[Dịch]Quan Trường Vô Nhai- Sưu tầm
Chương 35 : Chú tôi và Triệu Phó tỉnh trưởng
                                            .
                                    
             Trong lòng Trình Lục Đồng thầm nói, nếu tôi có phương pháp khác, còn  phải ở chỗ này uỷ khuất nhờ cậu sao? Mặc kệ nói thế nào, cậu là cháu của  Triệu Phó tỉnh trưởng. Nếu cậu mở miệng, Triệu Phó tỉnh trưởng ít nhiều  đều phải cho cậu chút mặt mũi chứ?
Nếu hắn lên tiếng kêu gọi,  cho dù tôi không thể dựa theo lời Lịch Trình Sinh đã nói, cạnh tranh lên  Bí thư Huyện ủy, nhưng sau này bất kể Mao Hữu Tài hay Lưu Kỳ Thanh lên  làm Bí thư Huyện ủy, nếu muốn đụng đến tôi cũng muốn suy nghĩ cân nhắc  một chút? Dù sao tôi cũng được Triệu Phó tỉnh trưởng đứng ra nói chuyện  giúp.
- Ôi! Sao Trường Phong lão đệ lại nói như thế? Nếu lão ca  ca đã tới tìm đến cậu, còn cần đi tìm phương pháp khác sao? Lão ca ca  không tìm bất kỳ ai, trở về an tâm chờ tim tức của Trường Phong lão đệ!
Triệu  Trường Phong nghe xong trong lòng lại cảm giác nặng nề thêm vài phần.  Trình Lục Đồng tin tưởng hắn như thế, hắn lại làm kể kẻ buôn nước bọt  đồng ý để lừa Trình Lục Đồng. Điều này khiến Triệu Trường Phong cảm giác  lương tâm hết sức bất an.
Kỳ thật Triệu Trường Phong không biết,  Trình Lục Đồng tỏ thái độ như vậy không quan hệ tới việc quá tín nhiệm  hay không. Chỉ là giải thích một chút về quy tắc kín đáo trong giới quan  trường lúc bấy giờ. Trong quan trường nhờ người làm việc kiêng kị nhất  chính là tìm quan hệ lung tung.
Trong một chuyện nhờ quá nhiều  lãnh đạo hỗ trợ, kết quả là không lãnh đạo nào dám hoặc không tiện hỗ  trợ. Bởi vì quá nhiều người biết được chuyện này. Nếu lãnh đạo nào đó  xuất đầu lộ diện đi biện hộ cho anh, nhất định lãnh đạo khác sẽ biết tin  tức này. Ở phía sau, lãnh đạo khác sẽ nghĩ, vì sao lãnh đạo nào đó cũng  biện hộ phân rõ phải trái cho chuyện này? Lãnh đạo nào đó có thể cũng  giống như mình, được người khác ưu đãi? Kể từ đó, trong lòng tất cả mọi  người đều tồn tại kiêng kị.
Cuối cùng chuyện này nhất định sẽ rơi  vào kết cục không người hỏi thăm. Cho nên lời Trình Lục Đồng vừa rồi  kia chính là nghĩ muốn tỏ chút thái độ cho Triệu Trường Phong thấy,  trong chuyện này Triệu Trường Phong có thể yên tâm bảo Triệu Phó tỉnh  trưởng để ý đi làm. Trình Lục Đồng sẽ không đi tìm hỗ trợ từ lãnh đạo  khác.
Chỉ tiếc Triệu Trường Phong cũng không hiểu được những quy  tắc kín đáo trong quan trường đó. Do đó hắn hiểu sai ý của Trình Lục  Đồng.
Lúc này, chuông điện thoại trong phòng khách vang lên. Là  Trương thư ký gọi điện thoại hỏi Trình Lục Đồng lúc nào thì qua dùng  cơm. Trình Lục Đồng thoáng nhìn qua đồng hồ đeo tay. Không thể như vậy  được. Hiện tại đã gần một giờ. Chẳng trách Trương thư ký lại gọi điện  thoại đến giục.
Triệu Trường Phong căn bản không muốn ở lại ăn  cơm. Trong lòng hắn cảm thấy hết sức hổ thẹn. Đáp ứng suông để lừa Trình  Lục Đồng đã vô cùng không phải, sao có thể lại để Trình Lục Đồng mời ăn  cơm đây?
Nhưng Trình Lục Đồng sao có thể để Triệu Trường Phong  đi chứ? Đối với hắn ta mà nói, Triệu Trường Phong đồng ý đáp ứng hỗ trợ  lại nhưng lại không thu tiền thù lao đã thực sự thấy ngại. Dù thế nào  cũng phải mời Triệu Trường Phong ăn một bữa cơm
Trong lòng Trình  Lục Đồng còn hạ quyết tâm. Sau khi chuyện này qua đi, bất kể Triệu Phó  tỉnh trưởng có nói chuyện giúp chính mình hay không, chính mình đều phải  cố gắng báo đáp Triệu Trường Phong một chút. Về phần cách thức báo đáp,  Trình Lục Đồng còn muốn suy nghĩ kỹ một chút. Chỉ cần động não suy  nghĩ, chung quy có thể tìm được cách thức khiến Triệu Trường Phong có  thể nhận.
Bữa cơm này Triệu Trường Phong ăn hết sức khó chịu.  Trên bàn cơm, Trình Lục Đồng chiếu cố hắn hết sức cẩn thận chu đáo.  Nhưng Trình Lục Đồng càng nhiệt tình, Triệu Trường Phong càng cảm thấy  bất an.
Sau khi qua loa ăn mấy miếng xong, Triệu Trường Phong lấy  cớ buổi chiều còn phải đi học, liền muốn cáo từ. Điều này khiến Trình  Lục Đồng hết sức băn khoăn. Hắn ta cảm thấy nhất định là đồ ăn hôm nay  không phù hợp khẩu vị của Triệu Trường Phong, cho nên hắn mới vội vã rời  khỏi.
- Con mẹ nó!
Trình Lục Đồng mắng một câu thô tục:
-  Khách sạn quốc tế chó má gì vậy! Làm cơm gì mà cho chim ăn! Trường  Phong lão đệ, cậu đừng lấy làm phiền lòng nhé. Lão ca ca cũng bị chiêu  bài khách sạn ngoại giao của khách sạn quốc tế này mê hoặc. Trường Phong  cậu muốn ăn cái gì cứ tùy ý nói ra, lão ca ca sẽ dẫn cậu đi ăn!
- Trình Bí thư, thức ăn ở đây rất ngon. Rất cảm ơn thịnh tình khoản đãi của ngài! Chỉ là tôi thật sự phải đi học!
Triệu Trường Phong vừa cười vừa nói:
- Đã sắp tới kỳ thi cuối kỳ. Tôi không dám để lỡ buổi họ. Bằng không nếu thi kém, vậy có thể không xong!
Thấy Triệu Trường Phong nói như thế, lúc này Trình Lục Đồng mới chuyển giận làm vui:
-  Ha ha, lão ca ca là kẻ quê mùa. Trường Phong lão đệ đừng lấy làm phiền  lòng. Nếu cậu phải đi về ôn tập, tôi cũng không ngăn cản cậu nữa.
Trình Lục Đồng xoay người nói với Trương thư ký:
- Trương thư ký, cậu xuống trước lái xe chạy đến cửa khách sạn!
Trương thư ký dạ một tiếng, vẫy tay gọi nhân viên tạp vụ đến, ký qua hóa đơn thanh toán, lúc này mới xuống bãi đỗ xe.
Trong  lúc chờ Trương thư ký gọi lái xe tới, Trình Lục Đồng nhỏ giọng lại dặn  dò Triệu Trường Phong vài câu. Hiển nhiên hắn ta vẫn có chút lo lắng, sợ  Triệu Trường Phong bận việc… Ôn tập cho kỳ thi, quên chuyển lời với  Triệu Phó tỉnh trưởng.
Trong lòng Triệu Trường Phong chột dạ, ừ a  a vài tiếng ứng phó cho qua. Cũng may Trương thư ký nhanh chóng lái xe  tới. Triệu Trường Phong vội vàng vẫy tay từ biệt Trình Lục Đồng. Hắn  bước lên xe, sau khi đóng cửa xe lại, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc  xe chậm rãi chạy ra khỏi cửa lớn của khách sạn quốc tế Trung Châu.  Triệu Trường Phong nhắm mắt dựa vào thành ghế ngồi phía sau. Trong lòng  hắn suy nghĩ, lúc này xem như đã ứng phó qua một cửa, nhưng về sau thì  sao đây? Vài ngày sau Trình Lục Đồng Bí thư muốn có câu trả lời của  Triệu Phó tỉnh trưởng, Triệu Trường Phong nên trả lời thế nào đây?
…
- Trường Phong, Trường Phong!
Triệu Trường Phong mới từ trên xe của Trương thư ký bước xuống, chợt nghe thấy tiếng gọi vui mừng của Điền Lỗi.
Ngẩng  đầu vừa nhìn, Điền Lỗi đứng cách đó khoảng hơn hai thước. Ở bên cạnh  Điền Lỗi đứng một cô gái thanh thuần. Đó chính là Trương Vũ Tinh, bạn  gái của Điền Lỗi.
- Điền Lỗi, Vũ Tinh, các cậu khỏe chứ!
Triệu Trường Phong cười ha hả kêu lên.
- Trường Phong, xin chào!
Trương Vũ Tinh tự nhiên hào phóng đáp lại nói.
- Trường Phong, tiểu tử cậu càng ngày càng trâu bò! Thậm chí có xe con đưa cậu đến trường.
Điền  Lỗi khoa trương nói, bên này lại kéo tay Trương Vũ Tinh. Có ý muốn  chứng minh cho Triệu Trường Phong thấy, cậu có xe đẹp, tớ có mỹ nữ.  Không ngờ Trương Vũ Tinh lại né sang một bên. Cô hung hăng trừng mắt  nhìn Điền Lỗi một cái. Trên mặt cô lập tức ửng đỏ.
- Ha hả, một bằng hữu đến đây làm việc, thuận đường đưa tôi đến mà thôi.
Điền Lỗi cảm thấy mất mặt, cười gượng ha ha hai tiếng, nhìn Trương Vũ Tinh nói:
- Vũ Tinh, em chờ ở đây một chút. Anh có chút chuyện cần nói nhỏ với Trường Phong.
Trương Vũ Tinh nhăn cái mũi nhỏ nhắn đáng yêu của mình khẽ hừ một tiếng, miệng nói:
- Một đại nam nhân, nói chuyện đều phải lén lút. người ta nghe thấy có phải kỳ lạ không? 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện