[Dịch]Quan Bảng- Sưu tầm

Chương 54 : Bắt thỏ trong hang

Người đăng: 

.
- Lớn lối vậy? Một người đi ra từ sau lưng Từ Tranh Thành, sắc mặt khó xem quét mọi người. Người đó nhìn Lương Thiên chằm chằm, bình tĩnh hỏi: - Cậu thuộc bộ phận nào? - Tôi . . . Lương Thiên liên tục biến sắc mặt, gã dám nói chuyện càn quấy với Từ Tranh Thành nhưng không dám khiêu khích uy nghiêm người trước mặt, vì sau lưng người đó đại biểu huyện trưởng huyện Hình Đường. Lâm Song lạnh nhạt nói: - Không nói nên lời đúng không? Triệu Tứ Hải, bây giờ ngươi mang hết đám người này đi, ngày mai trước khi đi làm huyện trưởng muốn nhìn kết quả điều tra sự kiện. - Tuân lệnh! Triệu Tứ Hải biết đêm nay trừ phi kéo ra đại nhân vật Lương Trung Hòa nếu không chuyện đến đây là chấm dứt. Lâm Song tỏ thái độ không gây lớn chuyện, nếu Triệu Tứ Hải không thừa dịp này nhanh chóng rời khỏi đất thị phi, hai bên trở mặt lúc đó gã sẽ là vật hy sinh. Triệu Tứ Hải đá lông nheo với Lương Thiên: - Mang đi hết! Cảnh sát đưa đám người Lương Thiên đi, Mạnh Kiều cũng không ngoại lệ. Trước khi đi Lương Thiên hung tợn trừng Tô Mộc, Lạc Lâm, nhe răng cười tỏ vẻ gã sẽ ghim chuyện này. Một đợt sóng gió kết thúc như thế. Tô Mộc tiến lên trước, cười nói: - Lâm ca, Từ cục trưởng, các người đã đến. Thật có lỗi đã để hai người thấy cảnh này. Lâm Song cố ý vô tình liếc hướng Lạc Lâm, mỉm cười nói: - Không sao. Rừng lớn có đủ loại chim, con chim nào không nghe lời đánh rơi là được. Từ Tranh Thành cười tủm tỉm: - Đúng vậy! Đánh rơi là được! Tô Mộc dò hỏi: - Hai vị, chỗ này đã lộn xộn như vậy không thể yên ổn nhậu, hay chúng ta đổi nơi khác? Từ Tranh Thành hỏi: - Không thành vấn đề, tôi biết một chỗ nướng khá ngon, chúng ta đi không? Lâm Song cười nói: - Tôi không có ý kiến. Tô Mộc quyết định: - Vậy chúng ta đi. Tô Mộc nhìn bên cạnh ánh mắt giao nhau với Lạc Lâm ngập ngừng muốn nói. Tô Mộc lạnh nhạt nói: - Lạc Lâm, rắc rối đã giải quyết, cô trở về đi. Lạc Lâm cắn môi nói: - Cảm ơn. - Đừng khách sáo. Tô Mộc nói xong cùng Từ Viêm rời đi, hắn không muốn nói nhiều với Lạc Lâm. Đã bỏ lỡ là bỏ lỡ, không cần thiết ngoái đầu nhìn lại. Nhưng đôi khi chuyện đã xảy ra muốn xem nó như chưa từng có thì rất khó. Lạc Lâm nhìn bóng lưng Tô Mộc, mắt chớp chớp, gò má hây hồng. Lạc Lâm cất bước rời đi. Từ Tranh Thành giới thiệu quán nướng có phong cách đặc biệt, vị trí hơi hẻo lánh, không bao nhiêu khách nhưng trúng ý nhóm người. Không khí yên lặng, bốn người ngồi xuống. Lâm Song mỉm cười nói trước: - Tô lão đệ nói đi, có chuyện gì? Hôm nay không giống phong cách của cậu, anh hùng cứu mỹ nhân nhưng không diễn đến màn cuối, nếu cậu không nháy mắt thì tôi tuyệt đối cho Triệu Tứ Hải, Lương Thiên bài học. Tô Mộc đốt điếu thuốc, cười cười: - Lâm anh, chỉ xử mình Lương Thiên có gì vui? Chúng ta làm lớn chuyện mới thú vị. Lòng Lâm Song máy động: - Ý cậu là . . . - Đúng vậy! Tô Mộc gật đầu, nói: - Từ Viêm, tìm cách moi thông tin từ miệng Mạnh Kiều, tôi không tin Mạnh Kiều không biết gì. Lương Thiên khiến Mạnh Kiều ra mặt giải quyết thay mình nghĩa là địa vị của cô ta không thấp. - Nếu có thể thì xin Từ cục trưởng hỗ trợ giám thị Lương Thiên, tôi tin hắn làm chuyện không sạch sẽ. - Không động thì thôi, đã hành động thì phải nhổ tận gốc bọn họ. Miễn chúng ta bắt được những chứng cứ này, tôi tin Lương bộ trưởng sẽ hiểu sau này nên làm sao. Lâm Song nghiêng đầu hỏi: - Từ cục trưởng? Từ Tranh Thành trầm giọng nói: - Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ! - Phận sâu đo chỉ cầu co duỗi, long xà cầu sinh. Từ Tranh Thành có thể trở thành phó cục cục trưởng công an huyện Hình Đường, bản thân gã không đơn giản. Tiết Phong nắm giữ quyền to, tẩy chay Từ Tranh Thành, gã vẫn gắng gượng không ngã, âm thầm nuôi dưỡng thân tín càng chứng tỏ gã mưu trí hơn người. Từ Tranh Thành đúng là rất lợi hại. Từ Tranh Thành chờ một cơ hội vùng lên, trước khi cơ hội đến gã thà chịu đựng Tiết Phong bài xích mình, chịu đựng đám người trong cục công an rẻ rúng mình. Những tin đồn thì Từ Tranh Thành xem như rèn luyện ý chí. Sự thật chứng minh Từ Tranh Thành thành công, gã đã chờ được cơ hội. Tô Mộc là quý nhân của gã. Thử nghĩ xem Triệu Thụy An nếu có thể đè đầu Lương Trung Hòa, trong thường ủy huyện ủy sẽ thêm một phiếu, quyền nói chuyện nặng hơn. Nghĩa là Triệu Thụy An có quyền lực đối chọi với Tạ Văn, nếu dùng đúng thủ đoạn thì Từ Tranh Thành thuận thế trở thành cục trưởng công an không khó khăn gì. - Ha ha ha ha ha ha! Lâm Song cười nói: - Lão Từ, trong thị luôn quan tâm chuyện của cục công an, sáng mai có rảnh anh đi qua báo cáo công tác đi. Đến rồi! Từ Tranh Thành biết đây là Triệu Thụy An tung cành ô - Liu, gã vội nói: - Được được, ngày mai tôi sẽ đi huyện ủy báo cáo với huyện trưởng. Lâm Song cười nói: - Được rồi, lão Từ, bây giờ không phải lúc đi làm, đừng nghiêm túc như vậy. Vị này chắc là công tử nhà anh? Quả nhiên là khí vũ hiên ngang, không uổng là người nhà của lão Từ. Lâm Song là thư ký của Triệu Thụy An, bất cứ lúc nào cũng phải phục vụ vì Triệu Thụy An, cố gắng lôi kéo nhiều người vào phe Triệu Thụy An. Đây là lý do Triệu Thụy An đồng ý Lâm Song đến buổi nhậu này. Còn Tô Mộc? Hắn biết rõ điều này, Tô Mộc biết Triệu Thụy An muốn nuôi người của mình trong cục công an. Từ Tranh Thành thì muốn dựa vào núi Triệu Thụy An, nên Tô Mộc giật dây bắc cầu. Sự thật chứng minh Tô Mộc làm đúng. Từ Tranh Thành cười nói: - Đây là con trai của tôi, Từ Viêm. Tô Mộc vun vào: - Lâm anh, bây giờ Từ Viêm là sở trưởng đồn công an Trấn Hắc Sơn chúng tôi, lần trước Lý bí thư còn khích lệ hắn. Lý bí thư ý chỉ Lý Nhạc Dân, bí thư thường ủy thị ủy Thành phố Thanh Lâm. Lâm Song nghe vậy cười càng tươi. - Là hạt mầm tốt, phải bồi dưỡng. Lão Từ, không phải tôi trách anh, giờ là thời đại nào rồi, anh không thể cất giấu như thế. Nên biết ngoại cử không tị cừu, nội cử không tị thân (dùng người bên ngoài không sợ địch, dùng người bên trong không sợ thân), giống như Từ Viêm nên đề bạt hắn, bọn họ ngồi vào vị trí thích hợp mới phục vụ tốt cho xã hội hơn. Từ Tranh Thành ồm ồm nói: - Đúng đúng, Từ Viêm, không biết kính Thư ký Lâm một ly? Từ Viêm bưng ly rượu lên: - Thư ký Lâm, xin kính một ly! Lâm Song nể tình uống cạn: - Tốt, tôi uống ly này! Mọi người là nam nhân, có vài câu nói không kiêng nể gì, lại xác định cùng một chiến tuyến, không có nhiều kiêng dè. Nói mấy câu tục tĩu qua đi, quan hệ cả đám rất nhanh thân thiết hơn, cười nói hài hòa. Tô Mộc biết Lâm Song làm như vậy vì Triệu Thụy An kêu, chuyện đêm nay giải quyết như thế này là hắn muốn tặng quà cho Triệu Thụy An. Trong thường ủy huyện ủy, nếu nói bây giờ ai dễ lôi kéo nhất thì đó là Lương Trung Hòa. Chỗ dựa của Lương Trung Hòa lúc trước ở Thành phố Thanh Lâm, nhưng đối phương vì tham ô đã bị miễn chức. Lương Trung Hòa mất chỗ dựa, bất đắc dĩ hợp tác với Tạ Văn. Nhấn mạnh, là hợp tác, không phải đầu vào. Làm quan đến mức này không thật sự trung thành một dạ. Cũng vì vậy Lương Trung Hòa trở thành kẻ giữa Tạ Văn và huyện Hình Đường chứ không phải tay sai chỉ biết nghe sai. Tô Mộc không định lôi kéo Lương Trung Hòa, nhưng Lương Thiên gây ra chuyện này, dám nhắm nhe Lạc Lâm thì đừng trách hắn bắt thỏ trong hang. Tô Mộc muốn nương chuyện này vận động một phen, có khả năng lôi kéo Lương Trung Hòa. Bất cứ lúc nào cũng không thể bỏ qua bất cứ chuyện gì, chuyện nhỏ không chút bắt mắt có lẽ sẽ thành hiệu ứng hồ điệp, mang đến kết quả không tưởng. Đương nhiên đây mới chỉ là kế hoạch, còn đang chuẩn bị. So sánh thì khiến Từ Tranh Thành, Lâm Song cùng uống rượu với Tô Mộc, từng bước sáng tạo vòng tròn nhỏ thuộc về mình là thu hoạch lớn nhất cho Tô Mộc từ khi đến huyện Hình Đường. Nhóm Tô Mộc nhậu nhẹt thật vui. Trong nhà bộ trưởng tuyên truyền (bộ trưởng đây không phải là bộ trưởng của bộ thuộc trung ương đâu nhá các bác) thuộc khu huyện ủy, mây đen bao phủ. Lương Thiên bụm mặt sưng, la lên: - Bố, con phải trút cơn tức này, nếu không con sẽ điên mất. Con không sợ mất mặt, con chỉ sợ mặt mũi của bố bị người quét sạch! Mẹ của Lương Thiên, Ngô Thụy Phương hùng hổ hùa theo: - Đúng vậy! Lão Lương, chuyện này là sao, bọn họ dựa vào cái gì đánh người? Còn đánh nặng như vậy? Đêm nay nếu tôi không tự mình đi thì bên đồn công an không chịu thả người, Triệu Tứ Hải là cái thứ gì dám nhốt con trai yêu quý của tôi? Không được, nếu ông không tính sổ với bọn họ thì tôi sẽ tự ra tay! Ngô Thụy Phương nhìn Lương Thiên, khóc sướt mướt. Lương Thiên lớn như vậy, Ngô Thụy Phương không nỡ đụng một đầu ngón tay của gã, hôm nay gã bị người đánh tơi tả, khiến tính cách cô nóng nảy không nuốt trôi cục tức này. Đầu Lương Trung Hòa hơi xóc, mắt xoay tròn phân tích mỗi câu Lương Thiên nói sau khi trở về: - Được rồi, cô nói ít vài câu! Cá tính Lương Thiên như thế nào thì cô cũng biết rõ, xảy ra cớ sự này toàn là cô nuông chiều. Cô nghĩ tôi có thể một tay che trời trong huyện Hình Đường sao? Cô đừng đi tìm Tô Mộc, không đụng vào hắn được. Bên trên Tô Mộc có người, cô không thấy Tạ bí thư cũng im lặng sao? Trong lòng Lương Trung Hòa thấp thỏm, theo lý ra đêm nay có mặt Lâm Song, nếu gã muốn điều tra đến cùng thì Lương Thiên sẽ chịu khổ. Nhưng Lâm Song chỉ kêu Triệu Tứ Hải đưa người đi, còn dễ dàng thả ra. Nếu nói trong chuyện này không có điều lạ thì đánh chết Lương Trung Hòa cũng không tin. Nhưng điều lạ này là gì? Triệu Thụy An sau lưng Lâm Song muốn chơi trò gì? Lương Trung Hòa chọn kết minh với Tạ Văn trong thường ủy huyện ủy, gã thuộc phe trung lập, trong đầu không ngừng hiện ra nhiều suy nghĩ tính toán. Lương Thiên nhỏ giọng nói: - Mẹ, bố không cho con ra tay thì mẹ phải trút giận giúp con. Không thể đụng vào Tô Mộc vậy còn ả đê tiện kia thì không sao. Ngô Thụy Phương nhớ đến bộ dạng Lạc Lâm, ánh mắt độc ác: - Lạc Lâm! Ngô Thụy Phương không đụng vào Tô Mộc được nhưng xử Lạc Lâm không thành vấn đề. Ngô Thụy Phương không phải bà nội trợ, cô có chức vụ, chức đó là khoa trưởng khoa tài vụ đài truyền hình huyện Hình Đường. Ngô Thụy Phương nghiến rắng nói: - Yên tâm, mẹ sẽ trút giận cho con! Toàn là lỗi của đồ lẳng lơ kia, nếu không tại ngươi dụ dỗ Thiên nhi nhà ta thì sao xảy ra cớ sự này? Lạc Lâm, trước kia dạy ngươi chưa đủ đau phải không? Chờ đi, lần này ta chắc chắn sẽ làm ngươi cuốn gói đi. Cùng lúc đó, trong một biệt thự vùng ngoại ô thị trấn huyện Hình Đường. Lạc Khang Hoa mặt đen thui ngồi. Lạc Khang Hoa là bố của Lạc Lâm, người cầm lái kiến trúc Lạc thị. Bây giờ Lạc Khang Hoa không còn phong độ ngày xưa, liên tục hút thuốc, hơn bốn mươi tuổi mà tiều tụy như năm, sáu chục tuổi. Một nữ nhân xinh đẹp ngồi trên ghế nệm da thật, chanh chua nói: - Hút hút, tối ngày chỉ biết hút thuốc. Hút thuốc giúp ích được gì không? Hút cho chết luôn đi! Nữ nhân mặc váy ngủ hở hang, khoanh chân ngồi. Nếu nữ nhân không ở trong biệt thự này, nếu đi trên đường sẽ bị cho rằng người đàn bà chanh chua, còn thuộc loại đứng đường. Nữ nhân tên Nghiêm Xuân Hoa, mẹ ruột của Lạc Lâm. Nghiêm Xuân Hoa khá đẹp, cộng thêm bảo dưỡng lâu năm, bốn mươi tuổi mà nhìn như ba mươi, đối lập hẳn với Lạc Khang Hoa. Lạc Khang Hoa buồn phiền la lên: - Cô chỉ biết loay hoay mấy thứ đồ chơi kia, nhà sắp mất, khi đó cô còn gì để chơi! Nghiêm Xuân Hoa tức giận nói: - Anh lớn tiếng với tôi làm gì? Dù có tan nhà thì cũng không phải tôi làm. Anh có giỏi thì đi ra ngoài kiếm tiền, đừng anh hùng rơm trong nhà! Lạc Khang Hoa không cãi lộn với Nghiêm Xuân Hoa nữa, nhíu mày lẩm bẩm: - Cô . . .! Tôi lười cãi với cô, nếu có thời gian rảnh tôi thà suy nghĩ làm sao vượt qua xét duyệt phẩm chất, lấy dược hạng mục Trấn Hắc Sơn. Trưởng trấn Tô Mộc toàn quyền phụ trách việc này, không biết vị trưởng trấn này thích cái gì. Lạc Lâm từ ngoài cửa đi vào, nghe Lạc Khang Hoa lẩm bẩm, hai chữ Tô Mộc lọt vào tai làm mắt cô sáng lên. Lạc Lâm chạy tới gần, dồn dập hỏi: - Ai? Bố mới nói ai? Lạc Khang Hoa khó hiểu hỏi: - Là Tô Mộc, trưởng trấn mới của Trấn Hắc Sơn. Con cũng biết kiến trúc Lạc thị chúng ta muốn lấy hạng mục công trình xây dựng trường tiểu học Đại Liễu Thụ Trấn Hắc Sơn, có gì ngạc nhiên? Không có gì đáng kinh ngạc sao? Lạc Lâm nhếch môi cười khổ, cô bước lên lầu hai. Chẳng lẽ đây là nhân quả tuần hoàn, báo ứng hiện thời sao? Nghiêm Xuân Hoa lẩm bẩm: - Con gái làm sao vậy? Kỳ lạ không giống nó ngày thường. Khi Lạc Lâm đóng cửa phòng, dưới lầu vang tiếng hét chói tai đặc biệt của Nghiêm Xuân Hoa. Lạc Khang Hoa bị tiếng la của Nghiêm Xuân Hoa hù đứng tim. - Cô la cái gì? Hù chết người! Lạc Khang Hoa nhìn Nghiêm Xuân Hoa, nạt: - Đang ở trong nhà mình, la lối cái gì? Nghiêm Xuân Hoa nóng nảy nói: - Không phải, lão Lạc có thấy quen tai không? Lạc Khang Hoa nhíu mày hỏi: - Cái gì quen tai? Nghiêm Xuân Hoa vội la lên: - Tôi nói là Tô Mộc đó! Tô Mộc, đúng vậy, là Tô Mộc đó! Anh không thấy biểu tình của con gái sao? - Rốt cuộc cô muốn nói gì? Lạc Khang Hoa bực bội nạt: - Tôi đang bận xem báo cáo, nếu cô không có việc gì thì đi về phòng tự la cho mình nghe! Nghiêm Xuân Hoa hét chói tai: - Phi, anh mới khùng! Lạc Khang Hoa, đồ chó cắn Lã Động Tân. Tôi tốt bụng nhắc nhở anh, Tô Mộc, Lạc Lâm, cấp 3 Hình Đường. Đừng nói với tôi là anh vẫn không liên tưởng ra. Ong ong ong ong ong! Nghiêm Xuân Hoa nhắc nhở tỉ mỉ, Lạc Khang Hoa đờ đẫn giây lát đột nhiên đầu óc ù vang, báo cáo rớt đầy đất. Mắt Lạc Khang Hoa lóe tia sáng nóng cháy nhìn Nghiêm Xuân Hoa, hét to: - Cô nói Tô Mộc là bạn học cấp 3 của Lâm nhi? Bây giờ là trưởng trấn Trấn Hắc Sơn? Nghiêm Xuân Hoa gật đầu, nói: - Tôi đoán tám, chín phần là đúng, anh không thấy biểu tình của con gái vừa rồi sao? Nếu không đúng thì tại sao con gái biểu hiện khác lạ vậy? Biết con gái không ai khác ngoài bố. Anh không thấy con gái kỳ lạ sao? Em ước chừng Tô Mộc chắc chắn là học sinh trung học năm xưa. Bùm! Lạc Khang Hoa ngồi bệch xuống ghế nệm, mất hết sức lực. Nghiêm Xuân Hoa nhớ ra Tô Mộc thì Lạc Khang Hoa cũng nghĩ ra, không phải vì hắn quá nổi tiếng mà do chuyện ngày xưa gây ồn ào rất lớn. Bọn họ là cha mẹ của Lạc Lâm, sao có thể quên ân nhân Tô Mộc này?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang