[Dịch] Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 47 : Khách của Arthur

Người đăng: 

.
Cửa trước tòa thị chính Duner, là quảng trường thị chính lớn nhất của Duner. Ngày thường đây là nơi để trẻ em vui đùa và những kẻ nhàn rỗi hóng mát, nhưng nay bão tuyết đã quyét sạch hết tất cả, một màn tuyết dày đặc bao phủ cả quảng trường, ngoại trừ một con đường mà tòa thị chính đã cho người quét dọn sạch sẽ, tất cả những nơi khác đều bị một màn tuyết dày đến vài thước che phủ kín. Quảng trường tòa thị chính hình chữ nhật, bốn phía đều là đá hoa cương màu xám với lối kiến trúc cổ kính, tất cả những công trình kiến trúc này đều thuộc quyền sở hữu của một nhóm người có quyền lực và giàu có nhất cảng Duner. Đại thương hội, phòng khách cao cấp, khách sạn, nhà hàng, còn có cả những nhà nghỉ xa hoa, những người ra vào đây nếu không phải có tiền cũng là có quyền lực, thường dân bách tính chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn vào thôi. Đối diện tòa thị chính, chính là “Khách sạn Hoa Hồng Xanh” nổi tiếng của Duner. Đứng đằng sau khách sạn này chính là Thương hội liên hiệp Duner, tổng bộ thương hội đặt ngay tại tầng một khách sạn. Giờ phút này trong gian phòng cao nhất của Khách sạn Hoa Hồng Xanh, Arthur đang ngả người trên sô pha, hé một mắt nhìn vào quả cầu nước lơ lửng giữa không trung, theo dõi nhất cử nhất động của đoàn người Râu Đen và Lâm Tề. Trong lò sưởi, củi đang reo tí tách, không khí trong phòng ấm áp như mùa xuân. Ngoại trừ Arthur, trong phòng còn có sự xuất hiện của một vài người khác. Đứng ngay sau chiếc sô pha của Arthur là một đại hán với thân hình to lớn, làn da đen bóng, mặc chiếc quần bó sát người, nửa thân trên lõa lồ. Người này đầu cạo trọc, toàn thân tối như mực, chỉ có trong đôi mắt là hai khối màu trắng. Người này đến từ “Đại lục Hắc Linh” miền nam của đại lục, cách nơi đây đến hai nghìn dặm. Đại hán toàn thân vạm vỡ, đứng đó như một con sư tử hùng dũng, ánh mắt nhạy bén đảo một lượt tới những người trong phòng ngoại trừ Arthur, nghiễm nhiên là một người bảo vệ trung thành. Bên hông người này có gắn một thanh loan đao bằng ngà voi rất lớn, dài chừng sáu thước, cực nặng, hiển nhiên một khi huy động sẽ dẫn đến một lực sát thương kinh người. Đối diện với chiếc sô pha của Arthur là một chiếc ghế đơn. Ngồi trên đó là một thanh niên rất mực phi phàm. Nói hắn là phi phàm vì dung mạo của hắn còn anh tuấn bất phàm hơn hẳn so với Arthur, nếu lấy Arthur ra so sánh với hắn thì chẳng khác gì đá cuội so với bảo thạch, đó chính là sự chênh lệch một trời một vực. Tóc vàng, mắt vàng, làn da trắng nõn như sữa, tinh xảo tuấn mỹ đến mức tận cùng, gương mặt mỹ lệ gấp bội phần so với các thiếu nữ tuyệt sắc khiến cho hắn có một vẻ đẹp âm nhu đến nghẹt thở. Người thanh niên ngồi tại đó, trên người chỉ khoác duy nhất một chiếc trường bào màu đen, nhưng dường như hắn đang khoác cả một bộ miện phục của hoàng đế, khắp người dường như đang tỏa sáng. Trên đầu gối của hắn là một quyển sách cổ vừa to vừa nặng, bìa da dê màu đen, ánh mắt thích thú đang theo dõi từng động tác của Râu Đen và Lâm Tề hiển thị trong quả cầu nước. Trên chiếc sô pha ở hai bên của người thanh niên là ba nam hai nữ đang ngồi nghiêm túc. Trong ba người thanh niên có hai người mặc trang phục võ sĩ, người còn lại khoác một chiếc trường bào màu đen, hai thiếu nữ hiển nhiên là chị em song sinh lại khoác trường bào màu đỏ. Hai thiếu nữ cố nhiên là dung mạo mỹ miều, nhưng sắc mặt của họ lại rất nghiêm túc, lạnh lẽo tựa như băng tuyết không thể đến gần. Trên ngực trái của họ rõ ràng là hai tấm huy chương nhỏ bằng bàn tay – bị lửa đỏ bao bọc, phía trên lơ lửng một huân chương thánh chữ thập. Đây chính là dấu hiệu của nhân viên thần chức cấp cao của giáo hội, những người có tư cách khoác trường bào màu đỏ có địa vị rất cao trong giáo hội, khi họ ra ngoài hành tẩu, địa vị và quyền lực tương đương với giáo chủ của một giáo khu. Ánh mắt của Arthur bất chợt quét sang gương mặt của hai thiếu nữ, khóe miệng của hắn hơi giật giật, cảm thấy tiếc nuối đối với hai tuyệt thế mỹ nhân, hơn nữa lại còn là 1 cặp song sinh đẹp lạnh lùng. Hai người đẹp đến như vậy, lại còn trẻ, vậy mà đã là nhân viên thần chức cao cấp của giáo hôi, thật là lãng phí vẻ đẹp thiên phú của họ. Trong lòng thầm thở dài một tiếng, Arthur lười biếng đứng thẳng người, chỉ vào Lâm Tề trong quả bóng nước, lạnh lùng nói: - Ngài El Hamdaoui tôn kính, đây là Lâm Tề, con trai duy nhất của dưỡng phụ ta, một tên côn đồ không hơn không kém, một tên du thủ du thực. Người thanh niên mặc bộ quần áo đen đó dường như toàn thân đang phát sáng, nghiêm trang làm cho người khác không dám đến gần, y chậm rãi gật đầu, hạ giọng nói: - Dưỡng phụ của ngươi thật sự rất thú vị, không ngờ lão ta lại là một kỵ sĩ Thiên vị. Những hộ vệ xung quanh lão ta đều là những kỵ sĩ cấp cao. À, điều kiện hợp tác mà ta đã nói, càng ngày càng thú vị rồi. Như có thoáng chút suy nghĩ lệch ra, El Hamdaoui khẽ cười nói: - Dưỡng phụ của ngươi có phải đang mưu tính tới chức vị thị trưởng Dunner? Arthur chế nhạo: - Tương lai ông ấy rất có khả năng còn muốn chức vị trưởng quan hành chính, cũng có thể nói, ông ấy muốn trở thành đại quan biên giới của đế quốc, hơn nữa, với quyền thế mà ông ta có, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ông ta rất có khả năng thành công. El Hamdaoui hiển nhiên đã bị kích thích vì điều này, y cười nói: - Ồ, như thế cũng khá tốt. Nếu dưỡng phụ của ngươi trở thành trưởng quan hành chính, nếu ông ấy có thể ngồi trên chức vị đó vài năm, sau đó đột nhiên xảy ra bất trắc, hơn nữa người đệ đệ trên danh nghĩa Lâm Tề đột nhiên mất tích, không phải ngươi có thể kế thừa toàn bộ quyền lực và tài sản của ông ta sao? Arthur nhíu mày, lắc đầu nói: - Lâm Tề có thể biến mất, nhưng phải thừa nhận dưỡng phụ của ta ông ấy đối với ta không tồi, cho nên ta không hi vọng ông ấy gặp bất kì chuyện gì. Chuyện gì cũng phải rõ ràng, ta hi vọng có được quyền thế to lớn mà ông ấy nắm giữ, nhưng ta không hi vọng làm tổn hại đến ông ấy. El Hamdaoui khẽ thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Arthur thương hại, nhẹ nhàng lắc đầu nói: - Đây chính là tình cảm vô vị nhất của đám tội nhân các người. Nhưng ta tôn trọng quyết định của ngươi, hiện giờ chúng ta đã hợp tác cùng nhau, ta sẽ vận dụng mọi quyền lực để giúp ngươi đạt thành tâm nguyện. Arthur thận trọng nói: - Ngài El Hamdaoui, sự hợp tác này đều có lợi cho cả 2 chúng ta, không phải sao? Ngài giúp ta đạt được những thứ mà ta muốn, đến lúc đó tự nhiên ta sẽ trở thành tín đồ thành tín nhất, ta nghĩ thực lực của ta cũng sẽ có ích đối với ngươi. Cười một cách kiêu ngạo, El Hamdaoui vuốt cằm nói: - Đúng vậy, ta phụng mệnh bệ hạ đến đế quốc Gaul khuếch trương lực lượng của giáo hội, đúng là ta rất cần một người như ngươi trợ giúp. Vậy thì, cứ xác định như thế, theo ý muốn của ngươi, Lâm Tề sẽ mau chóng mất tích. Và dưỡng phụ của ngươi sẽ trở thành thị trưởng của Dunner, trở thành trưởng quan hành chính của Yasen. Arthur hưng phấn xoa tay vào nhau, nhấc lên một chai rượu đầy bọt, cười hỏi El Hamdaoui: - Như vậy, chúng ta cùng cạn một ly? El Hamdaoui gật gật đầu: - Trong các giáo lý sơ khai, uống rượu làm mất đi sự kiểm soát về mặt tinh thần là một trong những tội lỗi nguyên thủy... Đối với bọn họ mà nói, uống rượu là trọng tội không thể tha thứ. Nhưng chúng ta khác, thời đại thay đổi rồi, chúng ta cũng phải biến đổi theo nó. Hé miệng cười, El Hamdaoui vuốt cằm nói: - Làm một ly đi, ta rất thích thưởng thức rượu ngon có mùi vị nhẹ nhàng. Một tiếng ‘đinh’ vang lên, vài chén rượu nhẹ nhàng chạm vào nhau. Thanh âm của El Hamdaoui thản nhiên vang lên: - Nhã, Linh, đi thăm dò cái tên Lâm Tề kia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang