[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân- Sưu tầm

Chương 59 : Khởi đầu mới

Người đăng: 

.
Tại cửa phòng hội nghị, Lương Thần đúng lúc gặp Phùng Yên và Trương Ngữ Giai đi đến. - Tiểu Thần, chúng ta ngồi bên kia đi. Phùng tỷ chỉ vào hàng ghế thứ ba từ dưới đếm lên. Tham gia hội nghị này còn có phần đông các lãnh đạo cho nên tuyệt đối không thể ngồi đằng trước. Khoảng cách giữa chỗ ngồi của mình và của lãnh đạo gần quá sẽ khiến cho thần kinh của mình bị căng thẳng. Ngoài ra còn phải làm ra vẻ tập trung tinh thần, nghiêm túc lắng nghe. Quả thật là mệt mỏi! Mà ngồi gần cuối cũng không tốt. Như vậy thì có vẻ không tôn trọng lãnh đạo nói chuyện. Cho nên chỗ Phùng Yến chọn là vị trí có thể yên tâm việc không cần tập trung. Sau khi đến nơi, Phùng Yến lại chọn chỗ tận cùng bên trong gần cửa sổ, Trương Ngữ Giai thì ngồi bên cạnh rồi đến lượt Lương Thần. Vị trí này của hắn khiến người khác ganh tỵ. Tuy Trương Ngữ Giai đã là hoa có chủ nhưng đối với các đồng nghiệp nam khác, cho dù là chỉ nhìn thôi cũng đã là tốt rồi. Cho nên các đồng nghiệp nam khác đành chịu thất bại, chọn ngồi sau Trương Ngữ Giai. Chỉ cần được thưởng thức hình dáng của người đẹp thôi thì cũng là một lựa chọn không tồi rồi. Đợi cho Lưu Chí Cương và Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh ba người đến ngồi thì xung quanh Lương Thần và Trương Ngữ Giai đã đầy kín người. 1:30 chiều, tại hội trường tầng năm phòng Công an huyện. Từ Huyện ủy ủy viên thường vụ đến Phó bí thư kiêm Bí thư Đảng ủy Công an đều gắng sức thực hiện chủ trương mời toàn thể cán bộ Đảng viên phòng Công an huyện Tây Phong tham dự hội nghị. Tham dự hội nghị gồm có các lãnh đạo như Phó giám đốc sở Công an tỉnh Lâm Tường, Phó chủ nhiệm chính trị sở Công an tỉnh Ông Vũ, Phó cục trưởng cục Công an thành phố Phó Chí Viễn, Trưởng phòng công an huyện Đinh Trác cùng tất cả các cán bộ đảng viên tại các phòng ban trực thuộc phòng Công an huyện như hình sự, giao thông, trị an… Tại cuộc họp, Phó chủ nhiệm chính trị sở Công an tỉnh Ông Vũ phát biểu về việc chỉnh đốn lại kỷ luật và tác phong làm việc của nhân viên cảnh sát, tăng cường kiến thiết đội ngũ cán bộ đảng viên, xây dựng hình tượng tốt cho nhân viên. Phó chủ nhiệm Ông vạch ra những vấn đề còn tồn đọng bên trong đội ngũ cán bộ công an huyện Tây Phong, đề xuất tiến hành biện pháp khắc phục chuyên nghiệp. Nội dung khắc phục gồm có xử lý các vụ án về tình, tiền; cảnh sát nhận hối lộ; tham gia kinh thương cùng với lợi dụng chức vụ để lấy tiền phạm pháp; bao che cho các chỗ ăn chơi không hợp pháp; quan trọng nhất là cấu kết với phần tử xấu. Một khi điều tra ra là miễn chức tại chỗ, quyết không nương tay. Tiếp theo, Phó giám đốc Lâm sở công an tỉnh và Phó bí thư huyện ủy kiêm Bí thư Đảng ủy Công an Nghiêm Lực cũng chia nhau phát biểu. Phó giám đốc sở Lâm khẳng định đội ngũ đảng viên công an huyện luôn làm tốt công việc, có sức chiến đấu. Hành động truy bắt chuyên án 226 thành công cùng với chuyên án 424 là những minh chứng rõ ràng. Tuy nhiên không thể che dấu cán bộ Đảng viên cơ quan công an huyện ở một số phương diện vẫn còn tồn tại vấn đề. Phó bí thư Huyện ủy Nghiêm nhấn mạnh, việc khắc phục lần này yêu cầu kết quả thực tế, tuyệt đối không bỏ qua. Ủy ban Chính trị và Pháp luật sẽ giám sát hoạt động khắc phục của công an huyện. Cuối cùng, Trưởng phòng Công an Đinh Trác tỏ vẻ khiêm tốn tiếp nhận chỉ thị của cơ quan công an tỉnh cùng với Ủy ban chính trị và pháp luật tiến hành lãnh đạo và giám sát hoạt động, một lần nữa tạo ra một cuộc đổi mới và đem lại sức sống cho tập thể cán bộ nhân viên. Khoảng cách giữa Lương Thần và Trương Ngữ Giai chỉ có một bàn tay. Cho nên hắn có thể ngửi được mùi hương quen thuộc trên người đối phương. Không thể kềm chế, trong đầu hắn lại hiện lên cái cảnh giữa hắn và Trương Ngữ Giai đêm hôm đó. Một khi cánh cửa trong lòng đã mở thì muốn khép lại cũng không phải dễ. Hắn cảm thấy mắc cỡ khi đứng bên người đàn bà xinh đẹp nhưng vẫn cố tỏ ra thờ ơ. Đối với hắn mà nói, Trương Ngữ Giai là một người khiến người khác khó có thể cưỡng lại sức hấp dẫn từ cô ấy. Hiện tại, Lương Thần đang cố gắng chống cự lại sức hấp dẫn này. Trương Ngữ Giai trong lòng cũng không bình tĩnh. Ánh mắt của cô hướng về phía trước, dường như rất chăm chú nghe lãnh đạo nói chuyện nhưng mỗi một dây thần kinh của cô đều cảm thấy căng thẳng. Trước kia, quan hệ giữa cô với Lương Thần thật tốt nhưng đó không phải là tình yêu nam nữ. Tuy nhiên, sau khi trải qua cái đêm phóng túng đó, tâm trạng của cô không thể không thay đổi. Trong cô đã xuất hiện một loại tình cảm khiến cho mối quan hệ giữa cô với Lương Thần không còn là quan hệ bạn bè nữa. Với người khác thì có thể, nhưng với cô thì không. Cô cho rằng đêm hôm đó chỉ là một giấc mộng nhưng chính bản thân cô lại biết cô không thể khi mọi thứ vẫn còn hiện hữu. Hai ngày nay Trương Ngữ Giai không có về nhà mà ở lại cơ quan. Cô muốn tránh mặt Điền Bách Văn. Cô không thể tiếp tục chung sống với chồng mình được nữa. Trương Ngữ Giai hạ quyết tâm, sau khi ổn định lại tinh thần, cô sẽ ly hôn với Điền Bách Văn. Hội nghị kết thúc sau một tiếng rưỡi đồng hồ. Trong một tiếng rưỡi đó, trạng thái của Trương Ngữ Giai như bị mộng du. Lãnh đạo nói cái gì, một câu cũng không lọt vào lỗ tai cô. Khi Phó bí thư Huyện ủy Nghiêm tuyên bố tan họp, trong phòng họp vang lên những tràng pháo tay như sấm chào tạm biệt lãnh đạo. Lúc này, Trương Ngữ Giai mới hoàn hồn tỉnh lại, theo bản năng liếc mắt sang Lương Thần. Khi chạm phải ánh mắt khác thường của đối phương, trong lòng cô không khỏi run lên, hướng mắt sang nơi khác. Sau khi tan họp, phó giám đốc sở Lâm, Phó chủ nhiệm ông cùng với Phó cục trưởng Phó cục công an thành phố trực tiếp ngồi xe quay về tỉnh. Trưởng phòng Công an huyện Đinh Trác cùng với các đồng nghiệp vui vẻ đưa tiễn các lãnh đạo cục Công an thành phố ra về. Phó giám đốc sở Lâm nhìn thấy Lương Thần đằng sau vị Trưởng phòng liền vẫy tay. - Xin chào Giám đốc sở! Trước ánh mắt nhìn chăm chú của các lãnh đạo, Lương Thần đi tới, kính cẩn cúi đầu chào đối phương. - Tiểu Lương, làm tốt lắm. Đạt được thành tích ngàn vạn lần không được tự mãn, không được tỏ ra kiêu ngạo. Tôi tin tưởng về sau cậu sẽ thành công hơn nữa. Phó giám đốc sở Lâm thân thiết nắm tay đối phương rồi mới chui vào xe. Nhìn theo các vị lãnh đạo tỉnh rời khỏi, Phó cục trưởng cục Công an thành phố Phó Chí Viễn mới đi tới, vỗ vai Lương Thần cười nói: - Tôi không nói nhiều, chỉ nói một câu. Lão Tiếu đề cử cậu với tôi và tôi đã thông qua. Tiểu Lương, cậu về chuẩn bị đi. Vài ngày tới sẽ bận rộn đấy. Phó bí thư Huyện ủy kiêm Bí thư Đảng ủy Công an Nghiêm Lực cũng chui vào xe đặc chủng của mình, hạ cửa kính xe rồi khoát tay chào tạm biệt đám người Lương Thần. Các lãnh đạo Huyện ủy cũng cùng nhau rời khỏi. Trưởng phòng Công an huyện Đinh Trác thở phào nhẹ nhõm. Hai ngày nay, áp lực mà ông ta chịu đựng quá lớn. Rốt cục bây giờ có thể thoải mái tinh thần. - Tiểu Lương, hiện tại tôi chính thức tuyên bố cho cậu ba ngày phép. Về nhà nghỉ ngơi nhiều một chút. Trưởng phòng Đinh quả thật rất hài lòng với chàng thanh niên này. Hành động truy bắt chuyên án 226 bắt được hai tên tội phạm bị truy nã cấp A khiến mình leo lên được vị trí này. Tiếp đến là chuyên án 424 làm cho mình sứt đầu mẻ trán nhưng cuối cùng lại là Lương Thần bắt được tội phạm về quy án, giải quyết vấn đề khó khăn không nhỏ này cho mình. Có thể nói, nếu không có Lương Thần hai lần biểu hiện xuất sắc, cơn giận đến từ lãnh đạo tỉnh và Huyện ủy sẽ không dễ tiêu tan như vậy. Lúc này đây sắp triển khai hoạt động khắc phục chuyên nghiệp, tuy rằng sẽ có khả năng xử lý một bộ phận không nhỏ các cán bộ nhưng bọn họ đối với lãnh đạo cũng không có gì phiền phức. Quan trường là như vậy. Mặt trên bất động thì chắc chắn mặt dưới phải chịu xui xẻo thôi. - Cám ơn Trưởng phòng! Lương Thần nghe xong tinh thần tỉnh táo. Đây không phải là chuyện tốt sao, có thể dẫn Đình tỷ và Đinh Lan đi chơi hai ngày. Sau đó, Lương Thần cúi chào tất cả mọi người rồi ra về. Lái xe cảnh sát rời khỏi phòng Công an huyện, Lương Thần lập tức gọi điện thoại cho Lý Hinh Đình và Đinh Lan, báo cho hai cô gái biết rằng có thể đi chơi bất cứ lúc nào. Thế nhưng, hai cô nàng lại làm hắn cụt hứng. - Tiểu Thần, đến đây đi. Hôm nay tôi và Lan Lan sẽ trở về Liêu Dương. Lý Hinh Đình cười trong điện thoại. - Làm gì mà gấp vậy. Em vừa mới được rảnh rỗi, đang tính cùng hai người đi chơi đâu đó hai ngày. Lương Thần gay gắt nói. - Hôm qua cũng đã chơi rồi. Lần này chúng tôi đến đây chủ yếu là vì chuyện của cậu và Tiểu Mạn. Bây giờ cũng xong rồi thì chúng tôi cần phải trở về. Văn phòng luật sư của tôi vẫn còn một đống công việc chưa giải quyết. Lan Lan cũng như vậy. Thôi, gặp mặt rồi nói tiếp. Lý Hinh Đình giải thích rồi cúp máy. Không hiểu sao Lương Thần không về nhà thay quần áo mà thẳng tiến tới khách sạn. Tại cửa khách sạn Tây Phong, hắn thấy Lý Hinh Đình, Đinh Lan và còn có Chu Tiểu Mạn đứng đó. Thật ra, Lý Hinh Đình và Đinh Lan rời khỏi, theo lý Chu Tiểu Mạn đến đưa tiễn cũng là chuyện bình thường. Nhưng Lương Thần cảm thấy ngạc nhiên khi Chu Tiểu Mạn cũng cầm theo hành lý. - Tiểu Mạn, em khỏe không? Lương Thần thốt lên. Hắn và Tiểu Mạn dù sao cũng có năm năm yêu nhau. Hiện giờ tình cảm đã khác nhưng hắn tự nhiên muốn hỏi một câu. Nghe được Lương Thần chủ động hỏi, đôi mắt đẹp của Chu Tiểu Mạn sáng lên, cả người dường như bừng bừng sức sống. Cô hạ giọng nói: - Em đã xin nghỉ việc và cùng với Đình tỷ và Lan Lan đến Liêu Dương. Em muốn thử một cuộc sống mới. Một cuộc sống mới? Lương Thần giật mình, trong lòng dường như đã hiểu. Thật lâu sau, hắn khẽ thở dài nói: - Không cần phải tỏ ra mạnh mẽ. Khi nào em gặp khó khăn, nhất định phải tìm Đình tỷ và Lan Lan. Kiên cường và cố chấp dù sao cũng không cùng khái niệm. Em hãy giữ gìn sức khỏe. - Em biết! Anh cũng phải giữ gìn sức khỏe. Chu Tiểu Mạn cúi đầu, không để đối phương nhìn thấy giọt nước mắt của mình. - Chúng tôi phải đi rồi. Văn phòng ở ngoài đó đã gọi điện thoại cho tôi, nói có vụ án lớn. Cho nên tôi phải trở về. Lý Hinh Đình nhìn cặp tình nhân hữu duyên vô phận, cảm giác rất là phức tạp. - Nếu vậy thì không nên ở đây lâu. Dù sao thì công việc quan trọng hơn. Đình tỷ, Lan Lan, có rảnh thì đến Tây Phong chơi nha. Lương Thần cười trừ. Quyết định lần này của Chu Tiểu Mạn khiến hắn có chút khó chịu trong lòng. - Nhất định rồi! Thôi chúng ta đi. Tiểu Thần, hẹn gặp lại. Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn cùng bước vào chiếc xe BMW màu đỏ, vẫy tay chào tạm biệt Lương Thần rồi cho xe từ từ quay bánh, rời khỏi khách sạn Tây Phong. Lương Thần chôn chân tại đó thật lâu. Trong lòng hắn cảm thấy trống rỗng. Bỗng nhiên lúc này hắn cảm thấy trong người mình sinh ra một cảm giác hụt hẫng. Thật lâu sau, hắn thở dài một tiếng. Muốn tiếp tục cuộc sống, hết thảy cũng cần phải bắt đầu lại lần nữa. Hắn muốn thử tìm kiếm một mảnh tình khác để khỏa lấp nỗi trống trải trong lòng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang