[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân- Sưu tầm

Chương 27 : Lập uy (phần 1)

Người đăng: 

.
- Ồ, có đề án cụ thể sao?. Trưởng phòng Đinh nhìn lướt qua vài tờ giấy đối phương cầm trong tay, trên mặt khuôn béo tròn hiện lên một vẻ mặt khiến người ta có chút khó đoán. - Trưởng phòng Đinh, ngài xem đi! Lương Thần lập tức đưa những thứ cầm trong tay ra, vẻ mặt ngại ngùng nói: - Đây là lần đầu tiên tôi lên lập đề án công tác, không tránh khỏi có chỗ sơ xuất, mong trưởng phòng chỉ ra giúp. Trưởng phòng Đinh nhận mấy tờ giấy, lật xem qua một chút. Hành động này thật không nhỏ, giỏi thật. Nếu thi hành nghiêm khắc, nhiều thằng cha trong huyện này gặp đen đủi lớn rồi! Đề án của Lương Thần đại khái mà nói chỉ có ba điểm: một là tập trung chỉnh đốn các khách sạn, những chỗ tụ tập ăn chơi, hai là tập trung trừng trị lũ cờ bạc, ba là tập trung chỉnh đốn khu ăn chơi, cờ bạc bậc nhất Tây Phong. Tuy chỉ có ba điểm, nhưng lại bao gồm tuyệt đại bộ phận công năng của đại đội trị an đối với việc quản lý trật tự an ninh huyện. Nói cách khác, trong đợt hành động này, đại đội quản l‎ý trị an là nhân vật chính, lực lượng cảnh sát khác đều là hỗ trợ đại đội quản lý trị an. “ Thằng này muốn làm gì đây?”. Trưởng phòng Đinh nheo hai mắt lại. Ngón tay gõ nhẹ lên bản đề án, khẽ mỉm cười nói: - Đề án này là một mình cậu hoàn thành!? - Haha, quả nhiên là không thể gạt được ngài trưởng phòng. Lương Thần đỏ mặt, ngại ngùng lắc đầu nói: - Chỉ đạo viên Lý Minh Khải giúp tôi rất nhiều. Như ngài cũng biết, tôi nhậm chức chưa được một tháng, có rất nhiều chỗ chưa hiểu rõ! - Xem nào, các cậu là lãnh đạo khá là đoàn kết đây. Trưởng phòng Đinh dùng ánh mắt cân nhắc nhìn Lương Thần, sau đó hơi trầm ngâm nói: - Tiểu Lương, kiến nghị của cậu không sai sót chút nào, chỉ có điều cậu quên suy xét một vài điều. Nói tới đây, ông ta dừng một chút, tiếp đó cố ‎ nhấn giọng: - Doanh thu của huyện chúng ta chủ yếu là thu từ thuế, mà trong doanh thu từ thuế đó, ngành dịch vụ chiếm tỷ trọng lớn nhất. Năm trước huyện ta thu vào hơn 340 triệu, tiền thuế ngành dịch vụ đã có hơn 110 triệu, chiếm hơn 30% tổng thu. Lương Thần cố gắng hết sức để làm vẻ mặt nghiêm, còn thực sự hắn biết rõ mục đích ngài trưởng phòng đại nhân nói như vậy là gì. Trên thực tế, trước khi đến gặp ông ta hôm nay, hắn đã cùng với Vương Văn Diệc nắm được mười phần phản ứng của trưởng phòng Đinh rồi. - Tháng hai, trong hai ngày rưỡi thành phố tiến hành chuyên án 226. Để phối hợp, huyện không thể không dốc toàn lực. Kết cục để phạm nhân trốn thoát, phản tác dụng, gây tâm l‎ý hoang mang lo sợ. Nếu không phải Tiểu Lương cậu lập kỳ công, hội đồng chúng ta mất mặt lớn rồi. Trưởng phòng Đinh cười nhìn Lương Thần, xua tay nói: - Hơi lạc đề rồi, chúng ta trở lại chuyện chính, chủ trương nhất quán của lãnh đạo huyện chính là giữ vững ổn định, đòi hỏi các ban ngành có liên quan phải hoạt động hết công năng tạo cho ngành dịch vụ huyện ta một môi trường tốt đẹp. Cho nên, các chiến dịch quy mô lớn như thế này ở huyện có chút không thích hợp. Tiểu Lương, dù tôi có đồng ‎ ý với cậu, lãnh đạo cấp cao cũng gây khó dễ! - Trưởng phòng, là tôi thiếu cẩn trọng, không suy xét tới đại cục. Lương Thần cúi đầu, hổ thẹn nói. - Thanh niên cần phải có tinh thần hăng hái! can đảm mạnh mẽ một chút, bước đi dài hơn một chút cũng không sao! Cậu có bất kỳ ý ‎ kiến gì, đều có thể nói với tôi trước, tôi sẽ kiểm định cho, Tiểu Lương, cậu tuyệt đối không được phạm sai lầm! Trưởng phòng Đinh mỉm cười đem những tờ giấy trả lại Lương Thần. - Rất cảm ơn trưởng phòng Đinh, thật sự đã quá chiếu cố tôi rồi! Lương Thần xúc động nói năng dường như có chút lộn xộn. - Tiểu Lương à, cậu là hạt giống tốt, cũng là cán bộ trẻ tuổi mà phòng chúng ta chú trọng bồi dưỡng, tôi thân là trưởng phòng, có trách nhiệm bảo vệ cho cậu! Trưởng phòng Đinh đứng dậy đi đến vỗ nhẹ vào vai đối phương dùng giọng điệu đầy thâm ‎ý nói: - Đừng nhụt chí, Tiểu Lương, cậu dù sao cũng là người lãnh đạo của đại đội trị an, thực hiện giám sát các khu ăn chơi trực thuộc hoàn toàn thuộc quyền hạn của cậu. Chỉ cần nắm giữ tốt chừng mực, khống chế tốt phạm vi chịu ảnh hưởng, thì cậu cứ thoải mái tay mà làm, hiểu chưa!? - Vâng, Trưởng phòng Đinh, tôi hiểu!. Trong mắt Lương Thần hiện lên vẻ hưng phấn. Mục đích của chuyến này cuối cùng đã đạt được rồi. Từ sau khi được Trưởng phòng ban cho thanh Thượng Phương bảo kiếm, hắn có thể lập tức tiến hành hoạt động kiểm tra đối với những chỗ vui chơi trên đoạn đường Văn Hoá. Mà nơi đó chính là khu vực do phó đại đội trưởng Tôn Thụy phụ trách. - Có mấy chỗ, Tiểu Lương, cậu phải chú ‎ý chừng mực một chút! Trưởng phòng Đinh hạ nhỏ giọng nói ra tên ba chỗ ăn chơi. Lương Thần gật đầu hiểu ý, ba chỗ này thì mười phần đến chin là do đối phương ô dù che chở. Lương Thần đi khỏi, Trưởng phòng Đinh châm một điếu thuốc, hút một hơi, trầm tư một lát rồi lắc đầu bật cười, nói: - Quanh co như vậy, hoá ra anh chàng này muốn lập uy à! Từ phòng của trưởng phòng ra, Lương Thần lập tức trở lại Tứ Lâu tìm chỉ đạo viên Lý Minh Khải. Nhìn thấy ánh mắt của Lương Thần lộ ra vẻ vui tươi hớn hở, trong lòng Lý Minh Khải không khỏi tự nhủ không phải chứ, lẽ nào đề nghị đó đã được chỗ trưởng phòng Đinh thông qua!? - Chú L‎ý, đề án này bị trưởng phòng Đinh loại bỏ rồi! Khi không có ai, Lương Thần đều dùng cách gọi kính trọng như vậy. Dù sao cũng xấp xỉ tuổi bố hắn làm cho một câu “lão Lý”, hắn cũng không mở mồm được. - Xem ra tiểu tử cậu rất vui mừng!? Qua nửa tháng sống chung, thái độ của Lý Minh Khải đối với Lương Thần cũng thân thiết lên nhiều. Giọng điệu nói chuyện cũng rất tuỳ tiện. Lão thường than thở nều tiền đồ con trai lão được như Lương Thần thì tốt rồi. - Trưởng phòng Đinh không đồng ‎ ý hành động quy mô lớn, nhưng đột kích kiểm tra quy mô nhỏ theo giai đoạn thì ông ấy cho rằng có thể tiến hành! Lương Thần cười như không cười liếc mắt nhìn đối phương một cái nói: - Lần nầy chú có thể yên tâm cho cháu mượn trung đội 2 rồi nhé! - Tiểu tử này, nói cái gì mượn hay không mượn, cậu là đại đội trưởng, toàn bộ đại đội kể cả tôi đều là người của cậu! Lý Minh Khải cười có vẻ hơi xấu hổ. Trên thực tế nếu như Lương Thần không nhận được Thượng Phương bảo kiếm của trưởng phòng Đinh thì không biết chừng lão vẫn giữ chủ kiến không thật sự trở mặt với Tôn Thuỵ. - Vậy phiền chú L‎ý triệu tập quân đội, đêm nay chúng ta bắt đầu hành động! Lương Thần rút ra đưa cho đối phương một điếu thuốc, cũng ngậm một điếu lại lấy bật lửa ra châm cho đối phương và mình. Lý Minh Khải biết Lương Thần muốn mở màn ra tay với Tôn Thuỵ, mà còn là một đao dám chắc thành công. Trà lầu, phòng hát, quán rượu nếu muốn điều tra rõ ràng những nơi ăn chơi này, tra ra người nào không sạch sẽ chứ, lại cho Tôn Thuỵ cái mũ “không làm gì”, đảm bảo y không thể nói năng được gì. Đồng thới Lương Thần cũng muốn mượn cơ hội lần này khiến cho các chủ doanh nghiệp xem, trong đại đội này cuối cùng lời nói của ai được coi trọng nhất. Một câu, Lương Thần chính là muốn lập uy. Lên một chiếc thuyền rồi thì phải ngồi trên chiếc thuyền đó thôi! Chí ít người đại đội trưởng này cũng xấp xỉ tuổi con trai mình, thuận mắt nhiều so với tên Tôn Thuỵ kia. Hơn nữa, lên con thuyền này của Lương Thần, con đường công danh của lão còn có hi vọng tiến thêm một bước. Nghĩ thông suốt điểm này, L‎ý Minh Khải lập tức gọi điện thông báo trung đội hai, đúng 9h đêm nay tập trung ở phòng hội nghị đại đội trị an. Lương Thần nhả một hơi khói thuốc. Dù sao thời gian hắn nhậm chức đại đội trưởng quá ngắn, muốn nắm cục diện nhanh phải mượn dùng lực lượng của Lý Minh Khải. Tối nay hắn muốn đích thân mang quân đội tiến hành đột kích kiểm tra, cũng chuận bị tinh thần giáng cho Tôn Thuỵ - kẻ không coi ai ra gì - một cái bạt tai vang dội. Tan sở, Lương Thần về nhà ăn cơm tối, sau đó xem tivi giết thời gian. Trước khi đi, hắn dặn cha mẹ đêm nay có nhiệm vụ có lẽ về rất muộn. Chín rưỡi tối, trung đội 2 bao gồm phó trung đội trưởng cộng với bảy tên cảnh sát nhân dân đi vào phòng đội trưởng. Khi biết nhiệm vụ lần này chính là tiến hành đột kích điều tra đoạn đường Văn Hoá, ai cũng lộ vẻ mặt kỳ quái. Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của người đại đội trưởng trẻ tuổi, trong lòng những vị cánh sát nhân dân đều thất kinh đối với thủ đoạn sét đánh của đối phương. Ai cũng không ngu, ai cũng hiểu rằng hành động của đại đội trưởng lần này là không muốn bỏ qua cho sếp Tôn. Mà đối với những cảnh viên bọn họ, cấp trên có lệnh, chấp hành là chính, còn về chuyện bóp người sống hay chết không có quan hệ gì. Mười rưỡi tối, ba chiếc xe cảnh sát chở 18 viên cảnh sát nhanh như chớp tiến về phía đường Văn Hoá. Đối với lần hành động này, bất kể là Tôn Thuỵ hay là Ngô Đào và Chu Chính Hoành đều bị bịt mắt. Căn cứ theo bố trí trước đó, điểm dừng chân đầu tiên của trung đội 2 là khu vui chơi giải trị nổi tiếng nhất trên đường Văn Hoá – sàn nhảy Mộng Ảo. Ba chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cửa toà nhà cao ốc, thu hút sự chú‎ y của người qua lại. Lương Thần từ trên xe cảnh sát xuống, nhìn ánh đèn neon phát ra từ biển quảng cáo “sàn nhảy Mộng Ảo”, thở phào nhẹ nhõm, sau đó phất phất tay. Dưới sự điều khiển của Lương Thần, đoàn cảnh sát ập vào toà cao ốc. Một trận sóng âm thanh dữ dội đánh vào mặt, mỗi góc của đại sảnh tràn ngập âm thanh DJ tối tân. Trong ánh sáng laser đầy màu sắc thay đổi liên tục, cả trai lẫn gái lắc lư điên cuồng, họ nhảy cuồng loạn theo nhạc, dưới ảnh đèn mập mờ hé ra những khuôn mặt đầy phấn khích, cuồng nhiệt. Nhân viên an ninh của sàn nhảy phát hiện ra cảnh sát ập vào, nhanh chóng báo cáo với người quản lý thông qua bộ đàm. Mà trong lúc này, Lương Thần cùng hai cảnh sát đi lên sân khấu. Trong ánh mắt kinh ngạc của mấy người xung quanh, Lương Thần ngay tức khắc giật micro trên tay DJ nam tóc dài đỏ rực trên sân khấu, hô: - Cảnh sát, kiểm tra đột xuất!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang