[Dịch]Quan Trường Thiết Luật- Sưu tầm
Chương 36 : Nhận định hữu hiệu.
.
Vấn đề uống rượu thì Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập rất chú ý, cả hai nhìn sang bí thư Dương Bân và chủ tịch Vương Vọng Hoa.
- Bí thư Lý, anh đã xuống dùng cơm với xã, hay là uống một chút cho vui.
- À, vừa rồi Tiểu Viên có lệnh mời rượu, tất nhiên cần phải uống một chút, nhưng rượu cũng không thể uống vô duyên vô cớ, công tác cũng chỉ uống vài ly, mà cũng phải xem xã Liễu Hà có lệnh mời rượu thế nào đã.
Viên Tự Lập thầm kêu khổ, lại liên quan đến vè mời rượu, nhưng hắn cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà thời đại học suy xét đến vấn đề sau này vào xã hội sẽ phải uống nhiều rượu nên mới tìm kiếm nhiều bài vè về rượu, bây giờ xem ra lại phát huy công dụng.
Mọi người sau khi quyết định sẽ uống vài ly thì Viên Tự Lập vội vàng mở chai rót rượu, bí thư Lý Binh cũng không nói gì, cũng không nói sẽ uống. Chu Nghĩa Hải thật sự khó thể biết phải làm gì, hắn đẩy sang cho Viên Tự Lập.
Viên Tự Lập bất đắc dĩ phải đứng lên:
- Bí thư Lý, tôi mời anh một ly, tôi sẽ nói một câu mời rượu theo ý anh, nếu anh cho rằng điều đó là đúng thì uống một ly.
Lý Binh mỉm cười gật đầu.
- Lòng kích động, tay run rẩy, tôi kính lãnh đạo một ly, lãnh đạo không uống tôi không dám đi.
Lý Binh có chút sững sốt rồi cười lên ha hả, hắn nâng ly lên uống một ngụm cạn sạch. Sau khi có mở đầu thì những vấn đề sau này đều dễ nói, Chu Nghĩa Hải mời rượu, tất cả thành viên ban ngành đảng ủy chính quyền xã cũng mời rượu, tình cảnh nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên.
- Tiểu Viên, lệnh mời rượu của cậu thật sự làm người ta nghe xong mà bật cười, nhưng trong đó cũng phản ánh một vấn đề, đó chính là vấn đề công quỹ dành cho ăn uống. Trung ương đưa ra ba lệnh năm điều yêu cầu không cần lãng phí, cũng liên quan đến vấn đề này, vì dân chúng không hài lòng nên mới sáng tác ra những bài vè như thế, sau này các cấp đảng ủy đều phải coi trọng mới được.
Viên Tự Lập đột nhiên nghe được những lời này của Lý Binh mà vẻ mặt đỏ bừng, hôm nay rõ ràng hắn tự rước lấy phiền phức, vấn đề công quỹ ăn uống thật sự vĩnh viễn là vấn đề từ trung ương đến địa phương, vì không ai không ăn. Nhưng lãnh đạo nói ra lại có ý nghĩa khác biệt, Viên Tự Lập cũng đã từng nghĩ qua, những bài vè này chẳng qua chỉ lén thảo luận ở nhiều trường hợp vui, nhưng hôm nay bí thư Lý hỏi không thể không nói, nếu vì chuyện này mà làm nhiều người tức giận thì thật sự khó thể chống nổi.
- Tiểu Viên, cậu có gì muốn nói sao?
- Bí thư Lý, các vị lãnh đạo, những câu về lệnh mời rượu này phần lớn đều là những gì lượm lặt được từ đám bạn cùng lớp thời đại học, vì phía nam phát triển kinh tế rất nhanh, tốc độ vượt xa nội địa, ngoài những ưu thế về địa khu thì còn có vấn đề về quan niệm. Ví dụ như thôn dân ở các xã thị trấn phía nam, bình thường bọn họ thấy lãnh đạo uống rượu mặt đỏ bừng bừng thì rất vui sướng, vì trong thôn hoặc trong xã có khách đến, sẽ sắp có chuyện vui, có thể là đầu tư, xây dựng nhà máy, dân chúng sẽ có việc làm, có thể kiếm tiền. Ngược lại thì lãnh đạo mỗi ngày đều ở trong đơn vị, không ăn không uống sẽ chẳng được dân chúng chào đón, tất nhiên tôi nói những lời này với ý nghĩa là lúc nên thì phải ăn, không được lãng phí.
- Chủ tịch Viên, xin nói ít đi vài lời.
Chu Nghĩa Hải có chút sốt ruột, hắn không quan tâm cục diện trước mắt mà mở miệng nhắc nhở Viên Tự Lập. Hắn đã thấy vẻ mặt mọi người, ai cũng rất nghiêm túc. Đúng là cứ nói đùa, một vị chủ tịch xã mà muốn thay đổi quan niệm của một vị lãnh đạo huyện và thành phố, đúng là lá gan quá lớn.
- Bí thư Chu, Tiểu Viên nói cũng có đạo lý, Tiểu Viên, cứ nói tiếp.
- Bí thư Lý, trên xã hội có nhiều người rất hà khắc với cán bộ lãnh đạo, ví dụ như cán bộ lãnh đạo điều động người thân tham gia công tác, tất cả đều cho rằng không công bằng. Tôi thấy cũng chưa hẳn là như vậy, quan viên cũng là người, lãnh đạo cũng là người, đều có bạn bè thân thích, đều có quan hệ qua lại, cổ nhân thường nói đàn ông là kẻ phải gánh vác gia đình, chỉ cần nhìn thôn trưởng một thôn, nếu người này nghèo khó thì thôn kia căn bản không thể đi lên, nếu anh không có bản lĩnh thì có thể đưa dân chúng thoát nghèo sao? Ngược lại thì những vị có thể làm giàu cho thôn dân thường dễ triển khai mở rộng công tác, thường làm cho dân chúng chịu phục. Bây giờ lại nhìn lãnh đạo, nếu không nhận thân, trong gia đình xuất hiện mâu thuẫn, sao có thể đặt tất cả tinh lực lên vấn đề triển khai mở rộng công tác? Vì vậy tôi có thể cho rằng, nhìn một vị cán bộ lãnh đạo cần phải xem bản chất, vì người đều có khuyết điểm, trên thế giới không có người mười phân vẹn mười, chỉ cần một lòng công tác, trong lòng còn có nhân dân thì sẽ là cán bộ tốt, dù năng lực không đủ cũng có thể bồi dưỡng, khuyết điểm có thể sửa chữa.
Viên Tự Lập nói xong thì bàn rượu khá yên tĩnh, bí thư Lý Binh rơi vào trầm tư, rõ ràng nghe lọt tai những lời của Viên Tự Lập, thái độ của bí thư Lý Binh như vậy thì những người còn lại cũng không dám lên tiếng.
- Tiểu Viên, sao câu lại có được những nhận thức như vậy?
- Bí thư Lý, tôi thích xem sách sử, vì vậy mà tìm tòi được vài ý nghĩ mà thôi, nếu có gì không đúng xin lãnh đạo cứ phê bình.
- Tiểu Viên, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?
- Tháng chín năm nay vừa đúng hai mươi bốn.
- À, rất tốt, tuổi trẻ biết tiến tới, biết cố gắng học tập, dù quan điểm có đúng hay sai cũng biết nói ra, điều này cũng tốt. Tiểu Viên, rót rượu, tôi mời cậu một ly.
Viên Tự Lập vội vàng đứng lên rót rượu cho bí thư Lý Binh, sau đó hai người nâng ly. Hắn đứng bên cạnh bí thư, đợi khi bí thư nâng ly rượu lên mới vội vàng cạn sạch.
- Anh Dương, anh Vương, anh Hào, anh Lý, các anh cũng nên mời rượu Tiểu Viên, một thanh niên có tư tưởng như vậy là rất tốt, sau này cần chú tâm bồi dưỡng.
Viên Tự Lập lúc này lập tức bận rộn, rượu chắc chắn phải uống, hơn nữa còn phải rót rượu cho lãnh đạo.
Trước khi đi bí thư Lý Binh còn bắt chặt tay Viên Tự Lập, nếu so sánh thì lần này mới là cái bắt tay chính thức.
Viên Tự Lập nhanh chóng quay về trường đảng, sự việc với bí thư Lý Binh đã sớm bị hắn ném ra sau đầu, bí thư thị ủy mỗi ngày có hàng tá công tác, có lẽ sẽ nhanh chóng quên đi sự việc ở xã Liễu Hà. Thường thì lãnh đạo tiếp kiến cấp dưới sẽ hay nói những lời cổ vũ, nếu coi lời nói của tướng lãnh như thánh chỉ mà nghĩ rằng lãnh đạo sẽ nghĩ đến mình thì thật sự là tự chuốc khổ vào người.
Viên Tự Lập cũng không nói cho ai biết về những phần đối thoại với bí thư Lý Binh, kể cả Điền Lập Tân cũng vậy, vì giữa chủ tịch xã và bí thư thị ủy có cách biệt quá lớn, nếu nói ra những chuyện như vậy sẽ tạo ra ảnh hưởng trái chiều.
Trong quá trình học tập thì bí thư huyện ủy Dương Bân, chủ tịch huyện Vương Vọng Hoa và phó bí thư huyện ủy Hào Vĩnh Khải lần lượt đến Hoài Dương chiêu đãi tất cả cán bộ huyện Tuyên Thi đang học tập ở đây.
Viên Tự Lập rất chú ý đến tình huống của Trình Úy Điệp, vì hắn chắc chắn nàng là người nói những câu vè kia cho bí thư Lý Binh. Hắn đã biết Trình Thức Ích, người này là cha của Trình Úy Điệp, là phó thư ký trưởng xếp hạng nhất trong thị ủy, trực tiếp đi theo bọn họ tỉnh ủy Triệu Cao Hải. Trình Thức Ích nguyên là bí thư thị ủy Hoài Dương, đã sớm được điều đến nhận công tác ở tỉnh ủy. Hôm nay Viên Tự Lập không còn ảo tưởng mối quan hệ với Trình Úy Điệp, Dịch Lâm là con trai của thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền tỉnh, Trình Úy Điệp là con gái của phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hai nhà thật sự là môn đăng hộ đối. Thậm chí Viên Tự Lập chỉ muốn cảm ơn Trình Úy Điệp, dù thế nào thì Trình Úy Điệp cũng có lòng tốt, muốn bí thư thị ủy coi trọng Viên Tự Lập.
Trình Úy Điệp còn chưa trở lại công tác ở khối chính quyền thành phố Hoài Dương, một thời gian dài trôi qua, Viên Tự Lập thậm chí nghi ngờ Trình Úy Điệp đã vè tỉnh thành công tác rồi. Viên Tự Lập cũng không muốn nghe những tình huống của Trình Úy Điệp, trong lóng hắn vẫn có chút không thoải mái, vì nàng biết rõ số điện thoại của hắn, vì sao không điện thoại?
Thời gian dần trôi qua, đã đến tháng mười một, thời tiết dần mát mẻ, lúc này trường đảng thị ủy tổ chức cho các học viên đến phía nam khảo sát, mỗi người phải nộp hai ngàn đồng tiền phí khảo sát, hơn nữa còn bắt buộc tất cả học viên tham gia. Tất nhiên cơ hội thế này sẽ chẳng ai bỏ qua, trong lúc học tập ở trường đảng thì kỹ thuật mạt chược của Viên Tự Lập được đề cao rất lớn, dưới tình huống bình thường, buổi chiều không có việc gì làm, cũng không ngủ được cả buổi chiều, vì vậy đánh mạt chược có thể giết thời gian. Trước nay hắn luôn cẩn thận, cũng không dám tham gia quá nhiều, vì hắn cũng thật sự không có nhiều tiền chơi mạt chược.
Trải qua hai mươi ngày khảo sát, dù Viên Tự Lập đã từng ở phía nam hơn bốn năm nhưng lần này xuống khảo sát tham quan các nhà xưởng, kế hoạch xây dựng của khắp nơi, hắn cũng có thu hoạch rất lớn. Tất nhiên trước kia hắn là sinh viên sẽ không quan tâm đến những vấn đề này, bây giờ thân phận của hắn đã thay đổi, tất nhiên sẽ phải chú ý cao độ. Kinh tế phía nam rất phát đạt, điều này làm cho hắn cảm thấy cảm khái, chênh lệch quá xa với nội địa, không phải chỉ thời gian ngắn là có thể đuổi theo được. Nhưng thông qua khảo sát cũng kích thích các thành viên, tuy không thể phát triển vượt qua phía nam nhưng vẫn có thể cố gắng học tập và rút ngắn khoảng cách, điều này có thể làm được. Khảo sát cũng mang đến hiệu ứng mặt trái, vì thu nhập của cán bộ công nhân viên ở phía nam thật sự chênh lệch xa với nội địa, đặc biệt là một vài xã thị trấn phát triển mạnh. Viên Tự Lập nhìn những chiếc Limousine dài thườn thượt mà nghĩ đến những chiếc xe jeep của xã Liễu Hà, đúng là chênh lệch quá xa, đúng là một cái trên trời một cái dưới đất.
Khi khảo sát quay về đã đến tháng mười hai, các đơn vị có nhiều chương trình, lãnh đạo trường đảng suy xét đến tình huống thực tế mà cho nghỉ dài hạn, yêu cầu tất cả học viên phải đến tập trung ở trường đảng vào ngày 10 tháng 1, tham gia lễ kết thúc khóa học.
Viên Tự Lập và Điền Lập Tân lưu luyến chia tay, đến bây giờ xem như đã hoàn toàn kết thúc quá trình học tập ở trường đảng, tuy sau này còn có cơ hội gặp mặt nhưng sớm chiều ở chung giống như trước đó là không thể. Đồng thời bọn họ trở về phải lập tức ở vào cương vị, lập tức công tác, chẳng khác nào phải quay về hiện thực, dù là vẻ mặt hay tâm tính cũng phải có chuyển biến.
Khi sắp chia tay thì lớp bồi dưỡng tổ chức những hoạt động rầm rộ, tất cả mọi người đều cố gắng thả lỏng, ăn uống, ca hát, nhảy múa, ăn khuya...Chơi bời thoải mái.
Một ngày trước khi quay về đơn vị, Viên Tự Lập và Điền Lập Tân cùng nhau ra ngoài liều mạng uống rượu, hai người giống như bạn bè quen biết nhiều năm, có rất nhiều lời để nói.
Ngày 26 tháng 12, Viên Tự Lập rời khỏi trường đảng, đồng thời cũng đặc biệt đến chào chủ tịch Triệu Thiên Nhiên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện