suy cho cùng nàng vẫn còn lạ lẫm với mọi thứ… xuyên không tới đây mọi thứ đều là khởi đầu, cho nên việc kết giao bằng hữu là điều cực kỳ quan trọng.
Khoảng thời gian tiếp theo, Nam Cung Cửu cảm thấy chẳng khác nào đang ngồi tù, thức ăn đồ uống đều được đưa vào qua một lỗ nhỏ trên cửa sổ, ăn xong lại đẩy ra, thi thoảng Liên Kiều tới dỗ ngọt nàng vài câu. Nam Cung Cửu một lòng muốn “kết giao bằng hữu” nên cũng chẳng để bụng chuyện cũ, bình tĩnh, tươi cười nói chuyện với Liên Kiều, nói cách khác thì: Đã đi đên bước đường này, có người để nói chuyện cũng là tốt lắm rồi!
Ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, cuộc sống này thực không tốt cho vòng bụng chút nào, thế nên thân hình mảnh mai của thiếu nữ mỹ miều Nam Cung Cửu gần đây đã mủm mĩm lên khá nhiều. Khi khoác bộ áo tân nương đặt may trước đó lên người, nàng loay hoay một lúc lâu mà vẫn chẳng biết phải mặc thế nào. Liên Kiều đứng bên ngoài ra sức thét vào “Tiểu thư, người mau mặc vào. Để em xem nào!”
Nam Cung Cửu đủng đỉnh ngồi xuống uống trà, vắt chân chữ ngũ, nhơn nhơ đáp “Ta không cho em xem đấy, tên phản đồ, cho em sốt ruột chết đi!”
“Tiểu thư, ngày mai xuất giá rồi, người mau thử áo tân nương đi, đừng để đến lúc đó tay chân lóng ngóng, không biết phải làm gì.”
“Đến lúc đó không phải các người phải vào trong này trang điểm cho ta sao? Việc này ta cũng chẳng gấp.’ Nam Cung Cửu tiếp tục thư thái uống trà. Thực ra, nàng đã lên kế hoạch từ lâu, chỉ cần ngày mai cửa vừa mở ra, dựa vào sức lực sau một thời gian dài ăn uống bạo tàn, nàng tuyệt đối có thể phá vỡ vòng vây, thoát khỏi nơi này. Cho nên, nàng đã chuẩn bị mang theo toàn bộ trang sức cần thiết, đúng là hơi nặng, nhưng cảm giác rất an tâm.
Lúc này sính lễ được xếp đầy sân nhà, đèn đỏ rực rỡ treo khắp nơi, phủ Nam Cung giờ vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều nở nụ cười hân hoan, rạng ngời, bởi vì bọn họ sắp thoát trách nhiệm bảo vệ mảnh bản đồ kho báu kia. Sau này họ có thể kê cao gối mà ngủ chứ không phải ngày đêm đè phòng, thấp thỏm lo lắng. Nhưng điều đáng mừng nhất chính là trong nhà bớt đi một mối họa đáng sợ.
Lão thái gia một mình trốn trong mật thất, đặt mảnh bản đồ kho báu giả vào chiếc hộp, lại cẩn thận thêm hai lần khóa. Bỗng ngài nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng hỗn loạn, vội bước ra ngoài xem, chỉ thấy có người hét lớn “Bắt trộm, mau bắt trộm đi!”
Ngay lập tức, cả phủ Nam Cung náo nhiệt đã loạn cào cào hết cả lên.
Nam Cung Cửu đang ngủ ngon lành, bỗng bị đánh thức bởi tiếng kêu thất thanh. Tuy nghe ra có vẻ tình hình rất căng thẳng, nhưng điều khiến Nam Cung Cửu bực bội nhất là bị người khác đánh thức trong lúc ngủ ngon. Nàng khó chịu, kéo theo cơ thể nặng nề ra ngoài cửa sổ hỏi “Có chuyện gì thế?”
“Tiểu thư, có người xông vào phủ, định đoạt mảnh bản đồ kho báu.”
Nam Cung Cửu lập tức lấy lại tinh thần, nổi hứng hóng hớt, vội hỏi “Thế chúng đã cướp được chưa?”
“Đã cướp được rồi, nhưng hình như là đồ giả.”
“Vậy người đó có đẹp trai không?”
Liên Kiều tức thì yên lặng
“Ây da, ta lo lắng quá đi, ta ở trong này chẳng nhìn thấy cái gì hết.”
“Tiểu thư, người ở trong đó là an toàn nhất.” Liên Kiều vừa nói dứt câu thì bị một người đánh ngất, trên cửa sổ dán giấy hiện lên một bóng đen, Nam Cung Cửu thở dài một hơi lại nghe giọng trầm ồm của người đó vang lên “Ra ngoài.”
Nam Cung Cửu chết lặng vì kinh hãi, nếu có thể nàng đã trốn ra ngoài từ lâu, thế nhưng cho dù bay giờ có thể ra, nàng cũng đau ngốc tự mình nộp mạng chứ.
“Mau lên, không còn thời gian nữa đâu.” Người đứng bên ngoài lo lắng thúc giục.
Nam Cung Cửu lặng người, giọng điệu này, hình như không phải kẻ trộm.
“A Cửu, mau lên, ta đã lấy được một mảnh bản đồ kho báu rồi!”
Nam Cung Cửu hít một hơi thật sâu, nuốt nước miếng hỏi “Thật sao?”
“Ta với Lão Bạch dùng kế “Giương đông kích tây”, bất luận là thật hay giả, chúng ta đều đã lấy được, mau lên, sắp không kịp rồi!”
Nam Cung Cửu quyết định nể mặt tấm bản đồ, đành dấn thân vào nguy hiểm, thế nhưng…
“Cánh cửa này thật sự quá chắc chắn, ta chẳng thể nào kéo ra được.”
Người đứng bên ngoài im lặng vài giây, sau đó trầm giọng nói “Phải đẩy vào chứ.”
Nam Cung Cửu thở hắt ra một hơi, nhìn cánh cửa đã bị đóng đinh chặt cứng, mặc cho nàng kéo thế nào cũng không được, nghiến răng rồi đâm mạnh vào… Kết quả, “oành”một tiếng, nàng đẩy cánh cửa ra một cách dễ dàng.
Trời ơi, nàng, một người phụ nữ trí thức bị nhốt trong căn phòng này lâu như vậy, là vì nhận thức nhầm một cánh cửa. Không phục, thực sự không tài nào phục nổi! Nàng còn chưa kịp oán thán đủ, người đàn ông kia đã vòng cánh tay qua eo nàng, tiếp đó bên tay vù vù tiếng gió, cúi đầu xuống nhìn, nàng mơ màng nhận ra bản thân đang bay. Nhà cửa, cây cối, đường phố đều nằm cả dưới chân. Sau đó nàng hít một hơi thật sâu, gian nan giơ tay ra ôm chặt lấy cổ người dàn ông không rõ lai lịch kia, âu sầu nói “Ta bị say máy bay…”
Người đó ôm nàng bay đi chưa bao xa liền hạ xuống, đặt nàng xuống một mái nhà , bật thở hổn hển “A Cửu… nàng hình như đã nặng lên rồi đấy…”
Nam Cung Cửu hiện đang say xe ngất ngây, quay người nôn nửa. Nàng bị say xe, say tàu, say máy bay, thế nên từ nhỏ đến lớn chưa từng đi chơi xa, xe đạp chính là phương tiện giao thông duy nhất mà nàng không bị say. Thế nhưng đen đủi một điều là lần nào đi xe đạp nàng cũng gặp tai nạn, thế nên khi xuyên không tới nơi lạ lẫm này, thật không ngờ, bệnh say vẫn còn…
Kẻ đó thấy vậy vô cùng căng thẳng, kéo vai nàng lại lo lắng hỏi “Nàng làm sao thế? Bị thương à?”
Nam Cung Cửu vừa quay đầu lại, khóe miệng người đốc giật liên hồi, trên đầu nàng lúc này cắm nhiều trâm đến độ như một con nhím... Nam Cung Cửu nhanh chóng tóm lấy tay áo chàng lau miệng, thở phào nhẹ nhõm “Khong sao đâu, chỉ là ăn quá nhiều mà thôi.” Đợi đến khi định thần, nàng giật bắn mình, lùi lại phía sau theo bản năng.
Người trước mặt toàn thân bận một bộ y phục đen, trên mặt đeo chiếc mặt nạ màu bạc, chỉ để lộ ra ngoài phần miệng và cằm, ánh mắt sáng ngời hữu thần. Nam Cung Cửu bắt đầu sợ hãi, cũng chẳng biết rốt cuộc Cửu tiểu thư có quan hệ thế nào với người này, không ngờ lại hợp mưu người ngoài cướp của trong nhà?
Người đàn ông đeo mặt nạ thấy phản ứng của nàng kì lạ, lại hỏi “A Cửu? Nàng sao thế?”
Nam Cung Cửu vắt óc suy nghĩ, nhân vật kiểu dạng sát thủ thế này thường rất tàn ác, nàng thực sự sợ rằng khi hắn trở mắt sẽ… Nàng lắp ba lắp bắp một lúc lâu, mới nói ra một câu rành rọt “Kể từ sau khi khởi tử hồi sinh, ta đã quên đi rất nhiều chuyện…”
Nghe nàng nói vậy, kẻ đó tột cùng kinh ngạc, mãi lúc sau mới thốt ra được một câu “Thậm chí nàng còn thậm chí còn chẳng biết dùng khinh công.”
Nam Cung Cửu nhẹ chớp mắt, thì ra nàng còn biết sử dụng khinh công nữa? Chuyện này không hay rồi, nàng bị say thế này, bay tới bay lui, có khả năng ngã hỏng mặt nát mông ấy chứ! Nam Cung Cửu vẫn còn đang mơ màng, bỗng nhớ ra một chuyện, vội hỏi “Bản đồ kho báu đâu?”
Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn nàng, ánh mắt nghi hoặc nói “Không phải nàng đã quên tất cả rồi sao?”
“A…” Nam Cung Cửu đảo mắt đáp “Có rất nhiều chuyện ta quên, thế nhưng việc quan trọng thế sao có thể quên nổi.”
Kẻ đó rất nhanh đưa tay vào trong người, Nam Cung Cửu đưa tay ra chờ đợi, miệng không ngừng nuốt nước miếng liên tục, cuối cùng nàng cũng lấy được… Đột nhiên gió mạnh thổi tới, một bóng đen lướt qua, người đeo mặt nạ còn chưa rút hết tay ra khỏi người, tấm bản đồ kho báu đã nằm trong tay kẻ mới đến. Nam Cung Cửu chết lặng người, Đông Phương Huyền Dạ, chẳng khác nào một thanh bảo kiếm thượng cổ, mũi kiếm sắc nhọn, siêu phàm tuyệt thế!
Chàng đẹp trai quá…
Người đeo mặt nạ nhảy bật lên, vung tay, thứ ám khí trông như đinh đen bay vụt tới.
Đông Phương Huyền Dạ vung kiếm, chặn lại mọi ám khí hét lớn “Rốt cuộc các ngươi thuộc môn phái nào? Sao dám cả gan tới cướp bản đồ kho báu, hơn nữa lại không dám hiện thân?”
Người đàn ông đe mặt nạ không hề tham chiến, xốc Nam Cung Cửu lên vai chạy trốn. Đông Phương Huyền Dạ thi triển khinh công vội đuổi theo, chàng đã phục sẵn tại đây nửa tháng, rốt cuộc cũng có thu hoạch, nhất định phải bám riết tới cùng mới được.
Nam Cung Cửu bắt đầu bật ho, cảm giác say độ cao vô cùng khó chịu, đặc biệt là vừa bay lại vừa xóc loạn lên thế này, chẳng khác nào ngồi máy bay lúc đi vào vùng thời tiết xấu. Cứ tiếp tục thế này, nàng thực muốn nhảy ra khỏi máy bay, chết luôn cho rồi. Chẳng biết có phải do ông trời thấu hiểu lòng nàng hay không, người đàn ông đeo mặt nạ lại hổn hển nói “Cứ tiếp tục thế này, ta chẳng cách nào đưa nàng đi theo được, A Cửu, nàng tạm thời quay về. Đại hôn ngay mai, ta nhất định sẽ đưa người đến cứu nàng rời đi.” Dứt lời, chàng ném Nam Cung Cửu lên. Đông Phương Huyền Dạ đang đuổi theo thấy sự việc cấp bách, lập tức đón lấy Nam Cung Cửu.
Khi Nam Cung Cửu nằm gọn trong vòng tay Đông Phương Huyền Dạ, nét mặt của chàng cứng đờ, sau đó rơi thẳng xuống dưới, may mà lúc hạ xuống hai chân đề tấn, dụng nội công, không đến mức bị ngã, Đông Phương Huyền Dạ nhanh chóng đặt nàng xuống, nghe đồn nàng Nam Cung Yến này sức mạnh kinh người, không ngờ đến thể trọng cũng kinh hồn bạt vía. Chàng thực có chút lo lắng không biết Tây Môn lão đệ của mình có nuốt trôi không… sau đó chàng vứt lại một câu “nàng tự lo về nhà”, rồi lại bay lên, đuổi theo người đàn ông đeo mặt nạ.
Nam Cung Cửu ngồi bên bờ sông, nôn thốc nôn tháo, dường như nôn hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài, cả nguời mềm nhũn không còn chút sức lực. Lúc nàng đi trên đường chẳng ai buồn để ý, trong lòng họ có lẽ chỉ coi nàng như một tên ma men mà thôi.
Nam Cung Cửu lết đi khổ sở, lắc la lắc lư bước lên cầu, ngước mắt nhìn một vòng, phát giác bản thân hình như đi lạc. Có điều, suy đi nghĩ lại, chẳng phải nàng đang muốn đào hôn? Giờ không phải đã trốn được rồi sao… Hơn nữa nàng thực không có hứng thú quay về tham dự cuộc đại chiến đoạt thê giữa tên Tây Môn Phun Huyết và người đàn ông đeo mặt nạ kia.
Kiểm tra lại trang bị toàn thân, không thiếu, mười chiếc nhẫn, tám chiếc vòng, hai chiếc thắt lưng, bốn sợi dây chuyền, một đôi khuyên tai, sáu chiếc trâm gài, tất cả vẫn còn nguyên. Có tiền trong người, muốn làm gì mà chẳng được! Nam Cung Cửu hai tay chống nạnh đứng giữa cầu bật cười một tràng lớn ‘Hồ Tiểu Nam, ta đã quay trở lại…”
Lúc này đèn đóm các tiệm ven đường đã tắt hết, người đi lại trên đường cực ít, từ xa chỉ thấy người đánh trống canh đang từ từ đi qua các ngõ nhỏ. Trong bóng tối, Nam Cung Cửu đi tìm khách điếm, đôi giày thêu hoa quả nhiên không phù hợp để dùng làm đồ đi lại, mới đi một đoạn đường, chân nàng đã sưng tấy, nổi đầy bao nước.
Nam Cung Cửu thầm nghĩ, ở thời hiện đại khách sạn thường treo những tấm biển hiệu lớn, khách điếm thời cổ đại chắc cũng giống vậy, chỉ là vào đêm trang mờ gió lớn thế này, lại cộng thêm việc nàng bị cận thị, thế nên dù dã vươn dài cổ mà vẫn chẳng đọc nổi rốt cuộc trên những biển hiệu đen ngòm kia viết những gì. Chỉ có mỗi thanh lâu là dễ tìm nhất, đứng từ xa đã ngửi mùi hương phấn son nồng nặc, đèn đuốc lại sáng rực vô cùng. Nam Cung Cửu thực chẳng còn hơi sức đi bộ thêm nữa, ngồi phệt xuống chỗ đối diện thanh lâu, vắt óc nghĩ cách để có thể ngủ lại một đêm tại nơi này.
Nàng lấy một chiếc vòng đeo tay ra, thế này chắc là đủ. Nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy, những bao nước nổi dưới chân lại bắt đầu đau đớn, một chút bất cẩn, nàng lùi lại, đụng đầu vào cánh cửa phía sau lưng. Nam Cung Cửu đang nghiến răng nghiến lợi xoa đầu, chỉ sợ mình đã đánh thức người ở bên trong. Đang định bước đi, cánh cửa sau lưng đột nhiên bật mở “Khách quan muốn nghỉ lại một đêm sao?”
Nghe câu hỏi đó, Nam Cung Cửu cực kỳ vui mừng, thực đúng là trời không tuyệt đường người. Nàng mỉm cười hân hoan , ra sức gật đầu.
Tiểu nhị khách điếm này hình như vẫn còn lơ mơ buồn ngủ, chỉ thấy một bóng người y phục lếch thếch, đầu không biết cắm thứ gì mà dày đặc. Đợi tới khi hắn dụi mắt nhìn kĩ, sắc mặt xanh lét, thét lớn ‘Mẫu dạ xoa…” Tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng quyền vung tới, khuôn mặt Nam Cung Cửu thực sự nở hoa rồi, hơn nữa còn là một đóa hoa màu tím xanh.
Nam Cung Cửu rầu rĩ đứng trước gương một hồi, chẳng qua nàng chỉ cắm thêm vài cây trâm trên đầu mà thôi, sao lại có thể biến một thiếu nữ mỹ miều, ai gặp cũng yêu trở thành mẫu dạ xoa chứ… Không phải nữ chính trong các bộ phim cổ trang cũng rảnh rỗi cắm một hàng dài trên đầu đấy thôi. Có ai chê họ là mẫu dạ xoa đâu. Có điều giờ đây, bên mặt là một vùng thâm tím, nàng đã thực sự trở thành mẫu dạ xoa rồi.
Chưởng quày và tiểu nhị đứng một bên tỏ lời xin lỗi, nhìn người phụ nữ với vô số bảo vật trên người, trong lòng thầm nghĩ có lẽ đây là tiểu thư khuê các của phủ lớn nào đó trốn ra, thế nên họ chẳng thế nào đắc tội. Cùng lúc đó, tâm trạng Nam Cung Cửu đang rất phiền não, có điều, suy đi nghĩ lại, đây cũng chẳng phải chuyện xấu, ít nhất thì chẳng còn ai nhận ra nàng. Nam Cung Cửu đập mạnh tay xuống bàn, hào sảng lên tiếng “Thôi bỏ đi, xin lỗi thì có ích gì chứ? Cũng chẳng đổi thành cơm ăn được.”
Chưởng quầy vừa nghe vậy, vội vã đáp lời “Vậy để tôi đi bảo nhà bếp nấu nướng, chuẩn bị bữa đêm cho tiểu thư.”
Nam Cung Cửu gật đầu, không tệ, người cổ đại quả là nhân đạo. Nàng vừa định đứng dậy, những bao nước dưới lòng bàn chân lại đau đớn không thôi, như vậy làm sao có thể đi được chứ? Thực đúng là khổ không nói thành lời, Nam Cung Cửu đập đầu xuống bàn vài phát, bỗng hai mắt chạm phải đôi ủng trên chân chưởng quầy.
Ủng? Trông có vẻ rất tiện dụng, Nam Cung Cửu gật đầu đầy ý vị.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt đường, hôm nay là ngày đại hỷ, phủ Nam Cung gả cháu gái đi, cư dân quanh đó, cùng biết bao già trẻ gái trai trong thành hớn hở vây quanh ngóng việc. Đây không chỉ là ngày đại hỷ của phủ Nam Cung, mà còn là ngày đại hỷ của tất cả mọi người, bởi vì Nam Cung Cửu từ giờ trở đi sẽ biến mất khỏi nơi này, mãi mãi. Thế nên, đương nhiên cả thành đều vui mừng hứng khởi!
Đội ngũ đón dâu đi suốt từ vùng Vạn Hoa Cốc xa xôi, từ từ tiến vào thành, bách tính đứng đầy đường đón chào. Tân lang ngồi trên ngựa đưa tay vẫy chào, có lẽ chính chàng cũng chẳng ngờ bản thân lại được mọi người hoan nghênh tới vậy.
Nam Cung Cửu mặc y phục nam nhân, trà trộn vào đoàn người, dựa vào sức mạnh hơn người, nàng mở đường đi lên hàng ngoài cùng chào đón. Tuy rằng nàng không gả đi được, có điều tới xem mặt tân lang cũng rất tuyệt.
Tân lang toàn thân đỏ rực, mái tóc dài đen nhánh buông xõa sau lưng, có điều Nam Cung Cửu đoán chàng không phải “hàng tốt’, ít nhất kém xa Đông Phương Huyền Dạ. Tân lang sau khi xuống ngựa thì chẳng thấy đâu, bởi đoàn người ùn ùn chen tới đã che đi tầm nhìn của Nam Cung Cửu. Không còn cách nào khác, Nam Cung Cửu quyết định nhảy lên xem, nàng cực kỳ tò mò xem ai sẽ là người thay nàng xuất giá, đồng thời vô cùng hứng thú với tướng mạo của tân lang.
Nhạc hỷ tấu lên, đoàn người tới góp vui vỗ tay reo mừng. Tân lang vừa nắm tay tân nương ra khỏi cửa lớn phủ Nam Cung, bỗng, giữa không trung xuất hiện mấy hắc ý nhân, lao tới với tốc độ cực nhanh, một trong số đó vẫn đeo chiếc mặt nạ màu bạc, thần thái vô cùng lạnh lùng.
Đám đông vây quanh há hốc miệng, sau đó bắt đầu chạy loạn như kiến vỡ tổ. Nam Cung Cửu không cẩn thận bị người khác xô ngã, nàng hãi hùng ôm đầu, chỉ sợ bị người ta giẫm chết.
Mục đích của đám hắc y nhân rất rõ ràng, người đàn ông đeo mặt nạ cầm đầu trực tiếp xông tới cướp tân nương, những người khác thì khống chế đoàn người đón dâu. Tân lang rút thanh kiếm treo bên mình ngựa, bắt đầu giao đấu cùng tên hắc y nhân muốn cướp dâu.
Người đứng quanh đó xem hỷ sự đã chạy biến hết, Nam Cung Cửu nằm trên mặt đất, khẽ nghiêng đầu liếc sang, chỉ thấy ánh đao bóng kiếm, tân lang toàn thân đỏ rực chẳng thể chống lại thế tấn công của đám hắc y nhân. Chính vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng áo đen từ trên không trung hạ xuống, siêu phàm thoát tục chẳng khác nào một thanh bảo kiếm thượng cổ cực phẩm, Nam Cung Cửu bò lê trên mặt đất, không ngừng lẩm bẩm “May mà Huyền dạ ngựa đen đã tới, nếu không Tây Môn Phun Huyết thực sự sắp “phun huyết” rồi.”
Người đàn ông đeo mặt nạ vừa ôm tân nương, đang định rút lui, đột nhiên cảm thấy có điều bất thường, vội gỡ khăn che mặt tân nương xuống.
Khuôn mặt trắng nhợt của Liên Kiều lập tức xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả đều đứng lặng tại chỗ ngây ngô như tượng. Liên Kiều sợ hãi tới mức toan thân run rẩy, ngã ngồi xuống đất, bật khóc cầu xin “Tân nương bỏ chạy rồi, các ngài đừng đánh nhau nữa…”
Người đàn ông đeo mặt nạ vung tay ra hiệu, đám hắc y nhân lập tức bỏ đi không để lại chút vết tích.
Đông Phương Huyền Dạ cau chặt đôi mày, hỏi lão thái gia “Lẽ nào tân nương cũng được chuẩn bị hai người thật giả?”
“Hầy… tối qua sau khi Đông Phương trang chủ cứu được A Cửu xong, con bé vẫn chưa trở về. Nó vốn dĩ đã không bằng lòng gả đi, nên lão phu mới phải nhốt nó ở trong phòng. Tối qua xảy ra chuyện lớn, chỉ sợ con bé đã nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy mất rồi,”
Tân lang đứng lặng tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi nói “Bổn thiếu gia gạt mọi khó khăn, đồng ý lấy nàng, không ngờ nàng lại đào hôn…” Nếu không phải Đông Phương Huyền Dạ nói Nam Cung Yến có sắc đẹp khuynh nước khuynh thành, tính tình hiền lương thục đức, chứ không hề dã man như lời đồn thổi, chàng còn lâu mới đồng ý mối hôn sự này. Vậy mà, người phụ nữ không biết tốt xấu này lại dám đào hôn, khiến chàng mất hết thể diện.
“Anh gạt mọi khó khăn đồng ý lấy tôi, tôi còn chưa gạt hết khó khăn để đồng ý lấy anh đấy!” Nam Cung Cửu tức giận đùng đùng, phủi sạch bụi trên người, quay đầu bỏ đi.
Khuôn mặt mọi người tức thì biến sắc, sau đó, bất giác có cùng suy nghĩ: Nằm bất động hồi lâu, không ngờ người đó vẫn còn sống…
Tân lang chẳng có thời gian để lo đến chuyện khác, tức khí đùng đùng, chỉ thiên tuyên thệ “Ta, Tây Môn Phiêu Tuyết xin thề với trời, đời này kiếp này nhất định phải cưới Nam Cung Yến về nhà.”
Nam Cung Cửu cong miệng mỉm cười, vẫn cứ muốn lấy hả, đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tiếp sau đó, lại nghe thấy chàng bổ sung thêm một câu “Lấy về rồi sẽ bỏ!”
Nam Cung Cửu không khỏi tức giận, “Quả nhiên là ‘vô độc bất trượng phu’ mà. Ta phải xem xem, rốt cuộc ngươi làm cách nào mới có thể lấy được ta?”
Gió lạnh tới thổi từng cơn, lá cây rung lên xào xạc.
Trong một căn nhà nhỏ thần bí ở sâu trong rừng trúc, đám hắc y nhân dưới sự cầm đầu của người đàn ông đeo mặt nạ đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hướng về phía căn nhà trúc kia nói “Xin chủ nhân trách phạt!”
Một tiếng đoạn cầm vang lên, người đàn ông đeo mặt nạ nhanh nhẹn né tránh, tiếng ma âm này khiến cả thân cây to phía sau chàng nghiêng ngả lắc lư. Một giọng đàn ông mang theo vẻ yêu mị vang lên “Dù phải đào sâu ba tấc đất, cũng phải tìm bằng được A Cửu.”
Người đàn ông đeo mặt nạ do dự một hồi, lại hỏi “Chủ nhân, bản đồ kho báu đã lấy được rồi, chẳng phải nhiệm vụ của A Cửu đã hoàn thành rồi sao?”
“Nếu ả ta đã là một quân cờ thì làm gì có cái lý bỏ đi không dùng chứ? Mau chóng đi tìm về. Gần đây Đông Phương Huyền Dạ có động tĩnh gì không? Các ngươi nhất định phải theo dõi hắn sát sao vào.”
“Dạ.” Người đàn ông đeo mặt nạ lập tức nhận lệnh, dẫn theo đám hắc y nhân lặng lẽ lui ra khỏi rừng trúc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện