[Dịch] Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 71 : Dược phẩm của thần

Người đăng: 

.
Trong một phòng xa hoa sang trọng của khách sạn Hoa Hồng Xanh, một đại hán Hắc Linh dưới sự bảo vệ của bốn đồng bọn, lảo đảo đi trong lối đi bí mật được thiết kế dành riêng cho phòng của khách quý. Năm đại hán đều cao lớn mạnh mẽ giống như sư tử, nhưng giờ phút này trên mặt bọn họ nước mắt lại rơi như mưa, tràn đầy nỗi bi thương. Arthur đứng sát vào một cửa sổ, hắn cau mày nhìn về phía khu hải cảng. Ở phía bầu trời kia được ngọn đèn dầu chiếu rọi sáng sủa được một chút, tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng có thể hình dung cảnh tượng ở bên đó lúc này ra sao. Một tiếng nổ mạnh thật lớn vừa rồi đã kinh động đến toàn bộ Duner, giống như ở vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu có lẽ là đã dốc hết toàn bộ lực lượng vũ trang của Duner. Tiếng nổ ấy vô cùng khủng khiếp, đến nỗi khách sạn Hoa Hồng Xanh cách xa vài dặm cũng bị rung chuyển một chút. Đối với cư dân Duner mà nói, uy lực của vụ nổ thật lớn. Một trăm năm về trước lục đảo trong lúc chiến tranh cảm nhận cũng chỉ năm ba lần mà thôi, mỗi lần đều là do đại quân dị tộc của đảo Ngũ Đại Liên đánh bất ngờ Duner, pháp sư cao cấp của bọn họ xuất ra chiến dịch cấp đại hình ma pháp mới có thể có uy lực như vậy. - Hai vị Nhã và Linh của các hạ rốt cuộc đã làm gì? Arthur cau mày, có chút không vui hỏi một tiếng. - Yên tâm đi, thực lực của Nhã và Linh không kém, hơn nữa lại nhạy bén cơ trí, cho dù có vấn đề gì, các nàng cũng có thể an toàn trở ra. El Hamdaoui chẳng hề để ý tay vẫn lật lật quyển kinh rất nặng, thản nhiên nói: - Hơn nữa A Đỗ lại ở bên cạnh các nàng, A Đỗ chỉ còn kém một bước là đã có thể trở thành kỵ sĩ Thiên vị, ở Duner có bao nhiêu người có thể là đối thủ của hắn? Arthur lập tức nhớ lại những người có sức lực cường đại ở Duner mà hắn biết, ngoại trừ Râu Đen sâu kín khó dò ra, dường như cũng không ai có thể uy hiếp đến A Đỗ. Cho dù là những tay chân đắc lực nhất bên cạnh Râu Đen như Thiết Chùy, Đồ Đao, Baar và những người khác, mặc dù bọn họ ngày thường ít khi biểu hiện ra ngoài, tuy nhiên bọn họ lại ở chuẩn cấp bậc kỵ sĩ bậc cao, nhưng cũng chưa phải là đối thủ của A Đỗ. Về phần quân trấn thủ ở Duner, quan chỉ huy của quân trấn thủ có thực lực mạnh nhất là trung tá Wirtu cũng chỉ ở cấp bậc kỵ sĩ bậc trung, hơn nữa hắn cũng đã lớn tuổi, thể lực, huyết khí đều đã bắt đầu suy yếu, hắn càng không thể là đối thủ của A Đỗ. - Thế nhưng vừa rồi lại có tiếng nổ lớn! Arthur thiện ý nhắc nhở El Hamdaoui. El Hamdaoui khép lại quyển kinh, nâng chén rượu lên uống một ngụm, ôn hòa ung dung cười nói: - Tốt lắm, tốt lắm, có thể là Nhã và Linh đã trút hết tức giận trong lòng. Từ trước tới giờ các nàng chưa hề bị người hạ nhục tới như vậy, các nàng tức giận đến mức đem truy tung pháp trận đều hủy diệt rồi, hiển nhiên là không nghĩ để cho chúng ta nhìn thấy cảnh tượng các nàng bị người ta mắng. Thoải mái cười cười, El Hamdaoui thản nhiên nói: - Nếu như tại Thánh điện của giáo hội, nếu có ai dám bất kính đối với các nàng, chắc chắn sẽ bị hóa thành tro tàn. Nhưng ở nơi này, ta đã từng nhắc nhở các nàng phải khiêm tốn, phải cẩn thận, cho nên các nàng có lẽ đã tìm được mục tiêu trút giận, cho nên sẽ không có vấn đề gì lớn. Vừa dứt lời, từ trong góc của đại sảnh vang lên tiếng chuông đồng phát ra dồn dập, một cánh cửa ngầm bị đẩy ra thật mạnh, năm đại hán Hắc Linh trên mặt đầy lệ, hộ tống hai nàng quần áo toàn thân đều dính máu, áo lót xộc xệch tiến vào. - Thần a! El Hamdaoui, người luôn xem nhẹ mọi thứ, coi như tất cả đều nắm giữ ở trong tay, lúc này lại vứt quyển kinh ra thật xa, giật mình nhảy dựng lên. Ba gã thanh niên bên cạnh hắn cũng hoảng sợ biến đổi sắc mặt, tất cả đều chồm tới phía trước. El Hamdaoui giống như một đạo cuồng phong vọt tới trước mặt tên đại hán Hắc Linh đang ôm Nhã và Linh, hắn phẫn nộ cho tên đại hán Hắc Linh kia một bạt tai, thô bạo đưa tay cướp lại Nhã và Linh. Hắn thấp giọng nguyền rủa nói: - Đồ hèn mọn, trên làn da của các ngươi đều mang theo dấu vết tội ác đen tối của quỷ, tại sao các ngươi lại dám dùng tay chân dơ bẩn tiếp xúc các nàng? Khốn khiếp, các ngươi đều đáng chết! Giết bọn họ! Ba thanh niên kia không nói một lời xông lên trước, trong đó có hai người rút kiếm đâm về phía năm đại hán Hắc Linh, một người còn lại thì thầm niệm tụng chú ngữ, trên người bỗng nổi lên quang sương màu lam dày đặc. Quang sương không ngừng vặn vẹo bao vây lấy thanh niên kia, vài cái phù văn méo mó ở đầu ngón tay hắn nhanh chóng hiện lên, một đạo hàn ý đáng sợ theo dưới chân hắn lan rộng ra, ngưng tụ ở dưới chân hắn thành một pháp trận quang vân kỳ dị hình tam giác. - Tội nhân a, hãy nghênh đón băng tuyết đến từ lửa giận của thần đi! Hãy để cho băng tuyết thanh khiết rửa sạch linh hồn của các ngươi, tiêu diệt tội ác của các ngươi! Hai tay thanh niên kia vung lên, hai mươi lăm cái băng tuyết ngưng tụ thành băng trùy (cây gậy băng) ở bên người hắn, hai bên trái và phải của băng trùy dài ba thước tản mát ra hàn khí kinh người, tất cả dụng cụ bày biện trong phòng đều nhanh chóng bị bao phủ bởi một tầng băng sương mỏng manh. Arthur vừa kinh vừa sợ kêu lên: - El Hamdaoui các hạ, chậm đã, để cho ta hỏi một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Lúc này El Hamdaoui mới tỉnh táo lại, hắn tức giận quát khẽ: - Được rồi, dừng tay! Băng trùy vận sức chờ phát động, tên thanh niên mặc trường bào nghe thấy mệnh lệnh của El Hamdaoui, hơi do dự một chút, phù văn quấn quanh đầu ngón tay mềm rủ xuống tiêu tan, băng trùy cũng hóa thành hàn khí nhè nhẹ tản mát vào không khí. Nhưng hai thanh niên huơ kiếm kia lại làm như không nghe thấy lời nói của El Hamdaoui, bọn họ múa kiếm đâm tới, kiếm phong đâm thật sâu vào ngực của hai đại hán Hắc Linh. Hai đại hán Hắc Linh có thực lực kinh người kia cũng không tránh né, bọn họ thấy trường kiếm đâm vào trong ngực của mình, máu tươi dọc theo thân kiếm nhanh chóng phun ra. Cứ như vậy bọn họ vẫn đứng thẳng ở tại chỗ, thật giống như hai tòa núi lớn màu đen, mặc cho gió táp mưa sa trước sau không hề dao động. Hai thanh niên huơ kiếm ngây người một chút, bọn họ nhìn năm thần sắc kia không có chút gì biến hóa, chỉ có điều nhìn thấy nước mắt không ngừng chảy xuống của đại hán Hắc Linh, trong lòng đột nhiên nổi lên rùng cả mình. Bọn họ cẩn thận rút ra trường kiếm, chậm rãi lui về phía sau, đứng bên cạnh người thanh niên mặc trường bào. El Hamdaoui không hề để ý tới sự việc bên này, đối với sống chết của các đại hán Hắc Linh kia hắn chẳng cần bận tâm. Hắn cẩn thận đem hai nàng Nhã và Linh toàn thân áo quần bừa bộn, hơn phân nửa cơ thể đều phơi bày ra bên ngoài đặt ở trên sô pha, gương mặt co giật nhìn các miệng vết thương dữ tợn ở trên người của hai nàng. Sau lưng mỗi nàng đều có một vết đao, ngoài ra bên ngoài hai nàng đều bị thương bởi cung tên, nhất là Nhã, bụng của nàng bị xuyên thủng, máu tươi đang không ngừng trào ra. Nhưng có thể cảm nhận được có một luồng đấu khí hùng mạnh ẩn nấp xung quanh miệng vết thương của hai nàng, chính nhờ luồng đấu khí này mới giúp máu của các nàng ngừng chảy hơn phân nửa, khiến các nàng còn có thể sống đến hiện tại. El Hamdaoui không thèm liếc mắt đến năm đại hán Hắc Linh kia dù chỉ một lần, cho dù hắn biết đại hán Hắc Linh này đã hao tổn đấu khí để bảo vệ tính mạng của hai nàng. Hắn từ túi tiền bên người lấy ra một bình thuốc giống như hạt đậu nhưng dài chỉ bằng ngón tay út. Hắn nhìn Arthur cười nói: - Hoàn hảo, chỉ cần còn sống là còn có thể cứu. Đây là dược phẩm của thần, là thần linh ban báu vật cho chúng ta. Cẩn thận mở ra bình thuốc, El Hamdaoui nghiêng bình, lần lượt nhỏ vào mi tâm của Nhã và Linh một giọt dịch lỏng trong suốt giống như pha lê. Một mùi thơm thoang thoảng lan ra, trong chất lỏng có một hơi thở của sinh mệnh nhẹ nhàng không ngừng khuếch tán ra bốn phía, sức sống này hùng mạnh như thế, hầu như ngưng tụ lại thành thực chất, khiến cho Arthur thiếu chút nữa đứng không vững. Ánh sáng ôn hòa che phủ trên người của Nhã và Linh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang