[Dịch] Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 9 : Trợ giáo thần phụ

Người đăng: 

.
Thiết Chùy ở quán người què uống say chuếnh choáng, liền lên thuyền thuận một cơn gió thuyền ven sông Thain xuôi dòng xuống, quay về Duner. Lâm Tề cùng người què tiếp rượu chào đón Thiết Chùy xong, hướng về phía Enzo kể tường tận vài chuyện sự tích chói lọi của Thiết Chùy, thân là đại nhân vật trên tấm bảng mà truy nã của sở Cảnh giới Bolelli. Đầu của Thiết Chùy vẫn luôn treo giải thưởng một ngàn đồng tiền vàng bất luận sống chết, cho nên Thiết Chùy những năm gần đây chỉ hoạt động quanh Duner, rất ít tới gần Bolelli. Giống như lần này Thiết Chùy đến Bolelli, cũng chỉ dám ở ngư long hỗn tạp không dám xuất đầu lộ diện khu bến tàu, hắn tuyệt đốt không dám bước ra khu bến tàu nửa bước cảnh sát mật của sở cảnh sát Bolelli, còn số Long Kỵ binh cũng không phải là bất tài vô dụng, Thiết Chùy nếu như bị chúng nhìn thấy, nhất định sẽ có một trận phiền phức lớn. Thư của cha Lâm Tề gửi đến, trên đó chỉ dặn dò Lâm Tề nghỉ đông đợt này nhất định phải về nhà một chuyến, còn những cái khác không hề nhắc tới. Thiết Chùy là người thân tín bên cạnh của Lâm Tề, để Thiết Chùy mạo hiểm mang thư đến Bolelli, lần này cũng thể hiện tình cảm cha con của Lâm Tề —— lúc này đây Lâm Tề phải về nhà một chuyến, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Lâm Tề xem xong thư liền lấy nến thiêu hủy đi, có chút chuếnh choáng nhìn ra quán ruợu nhìn những hạt tuyết bay trong không trung, chà sát hai tay hướng về người què chào hỏi, đánh ực rượu rồi đi ra ngoài. Enzo cảm thấy mỹ mãn vỗ cái bụng căng tròn đi phía sau Lâm Tề, người què vì đón gió với Thiết Chùy, bữa tiệc này đẳng cấp cao. Rượu ngon, đồ ngon, mỹ nhân, hơn nữa còn không phải mất tiền, cho nên Enzo nhiệt tình ăn bữa ăn thịnh soạn này, giờ thì gã dường như cảm thấy hơi buồn ngủ rồi. Hai người trượt đi đạt đạt theo con đường lớn đi thẳng hướng về phía đại học thành. Đi chậm rì rì một hồi lâu, Enzo ợ một cái hỏi: - Thủ trưởng, ta thấy rất lạ, ngươi ba năm không về nhà, tại sao vậy? Đường sông Thain từ Bolelli đến Duner cũng chỉ là hai ngày đuờng thủy đi thôi? Lâm Tề để hai bàn tay trong ống tay áo, con ngươi luyến thoắng loạn lên nhìn theo người đi trên đường đeo đai lưng căng phồng lườm liếc, dựa vào trang phục của những người đó mà phán đoán xem trong dây lưng của họ có bao nhiêu ngân lượng sáng loáng hoặc bao nhiêu bảo bối đáng yêu rực rỡ. Hắn không trả lời câu hỏi của Enzo chỉ có điều thấp giọng lẩm bẩm nói: - Để Wilker cho người theo dõi chặt quán người què, cẩn thận một chút đừng để đám người phương Đông kia phát hiện. Chép miệng một cái, Lâm Tề nói giọng đầy thâm ý: - Vừa ra tay là một thỏi vàng, xuất thân gia đình giầu có mà, Enzo, bọn họ giàu nứt khố đổ vách! Người què không phúc hậu, lão ta muốn ăn mảnh sao? Ngón tay béo tạo ra tiếng ‘ca ca’. Lời nói của Lâm Tề lôi kéo sự chú ý của Enzo , gã không xoắn xuýt cái việc ba năm không trở về nhà của Lâm Tề nữa, cười đấy hứng thú nói: - Người què kia, thủ trưởng, chỗ tiền bất chính này, chúng ta phải tìm biện pháp để gặm chỗ này mới được, hay là gọi người chặt cánh tay phải của gã tên là Giang Vĩnh kia, mấy cái nhẫn kia cũng đủ để huynh đệ chúng ta hưởng thụ được lâu rồi! Khẽ khoát tay, mặt Lâm Tề sầm lại nói: - Ta biết, ta biết, đương nhiên là ta biết điều đó, để Wiker theo dõi chặt một chút, đừng để người khác phát hiện, ý tưởng chặt tay không phải là cách động thủ tốt. Trước tiên làm rõ bọn chúng đến Bolelli làm gì, làm rõ lai lịch của bọn chúng, sau đó thì sao. Này, nếu như là món béo bở, ta không ngại để cha ta đến chia chút lợi nhuận. Enzo ngạc hiên kêu la kỳ lạ : - Thủ trưởng, ngài nói cha của ngài chỉ là một ông chủ xay bột mà! Không nhịn được liếc mắt sang Enzo một cái, Lâm Tề nghiến răng nói: - Đương nhiên, ông ấy chỉ là một ông chủ xay bột, nhưng có ai quy định là ông chủ xay bột không được phép đánh cướp đâu? Enzo không nói gì nhìn trời, gã hạ quyết tâm, đại học thành phố nghỉ đông lần này, khi Lâm Tề về nhà, gã nhất định phải về cùng với Lâm Tề một chuyến, gã rất hiếu kỳ, gia đình của Lâm Tề rốt cuộc là như thế nào? Khi hai người bước chân vào nội thành khu đại học thành, món ngon bữa ăn vừa ăn đó đã gần như tiêu hóa hết rồi, Lâm Tề dùng sức hắt xì hơi một cái, cảm thấy sảng khoái tinh thần hơn. Hắn niềm nở chào hỏi học viên của học viện đang đi trên đường, những nữ học viên đó đều như nhìn thấy rắn mà tránh hắn, học viên nam thì như nhìn thìn thấy nước lũ và thú dữ mà cẩn thận đáp lễ với hắn, chỉ có rất ít số nam sinh có dũng khí không khách khí đối diện với hắn. Nhất là những người trên người mặc chế phục bó sát đó, bên hông đeo kiếm đế chế. việc của học viên trong học viện hoàn toàn không để mắt đến Lân Tề, nhưng các quân quan hùng dũng oai vệ khí phái hiên ngang của đế quốc tương lai khi nhìn thấy Enzo đi bên Lâm Tề, đều lộ ra vẻ sợ hãi. Lâm Tề huênh hoang đi trên đường lớn tiến về phía trước như vậy, đi đến đâu ai cũng nhìn chăm chú, nhưng có vài người cũng dám liếc hắn một cái. -Thật vô vị, những học sinh ngoan này! Lâm Tề khẽ giọng chê cười nói với Enzo: - Đứa nào đứa đấy như bị đông cứng lạnh run như nhau, lẽ nào đế quốc tương lai lại dựa vào những đứa nhu nhược này sao? Ta thấy đế quốc này chẳng có tiền đồ gì rồi, những tinh anh của đế quốc này thậm chí không dám nhìn vào một học sinh hư như ta, còn trông cậy vào tương lai chúng nó vì lợi ích của đế quốc mà hiến thân sao? Enzo chỉ ngạo mạn cười lạnh, cằm nghếch lên bốn mươi lăm độ, nhìn khiêu khích học viên học viện quân sự xếp hàng đi qua. Tay của gã nắm chặt ở chuôi kiếm bên hông, chỉ cần một học viên nào dám nhìn gã với con mắt khiêu khích, là gã liền chiến đấu không chút do dự. - “Cuồng phong Kiếm khách” Enzo, cái tên này là dùng gần trăm học viên trọng thương học viện quân sự để đổi lấy! Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi không ngừng của bọn học viên đó, Enzo không khỏi nhếch miệng cười to, đây là địa bàn của gã, gã hưởng thụ cái cảm giác được mọi người kính nể. Hai người một đi trước một đi sau đến cổng trước Đệ Ngũ của đại học, từ đây rẽ phải, đi tiếp hai dặm đường chính là cửa bên học viện quân sự. Lâm Tề và Enzo chia tay ở chỗ này, Enzo phải đi thông báo cho Wilker phái thêm người giám sát quán người què. Còn Lâm Tề phải đi giải quyết một số công việc hàng ngày. Ngay tại cổng trước trường, một tiếng chuông trong trẻo du dương vọng đến, một người mặc thần bào màu đen tay mang theo cái chuông đồng của thần phụ gọi Lâm Tề lại: – Hắc, Lâm Tề tiên sinh, lâu ngày không gặp rồi, xem ra khí sắc của ngươi không tồi đấy! Thần phụ Ballin, trợ giáo thần phụ của đại học Ngũ Đệ Bolelli, người dẫn đường được các sinh viên tin tưởng và ngưỡng mộ, linh hồn của các giáo sư, bạn thân của Lâm Tề. Ballin vóc người không cao, thắt lưng vây không nhỏ, khuôn mặt tròn tròn trắng nõn nà, trắng như trứng gà bóc.Ánh mắt ông ta lấp lánh, tràn đầy vẻ linh động thông minh xảo quyệt. Lâm Tề cười đi đến bên thần phụ Ballin, đem hai mươi đồng tử cuối cùng trong túi tiền mất cho ông ta, đổi lấy hai tấm “phù chuộc tội” ấn chế của giáo hội. Đem tiền bán “phù chuộc tội” nhét vào trong tay áo, thần phụ Ballin hài lòng cười gật đầu: - Thần hội phù hộ của ngươi, Lâm Tề thiếu gia yêu quý, ê , vừa lúc này đây ta có việc tốt này muốn nói với ngươi. Nhìn xung quanh, Ballin thần phụ thấp giọng nói thầm: - Ngoài thành mới tới một đoàn kịch Giehse, cô nàng múa dẫn đầu rất xinh. Trưởng phòng Giáo vụ Gland tiên sinh tôn kính rất thích cô ta, nếu như, ngươi có thể làm cho Gland tiên sinh quen cô ta, học kỳ năm nay của Lâm Tề tiên sinh sẽ không thành vấn đề. Lâm Tề cười híp cả mắt, hắn vỗ khe khẽ vào vai Ballin thần phụ, bước vào giáo cửa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang