[Dịch] Quan Thuật
Chương 61 : Tranh giành văn vật
.
- Đã về rồi! Làm sao lại thành ra như vậy rồi, muốn đi tuần núi cũng phải chú ý an toàn chứ. Anh nhìn mình xem!
Diệp Nhược Mộng còn tưởng rằng Diệp Phàm lo lắng trời mưa làm đất đá lở nên vào trong núi xem thế nào.
- Cám ơn, không có chuyện gì.
Diệp Phàm nhỏ giọng rồi vội vàng chạy về phòng mình, lát sau Diệp Nhược Mộng đã đun một chậu lớn nước sôi để hắn tắm rửa. Cảm nhận được sự dịu dàng của Diệp Nhược Mộng, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy hết sức ấm áp, một thoáng giận dỗi Diệp Nhược Mộng thiết kế mình lúc trước giờ đã tan biến sạch.
“ Ai! Mẹ con cô ấy cũng thật đáng thương, có thù mà không thể báo, đời giờ mạnh được yếu thua, công lý giờ càng ngày càng ít rồi”, Diệp Phàm vừa nghĩ thầm vừa âu yếm vuốt mái tóc dài của Nhược Mộng:
- Cám ơn em, Nhược Mộng.
- Cảm ơn gì! Em còn phải cảm ơn anh đã giúp đỡ mẹ con em.
Diệp Nhược Mộng vừa nói vừa dịu dàng kỳ cọ cho hắn. Cô biết Diệp Phàm cuối cùng rồi sẽ không thuộc về bản thân mình, bầu cử chủ tịch thôn xong cũng là lúc hắn rời đi. Nghĩ đến việc này làm cô cảm thấy trong lòng đau đớn, vì thế càng quý trọng hiện tại. Hai người sau đó lại triền miên ân ái một phen, Diệp Nhược Mộng len lén lừa Diệp Phàm uống vào thứ thuốc kia khiến hắn lại càng uy mãnh, thật ra thì cô muốn ngầm có con với hắn.
10 giờ sáng hôm sau.
Đang yên mộng đẹp thì Diệp Phàm bị tiếng hét rung trời của Nhị Nha Tử đánh thức.
- Anh Diệp, không được rồi! Long...... Long mộ sập rồi, mau tới xem bọn họ chuẩn bị dời mộ.
- Dời mộ!
Diệp Phàm chồm dậy khỏi giường, dời mộ dĩ nhiên là vì hắn đã cho nổ Long mộ, tuy nhiên muốn dời mộ cũng phải chú ý an toàn, nếu không trong quá trình đó lỡ như xảy ra lở đất đè chết người thì bi kịch rồi.
Cả mấy người chạy theo Nhị Nha Tử về phía vách Cẩu Hùng, tuy nhiên kẻ khổ sở nhất lúc này là Đoàn Hải, gã chưa từng chạy qua đường núi như vậy nên giờ như sắp hết hơi, tuy nhiên gã cũng biết tình huống khẩn cấp nên hết sức cố gắng mà không dám kêu ca gì, cho đến khi chạy được đến Long mộ thì cả người đã xanh như tàu lá.
Không xong rồi!
Dưới vách Cẩu Hùng đang đứng ken đặc người, áng chừng không dưới ba nghìn, tất cả đều cầm công cụ lao động. Có người thì đã nhanh chóng đào mộ, có vài ông lão thì đang đứng bên cạnh gào khóc thảm thiết. Trong không trung khói hương bốc nghi ngút tràn ngập mùi âm khí, trong lòng Diệp Phàm thầm kêu lớn tội lỗi quá.
Khe núi Cẩu Hùng vốn rất chênh vênh, cho dù Diệp Phàm không đặt thuốc nổ thì cũng không trụ được bao lâu nữa. Lần này Diệp Phàm coi như chỉ cho một mồi lửa mà thôi, cả vách núi đã hoàn toàn sập xuống phủ kín diện tích một vùng khoảng ba, bốn trăm mét. Hơn nữa còn có cả một đống đá cao ngất ập vào Long mộ.
Hoàn hảo!
Muốn dời được đống đá ra khỏi Long mộ cũng phải mất mấy ngày, tuy nhiên nếu muốn tìm lại chính xác phần mộ tổ tông từng dòng họ thì cũng khó nói.
Bởi vì đống đá kia lúc rơi xuống đã giày xéo cả quần thể mộ tộc lại với nhau rất khó để phân biệt ra, bây giờ không thể làm gì khác hơn là phải an táng tập thể cả mấy họ tộc.
Diệp Phàm cùng đám người Ngô Thiên Lĩnh sau khi bàn bạc đã quyết định trước hết phải cho nổ tung mấy khối đá sắp sập để đảm bảo dời mộ an toàn.
Xế chiều!
Phó bí thư thị trấn Lâm Tuyền Tống Ninh Giang và chủ tịch Thái cũng đã đến hiện trường mang theo một số lượng lớn thuốc nổ. Sau khi cho nổ đã giải quyết ổn thỏa mối nguy cơ từ mấy khối đá cheo leo, dĩ nhiên người mừng nhất là Diệp Phàm.
Bởi vì cho nổ hoàn toàn như vậy thì có thể xóa sạch mọi dấu vết của việc hắn đặt thuốc nổ tối hôm qua, bằng không để cho người dân thôn đập Thiên Thủy tự mình dọn dẹp thì chắc chắc sẽ để lộ ra vài dấu vết còn lại.
Còn nếu để công an tới thì chắc chắn đến tám phần là bị lộ cho nên dù không có mấy khối đá treo lơ lửng kia thì Diệp Phàm cũng sẽ cổ động mọi người nổ thêm một lần nữa để an toàn.
Thái Đại Giang sau khi dặn dò Diệp Phàm phải đảm bảo an toàn thì trở về thị trấn vì lần mưa to này cũng khiến nhiều thôn bị lở đất.
Diệp Phàm thu xếp Đoàn Hải và Lý Xuân Thủy cùng với bản thân mình thay phiên giám sát công việc đào mộ và dọn dẹp đá vụn. Cả ba đồng chí trong tổ công tác đều biết trách nhiệm đảm bảo an toàn nặng như núi nên mặc dù hết sức mệt mỏi nên cũng không hề kêu ca một tiếng.
Năm ngày sau, vào chập tối.
Diệp Phàm và Đoàn Hải đang vội vàng ăn bữa cơm chiều thì Nhị Nha Tử đột nhiên xông tới hô lớn:
- anh diệp, nhanh đi. Trong Long mộ đào ra bảo bối, người trong thôn đang tranh đoạt hỗn loạn, chị Xuân Thủy bị đánh thương rồi.
- Nhị Nha Tử, Xuân Thủy bị thương có nặng không? Bảo bối! Có bảo bối gì.
Diệp Phàm vừa chạy vừa hỏi thêm tình hình.
- Trong mộ tổ của ba họ Ngô, Lý và Diệp đào được mấy cái chậu con, cả thêm mấy thỏi bạc. Tuy nhiên chuyện vậy thì cũng không đến nỗi hỗn loạn vì đào lên cũng là đồ của gia tộc mình, hơn nữa tộc trưởng mỗi họ đều giám sát để góp nhặt xương cốt tổ tông.
Chuyện xấu phát sinh khi đào ở một cái mộ con thì mọi người phát hiện dưới đó có một cái mộ rất lớn, giống như cung cũ vậy. Chiều sâu đạt chừng mười mét, bên cạnh còn thấy cả cát đá dự phòng.
Lúc ấy mọi người đào vào thì phát hiện thấy mấy cái chậu và hồ rượu bằng đồng, có cả mấy chiếc bàn lớn chân quỳ, vì thế lập tức xảy ra tranh đoạt hỗn loạn. Chị Xuân Thủy liều chết kêu gào nhưng cũng không được vì đồ trong mộ không biết là của ai, mọi người đều ào lên tranh đoạt, chị Xuân Thủy bị xô ngã sang một bên......
Nhị Nha Tử vừa thở hổn hển vừa kể hết mọi chuyện.
- Tộc trưởng ba nhà cũng không quản được sao?
Diệp Phàm thấy hơi tức giận, đám người này thấy tiền thì rối loạn, hành động giống như thổ phỉ.
- Quản cái rắm! Chuyện xảy ra quá đột nhiên nên không ai quảng được cả. Em thấy bọn họ cũng không muốn quản, còn muốn người trong gia tộc có thể đoạt bao nhiêu coi là bao nhiêu. Đoán chừng còn sợ ra tay chậm chạp đoạt được quá ít ấy.
Nhị Nha Tử nhận xét tinh tế.
- Móa nó! Cái đám đầu đất này, căn bản không hiểu thế nào là văn vật quốc gia, chạm vào là phiền toái với luật pháp.
Chạy một lúc thì đến Long mộ. Hiện trường thật đúng là loạn, mấy ngàn người đang quấn vào nhau tranh đoạt. Vũ khí đều là gậy gộc cuốc xẻng, tuy nhiên vì đánh nhau để tranh đoạt nên mọi người cũng không dám ra tay quá mạnh. Xuân Thủy ngơ ngác ngồi trong đám bùn gào thét, tuy nhiên chẳng có ai ngó ngàng đến cô.
- Thình thịch!
Diệp Phàm thấy kêu gào đoán chừng cũng vô dụng nên lấy một gói thuốc nổ đốt rồi ném ra xa. Tiếng nổ vang trời rốt cuộc đã làm cả đám người bừng tỉnh, xui xẻo nhất là một con chuột núi đang ẩn trốn ngẫu nhiên bị mảnh nổ văng trúng chạy trối chết, máu me đỏ lòm. Đợi cho mọi người hết sửng sốt, Diệp Phàm đoạt cái loa gỉ bằng sắt của Lí Lục Cẩu hô lớn:
- Dừng tay! Ai dám làm loạn nữa thì bắt hết lại. Biết không? Các ngươi đang phạm tội đấy. Ngô Thiên Lĩnh, Lý Tuyên Thạch, Diệp Vỹ Cường, Trương Cư Thủy đi ra đây cho tôi.
Không lâu bốn người ngượng ngùng đi ra, đoán chừng cũng biết làm vậy là không đúng.
- Tổ trưởng Diệp, có chuyện gì à?
Ngô Thiên Lĩnh còn muốn giả bộ ngu, bởi vì bọn họ quá ngượng ngùng. Diệp Vỹ Cường và Lý Tuyên Thạch cũng chung bộ dạng, ngượng nghịu đứng trước mặt Diệp Phàm giống như mấy học sinh tiểu học phạm lỗi
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện