[Dịch]Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới - Sưu tầm
Chương 42 : Tà Đồ đánh tới!
                                            .
                                    
             Bên ngoài Không Yên thành.
Một thân ảnh tà khí đang bay về phía Không Yên thành, tốc độ nhanh chóng, phát ra từng tía xé gió.
Người này là một ông lão, da nhăn nheo, một đôi mắt nguy hiểm nhìn về phương xa.
‘’Chỉ cần hiến tế tòa thành trì này ta sẽ trở thành Kết Đan cường giả.’’
‘’Khi đó, ta sẽ rời đi nơi đây, gia nhập vào nhóm Tà Đồ mạnh hơn.’’
‘’Trời cao mặc sức chim bay.’’
Tiếng cười của ông lão vang xa, ẩn sau tiếng cười đó là sát ý xung thiên.
Bên  ngoài Không Yên thành, dòng người vào thành kéo dài mấy trăm mét, gần  đây liên tục có nạn dân vào thành, bởi vì Thành Chủ cung cấp chổ ở và  thức ăn, danh tiếng của Không Yên vang xa, làm cho nhiều nạn dân chuyển  hướng, đi tới Không Yên thành.
Ông lão hòa lẫn với dòng người,  hắn thay một bộ trang phục rách rưới, sử dụng bí pháp để che dấu khí tức  tà ác của mình, giả trang thành một tu sĩ chỉ có cảnh giới Luyện Khí kỳ  tầng hai.
Nhiều tu sĩ vẫn xếp hàng như nạn dân, cho nên lão ta xuất hiện ở đây không có ai để ý đến.
Hai  mắt ông lão lập lòe, nhìn về phía tòa thành trì, lúc này đại trận của  tòa thành trì ở trạng thái bán kích hoạt, chỉ cần có cường địch tấn công  tới thì nó sẽ thức tỉnh, đánh giết kẻ địch.
‘’Theo ta nhận được  thông tin, tất cả thành trì của vương quốc này đều xây cùng một kiểu,  hình thành một trận pháp có thể đánh giết Trúc Cơ đỉnh phong cường  giả.’’
‘’Chỉ cần ta phá hủy trận tâm là có thể dễ dàng bắt lấy  tòa thành trì này, sau đó hiến tế rồi rời khỏi, cho dù có cường giả đến  thì ta cũng đã cao chạy xa bay.’’
Ông lão suy tính trong đầu, hắn  nhận được tin tức, tòa thành trì này chỉ có một cường giả Trúc Cơ trung  kỳ, là Không Yên thành chủ, ông lão không để vào mắt.
Chỉ có  trận pháp hơi vướn tay chân, lúc này tất cả thành trì đều hạn chế xuất  nhập, nhưng không ngờ tên Không Yên thành chủ này lại mở rộng đón nạn  dân, cho nên hắn có thể dễ dàng trộn lẫn vào.
Đúng là một tên ngu xuẩn!
Từng người xếp hàng, theo thứ tự bước vào thành trì, cũng đến phiên ông lão.
Ông  lão không bị kiểm tra gì, rất dễ dàng xâm nhập vào thành trì, đập vào  mắt ông ta là một con đường rộng rãi, đủ để vài chiếc xe ngựa chạy song  song.
Đặc biệt, cho dù tiếp nhận rất nhiều nạn dân, nhưng trên  đường đi sạch sẽ, không bị ô bẩn, không có một người ăn mày ở trên  đường.
Ông lão tiến vào, trên đường đi đối chiếu với bản vẽ trong  đầu, đây là bản vẽ thiết kế tòa thành trì này, còn vì sao hắn ta đạt  được thì đó là bí mật.
Trên đường, ông lão nghe về vị thành chủ,  mở ra kho lương thực phân phát miễn phí, chữa bệnh miễn phí, còn xây cả  những khu nhà cung cấp cho nạn dân ở. Tu sĩ xây nhà băng pháp thuật, chỉ  trong vòng vài ngày la có những khu nhà cao tầng, trong đó có nhiều  phòng đủ để tất cả nạn dân sinh sống.
Ông lão khinh thường, những người này đối với ông lão chỉ là vật hiến tế, tăng lên thực lực cho mình.
Rất nhanh, trước mặt ông lão là một khu nhà rộng rãi, trên bảng hiệu có viết vài chữ Phủ Thành Chủ.
Ông lão thi triển thân thủ, đột nhập vào trong Phủ Thành Chủ, chạy đến trận tâm để phá hủy nó.
Từ  lúc ông lão vào trong thành, thì Không Yên đã cảm ứng được một luồng  khí tức làm hắn chán ghét tận xương tủy, giống như một ngọn đèn trong  đêm tối, Không Yên đã khóa chặt ông lão.
Không Yên nhìn thấy ông lão đột nhập vào Phủ Thành Chủ, đi thẳng đến trận tâm, hắn cười lạnh, thân hình biến mất.
Lúc Không Yên xuất hiện, thì hắn đã đứng trong phòng, nơi ẩn chứa trận tâm.
Một  đường đi đến, không gặp bất cứ trở ngại nào, trong nội tâm ông lão  khinh thường Phủ Thành Chủ vạn phần, đúng là chỉ có Trúc Cơ trung kỳ,  quá yếu!
Ông lão mở ra cánh cửa trận tâm, trong đầu hắn đang ảo  tưởng một màn hiến tế, Tà Thần ban cho hắn sức mạnh đột phá Kết Đan kỳ,  trong nội tâm càng nôn nóng.
Khi hắn mở ra cảnh cửa, nhìn thấy  một người thanh niên đang mỉm cười nhìn mình, nụ cười ấm áp như gió  xuân, thổi tan đi cái lạnh của mùa đông, mặc dù ông lão không bị lạnh.
Di!
Ông lão giật mình, không ngờ có một người thanh niên trong trận tâm, trong lúc F2rgOATC nhất thời ông lão không biết làm sao. 
‘’Các hạ đến đây, ta không kịp từ xa đón tiếp, thất lễ.’’
Không Yên mỉm cười nói.
‘’Ngươi  là ai?’’ Ông lão quan sát Không Yên một lát, hỏi, thanh niên này cho  hắn áp lực mạnh mẽ, ít nhất đối phương mạnh ngang hàng hắn.
‘’Ta là chủ nhân của tòa thành trì này.’’ Không Yên lại cười nói.
‘’Con  em ngươi.’’ Ông lão nghe vậy, chửi thề một tiếng, có chủ nhà nào lại đi  chào hỏi người đột nhập trái phép vào nhà của mình không?
Ông lão  cũng không phải đồ ngu, đối phương chờ sẵn mình ở đây, có nghĩa là đối  phương đã chú ý mình, và hơn hết đối phương có thể sử dụng trận pháp!
Ông lão cảm thấy tình cảnh không ổn, nhưng biết rằng không thể chạy thoát khỏi tòa thành này, vì trận pháp đã kích hoạt.
Ông lão dữ tợn tấn công Không Yên. Một chưởng hiện lên hắc khí, khí tức tà ác tràn ngập trong phòng này.
Một chưởng vừa ra, linh lực rung động, lực lượng mạnh mẽ đã đến Trúc Cơ đỉnh phong!
Không  Yên nhìn thấy ông lão đột nhiên tấn công, hắn cười nhạt, trước người  hắn ngưng tụ một cái thuẫn màu trắng bạc, cái thuẫn mờ ảo kèm theo khí  tức băng hàn.
Ầm!
Một chưởng của ông lão đánh tới, va chạm  vào cái thuẫn nhưng không ngờ cái thuẫn không bị gì hết, ông lão bị khí  tức chấn lùi lại mấy bước.
Ông lão cả kinh, không ngờ tên thiếu  niên này lại mạnh như thế, ngay cả một chưởng mạnh nhất của mình cũng  không thể làm gì đối phương, bây giờ ông lão muốn phân thây thằng nào đã  cung cấp thông tin cho hắn biết Không Yên thành chủ chỉ là Trúc Cơ  trung kỳ!
Ngay cả linh lực tà ác của hắn cũng không thể ăn mòn  được linh lực của tên thành chủ này! Những lần chiến đấu trước kia, linh  lực của hắn đều áp đảo đối thủ, hôm nay lại gặp một tên không sợ ảnh  hưởng của linh lực tà ác.
Con mẹ nó! Cái hố này quá sâu, ta đã bị lọt vào! Ông lão tức giận muốn phun huyết.
Ông lão đảo tròng mắt, nhìn thấy phía sau Không Yên là một cái trận bàn, cùng những vật liệu hình thành một cái trận tâm. 
Thân  hình hắn lóe lên, lại một chưởng vỗ ra, Không Yên nhìn thấy hắn tấn  công, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, cái thuẫn lại hiện ra.
Một chưởng của ông lão vỗ tới, nhưng không ngờ trong tay hắn hiện lên một cái pháp bảo hình cái bình.
‘’Bạo!’’
Ông  lão quát lên, một cái pháp bảo Trúc Cơ bị dẫn bạo, tiếng nổ vang xa  khắp cả thành trì. Không Yên luồng lực lượng này đẩy lùi, cái thuẫn hiện  lên những tia nứt, Không Yên không ngờ đối phương lại ác độc đến như  thế, ngay cả thân thể mình cũng bỏ qua!
Không Yên nhìn lại đã  thấy thân ảnh của ông lão bị lực lượng chấn động, tăng tốc tiến về trận  tâm, một tay của ông lão đã bị nổ nát. 
Nhìn thấy trận pháp hiện  ra trước mắt, hai mắt ông lão hiện lên vẻ điên cuồng, chỉ cần phá hủy  trận pháp sau đó hắn sẽ bỏ chạy, cho dù Không Yên cũng không thể nào  đuổi bắt được hắn.
Tưởng chừng tất cả đều trong lòng bàn tay, ông  lão đột nhiên nhìn thấy một làn khói ngưng tụ thành Không Yên thành chủ  hiện ra trước mắt, giờ phút này Không Yên thành chủ lạnh lùng nhìn ông  lão.
Không Yên đánh ra một quyền, trên đó ngưng tụ từng tia băng  hàn, không những vậy quyền này còn ẩn chứa quang minh linh lực, làm cho  nó mạnh hơn nhiều lần khi xưa.
Ông lão trơ mắt nhìn một quyền  đánh tới thân thể mình, sau đó phá hủy vòng phòng hộ bằng linh lực của  ông ta như xé một miếng giấy, chỉ trong nháy mắt một quyền kia đã đánh  vào thân thể hắn.
Ầm!
Căn phòng bị lực lượng đánh thành  ngàn mảnh, trận tâm bị rung động một tia nhưng không sụp đổ, nhiều người  nghe được tiếng động, vội vàng chạy tới kiểm tra.
Họ chỉ nhìn  thấy một thân ảnh từ Phủ Thành Chủ bị bắn ra, trên người chật vật, một  vết quyền ấn trên ngực, giờ phút này, máu tươi chảy đầy thân thể, những  tia tà khí không bị khống chế, lan tỏa ra thân thể của ông lão.
‘’Tà Đồ.’’
Một  tên hộ vệ hét to, hai mắt hiện lên vẻ sợ hãi, mặc dù họ chưa từng tận  mắt thấy Tà Đồ, nhưng những thông tin về chúng tràn lan, nhất là tà khí,  làm cho người ta chán ghét cực kỳ.
Không ngờ hôm nay, lại xuất  hiện một Tà Đồ ở trong thành trì, nhiều người ngẩn ngơ, nhất là họ cảm  nhận được sức mạnh của Tà Đồ kia quá khủng khiếp, mặc dù thương thế đầy  mình, nhưng hung uy không giảm.
Nhiều người biết được Tà Đồ sẽ đồ  sát hết thành trì, trong nội tâm hiện lên vẻ tuyệt vọng, đột nhiên một  thanh âm vang lên khắp tòa thành trì, thanh âm này giống như một tia  sáng trong bóng đêm, chỉ dẫn một con đường cho họ.
‘’Bình tĩnh, tên Tà Đồ này xúc phạm uy nghiêm của Quang Minh Chi Thần, hôm nay bổn thành chủ ban cho hắn tội tử hình.’’
Thân  hình của Không Yên hiện lên hư không, quang minh linh lực sôi trào ra  khắp cơ thể, tạo ra một cảm giác ấm áp, làm cho trái tim bé nhỏ của  những người dân an tĩnh lại.
‘’Diệt Tà Đồ.’’
Đột nhiên có  một thanh âm vang lên, không khí im lặng trong chốc lát, sau đó những  thanh âm vang lên một cách dồn dập, tạo thành một cỗ xu thế.
‘’Diệt Tà Đồ.’’
‘’Diệt  Tà Đồ.’’ Đây là thanh âm của Vương Tinh đang gào thét, đây là cơ hội  kiếm điểm cống hiến a, đầu năm nay nếu không cực khổ một chút thì sẽ cạp  đất mà ăn.
Những người dân ở dưới ra sức gào thét, chính là  những tên Tà Đồ như thế đã bức bách họ rời khỏi quê hương, làm cho họ  mất đi gia viên của mình, thất lạc bằng hữu và người thân, nếu không có  Không Yên thành chủ từ bi thu nạp và cung cấp thức ăn, chỗ ở cho họ, có  lẽ họ đã phơi thây nơi hoang dã.  
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện