[Dịch] Quan Thuật
Chương 38 : Thổi phồng lên là được.
.
Ông đây còn không phải vì thôn đập Thiên Thủy ư? Bắt mấy con sói chuột lông xanh này không phải vì muốn có tiền sao? Làm chút chuyện vì dân làm sao mà khó thế?
Diệp Phàm tức tối như muốn nổ tung, cảm giác phó chủ tịch Trương làm thái quá, ngầm có ám chỉ. Hắn đứng trong phòng suy nghĩ kỹ một hồi cuối cùng mới có phản ứng, lại thầm chửi:
- Mẹ kiếp! Có lẽ con quỷ già Thái Đại Giang cố ý làm trò!
Thì ra tối qua Thái Đại Giang lại gọi điện đến thúc hỏi tình hình Diệp Phàm điều tra chuyện chủ tịch Ngô tự tử thế nào, Diệp Phàm chỉ có thể cười khổ nói là vẫn chưa tìm được manh mối. Lúc đó Thái Đại Giang hừ lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại.
Làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Thái Đại Giang tối qua mới gọi điện đến mà hôm nay phó chủ tịch Trương Hy Lâm đã xuống rồi. Một thôn nghèo như thôn đập Thiên Thủy vốn dĩ chẳng có lãnh đạo thị trấn nào muốn tới. Không nói chuyện khác, chỉ nói đến con đường đau khổ kia đã có thế khiến người đi xóc rời rã xương, không cẩn thận một chút đá trên núi rơi xuống thì cả mạng còn không giữ được.
Hơn nữa một bữa cơm tử tế cũng không có mà ăn, trên bàn không phải khoai tây thì là khoai lang, lá rau, chẳng khác nào cám lợn của người thành phố. May mắn lắm gặp bữa mổ lợn thì còn được gắp vài miếng thịt, nếu không chẳng khác gì vào am ni cô ăn chay.
Hơn nữa từ khi giải phóng, thôn đập Thiên Thủy đã bị người trong huyện ngầm bảo nhau là bộ lạc nguyên thủy, ai mà muốn đến bộ lạc nguyên thủy mà lây cái đen đủi kia. Bởi vậy thị trấn Lâm Tuyền cơ bản không bao giờ thấy lãnh đạo nào đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này để chuốc khổ.
Dĩ nhiên, chỉ thỉnh thoảng mới có mấy kẻ đen đủi làm mảng dân số và kế hoạch hóa gia đình đến. Nghe nói mỗi lần bắt người đều đến vào đêm không trăng không sao, âm thầm như quân đặc chủng, bắt xong lập tức rút lui mà tốc độ thì chẳng chậm hơn quân đặc chủng chính quy tẹo nào.
Vì vậy tổ chuyên trách Ban dân số và kế hoạch hóa gia đình của thị trấn Lâm Tuyền đã trở thành tổ phản ứng nhanh, nghe đồn là gồm toàn những bộ đội xuất ngũ, còn được đặt biệt danh nghe thật kêu là “Hắc Tiễn” nghĩa là mũi tên trong đêm tối, nhưng dù là Hắc Tiễn ra tay thì lần nào đến thôn đập Thiên Thủy bắt người vẫn có người sứt đầu mẻ trán.
Nghe nói tháng trước hai chiếc xe Pica nát của ban sinh đẻ có kế hoạch đến bắt người rồi chuồn đi, kết quả lập tức có 10 chiếc xe ba bánh đuổi theo sau, chỉ thấy người thôn thôn đập Thiên Thủy ai cũng có vũ khí, người thì cầm xà beng, cuốc, xẻng, gạch, có người vừa tỉnh mộng bèn vớ luôn bô nước tiểu cầm tay.
Chốc chốc lại có đá từ xe ba bánh phía sau ném vèo vèo vào xe của Ban dân số và kế hoạch hóa gia đình khiến 10 thành viên của tổ “Hắc Tiễn” giật mình hoảng sợ thiếu chút nữa là phi thẳng xe xuống vách núi cao mấy trăm mét chầu Diêm Vương.
Dĩ nhiên Diệp Phàm chỉ nghe nói về tình huống đó chứ chưa chứng kiến, hắn tốt xấu gì cũng là người huyện thành, nghe xong chỉ cười trừ chứ thực chất trong lòng không tin.
Diệp Phàm lạnh lùng liếc nhìn Lưu Trì một cái, sau đó về phòng đóng rầm cửa thật mạnh. Hắn cầm bút chuẩn bị viết kiểm điểm, suy đi nghĩ lại vẫn thấy mình oan ức, không thể viết được cái gì bèn vứt quách bút đi nhắm mắt dưỡng thần.
- Tổ trưởng Diệp, bí thư Tần tìm anh.
Lúc này Lý Xuân Thủy nhẹ nhàng gõ cửa, đi vào nói.
- Tiểu Diệp à! Nghe nói gần đây cậu đang điều tra tình hình nông thôn, tìm đường làm giàu cho người dânthôn đập Thiên Thủy phải không?
Tần Chí Minh nói từ tốn hiền hòa giống như bậc cha chú vậy.
- Vâng thưa bí thư Tần. Mấy ngày nay việc tu sửa trường học cũng đã gần xong, tôi nghĩ căn nguyên khiến thôn đập Thiên Thủy loạn là vì nơi này quá nghèo. Chẳng phải có câu tục ngữ là sông sâu núi hiểm mới có điêu dân sao. Dĩ nhiên không phải tôi ám chỉ người dân ở thôn đập Thiên Thủy. Mấy ngày nay tôi chạy khắp nơi tìm hiểu tình hình, xem thử có thể làm chút chuyện giúp người dân thôn đập Thiên Thủy được hay không. Có điều gần đây không làm việc tốt, lãnh đạo phê bình cũng đúng, tôi nhất định sẽ chú tâm làm việc…
Diệp Phàm lòng thấy không yên, bụng nghĩ thằng chó Trương Hy Lâm đã ton hót với Tần Chi Minh nên chuẩn bị tư thế chịu thêm một trận phong ba bão táp nữa.
- Ừ! Tốt lắm, còn trẻ nên như vậy. Còn về việc phê bình mà cậu nói thì tôi không hiểu. Tại sao phải phê bình cậu? Cậu muốn mưu cầu hạnh phúc cho người dân thôn đập Thiên Thủy, đây là chuyện tốt mà. Làm việc cho tốt, bước tiếp theo cậu cần làm tốt công tác trù bị cho bầu cử. Việc bầu cử trưởng thôn thôn đập Thiên Thủy có vấn đề gì không?
Bí thư Tần không những không phê bình mà còn động viên khiến Diệp Phàm không hiểu đầu đuôi thế nào cả. Hắn thầm nghĩ chuyện gì vậy nhỉ? Mấy tiếng trước phó chủ tịch Trương còn mắng mình thiếu trách nhiệm, vô tổ chức vô kỷ luật. Chớp mắt sau bí thư Tần lại khen mình vì dân gì đó. Chuyện này rốt cuộc là sao? Cùng một chuyện sao lại có đến hai lời phán xét khác nhau một trời một vực thế.
- Bí thư Tần! Theo sự tìm hiểu sơ bộ của tôi thì người dân thôn đập Thiên Thủy chọn trưởng thôn chủ yếu là vì chuyện Long mộ. Tôi nghĩ rằng muốn giải quyết triệt để trạng thái tranh giành bằng được chức trưởng thôn của bà nhà Ngô, Lý, Diệp thì phải tìm hiểu được nguyên nhân gốc của nó. Chỉ có như vậy mới có thể bắt thuốc đúng bệnh, giải quyết vấn đề từ cơ bản, nếu không cuộc bầu cử trưởng thôn sẽ còn…
Diệp Phàm sắp xếp lại suy nghĩ rồi cẩn thận nói.
- Ừ! Cậu được lắm, loáng một cái đã tìm được nguyên nhân của việc chọn trưởng thôn của thôn đập Thiên Thủy rồi. Tôi ủng hộ câu, còn về chuyện chủ tịch Ngô, cậu tìm hiểu thế nào rồi?
Bí thư Tần chuyển chủ đề hỏi.
- Thật xin lỗi bí thư Tần, chuyện liên quan đến chủ tịch Ngô tôi…
Diệp Phàm nói tới đây không biết nên báo cáo thế nào cho phải.
Thầm nghĩ vốn dĩ chuyện Long mộ có lẽ lãnh đạo thị trấn cũng đã biết rõ trong đầu. Mẹ kiếp, ai cũng biết mà không kẻ nào nhắc nhở. Đây chẳng phải là bắt mình đập đầu vào tường hay sao? May mà gặp được Nhị Nha Tử, nếu không thì có phải là đập vỡ đầu chảy máu rồi không?
Chuyện trên quan trường đúng là phức tạp, chỉ không cẩn thận một chút thì có khi ngay cả hài cốt cũng không còn. Diệp Phàm thầm nhắc nhở bản thân cẩn thận hơn. May mà được thầy Phí rèn luyện nhiều năm, nếu không Diệp Phàm đã phải kêu thất thanh từ lâu.
- Tiểu Diệp à! Là cán bộ của đất nước, cần phải lấy tổ chức làm chuẩn, nghe lời của Đảng, làm việc gì cũng phải cầu thị…
Thái độ của Tần Chí Mình chợt khác lạ.
- Ý gì đây, nghe lời Đảng, lấy tổ chức làm chuẩn.
Diệp Phàm suy nghĩ, trong lòng thầm kinh hãi:
- Tổ chức không phải là Tần Chí Minh sao? Ông ta là bí thư Đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền, chẳng phải là đại diện cho Đảng sao? Hỏng bét rồi, Tần Chí Minh đang khéo léo ép mình nhận rõ tình thế, đứng đúng đội ngũ. Buổi chiều Trương Hy Lâm có lẽ là chó săn do Thái Đại Giang phái tới, lão quỷ đó đã bất mãn với mình rồi. Nếu không thể hiện rõ thái độ thì lại đắc tội thêm cả bí thư Tần, nhân vật đứng đầu Lâm Tuyền này. Vậy thì mình làm sao mà sống tiếp ở Lâm Tuyền được? Rốt cuộc phải nghiêng về ai đây? Ai mạnh ai yếu, mặc kệ đi, nếu đã đắc tội Thái Đại Giang rồi thì cứ nhắm mắt đưa chân ngả về phía Tần Chí Minh cho xong.
Diệp Phàm im lặng vài giây, hắn biết không thể tiếp tục im lặng nữa.
- Bí thư Tần, tôi sẽ kiên định đi theo Đảng. Tôi không quên mình cũng là một Đảng viên trù bị sắp được chuyển thành chính thức. Mấy ngày nay tôi âm thầm điều tra, nghe nói hôm sau khi chủ tịch Ngô đến thôn thì bị trưởng tộc Ngô Trung Tu gọi tới. Ông ta ép chủ tịch Ngô ủng hộ nhà họ Ngô làm trưởng thôn. Ông cũng biết đấy, thôn đập Thiên Thủy này rất phức tạp. Cho dù chủ tịch Ngô là người đứng đầu thị trấn nhưng muốn quyết định người làm trưởng thôn có lẽ cũng khó. Nhà họ Lý và họ Diệp cũng không phải kém thế, sau đó tôi nghe phong thanh là trưởng thôn thôn đập Thiên Thủy có liên quan tới Long mộ, nhà nào có chức trưởng thôn thì người trong dòng họ ấy có thể được chia một mảnh đất trong Long mộ, vì vậy…”
Diệp Phàm kể hết chân tơ kẽ tóc cho Tần Chí Minh nghe. Dĩ nhiên những chuyện như Diệp Kim Liên vừa nghe nhắc tới chủ tịch Ngô đã biến sắc mặt thì tạm thời chưa nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện