[Dịch]Quận Chúa! Đừng Náo Thiên Hạ Nữa - Sưu tầm

Chương 3 : Di chúc.

Người đăng: 

.
“ Xin quý khách lưu ý…” “ Chuyến bay XX sắp xuất phát…” “ Chuyến bay XY của hãng Z…” Ngay khi Tiểu Thương bước xuống khỏi máy bay một loạt tạp âm ùa đến bên tai khiến cô nhíu mày, lấy tai nghe ở trên cổ đeo lên rồi tiếp tục dắt hành lý ra ngoài. Hành lý của cô không nhiều chỉ gồm một chiếc vali vừa cùng một chiếc giỏ xách tay, ra khỏi sân bay Tiểu Thương ngồi lên một chiếc taxi gần nhất. Vốn là mọi người sẽ ra đón cô nhưng chuyến bay của cô đột nhiên đổi giờ cho nên đúng ra chiều tối nay cô mới tới thay vì buổi sáng. Chiếc taxi nhanh chóng ổn định trên đường cao tốc hướng về biệt thự của Âu Dương gia ở phía nam Pari. Mỗi lần cô trở về thì hai nhà sẽ ở chung với nhau tại biệt thự ngoại ô của Âu Dương gia. Đối với sự xuất hiện bất ngờ của cô khiến ai cũng vui mừng, không khí trong biệt thư nhanh chóng phấn khởi lên. Tuy nhiên ở căn phòng nằm ở hướng Đông Bắc thì lại lạnh lẽo vô cùng. “ Võ Thiên Trúc, cô mới nói cái gì?” Khuôn mặt của Bảo Nam lạnh đến cực độ, tầm mắt quét ngang người trước mặt để lộ sát khí. Trước mặt anh là một người phụ nữ với thân hình đầy đặn, chiếc váy ngắn màu đỏ ôm sát người lại càng lộ rõ vẻ phong tình gợi cảm của cô, đối mặt với vẻ lạnh băng của anh khiên cô rét run cả người, nhưng cô không thể thua được. “ Em nói…lần đó…chúng ta…em…em có thai rồi.” “ Choang.” “ Tiểu Thương tiểu thư đừng chạy coi chừng mãnh thủy tinh, tiểu thư đừng chạy coi chừng cầu thang, người đâu mau cản tiểu thư lại đừng để cô ấy chạy vào nhà xe.” Ngay lúc đó, bên ngoài vọng vào một loạt hỗn âm. Đầu tiên là tiếng bể ly, sau đó là những tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng kêu hô của người giúp việc. Khi nghe được cái tên “ Tiểu Thương” thì Bảo Nam trong phòng lao ra như một mũi tên đã kéo căng sẵn. Bảo Nam rời đi quá nhanh cho nên không thể nhìn thấy được nụ cười đắc ý mà đầy sát khí của người trong phòng. Mọi chuyện tuy xãy ra khá sớm nhưng vẫn nằm trong kịch bản của cô. “ Em gái yêu của chi, tam biệt. Em yên tâm vào ngày này hằng năm chị sẽ xin lễ cầu nguyện cho em đầy đủ, cũng sẽ chăm sóc chồng em thật tốt.” Những người giúp việc trong nhà này đối với Tiểu Thương hết sức quen thuộc cho nên chỉ nhìn qua sắc mặt họ liền hiểu rằng tiểu thư nhà mình đang rất mất khống chế. Mỗi lần như vậy cô sẽ lấy xe ra chạy hết tốc độ, cách đây rất lâu chuyện này đã từng xãy ra lần đó tiểu thư mất gần nữa cái mạng. Cho nên sau này không ai cho tiểu thư đụng vào xe nữa, tuy nhiên lần này mọi chuyện xãy ra nhanh quá, mọi người chưa kịp xoay sở thì Tiểu Thương đã nhảy lên một chiếc Ferarri màu đỏ trong gara phóng đi mất, ngay sau đó là một chiếc Ferarri màu xám phóng theo. Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai của hai vị chủ của Âu Dương gia, mọi người trong nhà ai ai cũng đều rất lo lắng, bọn họ điều biết khi Tiểu Thương mất không chế mà lại điều khiển xe thì nguy hiểm đến mức nào. “ Bảo Thụy, sao rồi?” Dương Cẩm Nhu lo lắng cầm lấy tay của chồng mình. “ Sẽ không sao bà đừng lo lắng tôi đã gọi người bọn họ sẽ cố gắng mang con bé ra khỏi xe nhanh nhất.” Âu Dương Bảo Thụy vỗ nhẹ lên mui bàn tay của vợ mình chấn an bà, nhưng chính ông cũng lo lắng không biết sao ông cảm thấy vô cùng bất an. Từ lâu ông đã xem Tiểu Thương như người con gái ruột của mình để mà yêu thương, cưng chiều so với Bảo Nam chỉ có hơn chứ không hề kém. Trên đường cao tốc, Tiểu Thương nhấn hết ga cứ thấy đường là chạy cô cũng không biết mình chạy đi đâu. Một khắc khi nghe những lời kia tim cô như vỡ vụn, mặc dù cô rất nghi ngờ, cô tin chuyện ngày có gì đó bất thường nhưng cô không đủ bình tĩnh để đứng đó nói chuyện phải trái. Trước hết cô muốn giải tỏa trước đã, cô cần lấy lại bình tĩnh, cô tin tưởng Bảo Nam sẽ không phản bội mình. Bảo Nam như muốn nổi điên phóng xe ngay sau cô, nhưng do cô đi trước đồng thời luôn giữ ở tốc độ nhanh nhất cho nên anh vẫn cách cô một khoảng khá xa. Chết tiêt! Biết thế anh sẽ không chiều cô nâng cấp chiếc xe đó. Bảo Nam liên tục gọi vào điện thoại của cô , nhưng cô không bắt máy, anh biết cô đã nghe những lời kia, anh biết tâm trạng cô hiện tại rất rối loạn. Đó là sai lầm của anh, là điều duy nhất anh phạm tội với cô, anh vốn muốn che dấu suốt đời anh nguyện làm kẻ nói dối cũng không mong cô chịu chút hao tổn nào. Đêm đó anh bị người ta bỏ thuốc mất khống chế, sáng ra anh mới phát hiện người nằm bên cạnh mình là chị vợ thì giật bắn người. Anh thương lượng, đe dọa làm đủ mọi cách để giữ chặt bí mật này, nhưng anh lại quên mất trừ hậu quả nên mới xãy ra cớ sự ngày hôm nay. Rất nhanh đường cao tốc đã gần hết chỉ cần qua cổng chào kia sẽ bước vào nội thành, đến lúc đó cô sẽ phải giảm tốc độ anh sẽ chặn cô lại. Nhưng có điều gì đó bất ổn, đúng ra giờ ngày cô nên giảm tốc độ rồi chứ sao vẫn nhanh như vậy, thoáng nghĩ qua điều gì mặt anh lập tức tái mét, không ổn rồi! Tiểu Thương sau khi chạy gần hai mươi phút trên đường cao tốc cũng đã giải tỏa được rất nhiều, phía trước đã vào nội thành cô cần phải giảm tốc độ lại. Nhưng lúc này cô mới phát hiện xe không có thắng, ngước lên nhìn cổng chào đã ngay trước mắt, ở đó lại có một hành xe cảnh sát đang dàng hàng ngang, cô biết là Bảo Thụy dùng để ngăn cô lại. Nhưng với tình trạng hiện tại cô sẽ tung vào họ mất. Quay sang nhìn phía bên phải của cổng chào chình là chân núi, không một giây suy nghĩ Tiểu Thương bẻ tay lái đâm vào chân núi. Một giây trước khi đâm vào cô nghĩ ra điều gì đó, mặt quay về chiếc Ferarri đang lao nhanh về hướng này khẽ nhếch môi cười thật tươi, nụ cười giống như mười sáu năm về trước khi lần đầu gặp anh. “ Bùm!!!” “ Không!!! Tiểu Thương!!!” Khi Bảo Nam đuổi kịp cũng chính là lúc chiếc xe nổ tung. Do xe đang mở nắp cho nên anh nhìn thấy rõ nụ cười cuối cùng của cô, cười tươi như vậy rực rỡ như vậy cứ như lần đầu tiên thấy cô. Khi anh cãi lời mẹ không chịu cài nơ, cô đã cười như vậy, cười thật tươi tiến đến cà nơ cho anh. Chính nụ cười đó đã khảm sâu vào tim anh, chính nó đã rút lấy hồn anh và nó cũng là động lực khiến anh thành công, nhưng hiên tại nó lại làm cho anh đau đến phế tâm phế phổi. Ngay khi mọi người chạy vào bệnh viện họ nhìn thấy Bảo Nam ngồi bất động trên ghế, ánh mắt hoang mang mất phương hướng, tóc tai bù xù, quần áo xộch xệch máu đỏ thắm đẩm cả chiếc áo trắng. “ Bảo Nam! Tiểu Thương sao rồi?” Mọi người vẫn vì tình trạng hiện tại của anh mà ngẩn người, người lên tiếng là một chàng trai cùng tuổi với Bảo Nam. Hướng Duy là bạn thân của Bảo Nam tuy anh cũng rất giật mình khi thấy Bảo Nam như vậy nhưng dù sao anh cũng là con trai mà cho nên rất nhanh đã hồi phục. Ai cũng ngẫn người bởi lẽ bọn họ đã bao giờ thấy được vẻ chật vật của anh như vậy, anh trong ấn tưởng của mọi người vẫn là hoàn hảo nhất. Những người chạy vào bệnh viện gồm có hai vị nhà Âu Dương gia, bà nội cùng mẹ kế của Tiểu Thương, Hướng Duy cùng Thiên Trúc chi gái cùng cha khác mẹ với Tiểu Thương. Ngoài hai mẹ con Thiên Trúc ra ai cũng một bộ dạng lo lắng nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu. “ Kẹt!” “ Bác sĩ, cháu tôi/ Tiểu Thương sao rồi bác sĩ?” Ngay khi cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, mọi người lập tức vây quanh bác sĩ hỏi thăm tình hình của Tiểu Thương. “ Xin người nhà nén bi thương, tim của bệnh nhân đã ngừng đập từ trước khi bước vào cấp cứu. Thành thật xin lỗi chúng tôi đã cô hết sức.” Vị bác sĩ vẻ mặt rất bi thương nhìn người nhà của bệnh nhân, cô gái nằm trong đó bị thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng đều đã nát bấy, người bị phỏng nặng, hộp sọ rạn nứt. Một câu ‘tim ngừng đập’ đã làm ắng lặng hết tất cả mọi người. “ Lão phu nhân/ mẹ/ bà nội.” Không tin nổi vào tai mình, bà nội Tiểu Thương ngã quỵ xuất. Mới cách đây một tiếng đồng hồ con bé vẫn còn đang làm nũng trong lòng bà, sao giờ lại ra nông nỗi này. “ Mau đem lão phu nhân vào cấp cứu…” “ Bảo Nam!!! Cậu bình tĩnh, đừng đập phá bệnh viện. chúng ta nên lo hậu sự cho Tiểu…” “ Câm!!! Cậu bảo lo hậu sự cho ai?” “ Mau giữ lại đừng để cậu ta vào phòng cấp cứu…” “ Mau giữ anh ta lại, đè anh ta xuống, mang mũi an thần đến đây.” Cả một khu bệnh viện bị nháo loạn lên ngay khi tin Tiểu Thương đã qua đời. Sau đó một tuần là lễ truy điệu của Tiểu Thương, toàn bộ sinh viên của Thánh Ngân cùng đến để đưa cô. Trong vòng một tuần ấy Bảo Nam vẫn không rời cô nữa bước, tuy nhiên anh cũng không làm nháo nữa. Lúc đưa cô anh không đi mà nhốt mình trong phòng, mang hết những chai rượu ngon mà cô suy tập ra uống từng ly từng ly. Ba ngày sau lễ tang, Bảo Nam bước ra khỏi phòng, anh đã khôi phục lại phong thái cũ chỉ là hàn băng trên gương mặt anh không hề giảm mà còn tăng lên rất nhiều. “ Bảo Nam, chào mừng cậu quay về với cuộc sống.” Người đầu tiên nhìn thấy Bảo Nam xuống lầu chính là Hướng Duy, trong những ngày vừa qua mọi chuyện đều do anh xử lý, anh sắp kiệt sức rồi cho nên khi thấy Bảo Nam người vui mừng nhất chính là anh. “ Cho người kiểm tra mọi camera trong gara, kiểm tra hộp đen của xe, kiểm tra luôn những camera ngầm trong toàn bộ biệt thự.” Kết quả kiểm tra hiện trường cho thấy chiếc xe đã bị thoát thắng, nhưng đây là quà tặng mới anh dành cho cô, cô vẫn chưa chạy lần nào, hơn nữa trong qua trình nâng cấp cô vẫn luôn xem xét, mà thắng xe lại là một bộ phần quan trọng không thể nào cô bỏ qua. Sau một giây ngẫn người trước mệnh lệnh của cậu chủ thì mọi người nhanh chóng hoàn hồn và đi thực thi. Không ai hiểu cậu muốn làm gì nhưng họ tin chắc điều này liên quan đến tiểu thư. Khi nghe Bảo Nam nói đến hệ thống camera ngầm thì gương mặt đang tràn đầy đắc ý của Thiên Trúc trong phút chốc trở nên xanh mét. Căn biệt thự này có camera ngầm sao cô lại không biết? Nếu thế thì cô nên làm sao đây, đứa bé trong bụng cô phải làm sao đây? Một tuần sau phiên tòa xét xử về sự việc mưu sát em gái của Thiên Trúc được xử công khai, báo chí rầm rộ đưa tin về sự việc lần này, chuyện này ảnh hưởng trầm trọng đến tập đoàn Thành Huy, giá cổ phiếu rơi không phanh. Đúng lúc đó, tại biệt thự của Âu Dương gia có một vị khách không mời mà tới. Một người đàn ông toàn thân tây trang trên tay là một chiếc vali được bảo mật hoàn toàn, ngay sau anh chính là Thanh Liên cô bạn thân của Tiểu Thương. Thanh Tuấn là anh trai của Thanh Liên cho nên đối với Tiểu Thương cũng coi là có quen biết. Hiện tại Thanh Tuấn là luật sư trẻ tuổi mà tài năng nhất trong khu vực Đông Nam Á cho nên sự xuất hiện của anh khiến cho mọi người hết sức bất ngờ. “ Xin chào! Tôi là Thanh Tuấn, tôi là luật sư chịu trách nhiệm bảo quản và công bố di chúc của cô Võ Tiểu Thương. Cô ấy đã phó thác cho tôi nếu cô ấy có bất kỳ chuyện gì xãy ra thì lập tức đem di chúc tới đây. Xin hỏi ai trong số các vị là Âu Dương Bảo Nam?” “ Là tôi.” “ Được, vậy tôi bắt đầu công bố.” Mãi cho đến khi Thanh Tuấn rời khỏi mà tất cả mọi người vẫn chưa hoàn hồn. Di chúc? Tiểu Thương thế mà lại đi lập di chúc, hơn nữa để lại toàn bộ dưới danh nghĩa của Bảo Nam. Tiểu Thương có 15% cổ phần được thừa hưởng theo di chúc của ba, 10% cổ phần của bà nội chuyển nhượng, 2% cổ phần của mẹ chuyển nhượng và 8% cô phần bí mật được bốn vị giám đốc bảo giữ. Tổng cộng có hết thảy là 35% cổ phần nhiều hơn gấp đôi so với Thiên Trúc, và là đại cổ đông của Thành Huy. Theo di chúc của Tiểu Thương rằng cho dù cô có bất cứ chuyện gì xãy ra, có thể là qua đời, mất tích hay mất khả năng nhận thức thì di chúc này chính thức có hiệu lực với nội dung như sau: toàn bộ cổ phần sẽ được chuyển nhượng cho Âu Dương Bảo Nam, trong đó 15% sẽ được chuyển nhượng cho đứa con đầu lòng của Bảo Nam ngay khi đứa bé đủ mười lăm tuổi, và điều kiện chính là Thành Huy vẫn là một tập đoàn độc lập. Ngay khi di chúc được công bố, mọi người đều sốc toàn tập, không ai có thể tin được Tiểu Thương lập di chúc hơn nữa lại chuyện nhượng toàn bộ cho Bảo Nam. Và điều mọi người khó hiểu hơn tại sao trong di chúc lại có điều khoản về đứa con đầu lòng của Bảo Nam, không phải là con cô hay một đứa trẻ nào khác mà lại là con của Bảo Nam. Không cần quản mẹ của đứa bé là ai chỉ cần là con đầu lòng của Bảo Nam thì sẽ được công nhận. Không ai hiểu Tiểu Thương nghĩ gì, nhưng tất cả điều được giải đáp trong bức thư đính kèm theo di chúc. “ Gởi Bảo Nam! Em không hy vọng anh sẽ đọc được những điều này, bởi vì điều này chứng tỏ em vẫn đang được bên cạnh anh. Bảo Nam, anh biết khi lần đầu thấy anh em đã thấy gì không? Không phải một đứa trẻ thần đồng, không phải một đứa trẻ nghịch ngợm mà là một đứa trẻ cô độc. Anh cô độc trong ánh hào quanh của chính mình và gia đình. Anh tài năng khiến cho anh được mọi người yêu mến nhưng ai trong số họ thật lòng với anh và những ai trong số họ có thể khiến anh mở lòng. Bảo Nam, anh luôn bảo rằng em cô độc, nhưng không. Em biết từ tạo cho mình một thế giới riêng và em làm mọi điều mình thích, vì đó là những gì em thích cho nên em không hề thấy cô đôc cho dù không có ai bên cạnh. Nhưng anh thì khác, bao quanh anh luôn có người nhưng trong thế giới của anh chỉ một màu xám xịt. Cho nên sự cô độc ấy đã thu hút em, làm cho em muốn đem theo tia sáng của chính mình để soi sáng cho anh. Bảo Nam điều em quý trọng nhất trong cuộc đời này chính là mỗi phút giây ở bên anh. Cho nên cho dù có bất cứ chuyện gì thì hãy vững mạnh lên anh nhé! Bảo Nam gần đây có một vài chuyện kỳ lạ xãy ra, xem ra một vài người không chờ được đã hành động rồi, em sẽ cẩn thận. Nhưng mà Bảo Nam. Nếu có chuyện gì xãy ra người em lo nhất vẫn là anh, bà nội và ba mẹ còn thứ nữa chính là tập đoàn Thành Huy. Đây là thành quả của bác hai và mẹ em cho nên dù bất kỳ chuyện gì cũng đừng để nó xãy ra chuyện nhé! Bảo Nam, nếu em xãy ra chuyện em không hi vọng anh sẽ suốt đời nhớ đến em. Anh là một người đàn ông tốt, em tin tưởng có một ngày sẽ có người nào đó phát hiện được con người thật bản chất thật của anh. Đến lúc đó hãy thử mở lòng ra nhé! Đương nhiên em sẽ không chấp nhận chuyện anh mở lòng với người khác trong khi em vẫn đang ở bên. Còn điều nữa, Bảo Nam đối với em mỗi đứa bé đều là những thiên sứ cho nên nó không có tội nào hết, cho dù người lớn có lỗi lầm gì cũng đừng đổ lên đầu của chúng. Hãy hứa với em nhé, Bảo Nam! Bảo Nam, hãy sống vui vẻ, hãy nhớ mỗi lần anh cười cũng chính là lúc em đang ở một nơi nào đó cười vui vẻ. Bình an nhé, Bảo Nam của em!” Sau khi đọc được phân nửa thì Bảo Nam đã không còn đủ bình tĩnh để đọc nữa cho nên phần sau là do Hương Duy đọc. Thì ra Tiểu Thương đã cảm nhận được mình sẽ gặp bất trắc cho nên mới lập di chúc. Chưa đầy mười lăm phút sau, tất cả mọi thành viên trong gia đình đều có mặt tại tòa án. Trong di chúc còn có một xấp tài liệu liên quan đến tai nạn của ba mẹ Tiểu Thương mười lăm năm về trước và những âm mưu ám sát gần đây của Thiên Trúc đối với cô. Do có thêm dữ liệu cho nên phiên tòa phải rời lại để xác thực chứng cứ. Hai tuần sau cuối cùng cũng kết thúc, mẹ của Thiên Trúc bị phán chung thân bởi vì những hành vi độc ác trong vụ ám sát mười lăm năm trước còn là chủ mưu trong sự việc của Tiểu Thương vừa qua. Còn Thiên Trúc bị phán mười tám năm tù, nhưng do đang mang thai cho nên được tạm thời ở nhà an nghĩ dưỡng thai. Sau khi sinh xong sẽ hành án đồng thời giao đứa trẻ cho Âu Dương gia toàn quyền bảo dưỡng. Vốn dĩ Bảo Nam muốn bỏ đứa bé đi nhưng do những lời cuối trong bức thư của Tiểu Thương mà anh bỏ qua, nhưng không biết ông trời sắp xếp thế nào mà đứa trẻ ấy lớn lên giống Tiểu Thương như đúc, ngoài trừ tính cách hoạt bát, nghịch ngợm là không giống cô. Thế là một huyền thoại của Tiểu Thương một lần nữa được lập lại trong gia đình Âu Dương gia. Đứa bé ấy chính là bảo bối của cả gia đình, ai cũng nâng niu bảo bọc rất cẩn thận. Đứa bé tên là Âu Dương Bảo Nhi – từng có một người nói với Bảo Nam rằng nếu có con gái cô sẽ đặt tên là Bảo Nhi, bởi vì đó chính là bảo bối bé nhỏ của cả gia đình ta.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang