[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Chương 38 : Nhấc lên sóng to gió lớn
.
- Đem tin tức này thả ra?
Nhị lão gia tử nghe xong lập tức do dự.
Cũng không phải nói nhị lão gia tử không có can đảm này, mà là đang cân nhắc nếu như đem tin tức này thả ra, đến tột cùng sẽ dẫn phát ra hậu quả như thế nào?
Hôm nay chuyện Cố Hoán Chi bị bắt chỉ giới hạn trong những nhân viên cao tầng quân đội biết rõ, ủy viên Cục chính trị trung ương cũng biết, ủy viên Quân ủy biết rõ, nhưng nếu như tin tức tiết lộ ra ngoài, vậy thì ai ai cũng sẽ biết.
Không ai dám cam đoan sau khi tin tức này tiết lộ ra ngoài, có thể dẫn phát ra thủy triều phản tham nhũng trong dân gian càng lớn hơn, dù sao chuyện xảy ra ở năm trước hiện tại còn hiện rõ mồn một trước mắt, quấn quanh trong lòng mọi người, làm sao còn không làm mọi người ấn tượng sâu sắc?
Là cao tầng của Đảng cùng quân đội, trong nội tâm nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn tự nhiên luôn đem đại cục làm trọng.
Tuy muốn xử lý triệt để Cố Hoán Chi, thế nhưng xét về lợi ích chỉnh thể làm ra một ít nhượng bộ cũng không phải không thể đáp ứng, phải xem đối phương sẽ đưa ra dạng phương thức nào để đền bù tổn thất mà thôi.
Đương nhiên, hết thảy điều kiện tiên quyết là phải cam đoan sẽ không tạo thành xã hội rung chuyển, lòng người biến động.
Diệp Khai lại phân tích cho nhị lão gia tử:
- Lão tiểu tử Lưu Bỉnh Chính lòng muông dạ thú, vì tư lợi bản thân vậy mà đề bạt cán bộ có vấn đề, tâm địa đen tối của hắn rõ rành rành! Nếu để cho hắn an an ổn ổn ngồi yên trên vị trí này, đó là đối với Đảng, đối với quốc gia, đối với nhân dân cùng quân đội nghiêm trọng vô trách nhiệm! Nếu như hắn đã lộ ra chân tướng, chúng ta vô luận đứng ở góc độ nào mà xem, không thể buông tha cho hắn! Nếu như thả ra tin tức này, nhị gia gia hoàn toàn có thể tự mời xử phạt!
- Tự mời xử phạt?
Nhị lão gia tử nghe xong chợt như mắc nghẹn, trong lòng tự nhủ chơi ta gì đây?
Bất quá khi cẩn thận tưởng tượng, nhị lão gia tử liền hiểu được ý của Diệp Khai:
- Dụng tâm thật hiểm ác, đây là muốn bức vua thoái vị!
Phó bộ trưởng tổng bộ hậu cần, trung tướng quân đội xảy ra vấn đề lớn như vậy, với tư cách người phụ trách thực tế của Quân ủy nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn muốn chính ông ôm lấy trách nhiệm tự nhiên là nói qua được, nhưng nếu như cả nhị lão gia tử cũng tự mình xin xử phạt, với tư cách là người tận lực ra sức đề bạt chiếu cố cho Cố Hoán Chi, thượng tướng Lưu Bỉnh Chính dám nói mình không hề có chút trách nhiệm nào?
Trách nhiệm của hắn còn lớn hơn cả nhị lão gia tử.
Hành động này của Diệp Khai chính là làm cho Lưu Bỉnh Chính lâm vào khó khăn.
Nếu như truy cứu trách nhiệm lãnh đạo mà nói, Lưu Bỉnh Chính nhất định trốn không thoát, chỉ nói về vấn đề trách nhiệm nặng nhẹ đã đủ để thương thảo, nhưng chỉ cần nhị lão gia tử chịu tiếp thu chủ ý của Diệp Khai, cho dù Lưu Bỉnh Chính có thể tiếp tục đứng yên trên vị trí hiện tại, nhưng uy tín cũng sẽ yếu hơn rất nhiều, quyền nói chuyện trong quân đội cũng dần dần bị yếu kém.
Nhị lão gia tử suy nghĩ một lúc, trong nội tâm vẫn có so đo, ông tương đối nhận đồng lời đề nghị của Diệp Khai.
- Chỉ là hôm nay Trần gia Trần Lập Phương cùng Lưu Bỉnh Chính quấy vào nhau, rất rõ ràng là muốn ủng hộ Cố Hoán Chi, ít nhất muốn ra lực bảo vệ Lưu Bỉnh Chính không ngã. Ông lo lắng mặc dù có thể thả ra tiếng gió nhưng chưa chắc có thể nắm xuống Lưu Bỉnh Chính, dù sao Trần Lập Phương vẫn là ủy viên Ủy ban cố vấn trung ương, có thể dự thính hội nghị cao tầng Cục chính trị, thân phận không kém gì ông, lực ảnh hưởng thậm chí còn lớn hơn ông, người ta dù sao cũng là nhân vật trọng yếu của thường ủy trung ương.
Diệp Khai gật gật đầu, hắn biết rõ nỗi lo lắng của nhị lão gia tử là có đạo lý, trong nước vốn theo “chính trị lão nhân”, người lãnh đạo lui nhưng không hưu là thái độ bình thường, Trần Lập Phương có được nội tình sâu dày trong quân đội cùng chính trị, môn sinh lại vô số, không phải dễ dàng đối phó, nhất là hiện tại ông ta đảm nhiệm ủy viên Ủy ban cố vấn trung ương, còn chưa thật sự hoàn toàn lui xuống, nói chuyện vẫn có người nghe theo.
- Trần Lập Phương…
Diệp Khai thoáng dừng lại, lẩm bẩm tên của Trần Lập Phương, sau đó chợt nói thêm:
- Không phải không có cách nào đối phó, để cho cháu tới nghĩ biện pháp.
- Cháu lại có ý kiến gì sao?
Nhị lão gia tử ngạc nhiên hỏi.
Đối với người cháu trai này gần đây nhị lão gia tử thường xuyên bị làm kinh hãi lẫn vui mừng, tự nhiên thật sự xem trọng hắn.
- Nếu như triệt tiêu Ủy ban cố vấn trung ương, tự nhiên sẽ không còn nhiều chuyện phiền toái như vậy!
Diệp Khai thản nhiên thoải mái đáp.
- Triệt tiêu Ủy ban cố vấn trung ương?
Nhị lão gia tử hít sâu một hơi rét lạnh:
- Lá gan của cháu thật quá lớn rồi, còn lợi hại hơn cả ông đây!
- Kỳ thật không phải do cháu si tâm vọng tưởng, đây là điều tất nhiên trong lịch sử phát triển mà thôi!
Diệp Khai nói ra.
- Rút củi dưới đáy nồi đương nhiên là biện pháp tốt nhất, nhưng thật khó thực hiện!
Nhị lão gia tử đưa ra lời bình.
- Vậy cũng chưa hẳn, theo cháu thấy nhiều nhất trước đại hội Đảng sang năm, Ủy ban cố vấn trung ương sẽ cáo biệt sân khấu lịch sử!
Diệp Khai tin tưởng tràn đầy nói.
Diệp Khai nói như vậy cũng là có nắm chắc.
Việc sinh ra Ủy ban cố vấn trung ương lúc ấy là một loại hình thức tổ chức với tư cách giải quyết sự luân chuyển cơ cấu lãnh đạo trung ương Đảng, mục đích là khiến cho ủy ban trung ương tuổi trẻ hóa, đồng thời làm cho một ít lão đồng chí sau khi rời khỏi tuyến đầu vẫn còn có thể tiếp tục phát huy được tác dụng nhất định, là trợ thủ cùng tham mưu cho ủy ban chính trị trung ương.
Từ năm trước khi đồng chí Phương Hòa làm gương tốt hoàn toàn lui ra khỏi vị trí lãnh đạo, sự tồn tại của Ủy ban cố vấn trung ương trở thành vấn đề khá xấu hổ, giữ lại hoặc hủy bỏ là quyết định khó khăn.
Ủy ban cố vấn trung ương dù sao cũng là một cơ cấu lãnh đạo, trên văn bản đánh đồng với ủy ban trung ương, người có thể tiến vào bên trong đều là cán bộ kỳ cựu từng làm ra cống hiến nhất định đối với Đảng cùng quốc gia, ủy viên Ủy ban cố vấn trung ương đều có hơn bốn mươi năm tuổi Đảng, do đại hội đại biểu cả nước tuyển cử sinh ra.
Sự xuất hiện của Ủy ban cố vấn trung ương vốn là một hành động điều hòa những ý kiến lập trường không giống nhau trong cao tầng lãnh đạo, chính là vì an trí cho những vị lãnh đạo lớn tuổi lui trở ra nhưng trong tâm không cam lòng thật sự lui xuống, cũng là một biện pháp bất đắc dĩ trong thời kỳ quá độ.
Mặc dù nói xu thế Ủy ban cố vấn trung ương phải bị triệt tiêu, nhưng nên triệt tiêu lúc nào, ai đến hạ lệnh triệt tiêu, triệt tiêu ra sao cũng không phải là chuyện đơn giản.
Mặc dù nhị lão gia tử không cân nhắc sự tình hủy bỏ Ủy ban cố vấn trung ương, nhưng đối với việc Diệp Khai đưa ra ý kiến thả ra tin tức của Cố Hoán Chi ngược lại mang theo thái độ ngầm đồng ý, chỉ có điều loại chuyện này không thích hợp do hắn đi thao tác.
- Để cho cháu là được rồi!
Diệp Khai cười đem chuyện này kéo lên trên người mình.
Quả nhiên vào ngày hôm sau, tin tức nho nhỏ bên trong thủ đô cũng đã bay đầy trời.
- Nghe nói phó bộ trưởng tổng bộ hậu cần trung tướng Cố Hoán Chi bởi vì tham nhũng đã bị bắt!
- Tôi còn tưởng là tin tức giả đâu, nguyên lai anh cũng nghe nói sao!
- Chuyện này không giả được, phủ tướng quân của Cố Hoán Chi tôi thấy qua rồi, đề phòng thật sâm nghiêm!
- Người ta là quân nhân, có đề phòng sâm nghiêm thì anh làm sao xem thấy được?
- Gần đó không phải có một tòa cao ốc sao, tôi đứng trên tầng cao nhất nhìn thấy rất rõ ràng, anh đừng nói, chỗ đó ra vào đều là hiến binh, nhất định là đã xảy ra chuyện!
- Không có lửa thì làm sao có khói, thủ đô lại tiến vào thời buổi rối loạn rồi!
Một khi tin tức Cố Hoán Chi tham nhũng bị bắt giữ được truyền ra, sẽ không còn khả năng che đậy, trong thủ đô lập tức nhấc lên sóng to gió lớn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện