[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân- Sưu tầm

Chương 61 :  Kết thù chuốc oán. (3)

Người đăng: 

.
- Dạ, em biết! Nghe Lương Thần khẳng định, tâm trạng Lan Nguyệt hạ xuống một nửa, ít nhất không còn như vừa rồi, liên tiếp thở dài nữa. Đợi cho xe đi vào khu vực dưới lầu, Lan Nguyệt giống như con mèo nhỏ dựa vào ngực anh, không nói một câu nào. - Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu! Lương Thần nhẹ nhàng vỗ về cô gái, an ủi thật dịu dàng: - Anh cam đoan với em, chúng ta nhất định sẽ không bị người ta ức hiếp! Vào trong nhà, Lương Thần và Lan Nguyệt không hề nói một lời nào về việc xảy ra ở cổng trường. Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa cũng không để ý, hai người đang làm vài món ăn, nhìn thấy con trai và cô gái ăn rất ngon miệng, trong lòng rất vui vẻ. Buổi tối, Lương Thần lái xe đưa Lan Nguyệt đến trường học, bản thân chạy xe để vào một bên, kiên nhẫn chờ em gái tan học. Bởi vì hôm nay có chuyện xảy ra, nên hắn hơi lo lắng, nên không về nhà ngay mà đợi ở chỗ này. Mở một chiếc cd ở trong xe, châm một điếu thuốc, Lương Thần thả lỏng thân mình vào chiếc ghế trong xe, hai giờ đối với hắn mà nói, cũng không có gì khó khăn. Chín giờ, sau khi nghe tiếng chuông tan học truyền tới từ phía vườn trường, Lương Thần mở mắt ngồi ngay ngắn, chờ cô gái đi ra. Hơn mười phút trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng, Lương Thần lập tức gọi di động cho Lan Nguyệt, nhưng chỉ nghe thấy tiếng tít tít thật dài mà không có người nghe máy. Lương Thần biến sắc, mở cửa xuống xe. Đùng lúc này, anh thấy một cô gái chạy về phía xe mình. Dựa vào ánh sáng của đèn, thì đó là một cô gái mặt tròn cùng học với Lan Nguyệt. - Nguyệt Nguyệt bị phó hiệu trưởng Tạ gọi vào văn phòng, bạn ấy bảo em đến cổng trường tìm anh, rồi vào trường gặp bạn ấy! Cô gái mặt tròn lấy tay ôm ngực, thở hổn hển mấy hơi, xe cảnh sát rất dễ nhận ra, hơn nữa cô cũng đã có ấn tượng rất sâu sắc với người đàn ông này, cho nên rất dễ dàng tìm đúng người. “Phiền anh, cùng tôi đi cứu Tiểu Nguyệt!” Lương Thần cau mày, anh cảm thấy việc này có chút kì quái, Tạ phó hiệu trưởng hẳn là gã hói đầu lúc ban ngày, có chuyện gì mà không thể để ngày mai nói, lại cứ phải chọn đúng lúc này! - Đi theo em! Cô gái mặt tròn lên tiếng, cùng với Lương Thần đi về phía trường học. Đi qua vài đám học sinh túm năm tụm ba, Lương Thần theo cô gái mặt tròn đi về phía sau khu lớp học. Toàn bộ khu lớp học được thắp sáng bởi những ngọn đèn dầu, hiện tại đang bắt đầu tắt đèn lần lượt. - Văn phòng của Phó hiệu trưởng Tạ ở tầng năm phòng thứ ba bên phải. Cô gái mặt tròn vô cùng sốt ruột, chạy về phía khu lớp học, theo sau là Lương Thần, sau đó thở hồng hộc leo lên cầu thang. - Anh đi lên trước! Lương Thần vội đi nhanh, cầm tay vịn cầu thang mà nhảy lên vèo vèo. Vì đi quá nhanh, nên khi lên đến tầng bốn thì đụng phải một người đàn ông hói đầu khiến ông ta suýt ngã xuống đất. - Xin lỗi…! Vừa định cất lời xin lỗi, Lương Thần chợt nhận ra, người đàn ông thiếu chút nữa bị anh đẩy ngã không phải ai khác, chính là vị Phó hiệu trưởng Tạ kia. Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, lão già này đi xuống dưới, thì Lan Nguyệt không còn lý do gì phải ở lại trên đó, trừ phi có chuyện gì! Ngay lập tức, hắn giơ tay chặn trước mặt đối phương rồi lạnh lùng hỏi: - Lan Nguyệt em tôi đâu? - Lan .. cô Lan Nguyệt đi rồi! Phó hiệu trưởng Tạ mặt mũi biến sắc, trong lòng không tránh khỏi hoang mang, tuy cố gắng điềm tĩnh trả lời, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ rõ bối rối. Lương Thần chỉ liếc mắt cũng nhận ra lão ta đang nói dối, liền hung hăng bước tới nắm cổ áo lão dí sát vào vách tường, sau đó dùng khuỷu tay ghìm trên cổ phó hiệu trưởng, tức giận quát: - Mau nói nhanh, Lan Nguyệt đang ở đâu? - Dạ, dạ…ở trong phòng làm việc của tôi. Phó hiệu trưởng Tạ cảm thấy hô hấp khó khăn, hít thở cũng không được khiến hắn sợ hãi, sắc mặt tái đi, cuối cùng biết không thể giấu nổi, đành thành thật trả lời. Lương Thần buông lỏng tay, cũng không thèm nhìn đối phương lấy một cái, leo nhanh lên tầng năm. Dựa vào lời cô gái mặt tròn, đi vào phòng có bảng ghi phó hiệu trưởng trước cửa, Lương Thần hình như nghe tiếng em gái kêu lên sợ hãi. Không cần nghĩ nhiều, hắn liền bước tới đá thẳng vào cửa, chợt nghe phịch một tiếng, cánh cửa văn phòng đã bị bật tung ra. Xông vào bên trong, Lương Thần nhìn thấy hai thanh niên, một đằng trước, một đằng sau đang giữ Lan Nguyệt trên bàn làm việc, trong đó tên cao gầy đang vươn tay muốn xé áo phông của Lan Nguyệt. Lương Thần chỉ cảm thấy máu bốc lên đầu, tức giận điên cuồng giống như con sư tử, chỉ vài bước nhảy đã tới trước bàn làm việc, hung hăng đá cho tên cao gầy một đá vào be sườn. Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng thấy bỗng nhiên có người xông vào thì hoảng sợ, không kịp phản ứng, Chu Tiểu Tùng chỉ thấy người đó điên cuồng lao tới, giận dữ dùng một đá đá cho Hứa Hải văng xa mấy thước, va vào tường một tiếng rồi bật ra, cuối cùng rớt xuống đất. Nhận thấy tình hình không tốt, Chu Tiểu Tùng vội buông Lan Nguyệt ra, xoay người định bỏ trốn. Nhưng một bàn tay cực nhanh tóm lấy hắn, hắn vừa quay đầu lại thì chỉ kịp thấy một quyền từ phía trước phóng tới, vù vù một tiếng, đã bị đối phương đánh trúng mắt, thấy sao bay loạn xạ, bụng lại truyền đến một cơn đau, khiến hắn không tự chủ được mà ngã xuống giống như con tôm đang co mình lại, ngã xuống đất. - Anh Tiểu Thần! Lan Nguyệt đang giãy dụa trên bàn làm việc nhảy xuống, nhào vào lòng Lương Thần, khóc thảm thiết. - Không sao rồi, không sao rồi! Lương Thần trong lòng khó chịu, hắn nhớ tới buổi tối ‘Nhặt’ được cô, Lan Nguyệt dựa vào ngực hắn, khóc rống lên. Ở nhà thì có những kẻ táng tận lương tâm, trong trường có bọn học sinh hư hỏng đồng lõa, số kiếp em gái mình thật là rối rắm và bất hạnh! Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đẫm nước mắt lên, trên gương mặt trắng mịn một vết bàn tay đỏ hằn lên rõ ràng. Lương Thần vừa bình tĩnh thì lửa giận lại bốc lên, buông cô gái ra, đi về phía trước người tên cao gầy, giơ tay tóm lấy cổ áo đối phương, nâng hắn ta lên khỏi mặt đất, cùng lúc tặng cho đối phương hai cái tát vang dội, sau đó tóm lấy đầu đối phương nhằm vào vách tường mà đánh tới. - Không, không, tôi sai rồi, tha cho tôi…! Nhận thấy dụng ý của người đàn ông, Hứa Hải sợ hãi đến mức tim gan nứt ra, hồn bay phách lạc, đầu hắn có cứng cũng không bằng vách tường cứng, điều này là thật, dù không chết cũng phải mất nửa mạng, vì thế hắn hoảng sợ kêu to, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hai tay vội vã che lấy đầu. Lương Thần lạnh lùng hừ một tiếng, vứt hắn xuống đất, sau đó lấy vai dìu Lan Nguyệt đi ra cửa. Vừa ra đến cửa văn phòng, Lương Thần và Lan Nguyệt liền gặp cô gái mặt tròn đang tức giận chạy tới. - Nguyệt, Nguyệt, bạn sao thế? Mặt của bạn…? Cô gái mặt tròn nhìn vết bàn tay trên mặt bạn, vừa sợ hãi vừa tức giận. - Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng ức hiếp tớ, cùng may Tiểu Thần ca tới kịp lúc, đã dạy cho bọn chúng một bài học. Lan Nguyệt nắm chặt lấy tay Lương Thần, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo hơi run rẩy, hiện tại người này chình là chỗ dựa duy nhất của cô, có hắn bên cạnh, cô mới cảm thấy cô không bị thế giới này vứt bỏ. Giọng cô gái như gió thoảng mây trôi, nhưng Lương Thần lại cảm giác được qua bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của cô, cô vẫn chưa hết sợ hãi. - Lại là hai tên khốn kiếp ấy! Cô gái mặt tròn bất đắc dĩ phải lắc đầu. Ban đầu Chu Tiểu Tùng là một tên không gây ra được việc gì ở trong trường học, nhưng khi lên cấp ba tên khốn kiếp Hứa Hải từ long nguyên chuyển trường tới, hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu, gây tai họa không ít cho các bạn nữ cùng học. Đầu năm nay Hiệu trưởng Trần đi Bắc Kinh làm việc, sau đó ở luôn tại Bắc Kinh an dưỡng, trường học tạm do Phó hiệu trưởng Tạ quản lý. Đã không có Hiệu trưởng Trần đức độ quản lý, Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng càng trở nên coi trời bằng vung. Lần này chúng có chủ ý nhưng vẫn phải nếm mùi thất bại khi tấn công Lan Nguyệt. Lương Thần, Lan Nguyệt và cô gái mặt tròn cùng nhau xuống dưới, bất ngờ, ở cửa tòa nhà ba người nhìn thấy đèn báo hiệu của xe cảnh sát 110. Mười phút trước, phòng chỉ huy trung tâm 110 công an Huyện nhận được điện thoại báo cảnh sát của người tự xưng là giáo viên trường trung học Tây Phong, trung tâm chỉ huy lập tức chỉ thị cho xe tuần tra cảnh sát nhân dân đang ở gần đường Tây Phong. Năm phút sau, một chiếc xe tuần tra 110 đi vào cổng trường trung học Tây Phong, Phó hiệu trưởng Tạ đang chờ ở dưới lầu để đón, mô tả tình huống đang xảy ra cho cảnh sát. Không thể không nói, Phó hiệu trưởng Tạ quả là suy nghĩ nhanh nhẹn. Hắn đã đoán trước trăm phần trăm rằng người đàn ông vừa đi lên lầu kia nhất định sẽ dùng vũ lực trả thù Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng, cho nên hắn không chút do dự gọi 110. Khả năng của hắn chống lại anh trai của Lan Nguyệt là không thể, nhưng khi cánh sát tới, sự việc sẽ to lên, lúc ấy dựa vào khả năng của Trưởng ban Hứa, nhất định sẽ khiến tên cảnh sát nhân dân không biết trời cao đất rộng này phải tuân phục. - Chính là hắn, tùy tiện xâm nhập trường học, chẳng những nhiễu loạn trật tự trường học, mà còn đánh bị thương hai học sinh trong trường, tôi và vài vị giáo sư trong trường này đều có thể làm chứng! Vừa thấy Lương Thần đi ra, Phó hiệu trưởng Tạ đã sớm có chuẩn bị, vội vàng tố cáo tội danh của Lương Thần với cảnh sát. Ở bên cạnh hắn ta còn có mấy vị giáo sư trong trường, dường như sợ uy của Phó hiệu trưởng Tạ, đứng đó đờ đẫn gật đầu. giơ nắm tay lên hung hăng nện vào mặt đối phương. - Tôi đang muốn tìm ông đây! Lương Thần bước tới tóm lấy áo đối phương nghiến răng nghiến lợi nói: - Vì muốn bợ đỡ cha mẹ của hai tên kia, không ngờ dám cùng bọn chúng lừa em gái tôi đến văn phòng của ông. Ông gọi thế này là thái độ làm người gương mẫu sao? Ông còn không bằng loài súc sinh! Nói xong, Lương Thần giơ nắm tay lên hung hăng nện vào mặt đối phương.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang