[Dịch]Quan Trường Vô Nhai- Sưu tầm
Chương 15 : Âm mưu vết thương
                                            .
                                    
             Vương cán sự lại ở một bên ôn nhu khuyên bảo:
- Triệu Trường Phong,  đừng kích động! Hai chúng tôi đều không có gì mâu thuẫn với nhau, chỉ  bởi vì chấp hành mệnh lệnh của lãnh đạo mới ở lại canh giữ cậu. Nếu cậu  có oan khuất gì, cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai thấy lãnh đạo của  chúng tôi rồi kể lể, hiện tại cậu ở chỗ này la to cũng không hề có tác  dụng.
Triệu Trường Phong thấy Vương cán sự nói cực kỳ thành khẩn,  trong lòng cũng rõ ràng cho dù hắn có kêu to nhiều hơn nữa cũng không  có tác dụng gì, hai trợ lý này chỉ là tiểu nhân vật, không đảm đương nổi  mọi chuyện, cho nên hắn không tiếp tục giãy dụa kêu to, nhắm lại hai  mắt dựa lưng vào ghế, bắt đầu nghỉ ngơi.
Một đêm không có việc gì xảy ra.
...
Tám  giờ, Liễu Bình An đi tới phòng bảo vệ. Liễu Bình An muốn đích thân nhìn  một cái, người có thể đánh đứa con thân yêu một mét chín của mình thành  hình dạng như vậy, rốt cuộc có ba đầu sáu tay gì.
Thế nhưng khi  Liễu Bình An nhìn thấy Triệu Trường Phong, trong lòng hắn vô cùng thất  vọng. Vóc dáng của Triệu Trường Phong không tới mét tám, thấp hơn Liễu  Bân mười cm, nếu như luận thể trọng, chí ít Liễu Bân nhiều hơn Triệu  Trường Phong hai mươi kg, thế nhưng vì sao Liễu Bân lại bị người vừa nhỏ  vừa gầy như Triệu Trường Phong đánh thành bộ dạng như vậy?
- Cậu chính là Triệu Trường Phong?
Liễu Bình An lôi một cái ghế ngồi ở trước mặt Triệu Trường Phong:
- Nói, vì sao cậu muốn đánh sinh viên khoa thương mại Liễu Bân?
Triệu Trường Phong mở mắt ra, nhìn người đàn ông ục ịch đứng đối diện, mở miệng giải thích nói:
-  Liễu xử trưởng, là Liễu Bân đánh Điền Lỗi trước, còn đùa giỡn bạn gái  Điền Lỗi. Tôi chỉ bảo vệ Điền Lỗi mới với bị động nghênh chiến.
Liễu Bình An nổi giận đùng đùng nói:
-  Bị động nghênh chiến? Bị động nghênh chiến mà đánh Liễu Bân sưng đỏ  mắt, bên eo còn bị máu bầm? Nếu như cậu muốn chủ động nghênh chiến,  chẳng phải sẽ gây tai nạn chết người sao?
Lúc này cửa phòng phía  sau của phòng bảo vệ bị đẩy ra, một người cao to vọt đến, chính là con  trai thân yêu của Liễu Bình An, Liễu Bân.
- Triệu Trường Phong,  không phải hôm qua mày rất kiêu ngạo sao? Hiện tại sao không tiếp tục  kiêu ngạo nữa? Lúc trước mày đánh tao, mày có nghĩ đến kết quả ngày hôm  nay hay không?
Liễu Bân cúi gằm đến sát mặt Triệu Trường Phong, tàn bạo nói.
- Phi!
Triệu Trường Phong hung hăng nhổ một ngụm đàm trên mặt Liễu Bân, cười lạnh nói:
-  Liễu Bân, mày không cần tự đái vào đầu mình, mày tính cái đếch gì?  Ngoại trừ thủ đoạn lợi dụng quyền thế của bố mày làm ác, mày còn bản  lĩnh gì?
Cục đàm dính dính hôi hôi bắn vào trên lông mày trái  Liễu Bân, nhơm nhớp đọng lại trên lông mi còn lung lay sắp rơi xuống,  thoạt nhìn vô cùng buồn nôn.
- Triệu Trường Phong, mày muốn ăn đập?
Liễu Bân móc ra khăn tay lau đi thứ bẩn thỉu trên lông mi, giơ lên nắm tay định xông lên đánh Triệu Trường Phong.
- Liễu Bân? Con làm gì? Đừng quên nơi này là khoa trị an của trường học!
Liễu  Bình An nặng nề ho khan một tiếng, nhắc nhở Liễu bân. Phòng bảo vệ ở  cửa tầng một của ký túc xá, là nơi chủ yếu khi các vị lãnh đạo đi ra đi  vào đều phải ngang qua, vạn nhất tình cảnh Liễu Bân đánh Triệu Trường  Phong bị lãnh đạo nhìn thấy, rất có thể cái được không bù nổi cái mất.
Đối  với Liễu Bình An mà nói, quan trọng nhất không phải để ai đánh con mình  bị con mình đánh lại, như vậy thực sự đã quá tiện nghi với Triệu Trường  Phong rồi. Liễu Bình An sẽ không để Triệu Trường Phong tiện nghi như  vậy. Trong lòng hắn suy nghĩ, biện pháp tốt nhất chi bằng đưa Triệu  Trường Phong vào ngục giam một hai năm, chỉ có như vậy mới có thể tiêu  trừ yêu thương hận ý của Liễu Bình An, bù đắp tổn thất cho Liễu Bân.  Cũng chỉ có như vậy, mới có thể tạo nên một hồi chuông cảnh báo đối với  các sinh viện đã xao động trong trường, để cho bọn họ không dám đơn giản  xúc phạm người có quyền có thế, xúc phạm Liễu Bân.
Bất quá tuy  rằng Liễu Bình An không cho Liễu Bân động thủ đánh Triệu Trường Phong,  thế nhưng cũng không thể nhìn Triệu Trường Phong kiêu ngạo trước mặt hắn  như vậy. Hắn quyết định đả kích một chút dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của  Triệu Trường Phong.
Liễu Bình An móc ra một tờ giấy nhỏ, mở ra trước mặt Triệu Trường Phong.
- Triệu Trường Phong, cậu xem đây là cái gì?
Triệu  Trường Phong nhìn kỹ, hóa ra là một báo cáo pháp y trạng thái thương  tổn, mặt trên chính là kiểm tra và ghi lại thương thế của Liễu Bân, nhất  là nhắc tới trên eo của Liễu Bân có một vết thương dài đến mười cm, căn  cứ quy định giám định của quốc gia, thương thế của Liễu Bân có thể xếp  vào tình trạng vết thương nhẹ.
Thấy vẻ mặt thờ ơ của Triệu Trường Phong, Liễu Bình An tiếp tục giải thích nói:
-  Triệu Trường Phong, cậu học tài chính, không hiểu pháp luật, để ta giải  thích một chút cho cậu rõ đi. Vết thương nhẹ đã là một tội hình sự, dựa  theo pháp luật quốc gia, ẩu đả người khác tạo thành vết thương nhẹ, có  thể bị giam vào tù ít nhất ba năm.
Triệu Trường Phong thoáng cái  sợ ngây người! Hắn vốn cho rằng cùng lắm chính là đuổi học một năm, cũng  đã đủ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với quá trình thực tập tốt nghiệp  của hắn, lại trăm triệu thật không ngờ dĩ nhiên xúc phạm phát luật,  phải ngồi tù. Nguyên lai, những cán xự khoa trị an bắt hắn không phải  dọa hắn, mà là thực sự dự định đưa hắn vào trong ngục giam.
Bất  quá Triệu Trường Phong không biết, giám định vết thương nhẹ này cũng là  Liễu Bình An tạo ra. Lúc đó Triệu Trường Phong dùng chan đá vào eo Liễu  Bân, tuy rằng rất đau, thế nhưng cũng không lưu lại thương nặng gì, chỉ  tạo thành một vết thương nhỏ chừng bảy cm.
Dựa theo pháp luật  quốc gia, tiêu chuẩn giám định vết thương nhẹ, vết thương bảy cm nhiều  nhất cũng chỉ là vết rất thương nhỏ. Nếu như giám định ra vết thương rất  nhỏ, như vậy trên cơ bản Triệu Trường Phong không cần gánh chịu bất  luận trách nhiệm nào.
Liễu Bình An tìm quan hệ mua được bác sĩ,  lúc bác sĩ khâu lại vết thương cho Liễu Bân, cố ý dùng dao rạch thêm ba  cm. Bởi vì dùng dao cực kỳ xảo diệu, hơn nữa lúc cắt xong lại lập tức  khâu vào, cho nên lúc pháp y giám định hầu như không thể nhận ra. Hơn  nữa pháp y cũng bị Liễu Bình An mua rồi, cho nên cuối cùng đã giám định  vết thương của Liễu Bân thành vết thương nhẹ.
Chuyện này đồng nghĩa với việc, Triệu Trường Phong từ cơ bản không phải chịu trách nhiệm đến bây giờ có thể bị phạt tù ba năm. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện