[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân- Sưu tầm
Chương 14 : Bắt lấy bọn chúng
.
Sau khi tìm một vòng, đến những nơi mà Vương Văn Diệc có khả năng đến nhưng vẫn không thấy đâu, hỏi ai cũng đều nói không biết. Cuối cùng Lương Thần tức giận gọi lại số điện thoại của Vương Văn Diệc thì không ngờ gã bắt máy.
- Sếp, anh đang ở đâu vậy? Em tìm anh suốt buổi chiều nay.
Lương Thần cầm điện thoại di động giơ lên giơ xuống vì tín hiệu điện thoại ở đây không tốt.
- Anh đến chỗ chính quyền xã làm chút việc. Chú ở bên ngoài thì tranh thủ quay về đồn. Lát nữa anh có chuyện tuyên bố.
Vương Văn Diệc nói dồn dập khiến Lương Thần suy nghĩ trong lòng, không biết lại phát sinh chuyện gì đây?
Kết thúc trò chuyện với Vương Văn Diệc, Lương Thần vội vàng chạy về đồn công an. Sau khi vào trong, thấy gương mặt của các đồng nghiệp đều hiện lên vẻ nghiêm túc. Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng. Hỏi Lý miệng rộng thì mới biết Vương Văn Diệc vừa mới gọi điện đến đây, thông báo mọi người chuẩn bị họp.
Lương Thần còn chưa kịp ngồi chợt nghe bên ngoài âm thanh quen thuộc của chiếc xe jeep truyền đến. Chỉ chốc lát Vương Văn Diệc hấp tấp đẩy cửa vào.
- Buổi chiều Phó trưởng phòng Đinh ở phòng Công an huyện gọi điện thoại, nói thành phố sáng nay nhận được thông báo khẩn cấp A của sở Công an tỉnh và Bộ công an, đề nghị giúp đỡ truy bắt hai tên tội phạm cấp A trốn trại.
Vương Văn Diệc hai mắt ửng đỏ. Đó là kết quả của một đêm không được nghỉ ngơi tốt. Giọng điệu của gã vô cùng nghiêm túc:
- Vừa rồi tôi đã báo cáo với công tác với Phó chủ tịch xã chủ quản chính trị - pháp luật, được hương ủy chính quyền toàn xã ủng hộ, chuẩn bị tích cực phối hợp toàn bộ công tác truy bắt tội phạm.
Nghe lãnh đạo thông báo sự việc, Lý miệng rộng, lão Hồ và những người khác không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Hỗ trợ Bộ công an truy bắt tội phạm trốn trại bị truy nã cấp A? Nghe thì đúng là một nhiệm vụ rất gian khổ nhưng quang vinh, nhưng hình như cách đồn công an xã này của họ quá xa. Toàn bộ thành phố lớn như vậy, khả năng chúng chạy trốn tới nơi khỉ ho cò gáy này quả thật là cực kỳ nhỏ bé.
Lương Thần cũng có chút không cho là đúng, tuy nhiên nếu là cấp trên bố trí nhiệm vụ thì phục tùng là được. Cùng lắm là gây sức ép vài ngày.
- Trương tỷ ở lại cơ quan, còn lại tất cả nhân viên cảnh sát phối hợp với dân phòng, ngày mai bắt đầu lúc không giờ tiến hành kiểm tra các thôn phố, chỗ ăn chơi, thống nhất toàn bộ hành động truy bắt.
Vương Văn Diệc thần sắc lạnh lùng nói:
- Hôm nay, sau khi tan tầm, mọi người về nhà nghỉ ngơi. Đúng 23:30 tập hợp lại.
Lương Thần và mọi người cùng dạ một tiếng, sau đó thu xếp đồ đạc chuẩn bị ra về.
- Lát nữa em mời mọi người ăn cơm tối tại nhà lão Hồ, lãnh đạo anh đi không?
Lương Thần vụng trộm hỏi một câu.
- Vì sao không đi?
Mặt Vương Văn Diệc không chút thay đổi nói:
- Chỉ có điều ăn cơm thôi, không được uống rượu.
Ngày 26 tháng Hai, ngày 13 tháng giêng âm lịch, cục công an thành phố Long Nguyên dựa theo bố trí của Sở công an tỉnh, vào lúc 0h tập trung toàn bộ tiến hành hoạt động truy bắt tội phạm.
Cục Công an thành phố điều động chi đội hình sự, chi đội trị an, cảnh sát giao thông, đặc công, điều tra nhân khẩu và xuất nhập cảnh, trại giam, cảnh sát có vũ trang gần ngàn cảnh sát, liên hợp tác chiến. Áp dụng hình thức kiểm tra, kiểm soát, tuần tra các đoạn đường quan trọng, nhà khách, lữ quán, trà lầu, quán bar và các nơi công cộng khác. Đồng thời triển khai kiểm tra các khu nhà xưởng, lều, công trình xây dựng bỏ hoang, hang núi….
Tân nhậm Bí thư Thành ủy thành phố Long Nguyên Lương Khải Minh đã ra chỉ thị cho hành động này:
- Tận tâm cố gắng hết sức. Tranh thủ trước ngày hội Nguyên tiêu bắt được tội phạm về quy án.
Đám người Sở Công an tỉnh, Ủy ban Kỷ luật, tổ Cảnh vụ cùng với Chính ủy cục Công an thành phố Chu Kiến Quân đích thân tới hiện trường theo dõi điều tra.
Kế hoạch hành động thanh tra truy bắt tội phạm kéo dài đến 12h trưa ngày 28. Trong khoảng thời gian hai ngày rưỡi đó, toàn bộ cảnh sát thành phố Long Nguyên xuất động lực lượng, ra lệnh giới nghiêm, kiểm tra các trạm và xe ra vào, tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt hiện tượng khả nghi. Toàn bộ thị trấn, phố lớn, ngõ nhỏ đều dán ảnh truy nã các tên tội phạm.
Nhưng đáng tiếc chính là, vào chính giữa ngọ ngày 28 việc truy bắt chấm dứt. Hai gã tội phạm Tôn Hiểu Phong và Trịnh Thành Lâm, bị tình nghi của vụ án giết người phân thây và vụ án cướp gần 1.000.000 kim ngạch, tội phạm truy nã cấp A của bộ Công an, vẫn chưa bị bắt.
Trong phòng họp tại tòa nhà năm tầng Cục Công an thành phố Long Nguyên, khói thuốc lượn lờ. Cục trưởng Công an thành phố Trương Học Binh không nói lời nào. Hành động truy bắt đều vô ích. Gã cũng không còn thể diện trước tân Bí thư thành ủy ở trước mặt. Mặt khác, sắc mặt của các vị phó cục trưởng cũng không được tốt lắm. Xem ra hao tổn cảnh lực, tài lực, vật lực nhưng cuối cùng cũng không đạt được thành tích gì. Điều này sẽ làm cho lãnh đạo Sở công an tỉnh và bộ Công an có ấn tượng rằng cảnh sát làm việc bất lực, thậm chí là không có khả năng.
- Tôi đề nghị kéo dài thời gian hành động truy bắt tội phạm.
Phó cục trưởng Phó Viễn Chí gần như là cắn răng nói.
Các phó cục trưởng khác của chi đội hình sự, trị an nhìn nhau trong im lặng. Bởi vì ai cũng đều biết rằng, đề nghị này là không thực tế.
8:00 tối nay, bữa tiệc long trọng mừng tết Nguyên tiêu được cử hành tại công viên. Vì thế toàn bộ cục Công an thành phố đem gần ngàn cảnh lực cho công tác bảo vệ an toàn hiện trường đốt pháo hoa, khống chế bên ngoài, quản chế giao thông, phòng cháy an toàn, vân vân. Đội cảnh lực luôn trong tình huống căng thẳng cực độ, căn bản không có khả năng kéo dài hành động truy bắt tội phạm.
Phó cục trưởng Phó Chí Viễn nói, đây hoàn toàn là một hành động truy bắt tội phạm thất bại.
- Chúng ta đã hết sức!
Phó cục trưởng thường trực Uông Phàm cười khổ nói. Ông biết câu nói của mình không có ý nghĩa thực tế nhưng lại không thể không nói. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Không ai dám cam đoan lần truy bắt này sẽ thành công. Nhưng nếu không thành công thì sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực.
Cục trưởng Trương Học Binh vung tay lên, tuyên bố việc này đã làm hết sức mình. Hành động truy bắt thất bại. Cái gọi là hội nghị tổng kết hành động cũng chỉ là lướt qua, căn bản không rút ra được kinh nghiệm giáo huấn nào.
- Tôi nhấn mạnh trở lại một chút. Tiệc Nguyên tiêu tối nay nhất định phải làm được Tứ phòng nhất bảo, cụ thể là hạng mục công việc phải chứng thực trên người mỗi một nhân viên của mỗi đơn vị cơ sở. Phải tuyệt đối cam đoan công tác bảo vệ tiệc tết Nguyên Tiêu không được có sai sót, nhầm lẫn.
Trương Học Binh đảo ánh mắt qua lại hội trường, cao giọng nói:
- Chấn chỉnh lại tinh thần. Tan họp.
Sau khi kết thúc hội nghị, Trương Học Binh trở lại văn phòng cục trưởng, suy nghĩ rồi lấy điện thoại cầm tay ấn một dãy số.
- Thư ký Cao, tôi Trương Học Binh đây! Ha hả, bí thư Lương có thời gian không? Tôi muốn tìm bí thư Lương báo cáo công việc. Chà chà! Rất cảm ơn! Thật là tốt, Thư ký Cao, chú đúng là bạn chí cốt. Tối mai có thời gian, ông anh mời chú đến uống chén rượu. Tốt… tốt. Cứ như vậy nha!
Buổi tối tám giờ, pháo hoa được bắn không ngừng ở thành phố Long Nguyên. Phần đông người dân đều tập trung dọc theo trung tâm đi tới công viên. Vô số các loại hoa đăng khác nhau, màu sắc rực rỡ tràn ngập hai bên càng tăng thêm hơi thở ngày hội.
Lương Thần cũng trong hội xem hoa đăng. Hắn và Vương Văn Diệc theo đám người chật chội qua lại tuần tra. Xã Hòa Bình tuy nghèo, nhưng hàng năm tết nguyên tiêu đều bắn pháo hoa. Hơn nữa, từ Đảng ủy, chính quyền xã đều tổ chức treo hoa đăng với hình ảnh chính là quang cảnh quê nhà trong tết nguyên tiêu. Chất liệu hoa đăng tuy rằng còn kém so với đơn vị cấp huyện thị nhưng lại thắng ở hình thức khéo léo. Một loạt hoa đăng được xếp thành hàng, cũng có sức quyến rũ vô cùng.
Hành động truy bắt tội phạm do Đồn trưởng Vương dẫn dắt cũng chấm dứt thất bại. Lương Thần, Lý miệng rộng, lão Hồ phối hợp với dân phòng chạy ngược chạy xuôi các thôn phố, mệt không thể tả. Cuối cùng, cũng không đụng được đến cọng lông chân của bọn đào phạm. Lý miệng rộng vụng trộm oán giận, nói sếp Vương rõ ràng là việc bé xé ra to, hại đám tiểu lâu la bọn họ phải chạy qua chạy lại vất vả.
Lương Thần thật ra không sao cả, không bắt được thì thôi. Hai tên tội phạm bỏ trốn kia chắc không ở trong cái địa phương này đâu.
Trên mặt sếp Vương vẫn không có gì vui vẻ. Sau khi hành động truy bắt tội phạm do gã dẫn dắt kết thúc lại tiếp tục phân phối nhiệm vụ, hai người một tổ đến lễ hội đèn lồng tại đường lớn để tuần tra.
Nhiệm vụ này không có gì là cực nhọc. Đi qua đi lại, thuận tiện thì có thể nhìn hoa đăng. Mặc thường phục Lương Thần ngậm điếu thuốc, hai tay bỏ vào túi quần, nhìn tới nhìn lui đám người. Nhưng không có gì khả nghi. Ví dụ như cặp vợ chồng Khương thúc đang ở hai phía, quầy bán quà vặt của Tú Cầm tỷ và con gái Đinh Đinh. Ở đằng kia là ba gã khiến cho hắn cảm thấy khó chịu Đại Hùng, Nhị Trụ, Nhị Lăng.
Nhìn ngã trái ngã phải, bước đến chỗ ba tên kia. Lương Thần lắc lắc đầu quay sang Vương Văn Diệc nói:
- Em đi đây chút nha!
Sau khi sếp Vương đồng ý, hắn lập tức đi nhanh vài bước, đi tới trước mặt ba người.
- Thần, Thần ca!
Đại Hùng lên tiếng, ánh mắt nghiêm túc, nhận ra người trước mặt bọn chúng là ai. Cả ba lập tức thẳng người lên.
Ngửi thấy mùi rượu, Lương Thần cau mày, vươn tạy chỉ vào ngực ba tên nói:
- Ba đứa tụi bay uống giỏi quá nhỉ. Sao không ở nhà mà ra ngoài ngang dọc thế hả?
- Hôm nay là sinh nhật Đại Hùng. Tụi em tính đi nhảy. Thần ca, đi với tụi em luôn.
Có thể do hôm nay uống rượu nên lá gan Nhị Trụ to hơn thường ngày rất nhiều.
- Đúng vậy, đúng vậy! Thần ca cùng nhau đi!
Đại Hùng, Nhị Lăng liên tục gật đầu, ra vẻ đặc biệt thành tâm mà mời đối phương! Nhưng mà đúng lúc này, hai gã thanh niên mặc áo khoác, đeo khẩu trang vội vàng đi ngang qua người bọn họ. Một người trong số đó không cẩn thận tông vào Đại Hùng một chút.
- Mày… mày dám đụng tao?
Đại Hùng lảo đảo một cái, suýt nữa té xuống đất. Hai người kia cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi. Tính tình ngang ngược nên Đại Hùng lập tức chạy đến, mắng to một tiếng rồi lao vào đánh. Nhị Lăng, Nhị Trụ cũng giống như hai con ngựa điên, không nói hai lời, song song vọt lên
- Ba đứa chúng bay cũng thật là…! Có tin anh mày bắt về đồn công an không hả?
Lương Thần giận dữ. Trong bụng nghĩ thầm ba đứa tụi bây trước mặt tao mà cũng dám giương oai. Đúng là đang ngứa mà.
Đại Hùng, Nhị Trụ, Nhị Lăng lập tức đứng lại. Bọn chúng đều không phải kẻ hổ đồ nên quay đầu lại
Nhưng mà hai gã đàn ông kia nghe Lương Thần nói đến câu bắt về đồn công an thì đột nhiên bước nhanh hơn. Hành động lạ thường này khiến cho Lương Thần hoài nghi, lập tức mở miệng nói:
- Hai người kia dừng lại một chút!
Hắn còn chưa dứt lời, hai gã đàn ông kia đột nhiên liều mạng bỏ chạy.
Lương Thần không hề nghĩ ngợi liền đuổi theo, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một trong số đó, bỗng dưng một hình ảnh hiện ra trong đầu. Lương Thần trong lòng mừng như điên, miệng hô to:
- Bắt lấy bọn chúng! Bọn chúng là bọn tội phạm truy nã!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện