[Dịch]Quan Đạo Chi Sắc Giới- Sưu tầm
Chương 27 : Ơn tri ngộ
.
Vương Tư Vũ không biết ba mình là ai, dấu chấm hỏi này theo hắn từ nhỏ cho đến nay vẫn không có câu trả lời, hắn được khai sinh theo họ mẹ, mẹ hắn tên là Vương Tư Tư, trong kí ức của hắn hình như chả còn người thân nào, từ lúc Vương Tư Vũ còn nhỏ mẹ hắn đã dọn nhà mấy lần, đến khi hắn vào học lớp 6 mới có nơi ở ổn định tại thành phố Thanh Châu này.
Theo như trực giác mách bảo, Vương Tư Vũ cảm thấy cha ruột mình chắc phải ở Bắc Kinh, hoặc có quan hệ gì đó lớn lắm với Bắc Kinh, bằng không bà mẹ Vương Tư Tư tuyệt đối sẽ không ngăn cản con mình thi vào những trường đại học danh tiếng như đại học Bắc Kinh hay đại học Thanh Hoa, hơn nữa chỉ cần lời ăn tiếng nói hằng ngày của hắn có đề cập đến địa danh Bắc Kinh là y như rằng mẹ sẽ nổi giận lôi đình.
Xét từ cái tên mẹ đặt cho, Vương Tư Vũ nghĩ chắc tên cha hắn cũng có chữ “Vũ” điều này không còn gì phải nghi ngờ. Vương Tư Vũ xưa nay không thích tên của mình, cảm thấy nó được đặt theo phong cách của bà thím chuyên viết sách tình cảm ướt át Quỳnh Dao, ẻo lả y hệt tên con gái vậy.
Có lẽ thứ duy nhất có thể giải đáp bí mật thân thế của Vương Tư Vũ chính là chiếc hộp gỗ đỏ được khóa trong tủ, trước lúc qua đời mẹ hắn từng căn dặn nếu có một ngày hắn gặp phải nguy cơ không cách gì hóa giải thì mới được mở chiếc hộp gỗ ra, nhưng mẹ Vương Tư Tư bắt con trai thề độc, trừ khi sự việc nghiêm trọng đến mức sức người không thể cứu vãn, bằng không suốt đời này Vương Tư Vũ cũng không được mở chiếc hộp ra xem.
Vương Tư Vũ khôngbiết trong hộp chứa đựng điều bí mật to lớn gì mà mẹ lại bắt hắn thề độc, tất nhiên không biết một khi chiếc hộp được mở ra, cuộc đời hắn sẽ có bước ngoặt lớn đến đâu. Hắn không suy nghĩ nhiều, nếu mẹ đã quyết định làm như thế thì chắc chắn có lý do của bà. Vương Tư Vũ làm theo di ngôn cùa mẹ, thực hiện nghiêm ngặt lời hứa của mình, cho đến nay chiếc khóa đồng cũ kĩ vẫn gắn trên chiếc hộp gỗ, và bí mật trong đó tất nhiên chưa ai được biết.
Lẽ đương nhiên Vương Tư Vũ cũng từng nằm mơ vào một buổi sáng ánh nắng chói chang, hắn mở chiếc hộp ra, cửa phòng bật mở, bên ngoài xuất hiện một hàng cẩm y vệ quỳ ngay ngắn chỉnh tề dưới đất, đồng thanh hô to: “Cung thỉnh thái tử gia hồi kinh.”
Ài! Đó chi là nằm mơ mà thôi...
Một tuần sau, Vương Tư Vũ bị Chu Tùng Lâm gọi vào phòng làm việc của ông, Chu Tùng Lâm cầm một lá thư trên bàn lên đưa cho Vương Tư Vũ, hỏi nhỏ: “Tại sao lại như thế?”
Vương Tư Vũ cầm lấy lá thư liếc mắt xem nhanh, thì ra đây là một lá thư cám ơn gửi từ trường đại học Hoa Tây, nội dung trong thư chỉ là bày tỏ lòng biết ơn Chu thư ký trưởng đã quyên góp số tiền 10 vạn vào quỹ khuyến học giúp đỡ sinh viên nghèo hiếu học của trường, cuối thư có ghi lời mời cung kính, hy vọng Chu thư ký trưởng có thể bớt chút thời gian đến tham dự buổi lễ ki niệm 50 năm thành lập trường đại học Hoa Tây được tổ chức vào cuối tháng 9 sang năm.
Vương Tư Vũ xem sơ qua lá thư. nghĩ ngợi một lúc, trả lời rằng có một người bạn nhờ hắn quyên góp một khoản tiền vào quỹ khuyến học nhưng người bạn này yêu cầu không tiết lộ danh tánh nên hắn mới tự ý lấy danh nghĩa thư ký trưởng chuyển tiền đi.
Chu thư ký trưởng nghe xong nửa tin nửa ngờ, uống một ngụm trà rồi từ tốn nói: “Hôm qua tôi cũng đã quyên góp cho trường đại học Hoa Tây 10 vạn, không thể ngồi mát ăn bát vàng, hưởng trọn công đức của người khác đúng không nào?”
Vương Tư Vũ thót tim một cái, nghĩ thầm chắc lần này mình đã gây phiền phức gì cho Chu thư ký trưởng rồi, trong lòng áy náy không yên.
Chu thư ký trưởng hình như nhìn xuyên thấu hắn đang nghĩ gì, xua tay lia lịa, mỉm cười giải thích: “Hôm qua Viên Viên gọi điện cho tôi, còn cám ơn ông bố này nữa chứ! 4 năm rồi đấy, đây là lần đầu tiên nó chủ động gọi điện cho tôi. Tiểu Vũ, tôi phải cảm ơn cậu mới phải!”
Nhìn bộ mặt khoan khoái của Chu thư ký trưởng, Vương Tư Vũ thế mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn đỏ mặt xin lỗi, hứa lần sau sẽ không tự ý làm bừa khi chưa hỏi qua ý kiến thư ký trưởng.
Chu thư ký trưởng đốt một điếu thuốc, hút vài hơi rồi mới nói vào vấn đề chính: “Tiều Vũ, hai tháng nữa tòa nhà trụ sở thành ủy sẽ hoàn công, về việc đấu thầu công trình chỉnh trang nội ngoại thất, tôi giao cho phòng tổng hợp 3 của cậu đảm trách, đây có thể coi như một thử thách nghiêm khắc với cậu đó, phải đứng vững trước cám dỗ, nắm chắc tiêu chuẩn chất lượng, tuyệt đối không được để xảy ra bê bối trong tiền bạc, tôi tin cậu sẽ làm tốt nhiệm vụ!”
Vương Tư Vũ vội đứng thẳng người, khẳng định chắc nịch: “Nhất định sẽ không phụ lòng tin tưởng của thư ký trưởng.”
Chu Tùng Lâm dặn dò thêm vài công vụ, vẫy tay với Vương Tư Vũ ngỏ ý bảo hắn nhấc ghế đến ngồi gần ông, pha một ấm trà long tĩnh. Chu Tùng Lâm dịu giọng nói: “Hôm qua lão Phương gọi điện cho tôi hỏi về tình hình cùa cậu, xem ra Như Hải huynh rất quan tâm đến cậu đó!”
“Dạ phải, thầy Phương đặt kỳ vọng vào người học trò này có hơi cao một chút!”
Vương Tư Vũ chi cảm thấy toàn thân hừng hực khí thế, nhớ lại mấy hôm trước Phương Như Hải có gọi điện cho mình, nói Tiểu Vũ này, cậu còn trẻ không thể chôn vùi tương lai trong loại cơ quan đơn vị như văn phòng ủy ban được, nơi đó toàn làm công việc hầu hạ người ta, làm thời gian dài sẽ hao mòn ý chí, cậu nên xuống dưới công tác ở huyện, tích lũy kinh nghiệm thực tiễn, nhất là lĩnh vực phát triển kinh tế, mấy năm gần đây những cán bộ giỏi phát triển kinh tế địa phương được đề bạt rất nhanh, cậu xuống dưới một thôn trấn nào đó rèn luyện 2 năm còn tốt hơn ngồi lì ở văn phòng ủy ban, tôi sẽ đề nghị với lão Chu về vấn đề này, ông ta hiện nay cần nhờ cậy Phương gia, tôi tin sẽ sớm thu xếp cho cậu thôi.
Lúc ấy Vương Tư Vũ chỉ lịch sự bảo không cần đâu, thư ký trưởng đối với tôi rất tốt, nghe theo sự sắp đặt của ông ấy là được rồi.
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng Vương Tư Vũ cảm thấy những lời của Phương Như Hải rất có lý, sau khi hắn được thăng chức trưởng phòng vẫn không cảm thấy có bước tiến gì lớn, chủ yếu là tên tiểu nhân Trịnh Đại Quân thay đổi thái độ nhanh chóng mà thôi, vụt một cái từ vị trí đối lập nhảy sang ân cần lấy lòng hắn, điều này khiến Vương Tư Vũ làm việc gì cũng xuôi chèo mát mái, rất nhiều vấn đề xương xẩu trên dưới hợp sức giải quyết chóng vánh, hắn thì ngồi không hưởng thành quả thắng lợi, nếu cứ tiếp tục thế này hắn khó mà trưởng thành được từ trong nghịch cảnh, nhưng chẳng lẽ lại chạy đến yêu cầu Trịnh Đại Quân gây khó dễ cho tôi đi? Dù có yêu cầu cũng vô ích, Trịnh Đại Quân muốn lấy lòng Chu thư ký trưởng, nhưng trước tiên hắn ta phải lấy lòng Vương Tư Vũ trước, vì thế cứ suốt ngày tìm đủ mọi cách tạo thuận lợi cho hắn, hầu hạ Vương Tư Vũ hệt như một tên nô tài trung thành.
Vương Tư Vũ thấy Chu Tùng Lâm cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào mình, đột nhiên có cảm giác lạnh toát sống lưng, hắn buộc phải tỏ rõ thái độ rõ ràng, mấy lão già này toàn là hồ ly tinh, nếu hiểu lầm hắn có ý đồ gì thì khổ thân, bèn nói: “Gần đây tôi rất ít liên lạc với thầy Phương, không ngờ thầy ấy lại quan tâm đến tôi như thế, tôi chỉ nghĩ nghe theo sự sắp xếp của thư ký trưởng là được.”
Câu này có ý rõ ràng, tôi là người của Chu Tùng Lâm, tôi không hề ca thán gì với Phương Như Hải, hai người nói gì với nhau không liên quan đến tôi.
Chu Tùng Lâm gật gù hài lòng, uống thêm một ngụm trà thấm giọng, từ tốn nói: “Tôi đã thu xếp đâu vào đấy cho cậu rồi, định đầu năm sau sẽ đưa cậu xuống bên dưới công tác rèn luyện một thời gian, khi điều chuyển công tác trực tiếp đề bạt giữ chức phó luôn, nhưng sang năm là bầu chọn lại các cấp lãnh đạo thành phố, tình hình hiện nay phức tạp lắm, mâu thuẫn giữa các lãnh đạo cấp cao thành ủy căng thẳng, tôi phải đợi mọi thứ ngã ngũ mới quyết định được, thật ra kế hoạch này có phần hơi nóng vội, cậu hãy còn trẻ, thăng chức quá nhanh dễ xảy ra đàm tiếu, trong quan trường tiến từng bước vững vàng mới phải đạo.”
Vương Tư Vũ nghe xong những lời của Chu thư ký trưởng cảm động vô cùng, mình mới theo ông làm việc một thời gian ngắn mà Chu Tùng Lâm đã có ý định đưa mình lên một bậc cao hơn rồi, đưa xuống huyện công tác là một cách đi đường vòng đề bạt, nếu đề bạt ngay tại văn phòng ủy ban thì quá lộ liễu, sức cản gặp phải cũng sẽ rất lớn, xem ra Phương Như Hải quá lo xa rồi, Chu Tùng Lâm quả thực có ý đào tạo nâng đỡ mình.
Đúng lúc này ngoài kia vọng lên tiếng gõ cửa, Vương Tư Vũ vội cáo từ rời khỏi, ngay trước cửa chạm mặt thư ký chuyên trách Vu Bân của Trương Dương bí thư, vội chào thân thiện: “Chào Vu thư ký!”
Vu Bân cũng nhiệt tình bắt tay với Vương Tư Vũ, than thở: “Gần này tôi mệt chết đi được, buổi sáng chạy đôn chạy đáo lo việc cho lãnh đạo, ban đêm về nhà còn phải viết báo cáo, ngày nào cũng toàn thân rệu rã. Vương trưởng phòng, sau này có làm gì cũng đừng làm thư ký đó, một công việc đúng nghĩa hành xác!”
Chu Tùng Lâm cầm tách trà cười hớn hở ra tận cửa đón tiếp: “Vu thư ký, lại đến chỗ tôi kể khổ đó à?”
Vu Bân cười hi hí bước vào phòng, Vương Tư Vũ nhè nhẹ đóng cửa lại, hắn biết tên Vu Bân này thuộc hàng có máu mặt, các ủy viên thường trực của thành ủy cũng phải nể mặt vài phần, đâu có thê thảm như hắn tự than thở chứ.
Buổi trưa bị Trịnh Đại Quân kéo đi huyên thuyên một lúc, quay về xử lý cho xong một số công việc tồn đọng của phòng tổng hợp 3, ngước nhìn đồng hồ đã là 2h30, Vương Tư Vũ vội bật máy tính đăng nhập trang đầu tư cổ phiếu, hắn cảm thấy cần cứu giúp chút ít, mẹ mình chọn lầm chồng thì đó là việc không cách gì cứu vãn, nhưng cổ phiếu thì khác, chỉ cần một ngày còn niêm yết trên sàn giao dịch thì cơ hội hồi sinh vẫn còn đó.
Lúc này mã cổ phiếu ST Vân Hải vẫn dư lệnh bán nhiều hơn mua, giá bị ép sát xuống giá sàn 4444, chi cần hơi nhích lên một chút là lại bị bọn đầu cơ ép xuống, 4444 như 4 nhát dao sắc lẹm sát khí đằng đằng kề vào cổ. Vương Tư Vũ nhớ bọn đầu cơ đã ép giá mã cổ phiếu ST Vân Hải xuống mức giá 4444 suốt nửa năm qua, khiến ST Vân Hải bị phong làm loại cổ phiếu rác rưởi, chỉ sụt giá chứ không bao giờ tăng, dù mua vào lúc nào cũng cầm chắc lỗ sặc máu, bây giờ rất nhiều người đã bán tống bán tháo nó rồi, không ai ngu dại ôm vào nữa.
Hôm qua Vương Tư Vũ đã đem 30 vạn tiền tiết kiệm trong nhà chuyển vào tài khoản đầu tư, hắn nhanh chóng đặt lệnh mua vào, ST Vân Hải lập tức nhảy lên 4948, thấy có kẻ dám cà gan thách thức, bọn đầu cơ hình như bị chọc giận, quăng ngay một lượng lớn cổ phiếu ra, giá mua lại bị ép xuống. Vương Tư Vũ bị cuốn vào cuộc đua, cứ điên cuồng đặt lệnh mua để đẩy giá lên, đợi khi 30 vạn của hắn đều mua sạch thì ST Vân Hải rót sát giá sàn, dư bán đạt con số khổng lồ 77748.
Vương Tư Vũ tức hộc máu, hắn đập bàn cái rầm, mấy cán bộ đang túm tụm nói chuyện phiếm tưởng lầm trưởng phòng trách tội nên vội vàng chạy nhanh về chỗ, cắm cúi làm việc tiếp.
Vương Tư Vũ cảm thấy hành động của mình đúng là ngu ngốc, một nhà đầu tư nhỏ lè như hắn mà dám thách thức với bọn đầu cơ có số vốn hùng hậu, thảm bại là kết quả đã được dự báo rồi, chỉ là hắn không hề hối hận, dù sao thì mình đã cố gắng hết khả năng.
Click chuột đóng tài khoản đầu tư lại, tiện tay ném luôn phần mềm đầu tư vào Recycle Bin, Vương Tư Vũ tự nhủ trong vòng 3 năm tới không quan tâm tới mã cổ phiếu ST Vân Hải nữa, cứ coi như nó đã phá sản đi.
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Tâm trạng bây giờ của Vương Tư Vũ vô cùng nhẹ nhõm, đó giống như phần lớn con bạc thích dồn hết tiền chơi một ván cuối, còn lấy lại những gì đã mất hay mất luôn những gì còn lại thì đành trông chờ vào sắp đặt của ông trời rồi.
Lúc sắp đến giờ tan sở, Vương Tư Vũ đột nhiên nhận được điện thoại của Đặng Hoa An gọi đến hẹn hắn tối nay đi ăn cơm, thì ra khi báo cáo vụ án của Vương Thu Sinh, Vương Tư Vũ có nhắc tới trường hợp Đặng Hoa An trước mặt Chu Tùng Lâm, Chu Tùng Lâm gật gù hài lòng, nói nhân tài như thế không nên để mai một, thế là gọi điện nói chuyện với giám đốc sở cảnh sát thành phố, chỉ mấy ngày sau Đặng Hoa An được thăng chức làm phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Đặng Hoa An sau khi thăng chức được cấp trên gọi vào phòng, ngưỡng mộ nói: “Lão Đặng, cậu thần thông quãng đại ấy nhỉ? Ngay cả Chu thư ký trưởng cũng đứng ra nói tốt cho cậu.”
Đặng Hoa An sau đó có tìm tới văn phòng Chu Tùng Lâm để nói lời cám ơn, Chu Tùng Lâm tiếp đãi hắn một lúc, cho biết chính Vương trưởng phòng tiến cử cậu trước mặt tôi, đến khi ấy Đặng Hoa An mới biết thì ra là anh trưởng phòng trẻ tuổi chỉ gặp mặt một lần ở thôn Đồi Cát đang giúp mình, cứ thế hai người quen nhau từ đó. Đặng Hoa An từng đến nhà chơi mấy lần, có hẹn Vương Tư Vũ ra ăn qua vài bữa cơm.
Khi tới trước tiệm ăn, Vương Tư Vũ thấy ngoài cửa đậu ngay ngắn một chiếc xe tuần tra của cảnh sát, bước vào trong mới biết thì ra hôm nay là sinh nhật cùa tiểu Lý đội cảnh sát hình sự, mười mấy người ngồi thành vòng tròn chờ sẵn, tất cả đều làm ở sở cảnh sát thành phố. Đặng Hoa An thấy Vương Tư Vũ bước vào vội đứng dậy giới thiệu: “Đây là Vương trưởng phòng ở văn phòng ủy ban, trợ thủ đắc lực của Chu thư ký trưởng, cũng là người anh em tốt nhất của tôi, mọi người nhớ kĩ khuôn mặt cậu ấy đi! Cứ đóng dấu ấn vào ký ức y như tội phạm bị truy nã, chỉ khác là khi gặp cậu ấy ngoài đường thì phải cúi chào đó biết chưa?”
Đặng Hoa An từng là một quân nhân, lời ăn tiếng nói không uyển chuyển nên Vương Tư Vũ không trách, chỉ cảm thấy cách so sánh của hắn thiệt quá sức kỳ cục, ghi nhớ khuôn mặt mình như tội phạm truy nã, nghe ghê quá! Nhưng nói thật lòng Vương Tư Vũ rất tính tính tình thẳng thắn của Đặng Hoa An, không giống như những khuôn mặt tươi cười khúm núm giả tạo kiểu Hoàng chủ nhiệm, Trịnh Đại Quân.
Trên bàn tiệc, Đặng Hoa An đột nhiên vén áo lên, khắp người hắn chi chít vết sẹo, trong đó có mười mấy vết chém và hai vết đạn. Đặng Hoa An chỉ vào dấu tích trên cơ thể, dõng dạc nói: “Tôi đây chưa bao giờ sợ chết, nhưng sợ nhất là nợ người ta ân tình, làm lính quèn bấy nhiêu năm cuối cùng cũng được lên chức. Vương trưởng phòng có ơn tri ngộ với tôi, cậu ấy nhỏ tuổi hơn, sau này chúng ta sẽ làm anh em với nhau, chuyện của em cũng chính là chuyện của anh, chỉ cần em lên tiếng yêu cầu việc gì, nhăn mày một cái thì anh đây không mang họ Đặng!”
Vương Tư Vũ ngồi uống rượu chung với mọi người một lúc, thấy ai nấy đều khí thế ngút trời, đành mượn cớ đi vệ sinh tìm cơ hội chuồn thẳng, phải làm thế thôi, mười mấy cái hũ rượu đua nhau nâng ly ép hắn uống, chạy chậm một chút là đêm nay bỏ xác tại đây luôn. Kinh dị quá!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện