[Dịch] Quan Sách

Chương 26 : Sự ủng hộ của Trưởng phòng

Người đăng: 

.
Quán trà vẫn như trước. Nghiêm Thanh đã rời đi rồi, chỉ còn lại mình Mông Hổ. Mông Hổ không ngồi, mà đứng cung kính bên cạnh Trần Kinh, Trần Kinh tay đặt lên trên chén trà, hào sảng ngồi trên ghế sô pha, giống như một vị tướng quân chỉ huy đại chiến. - Phó phòng Trần ,anh yên tâm, tất cả tôi đều sắp xếp ổn thỏa, tuyệt đối không xảy ra bất cứ sai sót nào, đúng như anh đã liệu, Trịnh Sảng thật sự kết không ít thù oán, lúc này chỉ cần có kẻ cổ động, nội bộ hắn chắc chắn sẽ rối loạn, ý nghĩ này không dễ nghĩ đến, tôi sơ sót rồi. Mông Hổ kính cẩn nói. Vóc dáng y cao to, người như tên, “Hổ” trên chữ, ngoài diện mạo đều thể hiện hết sức rõ ràng. Hôm nay, tâm trạng y có chút sút kém, lúc mới bắt đầu còn không thể hiện ra khí thể của hổ, nhưng bây giờ, xoa xoa tay, bộ dạng nóng lòng, thật đúng là giống khí chất của hổ. Trần Kinh thản nhiên nói: - Ngồi xuống đi, tôi không hỏi cậu những cái này, cậu cao như này, đứng vậy, người không biết lại nghĩ ở đây có nhân vật nổi tiếng nào đó đanguống trà. Mông Hổ cười bình thản, từ từ ngồi đối diện với Trần Kinh, y lúc này, đối với Trần Kinh tràn đầy kính sợ và tin phục, những suy nghĩ nặng nề trước đó hoàn toàn không có nữa. Trần Kinh khe khẽ cười, mắt lại nhìn về phía ngoài cửa sổ. Đối phó với Trịnh Sảng, nói ra thì tất cả cách mà Trần Kinh dùng không nhất định đều là quang minh chính đại. Nếu là người cổ hủ, có thể không biết dùng cách này thật. Trần Kinh đọc nhiều sách vở, đặc biệt là đọc thuộc sách sử, hắn tất nhiên không phải là kẻ cổ hủ. Cái gọi là “Tà nhân dùng chính pháp, chính pháp cũng tà, chính nhân dùng tà đạo, tà đạo cũng chính”, người làm đại sự không quan tâm đến tiểu tiết, Trần Kinh đối với những thứ này, nhìn rất thấu đáo, cũng chẳng nghĩ ra cách mình làm có cái gì không ổn. - Quán rượu Kim Ngọc sao xảy ra chuyện? Cậu đừng nói là không liên quan gì đến cậu. Trần Kinh cau mày nói. Mông Hổ mặt biến sắc, nói: - Kim Lộ là bạn của tôi, lúc đó anh không nói rõ tình hình, tôi nghĩ anh muốn tìm điển hình là nhà hàng Kim Ngọc! Cho nên... - Cậu làm bừa! Trần Kinh đột nhiên biến sắc. - Sao cậu có thể làm đội trưởng chấp pháp được? Hành động còn chưa bắt đầu, cậu đã để lộ bí mật, hành động này của cậu, trên chiến trường, liền trực tiếp cần bắn chết, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, như thế nào? Cậu lớn tuổi như vậy rồi, cái này cũng không nhìn ra? - Không phải...Phó phòng Trần , tôi và Kim Lộ không có loại quan hệ đó. Mông Hổ vội vàng biện giải. - Là tôi sai rồi, nhưng nói lại, lúc đó mục tiêu hành động anh nói với tôi là quán cơm Hà Tây , tôi thật là đã thở phào nhẹ nhõm, lúc đó tôi nghĩ, chỉ cần không là nhà hàng Kim Ngọc, bất cứ chỗ khác, tôi đều không sá đi, giờ mới có kết quả này. - Nếu không thì...nếu không thì. - Nếu không thì, cậu căn bản là không dám niêm phong quán cơm Hà Tây phải không? Trần Kinh nói luôn lời của gã. Mông Hổ khụ một tiếng xấu hổ, nói: - Là tôi nhát gan, cũng là tôi suy nghĩ quá nhiều, ra quân lâu rồi, thời gian ở trong cơ quan vừa dài, liền không có nhuệ khí nữa rồi, làm việc toàn phải nhìn trước ngó sau...Tôi... Y nghiêm mặt: - Nhưng Phó phòng Trần à, lần sau tôi sẽ không thế nữa, sau này chỉ cần là mệnh lệnh của anh, tôi nhất định sẽ không do dự chấp hành, lần này tôi phục anh rồi! - Được rồi, được rồi! Không nói mấy thứ này nữa. Trần Kinh xua xua tay. - Cậu trở về để cho Kim Lộ thừa nước đục thả câu, cậu xem trước nhà hàng Kim Ngọc của cô ta treo biển gì? Người đàn bà này à... - Tôi nghe nói, cô ta đưa ra khẩu hiệu kiên quyết ủng hộPhòng Lâm nghiệp bảo vệ động vật quý hiếm, nhà hàng Kim Ngọc, dẫn đầu làm mẫu hủy bỏ món ăn thịt thú rừng, cô ta còn bày trò lớn hơn, đóng cửa hết tiệm ăn thịt thú rừng! Mông Hổ nói, nói đến mấy thứ này, y lại thấy có chút buồn cười. - Xem ra Kim Lộ vẫ là biết xem thời thế, cô ấy chính là biết Phó phong Trầnanh nhất định... Trần Kinh trừng mắt nhìn Mông Hổ, nói: - Cậu ít đến quán xá thôi, người đàn bà ấy là hù dọa đó, xu thế chó má gì, cô ta có thể hiểu xu thế cái gì? - Được rồi, được rồi, cậu làm gì làm đi, để tôi yên tĩnh một mình, ngày hôm nay, một trang sách cũng chưa đọc được. Trần Kinh nói với Mông Hổ đuổi khách. - Vậy được rồi, Phó phòng Trần anh cứ hưởng thụ nhé, tôi lập tức đi sắp xếp hành động, anh cứ chờ tin tốt lành của tôi. Mông Hổ nói. Tâm trạng vui vẻ, chạy những bước mạnh mẽ xuống lầu, y đã có chút không đợi được nữa rồi. Trần Kinh từ từ nhấp một ngụm trà, xoay xoay cổ một chút, chậm rãi rút từ trong túi ra một quyển sách ——《Trường đoạn kinh》, hôm nay có thể đọc 《Trường đoạn kinh》. ... - Ôi, ôi, bà xã! Mình nhẹ chút, nhẹ chút, tôi...tôi... Chu Sâm Lâm kêu thảm như heo bị giết, tai của hắn bị vợ là Chu Quế Hoa kéo dài ra, y đau đến mức nhe răng trợn mắt. - Họ Chu này, ngươi nghe lão nương nói đây, hôm nay việc này anh không làm cũng phải làm, rốt cuộc anh làm hay không? Giọng Chu Quế Hoa vang dội. - Làm! Làm! Tôi đi làm ngay lập tức còn không được sao? Chu Sâm Lâm mặt như đưa đám khuất phục rồi. Chu Quế Hoa buông lỏng tay, Chu Sâm Lâm dùng ngay một tay ôm tai lùi về, ngồi xuống mép một chiếc sô pha khác, toàn thân giống như một quả bóng cao su bị thủng, xém chút bị cả ghế sô pha nuốt tươi. Lúc này, Chu Quế Hoa lại đến gần bên, cười tủm tỉm nói: - Ông xã nghe lời, đồ em đều chuẩn bị đủ rồi, thuốc rượu đủ cả, bảo đảm thể diện. Chu Sâm Lâm im lặng không nói, lục lọi trong túi lôi từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lên, buồn bực hút. Đến nhà Lâm Trung Tắc ăn bữa cơm, vốn dĩ lòng dạ Chu Sâm Lâm rất muốn đi, y điều vào thị trấn bây giờ xem ra là ván đã đóng thuyền rồi, ngay cả chức vụ cụ thể cũng chưa xác định được. Dựa vào lý lịch và kinh nghiệm của y, vào Phòng đảm nhiệm bất cứ chức gì phòng nào, cái đó một chút vấn đề cũng không có, nhưng hiện tại Phòng lâm nghiệp cần tăng biên chế, Chu Sâm Lâm đối với chức phó phòng tự nhiên cũng mang lòng mơ ước. Có lẽ hôm nay gặp Lâm Trung Tắc, chuyện này liền có manh mối rồi. Mặt khác, gần đây Phòng lâm nghiệp nhiều chuyện rối loạn. Cơn sóng Triệu Văn Long bị Ủy ban kỷ luật bắt giam vừa qua đi, phó phòng Trần Kinh lại liên tiếp không an phận. Tin đồn của hắn ở Bình Động vẫn còn chưa qua, bây giờ cả huyện lập tức lại xuất hiện động tĩnh lớn hơn, trực tiếp chọc phá Trịnh Sảng.Không nói khoác, lần này Trần Kinh mang về đại họa cho Phòng lâm nghiệp, lần này Phòng lâm nghiệp vì hắn mà mất mặt với các Phòng trong toàn huyện. Dựa vào hiểu biết của Chu Sâm Lâm với Lâm Trung Tắc, Lâm Trung Tắc tàn nhẫn thâm độc, nếu như y đối với Trần Kinh không vừa ý, Trần Kinh liệu còn có thể yên lành mà sống qua ngày? Nhưng Chu Sâm Lâm tuyệt đối không thể liệu được, y và vợ đến nhà Lâm Trung Tắc ăn bữa cơm, ăn đến nửa bữa, Lâm Trung Tắc đột nhiên bỏ bát xuống phê bình y không tôn trọng lãnh đạo, không xây dựng mối quan hệ tốt với lãnh đạo. Lời nói của Lâm Trung Tắc khá thẳng thắn, hắn nói: - Mặc dù Phó phòng Trần ít tuổi hơn tôi, nhưng dù sao hắn cũng là lãnh đạo trong cục, cậu năm lần bảy lượt đối đầu với hắn, đây là cậu giác ngộ cái gì? Gần đây tôi nghe được nhiều lời không hay liên quan đến cậu với Phó phòng Trần, loại suy nghĩ này của cậu là không được đâu. Chu Sâm Lâm lúc ấy bị Lâm Trung Tắc nói đến đầu óc quay cuồng, y biện giải nói: - Trưởng phòng Lâm, sao anh cũng nghĩ như vậy, Trần Kinh... Sắc mặt Lâm Trung Tắc trở lên nghiêm túc, ngắt lời y nói: - Trần Kinh là cậu gọi sao? Tôi thấy suy nghĩ của cậu vẫn chưa biến chuyển, nói thật với cậu, lần này cậu vào Phòng làm việc, trong Phòng đang lúc suy xét vấn đề chọn phó phòng mới. - Về mặt lý lịch và kinh nghiệm tự cậu biết rõ, cậu không phải là có ưu thế nhất, cậu có thể nắm chắc cơ hội này hay không, tất cả đều phải xem bản thân cậu. - Nhưng cậu giống như bây giờ, quan hệ với lãnh đạo hiện có của Phòng làm căng như vậy, cậu khiến cho lãnh đạo làm sao để đề bạt cậu? Có dám đề bạt cậu không? Chu Sâm Lâm đỏ mặt tía tai, Chu Quế Hoa ngồi bên cạnh nghe thấy tình hình nghiêm trọng như vậy, cô ta vội xen ngang vào nói: - Trưởng phòng Lâm, Sâm Lâm có lúc cứng nhắc như thế, không biết mềm mỏng, anh yên tâm đi, mâu thuẫn giữa anh ấy và Phó phòng Trần nhất định có thể hóa giải, lần này về tôi sẽ đi sắp xếp, mang biếu Phó phòng Trần chút đặc sản quê hương, đến lúc đó Sâm Lâm sẽ nói một lời xin lỗi trước mặt anh ta. - Tôi tin là lãnh đạo Trần bao dung độ lượng, chắc sẽ không chấp nhặt với Sâm Lâm nhà chúng tôi đâu. Lâm Trung Tắc vỗ tay cười nói: - Sâm Lâm à, ta thấy em dâu còn nhìn thấu đáo hơn cả cậu đấy, nam tử hán đại trượng phu co được giãn được, vào thời khắc then chốt đề bạt, không thể để chuyện yêu ghét cá nhân ảnh hưởng đến việc làm. - Chủ tịch Mã vì sao lại để cậu xuống Bình Động, ông ấy chính là muốn cho cậu được rèn dũa nhiều, đem củ ấu mài thành bình đó. - Mấy năm nay, tâm tính cậu vẫn vậy, sao có thể được? Tôi thấy hay là cậu cứ về nhà suy nghĩ lại, bàn bạc với em dâu.. Chu Sâm Lâm trong lòng như rỉ máu, uất nghẹn đến mức hận không thể đâm đầu vào tường chết được, trên đời này, phải nói hận nhất Trần Kinh, có lẽ chính là đếm được y, còn ai nữa đâu, y năm lần bảy lượt bị đùa bỡn trong tay Trần Kinh, nhất là nghĩ tới hôm đó, uống vài chén rượu thống khổ và nhục nhã, y hận không thể cầm dao chém chết người được. Giờ muốn y phải tỏ ra yếu thế, vẫy đuôi với Trần Kinh, còn phải giả vờ giả vịt trơ mặt ra cười nói, điều này còn khó chịu hơn việc giết chết y. - Trưởng phòng Lâm, tôi có chuyện không được rõ, Trần...lần này hành động niêm phong quán cơm đó của Phó phòng Trần, việc này...việc này rõ ràng là có chút lỗ mãng, khu bảo hộ tự nhiên không phải là chuyện một sớm một chiều, quản giáo lâm nghiệp của chúng ta cũng cần từng bước hoàn thiện, làm việc tùy tiện như bây giờ, không chỉ dễ dàng để lại chứng cớ, một khi thất bại, là một tổn thất lớn đối với quyền uy và uy tín của Phòng chúng ta. - Phòng lớn như Phòng lâm nghiệp của chúng ta, làm việc không thể... Chu Sâm Lâm cố gắng tranh biện. Lâm Trung Tắc cau mày nói: - Không thể làm sao? Bảo hộ lâm nghiệp, bảo vệ tài nguyên động thực vật của Lễ Hà, đó là Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện nhiều lần nhấn mạnh chỉ thị qua. Đầu năm, bí thư huyện ủy, chủ tịch Mã, đều đã nói chuyện chỉ ra, lâm nghiệp là đường dây cao thế, đã là đường dây cao thế, chúng ta bước một bước chân lớn có gì là không được? - Hơn nữa, Phó phòng Trần là cán bộ trẻ tuổi, cán bộ trẻ có bốc đồng, có nhiệt tình, dám quyết sách, dám làm chuyện kẻ khác không dám, chỉ có việc này là có lợi đối với Phòng của chúng ta, chính ra nên ủng hộ, đối với hành động của Trần Kinh, tôi ủng hộ đó. - Phòng của chúng ta bây giờ đang thiếu thứ tinh thần này, các đồng nghiệp của chúng ta lúc nào cũng do dự nhiều quá. Lâm Trung Tắc chậm rãi nói, Chu Sâm Lâm mặt đỏ tía tai, đến mức giống như mặt đỏ của Quan Công vậy, toàn thân phát run...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang