[Dịch]Quan Tiên- Sưu tầm

Chương 9 :  Quả phụ gõ cửa

Người đăng: 

.
Đối với những người bỏ tiền ra mà nói, công việc tu sửa đường cái là một việc đáng làm. Còn đối với người dân của thôn Đông Lâm Thủy, tu sửa đường khiến bọn họ làn đầu tiên có cơ hội kiếm tiền mà cả đời cũng khó gặp được. Bởi vì, muốn tu sửa đường phải cần rất nhiều thôn dân. Chỉ là thật đáng tiếc Lý Phàm Đinh lại không có ý định để tất cả người dân đi làm. Số người tham dự tu sửa đường có hạn, đây chỉ là một mặt. Mặt khác, thôn trưởng Lý cũng tính toán muốn chụp lấy cơ hội này để kiếm chút ít. Muốn Lý Phàm Đinh cho đi ư? Được rồi, trong nhà có khoảng mấy tên nhóc mười ba mười bốn tuổi choai choai đều có thể đi. Mà phải có quan hệ bình thường, xách một ít đồ để tỏ vẻ hiếu kính với trưởng thôn. Đương nhiên, đối với những người nghèo, tầm mắt của thôn trưởng cũng không cao cho lắm. Chỉ cần vài con gà hoặc năm sáu chục quả trứng là đủ rồi. Chủ yếu là thôn trưởng nhìn xem gia đình anh có tâm hay không, dĩ nhiên nếu anh có thể tặng thôn trưởng khoản ba mươi năm mươi đồng thì càng không có vấn đề gì. Nhưng đây chính là thôn của những người nghèo, thôn dân làm sao mà có thể giàu có được. Trong thôn có một quả phụ, nhưng thực ra là quả phụ sống bởi vì chồng của bà đang nằm co quắp trên giường. Cũng là họ Lý và có quan hệ với Lý Phàm Đinh. Vì chồng của mình nên bà cũng muốn kiếm tiền. Cho dù bà không có sức lắm nhưng vì miếng cơm manh áo, thì còn biết làm sao? Người đàn ông ốm đau ở giường đã làm tồn hao tất cả những của cải ở trong nhà. Nhưng cuộc sống yếu ớt dai dẳng của ông vẫn khiến gia đình tăng thêm gánh nặng bởi vì quả phụ không có tiền. Quả phụ có họ Thường, tên gọi là Thường Quế Phân, lúc trẻ cũng là một cành hoa có hương thơm tỏa khắp mười dặm. Thực ra bây giờ tuổi của cô cũng chưa cao lắm, mới chỉ có ba lăm, ngoài ra còn có một người con gái mới mười sáu tuổi, cũng xinh đẹp giống như cô hồi trẻ. Thường Quế Phân lấy ra mười mấy quả trứng gà, liều mình đi gặp Lý Phàm Đinh: - Chú nó, trong nhà khó khắn, chỉ có chút ít này, xin chú nó hãy nhận lấy... Lý Phàm Đinh lập tức cắt ngang lời cô, đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới: - Quế Phân à, anh muốn cái gì, em còn chưa biết hay sao? Chỉ đưa anh những thứ này thôi sao? Thường Quế Phân làm sao không biết thôn trưởng muốn cái gì chứ? Tuy nhiên theo lẽ thường thì trong gia tộc Lý Phàm Đinh chính là chú, mà lại muốn thứ kia thì không phải là bái hôi (1) hay sao? Hơn nữa, Lý Phàm Đinh là người thô lỗ, dáng người khó nhìn. Tưởng tượng đến cảnh người chú vừa xấu vừa đen này nằm sấp lên thân thể của mình mà vặn vẹo, Thường Quế Phân liền có một cảm giác ghê tởm không nói nên lời. Điều này cũng không phải là chính yếu, chuyện quan trọng nhất chính là, vấn đề quan trọng này mà thôn trưởng làm việc không hề kiêng nể gì ai. Anh ta vẫn làm việc theo cách mọi khi. Cho dù cô có cắn răng mà nhận lời anh ta thì mấy ngày sau anh ta sẽ đem văn phòng của thôn trưởng đặt cạnh đầu giường nhà cô ngay. “Nhà của mình gặp khó khăn như thế, chẳng lẽ không còn đường thoát sao?” Thường Quế Phân buồn bã đi ra khỏi nhà thôn trưởng. Bỗng nhiên cô được những chị em bên cạnh khuyên: - Quế Phân à, trong thôn không phải còn có một vị phó trưởng thôn sao? Đó là một người từ trong thành phố đi ra, có vẻ thiện tâm lắm. Người thành phố ư? Bọn họ đều là những kẻ dối trá. Thường Quế Phân biết rõ điều này. Tuy nhiên dù sao cũng chỉ là cầu xin thêm một lần nữa, cũng chẳng sao. Hơn nữa, cái tên phó trưởng thôn họ Trần kia có làn da trắng trẻo, cao lớn. Nếu như thật sự phải lựa chon thì cô thà để cái người thành phố này giày vò còn hơn. Nhưng mà, chắc gì người ta đã để ý đến cô! Kỳ thực, đây là cô tự xem nhẹ mình. Tuy đã hơn ba mươi tuổi nhưng với đôi mắt to long lanh, làn da trắng trẻo, một người phụ nữ nông thôn như vậy mặc quần áo đẹp vào thì so với người mẫu còn hứng thú hơn. Khó trách thôn trưởng lại nảy sinh tà ý đối với cô. Với tâm tư này, Thường Quế Phân lại ngẫm nghĩ lại vài lần nữa. Sau khi suy nghĩ kỹ thấy chưa yên tâm lắm, ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại lôi cả con gái Tiểu Quyên của mình đi gặp Trần Thái Trung. Gần đây Trần Thái Trung có cảm giác hơi buồn chán. Ở trong thôn không có sự tình gì, hơn nữa cuộc sống ở đây lại quá đơn điệu, trong tủy ban thôn tuy có TV trắng đen nhưng đã mua được bốn năm năm nên hình ảnh rất xấu. Đêm dài từ từ trôi đi trong yên tĩnh. Gần đây Trần Thái Trung lại được phát tài một chút ít. Hắn quyết định cho cha mẹ mình một nửa. Năm nghìn còn lại, hắn đang cân nhắc có nên đưa cho Ủy ban thôn mua thêm một cái TV mới không? Cho tới bây giờ vẫn chưa trông thấy một ông quan nào bỏ tiền mình ra tu sửa nha môn, chỉ là đối với Trần Thái Trung thì khác. Hắn không giống như người bình thường, đối với hắn, nhân dân tệ chính là giấy. Đúng vậy, chẳng qua chỉ là giấy, cùng lắm chỉ là tờ giấy không bị nước làm mục mà thôi. Hắn còn đang cân nhắc thì Thường Quế Phân đã dẫn con gái mình đi vào gõ cửa: - Phó trưởng thôn Trần, đã đi nghỉ chưa? - Chưa, đang ngồi chơi. Trần Thái Trung nhanh chóng mở cửa ra mời vào: - Quế Phân, muộn như vậy, cô đến đây là... có chuyện gì? Hắn rất cao hứng, bởi lại có cơ hội tu luyện EQ. Lúc này nếu hắn nguyện ý liều mạng tu luyện thì trong ba mươi năm là tuyệt đối có thể phi thăng. Nhưng nếu EQ không đủ thì làm sao dám chứ. Điểm này khiến hắn hơi buồn một chút. - Không có chuyện gì, chỉ là... Nhà nghèo lại thiếu tiền, muốn tham gia tu sửa được nhưng thôn trưởng lại không chịu nhận phụ nữ vào làm. Ánh mắt Thường Quế Phân sáng lên nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào Trần Thái Trung. Con người chính là như vậy, trong lòng một khi nghĩ điều gì thì sẽ theo bản năng vô thức che giấu đi. Huống chi cô từ trước đến giờ vẫn luôn bảo vệ phong thái của người phụ nữ, chưa từng làm những chuyện như thế này. - Cái này thì... Trần Thái Trung kéo dài giọng nói, dò xét ánh mắt của Thường Quế Phân. Trong lòng thầm nghĩ, mùa đông giá lạnh như vậy, người đàn bà này tại sao lại mặc ít đồ như vậy? - Chậc chậc! Thôn trưởng Lý đã quyết định như vậy tôi cũng chẳng còn gì để nói. - Thôn trưởng muốn bái hôi. Thường Quế Phân cắn răng một cái, liều mạng nói ra: - Cậu phải chủ trì công đạo cho mẹ con tôi. Cậu nhìn Tiểu Quyên nhà tôi mà xem, có phải là một con bé tốt hay không? Nói xong, Thường Quế Phân liền quay đầu về phía sau dắt con gái mình tới rồi nói: - Gọi anh Trần đi con. Bái hôi ư? Từ ngữ này Trần Thái Trung hiểu rõ, chỉ là hắn không biết quan hệ với Thường Quế Phân, hắn tưởng rằng Lý Phàm Đinh xem trọng Tiểu Quyên. - Làm chuyện đó thì quả là không được cho lắm. Hắn không nhịn được nhớ tới những lúc mình và Tử Linh vui đùa, - Hay là đó chỉ là lời nói tùy tiện của ông ấy thôi. Công bằng mà xem xét thì hắn cho rằng Lý Phàm Đinh thực sự không xứng với Tiểu Quyên. Chưa nói đến chuyện một người là trưởng bối một người còn là cô bé con, ngay cả tướng mạo của hai người cũng cách xa nhau. - Phó trưởng thôn Trần nếu như đồng ý thì để cho Tiểu Quyên nhà tôi giúp cậu làm ấm giường được không? Vạn sự khó khăn nhất ở bước đầu, sau khi hai chữ bái hôi đã nói ra được rồi, Thường Quế Phân không còn ngại ngùng gì trần trụi nói tiếp: - Nếu không thì để tôi giúp cậu được không? “Làm ấm ư? Ta có tiên lực ở trong người. Cho dù mùa đông cởi trần cũng chẳng sao”. Trần Thái Trung sửng sốt một hồi rồi mới hiểu ra. “À, đây là để con gái bà ta ngủ với mình”. Nói giỡn gì đây chứ? Hắn làm sao có thể để mắt đến những thứ này được? Đàn ông khi không ngủ cùng với con gái thì không sao, một khi ngủ thì phải song tu. Muốn chiếm tiện nghi của ta à? Muốn lấy được chút tiên khí của ta sao? Một chút cơ hội cũng không có đâu! Nhìn khuôn mặt của cô gái trở nên ửng hồng, Trần Thái Trung thở dài một tiếng: - Tôi nói này Quế Phân, cô không cần phải làm như vậy. Thôi vậy nha, sau này có được cơ hội, tôi sẽ nói giúp cô. Sau này có cơ hội sao? Xem ra chuyện này vẫn chưa đủ. Thường Quế Phân tuy là nông dân, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, chuyện này e rằng vĩnh viễn cũng không thể xảy ra. Hay là cả hai mẹ con phải cùng một lúc hầu hạ hắn, thì sẽ tốt hơn một chút? Thường Quế Phân hơi do dự, nhưng những lời nói này nàng vẫn không thể thốt lên được. Chú thích: (1) Sinh hoạt tình dục tựa như loạn luân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang