[Dịch]Quan Tiên- Sưu tầm

Chương 32 : Tiên gia xây dựng đường (hạ).

Người đăng: 

.
- Chậc. Ông chủ Lữ hít sâu một hơi, nửa ngày sau mới hỏi. - Cậu nói là có thể hoàn thành trước năm ngày sao? - Đúng vậy, đó là do tôi chỉ huy. Trần Thái Trung lại không khỏi đắc ý một phen. - Ông chủ Lữ, để làm tốt chuyện này cho ông tôi đã phải vất vả rất nhiều. Hắn nói như vậy cũng hơi đúng, thật là quá vất vả. Thi công vào mùa đông chính là một thử thách đối với con người. Mà Trần Thái Trung lại yêu cầu làm liên tục, ngay cả ban đêm cũng đốt lửa mà làm. Chuyện này dĩ nhiên là do hắn muốn kiếm một chút thành tích như yêu cầu của trưởng làng. Cho nên hắn có suy nghĩ là phải tận dụng tối đa khả năng của người trong thôn, làm cho tiến độ nhanh nhất có thể … Làm việc mệt mỏi như vậy nên sau khi nằm xuống là hắn lập tức lăn ra ngủ. Thực ra chuyện này cũng có chút tư tâm của hắn. Nói thực, con đường này nói dài cũng không phải là dài bảo ngắn cũng không phải là ngắn. Thế nhưng cũng có những nơi một km phải làm nhiều bằng hai km. Tuy rằng nhiệm vụ của người trong thôn chỉ phải san đất để làm nền đường nhưng chắc chắn công trình này tuyệt đối cũng không thể coi là nhỏ được. Mà ở giai đoạn trước, Lý Phàm Đinh lại không dùng nhiều lao động. Kế hoạch của thằng cha này trước kia như thế nào Trần Thái Trung không quan tâm nhưng sau chuyện của Bạch Kiệt, bị chậm trễ hai ngày khiến cho công trình này nhìn qua thế nào cũng không thể bàn giao đúng thời hạn. Trừ phi là thuê máy móc để xây đường! Đối mặt với loại tình huống này, Trần Thái Trung vẫn còn muốn hoàn thành sớm thành tích này cho nên ngoài việc phát động mọi người dân tham gia làm việc, chính hắn cũng phải làm một cái gì đó, đúng vậy phải dùng công phu của tiên gia để hỗ trợ sửa đường. Những tảng đá lớn sẽ được nhẫn Tu Di mang đi chỗ khác. Gặp phải những chỗ khó thi công hắn lại dùng chiêu “Hóa Thạch Vi Nê”(Hóa đá thành bùn) làm mềm đá cứng ra. Những nhóm thôn dân thì ra sức thi công, san bằng mặt đất. Trần Thái Trung cho dù có ngu ngốc thì cũng biết rằng công phu này của mình không thể hiển lộ trước mặt người khác, cho nên trước hết hắn đốc thúc khiến cho thôn dân bị choáng mày hoa mắt, sau đó mới động tay động chân, cho nên người dân không chứng kiến được những chuyện hắn làm. Mong muốn của hắn là sau khi thôn dân tỉnh lại sẽ tản ra các nơi để làm việc không phải suy nghĩ những câu như “ hai khối đá nặng ngày hôm qua đã đi đâu?” Hoặc là “Thật kỳ quái, tôi nhớ rõ là ở đoạn này trước kia có rất nhiều đá mà” Hay là những câu tương tự như vậy. Hoàn hảo, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa cảm thấy người nào khác phát hiện bí mật của mình. Cũng bởi vì hắn ra tay liên tiếp, tiến độ công trình được tăng quá nhanh, thiếu chút nữa đã khiến ông chủ Lữ ngã ngửa. - Cậu khẳng định là như vậy sao? Ngay cả ông chủ Lữ cũng cảm thấy thế này là hơi thái quá. - Như vậy đi, buổi chiều, buổi chiều tôi sẽ đích thân đi tới đó, tự mình đưa tiền cho cậu. Ông muốn đích thân khảo sát một phen. Từ ước định của hai người lần trước, sau khi đồng ý dành một số chỗ cho lao động của Đông Lâm thủy thôn, ông chủ Lữ liền cảm thấy, tên Trần Thái Trung này, thật sự là có cá tính. Ngay từ đầu, hai người cũng đã rất hòa hợp. Không chỉ vậy ông chủ Lữ đã làm ăn buôn bán nhiều năm, gặp vô số người, nhưng người như Trần Thái Trung thì thật đặc biệt. Đúng vậy, tuy rằng Đông Lâm thủy thôn rất khổ cực, nhưng ông chủ Lữ biết, đối với người có quyết tâm, muốn tiến bước trên con đường quan chức mà nói, càng là nơi gian khổ thì sự rèn luyện ý chí lại càng lớn! Sau khi đã trải qua bao nhiêu cực khổ, tương lai sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Dù là về lý lịch hay rèn luyện tâm tính mà nói, khổ một chút thì đã sao? Khổ cực cũng không khiến người ta chết, sau này họ cũng không phải chịu khổ cực mãi đâu. Hai người tuy trên bàn rượu có mâu thuẫn nhưng cũng không phải là quá dữ dội. Kiểu mâu thuẫn này lại càng chứng thực cho suy nghĩ của ông chủ Lữ: Người này cách làm việc và nói chuyện cũng thật kỳ quái, khen chê chưa nói đến, nhưng đã cho thấy dáng dấp của một đệ tử nhà quan. Đến khi thấy Trần Thái Trung tùy tiện đếm số tiền mà ông chủ Lữ đưa cho, ấn tượng của ông chủ Lữ đối với hắn liền biến thành: “Vừa có lòng tham lại vừa có dã tâm” Nhưng chuyện này thì ông hiểu sai rồi. Ông làm sao biết Trần Thái Trung ở tiên giới, đã từng được cung phụng bởi các linh tiên, du tiên không biết bao nhiêu năm. Tầm mắt vì thế dĩ nhiên phải cao hơn người thường, thế thì tại sao hắn lại phải cảm thấy bất an khi thấy người ta đưa hối lộ chứ? Nhưng từ lúc Trần Thái Trung dùng cương vị của mình để giúp đỡ người trong thôn, ông chủ Lữ mới bắt đầu cảm thấy hơi ngạc nhiên: Cảm tình, người này thật sự muốn làm chút sự nghiệp ở Đông Lâm thủy thôn? Hắn không nôn nóng muốn trở về sao? Bất kể là quan thanh liêm hay quan tham, nếu như có thể vì dân chúng thì đều là quan tốt. Ông chủ Lữ là người làm ăn, tuy không phải là người thành thật nhưng ở trong nội tâm, ông vẫn không cho rằng mình là người ác ôn. Cho nên, hình tượng của Trần Thái Trung ở trong mắt ông liền được nâng cao lên không ít. Lúc này ông nghe nói Đông Lâm thủy thôn không cần máy móc thiết bị gì mà trong năm ngày đã hoàn thành một nửa công trình nên không thể không đến xem. Nói thật, chuyến đi này trong lòng ông cũng có một ý niêm khác. Nếu như tiểu Trần thật sự giải quyết được công việc như trong lời nói thì hợp tác kinh doanh với ai cũng khó thuận lợi bằng hợp tác với Trần thôn trưởng. Tai nghe mắt thấy mới biết được đâu là thật. Quả thực trong thời gian năm ngày ngắn ngủi này hắn đã giải quyết được gần tám trăm mét đường gập ghềnh, san bằng tất cả, đường có độ rộng hơn ba thước, hoàn toàn có thể để cho ba chiếc xe tải đi song song với nhau. - Đông Lâm thủy thôn không phải chỉ có hơn hai trăm lao động tráng niên thôi sao? Ông chủ Lữ quả thật không thể tin vào đôi mắt của mình. - Cậu đã huy động toàn bộ bọn họ ư? Trần Thái Trung không cười không nói gì cả, trong lòng vô cùng đắc ý. Hắn thầm nghĩ, có ta ở đây, chút tiến độ ấy thì có đáng gì chứ? - Ha ha, ông chủ Lữ, có mang tiền đến đây không? - Cậu chỉ chờ hỏi câu này thôi. Ông chủ Lữ cũng không để ý trong lòng. Tuy nói là công trình hoàn thành xong trước sẽ phải chi thêm tiền nhưng ông cũng không quan tâm. - Lần này tôi đưa cho cậu năm nghìn, so với bốn nghìn hứa đưa thì nhiều hơn một nghìn… Thôn dân ở đây rất vất vả, cậu hãy trợ cấp thêm cho họ một chút. Đây là khoản tặng bên ngoài. Thương nhân cũng là người, thấy vui vẻ cho nhiều tiền cũng là chuyện bình thường. Ai mà chẳng có cái tâm chứ? Huống chi ông chủ Lữ cũng đâu có ý muốn nào khác nữa! - Đúng rồi, tiến độ này rất tốt. Nhưng mà Trần Thái Trung này, cậu nói cảnh sát phong tỏa một đoạn đường kia thì chúng ta làm sao lách luật được đây? Ông chủ Lữ cau mày hơi không vui. - Chỗ đó không được tu sửa thì so với việc không tu sửa được đường cũng không có gì khác biệt … Ôi thật là chết tôi rồi. - Chuyện này tôi làm sao biết được, chúng ta sớm đã có thỏa thuận rồi. Trần Thái Trung không quan tâm đến, hắn cầm năm nghìn trong tay nói với ông chủ Lữ: - Ông chủ Lữ, người gặp tai họa cuối cùng cũng là ông. Tôi chỉ là một thôn trưởng được điều tới, chỉ là đại diện, lời nói không có trọng lượng. Những chuyện lớn này tôi làm sao mà quản được. Như vậy là hắn phủ nhận tất cả sao? Ông chủ Lữ cẩn thận nhìn Trần Thái Trung, trong lòng hơi cảm khái, tiền đồ người này thật là không thể đoán trước được. Không tức giận cũng không hàm hồ, trẻ như vậy mà đã biết hàm dưỡng đúng mực, tương lai của người này, làm sao mà có thể không sáng sủa được chứ? Cá chép vốn dĩ không phải vật trong ao, gặp được phong vân liền hóa rồng. Trần Thái Trung càng như vậy, ham muốn kết giao của ông chủ Lữ càng lớn. - Lão Lữ tôi không sợ cậu chê cười, chuyện này phải nhờ đến cậu giúp đỡ, khả năng của tôi cũng… chỉ có hạn thôi!, có thể là hơn gấp đôi. À, nếu như không tính đoạn đường bị niêm phong kia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang