[Dịch]Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới - Sưu tầm
Chương 3 : Hãy để Thánh Quang chiếu rọi cái Ngôi Làng này! (2)
                                            .
                                    
             Ngọc Trang đi ra bên ngoài sân của ngôi nhà, nhìn thấy gần một trăm  người đứng nói chuyện ồn ào, việc Thanh Vũ chính là người thay thế cho  Quang Minh Chi Thần hành tẩu ở thế gian, tạo phúc cho chúng sinh cũng đã  truyền ra, các tín đồ rất là tích cực, nói chuyện tựa hồ còn không đủ,  có người còn khua tay múa chân.
‘’Haizz, ngươi đã bỏ lỡ một thánh  tích a!! Lúc nãy Thanh Vũ đại nhân hiển lộ Thánh Uy, trên người Thanh  Vũ đại nhân phát sáng lên, bỗng nhiên một đạo ánh sáng thần thánh từ  trên trời đánh xuống nhập vào Diêu Hạo.’’
Một tên thanh niên hưng  phấn kể cho người bên cạnh, kết hợp với đôi mắt kính nể và lời kể hấp  dẫn, người bên cạnh không khỏi hối thúc:
‘’Rồi sao nữa? Mau mau kể tiếp đi.’’
Tên  thanh niên nhìn người đó đã sắp không nhịn được vì hiếu kì, trong lòng  hắn cười thầm, thấy không? Lời kể chuyện của ta đã đạt đến cảnh giới tối  cao, chỉ vừa mới nói thôi đã làm tên kia hiếu kì đến phát điên.
‘’Ngươi  cũng biết a, lúc nãy Diêu Hạo bị trúng độc của Bích Hỏa Xà, thật không  may cho hắn là thuốc trị độc trong kho đã hết, trước mắt thì Diêu Hạo sẽ  bị trúng độc mà chết, nhưng một đạo ánh sáng mà Thanh Vũ đại nhân kêu  đến đã giải độc cho Diêu Hạo triệt để, không những giải độc mà Diêu Hạo  tựa hồ tràn F6LhOsNF đầy sức sống, nếu có một con Hổ ở đây thì ta hoài  nghi tên Diêu Hạo đánh một quyền sẽ đập chết con Hổ đấy!’’
‘’Thật là kỳ tích, đây chỉ có thể là sức mạnh của Thần.’’
Người bên cạnh hưng phấn hô to.
‘’Rồi sao nữa, mau kể tiếp đi.’’
Hai con mắt của người thanh niên tràn đầy thỏa mãn, tiếp tục kể.
‘’Thanh  Vũ đại nhân không những chữa trị cho Diêu Hạo còn sử dụng Thánh Quang  làm cho chúng ta không còn cảm giác được mệt mỏi, cái đạo ánh sáng ấy  khi đánh trúng người a, chậc chậc, thật là hoài niệm…’’
‘Ngọc  Trang nhìn mọi người trong sân nói chuyện, có nhiều tiếng kinh ngạc hô  to, có người còn đứng nhắm mắt lại để cảm nhận Quang Minh Chi Thần, cô  ta thấy vậy nói ra:
‘’Được rồi người, Thanh Vũ đại nhân kêu ta  nói cho mọi người rằng ngày mai buổi sáng hãy tập trung ở quảng trường,  Thanh Vũ đại nhân có chuyện để tuyên bố.’’
‘’Mọi người có thể giải tán được rồi, nguyện Thánh Quang chiếu rọi thế gian.’’
Ngọc  Trang nói ra với giọng thành kính, mười một tên Tín Sứ bên cạnh cùng  các Tín Đồ cũng nói theo, mọi người bên dưới nghe được như vậy, những ai  chưa thành Tín Đồ của Quang Minh Giáo Đình đều định tản đi đều giật  mình nhìn cảnh tượng trước mắt, họ cũng vội vàng nói theo.
‘’Nguyện Thánh Quang chiếu rọi thế gian.’’
… 
‘’Thanh Vũ đại ca tỉnh dậy đi.’’
Thanh Vũ mơ hồ nghe được một tiếng gọi, hắn ta mở mắt ra, đập vào mắt hắn là Diêu Hạo cùng mọi người, có cả Diêu Nguyệt nữa.
‘’Thanh Vũ đại ca, cùng nhau ăn tối nào.’’
Diêu Hạo cười nói.
‘’Bây giờ là buổi tối rồi à?’’
‘’Vâng, Thanh Vũ đại ca đã ngủ cả buổi chiều đấy.’’
‘’À mà, Diêu Nguyệt mau đến đây cảm ơn Thanh Vũ đại ca, đại ca chính là người đã cứu em đó.’’
Diêu Hạo gật đầu, nhìn về phía Diêu Nguyệt nói. Diêu Nguyệt đến bên cạnh Thanh Vũ, cúi người xuống nói ra:
‘’Cảm ơn Thanh Vũ đại ca đã cứu em.’’‘’Không cần cảm ơn, cứu người chính là niềm vui của ta.’’
Thanh Vũ khoát tay nói. Sau đó hắn kiểm tra thông tin của mình phát hiện điểm tín ngưỡng đã tăng lên 525, Thanh Vũ cười thầm:
‘’Đây chắc là các Tín Đồ đã tuyên truyền về Quang Minh Chi Thần, nhiều người đúng là nhiều sức mạnh.’’
Mọi người nhanh chóng vào vị trí của mình, món ăn mặc dù không xa hoa nhưng ở cái ấm áp lòng, mọi người vừa ăn vừa trò truyện.
…
Lúc  này, Ngọc Trang đang ngồi trên giường của mình, đây là một căn phòng  nhỏ được trang trí nhìn rất đẹp mắt và gọn gàng sạch sẽ. 
Ngọc  Trang từ nhỏ đã là cô nhi, được một Cô Nhi Viện nuôi dưỡng, mặc dù cuộc  sống không xa hoa, nhưng cô luôn thỏa mãn về nó. Đối với Ngọc Trang thì  Cô Nhi Viện chính là mái nhà thân thương của cô, cho nên khi lớn lên  Ngọc Trang vẫn không dọn đi sống chổ khác mà là ở lại đây để giúp đỡ Cô  Nhi Viện. 
Ở một ngôi làng xa xôi này thì việc sinh tồn rất là  gian nan, xung quanh toàn là rừng và núi có nhiều động vật nguy hiểm cho  nên người dân ở đây luôn coi trọng luyện tập thân thể để có khả năng tự  bảo vệ mình, Ngọc Trang không ngoại lệ mà cô con chăm chỉ hơn người  khác, Ngọc Trang hiểu rằng mình chỉ là một cô gái yếu ớt, chỉ có tự bản  thân nỗ lực mới có thể sống tốt và thay đổi vận mệnh của mình cũng như  có thu nhập để duy trì Cô Nhi Viện này.
Hôm nay, Ngọc Trang tình  cờ nhìn thấy Thanh Vũ, lúc đầu cô cũng không để ý lắm, Ngọc Trang cho  rằng Thanh Vũ chỉ là một tên lười gạt mà thôi, nhưng vì hiếu kì cô cũng  bỏ ra một chút thời gian để xem. Nhưng không ngờ, khi xung quanh thân  thể Thanh Vũ hiện lên những tia ánh sáng, trong lòng Ngọc Trang lập tức  chấn động mãnh liệt, những tia ánh sáng như là đang mời gọi Ngọc Trang  chạm vào nó.
Nhất là khi một cột sáng đánh vào Diêu Hạo và làm  hắn khỏi bệnh, bản năng của Ngọc Trang mách bảo rằng cô phải hòa vào tia  sáng ấy, giống như đó chính là người thân duy nhất của cô vậy. Như vậy  vẫn chưa đủ làm Ngọc Trang mê thất, cô vẫn khống chế được mình không bị  lung lay, nhưng khi nghe được cuộc đối thoại của Thanh Vũ và Diêu Hạo và  cảnh Diêu Hạo bỗng nhiên tỏa ra tia sáng mạnh mẽ.
Ngọc Trang lập  từ thử cách mà Diêu Hạo nói, cô nhìn thấy trong cơ thể mình từ từ ngưng  tụ một vòng Mặt Trời, ánh sáng mà vầng Mặt Trời ấy tỏa ra chiếu rọi cơ  thể cô, nó mang theo cảm giác ấm áp, bao dung và hiền hòa, Ngọc Trang có  thể cảm nhận được cơ thể của mình và vầng Mặt Trời ấy như là cùng một  nguồn vậy.
Nhớ lại những gì đã xảy ra hôm nay, Ngọc Trang ngồi  ngay ngắn trên giường, trên tay là một quyển sách, đó là Quang Minh  Thánh Điển mà Thanh Vũ đưa cho lúc sáng. Ngọc Trang bắt đầu đọc nó, dựa  theo những gì nó ghi lại bắt đầu tu luyện.
Những tia linh lực ít  ỏi xung quanh Ngôi Nhà từ từ bay về một phía như được một thứ gì đó hấp  dẫn, Ngọc Trang hấp thu những tia linh lực ấy và dựa theo quyển sách tu  luyện từ từ dẫn nó chạy dọc theo khắp cơ thể cô, sau chín vòng vận  chuyển, các tia linh lực từ từ ngưng tụ vào vầng Mặt Trời ảo ở trong  thân thể Ngọc Trang, vầng Mặt Trời tham lam nhận lấy hết và có một vòng  ánh sáng nhỏ bé ẩn hiện trong vòng Mặt Trời ấy.
Lúc này, dị biến  xảy ra, vòng ánh sáng nhỏ đột nhiên bắt đầu động đậy kịch liệt, những  tia ánh sáng nhỏ bé từ nó phát ra xuyên thẳng từ thân thể Ngọc Trang ra  bên ngoài Ngôi Nhà chiếu sáng cả một vùng trời, các tia linh lực bị nó  chiếu trúng đều bị đồng hóa thành Quang Minh Linh Lực bay thẳng vào vòng  sáng ấy.
Giờ phút này, Ngọc Trang vẫn chưa nhận ra được dị biến,  tâm thần cô đang ở trong một vòng Mặt Trời màu trắng tinh khiết, cô  nhìn lại thì phát hiện đó chính là cơ thể của mình, Ngọc Trang cảm nhận  được thân thể của cô giống như bị một thứ gì đó kích hoạt, từ một thân  thể bình thường đã trở nên Quang Minh thánh khiết như vậy. Khí tức của  Ngọc Trang từ từ tăng cao, từ Luyện Khí một tầng tăng đến Luyện Khí hai  tầng chưa đến một phút, nhưng nó vẫn chưa dừng lại, theo thời gian những  tia linh lực tụ tập ngày càng nhiều, khí tức cô tăng ngày càng nhanh.
Luyện khí ba tầng!
Luyện Khí bốn tầng!
Luyện khí năm tầng!
Luyện khí sáu tầng!
..
Luyện khí bảy tầng!
Đến  đây mới dừng lại, Ngọc Trang từ từ tỉnh lại, hai mắt cô mở ra, giờ phút  này khi hai mắt cô mở ra, hai viên nhãn cầu giống như hai cái Mặt Trời,  nó bắn ra một luồng ánh sáng thẳng vào bầu trời đêm chiếu rọi cả Ngôi  Làng. Ngọc Trang bối rối nhìn cảnh tượng ngoài Ngôi Nhà của mình, cô  thấy nhiều người tập trung ở đó, họ nhìn cô một cách khó hiểu, xen lẫn  sợ hãi.
Thanh Vũ lúc này cũng đang chạy đến, hắn nhận ra trước cả  mọi người vì lúc Ngọc Trang vừa mới đạt đến Luyện Khí tầng hai, Hệ  Thống của đã thông báo hắn, nội dung thông báo rất đơn giản:
‘’Phát hiện Tín Sứ sở hữu Quang Minh Thánh Thể, Tín Sứ tên: Ngọc Trang, mời kí chủ tập trung bồi dưỡng.’’
Thanh  Vũ khi nghe được tin này hắn mừng đến nổi cả cơn buồn ngủ cũng bị đánh  tan, trên Thế Giới này có nhiều loại thể chất, nhiều loại tạo hóa, nhưng  không ai không biết Thánh Thể, đó chính là thứ đại diện cho sức mạnh vô  song, tiềm lực vô hạn, có thể nói là chỉ cần một Thánh Thể bị phát hiện  thì những Tông Môn hay Vương Triều đều điên cuồng tranh đoạt, đánh nhau  vì thu nhận Thánh Thể làm đệ tử. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện