[Dịch] Quang Minh Kỷ Nguyên
Chương 72 : Chiến sĩ ra đi
.
Rên lên một tiếng, Nhã và Linh đồng thời mở mắt. Miệng vết thương trên người hai nàng được hào quang nhẹ nhàng bao phủ, máu thịt nhanh chóng sinh sôi, các mạch máu và xương cốt bị phá hư cũng đã xuất hiện giữa làn hào quang trống rỗng. Hai nàng khẽ cau mày, dường như phải chịu đựng một đau đớn nào đó.
Trong nháy mắt, hào quang bao phủ ở trên người hai nàng dần dần mờ nhạt, tất cả các vết thương trên người hai nàng đều đã hoàn toàn khôi phục. Không chỉ có miệng vết thương trên thân thể, ngay cả máu bị tổn thất và thần lực bị hao phí cũng được khôi phục tới mức cao nhất, thậm chí thần lực khí tức của hai nàng so với trước kia còn mạnh hơn vài phần, dường như có dấu hiệu đột phá trình tự trước mắt.
- El Hamdaoui, ngươi sử dụng dược phẩm của thần?
Nhã và Linh cau mày, đồng thời mở miệng hỏi.
El Hamdaoui chậm rãi gật đầu, hắn đưa tay đem bình thuốc nhỏ nhắn kia để vào lại trong túi tiền, nhíu mày hỏi:
- Tại sao lại ra nông nỗi này? A Đỗ đâu? Hắn đi nơi nào? Chẳng lẽ hắn vứt bỏ các ngươi, mặc cho các ngươi bị kẻ thù công kích?
Sắc mặt của Nhã và Linh trở nên vô cùng khó coi, hai nàng cúi đầu nhìn phần lớn thân thể của mình bị phơi bày ra ngoài, đôi môi đỏ hồng bởi vì tức giận mà trắng bệch. Không nói được một lời, hai nàng đứng lên bước nhanh vào trong một căn phòng. Qua một hồi lâu, hai nàng lại ăn mặc chỉnh tề, thay một bộ trường bào màu đỏ đi ra, hơn nữa tóc của hai nàng đều ướt sũng, trên người còn mang theo một mùi hương nhàn nhạt, rõ ràng vừa rồi hai nàng còn tiện thể tắm rửa một phen.
Vẫn điềm tĩnh ngồi trên sô pha chờ đợi El Hamdaoui cũng không khỏi có chút thất thần, mỹ nhân tắm ra, dung nhan hai nàng toả sáng khiến trong lòng hắn có chút dao động. Arthur đứng ở một bên vẫn không nói gì, ánh mắt cũng không khỏi lóe sáng, trong con ngươi màu tím của hắn hiện lên một chút thèm khát, nhưng rất nhanh hắn cũng đem sự ham muốn ấy che dấu đi.
- A Đỗ đâu?
El Hamdaoui bỗng chốc trấn định tinh thần, tiếp tục vấn đề vừa rồi.
- Hắn đã hưởng ứng chư thần triệu tập, về tới bên cạnh thần.
Nhã và Linh chậm rãi đi đến một bên đi văng ngồi xuống, giọng điệu trầm tĩnh trả lời vấn đề của El Hamdaoui. Ngay sau đó hai nàng nhướn mày, cùng kêu lên hỏi:
- El Hamdaoui, không phải ngươi cứu chúng tôi sao? Nếu là ngươi đã cứu chúng tôi, tại sao còn phải hỏi tung tích của A Đỗ?
El Hamdaoui lắc đầu, hắn nhìn về phía Arthur, thản nhiên nói:
- Ta vốn tưởng rằng các ngươi sẽ không gặp chuyện không may, cho nên cũng không có ra tay.
Arthur hướng về hai nàng hơi hạ thấp người nói:
- Nhã các hạ, Linh các hạ, là vài vị thuộc hạ của ta đã cứu hai người trở về. Ta còn chưa kịp hỏi bọn hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đúng lúc hai vị hãy cùng nghe chuyện gì đã xảy ra, xem bọn họ đã gặp phải tình huống gì.
Nhã và Linh sắc mặt trở nên rất là cổ quái, ánh mắt của các nàng lóe ra, khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên hơi cứng ngắc.
El Hamdaoui chỉ hơi nâng tay, ra hiệu cho Arthur có thể hỏi năm đại hán Hắc Linh kia vẫn còn đang đứng đó không hề nhúc nhích. Trong lúc hai nàng tắm rửa thay quần áo, năm đại hán ấy vẫn đứng ở nơi đó, hai người bị kiếm đâm nơi ngực vẫn cứ mặc cho máu tươi theo thân thể chảy xuôi, trên mặt đất bày ra một vũng máu lớn nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề động đậy thân thể.
Những đại hán Hắc Linh này có tố chất thân thể vô cùng tốt, tuy rằng chảy không ít máu, nhưng miệng vết thương của hai người đã bắt đầu kết vảy, tốc độ chảy máu cũng chậm hơn nhiều.
Lúc này Arthur mới nhìn về phía bọn họ, hắn cau mày hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trừ bọn ngươi ra còn những người khác đâu?
Năm đại hán Hắc Linh cùng cúi đầu với Arthur, một đại hán bị đâm một kiếm trước ngực cực kỳ bi ai nói:
- Arthur các hạ tôn quý, Hào và các huynh đệ khác đều đã chết. Bọn họ thiêu đốt linh hồn và sinh mạng của chính mình, triệu tập linh hồn của tổ tiên tiến vào chiếm giữ thân thể bọn họ, lúc ấy mới chặn được kẻ thù đáng sợ này, yểm trợ chúng tôi chạy trốn.
Arthur sắc mặt chợt biến đổi, hắn khẽ lẩm bẩm nói:
- Các ngươi xưng hô ta, Arthur các hạ?
Đại hán kia trầm giọng nói:
- Lúc chúng tôi chạy tới, có người đang muốn thương tổn hai vị tiểu thư này. Hào xông lên tấn công người kia, nhưng thực lực của đối phương quá hùng mạnh, hắn là một kỵ sĩ Thiên vị, Hào rất nhanh bị đánh trọng thương. Vì chấp hành mệnh lệnh của ngài, Hào lựa chọn phương thức tổ linh chiến sĩ thần thánh nhất, vinh quang nhất của chúng tôi để bảo vệ danh dự của chúng tôi.
Dùng sức mím môi thật nhanh, thân thể đại hán hơi run run nói:
- Nhưng kẻ thù quá hùng mạnh, Hào quấn lấy người kia, chúng tôi mang theo hai vị tiểu thư chạy trốn, nhưng số người của đối phương quá đông, còn có cường nỏ của quân dụng đế quốc chế ra. Bảy huynh đệ phụ trách yểm hộ chúng tôi căn bản ngăn không được bọn họ, cũng chỉ có thể lựa chọn triệu tập linh hồn của tổ tiên. Cho nên, chỉ còn lại có năm người chúng tôi.
Đại hán Hắc Linh ấy cất cao giọng nói:
- Cho nên, Arthur các hạ, sự việc chúng tôi đáp ứng ngài đã hoàn thành, chúng tôi đã thực hiện lời phát thệ lấy linh hồn của tổ tiên chúng tôi. Quan hệ chủ tớ giữa chúng ta giải trừ, chúng tôi phải về nhà .
Sắc mặt Arthur tái xanh một hồi, thân thể của hắn nhoáng lên một cái, hình như bị đả kích trầm trọng.
Hắn há miệng thở dốc muốn nói cái gì đó, nhưng hắn cái gì cũng chưa thể nói ra. Mà năm đại hán Hắc Linh chỉ hướng về phía Arthur hơi cúi đầu, sau đó bước vào thông đạo bí mật. Bọn họ đi vô cùng kiên quyết, dứt khoát, không chút do dự.
Sắc mặt Arthur biến thành màu đen, hắn nhìn theo bóng dáng của năm đại hán Hắc Linh, cả buổi cũng chưa nói được lời nào.
Sắc mặt của Nhã và Linh cũng biến đổi một hồi, hai nàng đột nhiên cùng kêu lên:
- Năm vị chiến sĩ dũng cảm, mời các vị dừng bước.
Năm đại hán thoáng chần chừ, đồng thời dừng bước, xoay người nhìn trở lại.
Nhã đi tới trước mặt năm người, mỉm cười nhìn bọn họ. Còn Linh thì lại đi trở về phòng của các nàng, rất nhanh nàng đã mang ra một khối ru-bi khoảng chừng bằng nắm tay của trẻ mới sinh quay trở lại đại sảnh phòng khách. El Hamdaoui liếc nhanh vào cái khối ru-bi kia, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉm đầy thâm ý.
Linh đem khối ru-bi nhét vào trong tay đại hán Hắc Linh kia, hai nàng cùng lên tiếng:
- Cảm tạ các vị đã cứu chúng tôi. Vì chúng tôi, các vị bị tổn thất đồng bạn nhiều như vậy, đây là một chút tâm ý của chúng tôi. Nó là một khối bảo thạch đã được các vị thần chúc phúc, nó sẽ phù hộ cho các vị bình an vô sự.
Năm đại hán Hắc Linh vô cùng thẳng thắn, bọn họ cũng không chối từ, đại hán kia đem ru-bi nhét vào giữa thắt lưng, sau đó lấy ra một khối kim cương khoảng bằng hai ba ngón tay cái của người trưởng thành, chưa hề bị gọt giũa đưa cho hai nàng:
- Cảm ơn hai vị tiểu thơ đã tặng, truyền thống của đại lục Hắc Linh chúng tôi là một khi đã tiếp nhận lễ vật thì nhất định phải có đáp lễ. Loại bảo thạch này là sản phẩm đặc biệt của đại lục Hắc Linh chúng tôi, chúng tôi đưa cho hai vị tiểu thư làm kỷ niệm!
Đem kim cương đưa vào tay Nhã, năm đại hán thản nhiên đi vào cửa ngầm vừa rồi, theo mật đạo rời khỏi khách sạn Hoa Hồng Xanh.
Ánh mắt hai nàng lóe ra, đột nhiên nhẹ nhàng thở dài nói:
- Bọn họ không hổ là những chiến sĩ chân chính!
Sắc mặt Arthur càng thêm khó coi, bọn họ quả thật là những chiến sĩ chân chính, nhưng hiện tại bọn họ đã rời khỏi hắn!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện