[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm

Chương 74 : Bịa chuyện ma quỷ

Người đăng: 

.
Sở Ngọc làm một việc rất đơn giản, là kể chuyện. Nàng kể cho Lưu Tử Nghiệp nghe một truyền thuyết, nhưng đặc biệt, đây là chuyện ma. Nội dung chuyện nói về một tay nhà giàu ăn chơi đàng điếm. Một hôm sau khi uống rượu say khướt trở về nhà, hắn phát hiện phụ thân đã tắt thở. Hắn cũng chẳng thèm quan tâm, sai người chôn cất sơ sài. Sau đó cứ đến đêm lại có ma quỷ hiện ra quấy phá, chính là do người cha ôm hận biến thành. Tay ăn chơi này hồn kinh phách lạc, đêm đêm quá sợ hãi không tài nào ngủ được, về sau nhà tan cửa nát. Rồi kẻ ăn chơi bệnh nặng nằm liệt giường, lúc hấp hối lờ mờ nhớ lại: ngày xưa, lúc hắn đang uống rượu say mèm, có người nhà chạy đến gọi hắn về gặp mặt phụ thân lần cuối nhưng hắn cự tuyệt. Vậy là giờ đến lượt hắn chết đi mà không có ai thèm đoái hoài. Chuyện này do Sở Ngọc bịa ra. Gặp phải áp lực trước mắt, tâm tư nàng lại hết sức nhạy bén bình tĩnh. Nàng nhẹ nhàng từ tốn kể cho Lưu Tử Nghiệp nghe câu chuyện này, tình tiết tỉ mỉ chân thực sinh động. Giọng kể của nàng cũng rất sống động, thậm chí khi đến đoạn tay ăn chơi bị ma quỷ quấy nhiễu về đêm, Sở Ngọc vòng tay qua vai Lưu Tử Nghiệp, thổi u u vào gáy hắn, hạ giọng nói: “Giống như thế này này, hắn cảm thấy một luồng khí lạnh từ phía sau truyền tới, so với ta diễn tả còn kinh khủng hơn nhiều, khiến cho toàn thân lạnh lẽo như băng giá…” Đối với thời đại cách hơn một nghìn năm, Sở Ngọc thấy sử dụng chuyện ma quỷ vớ vẩn xem ra lại rất có hiệu quả. Lưu Tử Nghiệp tuy là hoàng đế, nhưng kiến thức sao có thể là đối thủ của Sở Ngọc thuộc thời đại bùng nổ thông tin! Nghe chuyện ly kỳ hấp dẫn, lại thấy nàng biểu diễn sinh động như thật, hắn chịu không nổi kêu “oái” một tiếng, sắc mặt tái nhợt, cũng cảm thấy chính mình đang rét run. Sở Ngọc ra vẻ quan tâm đỡ lấy hắn: “Bệ hạ không sao chứ? Cũng thật là, sao ta lại kể cho bệ hạ nghe chuyện này nhỉ? Thôi ta không nên kể nữa!...” Nàng vừa buông ra, ống tay áo lại bị giữ chặt lấy. Lưu Tử Nghiệp sắc mặt trắng bệch kinh sợ, nhưng vẫn có vẻ muốn nghe tiếp. Những người xem chuyện rùng rợn kinh dị đều có tâm lý này, tuy trong lòng sợ hãi nhưng vẫn muốn nghe tiếp để biết kết cục cuối cùng. Huống chi Lưu Tử Nghiệp từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe những chuyện như vậy, tuy sợ hãi nhưng lại thấy cực kỳ mới mẻ, háo hức, dù có sợ thế nào cũng không muốn dừng nghe. Sở Ngọc trong lòng cười thầm, ngoài mặt đành miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu của hắn, tiếp tục kể nốt câu chuyện. Nhưng nàng vừa kể lại vừa tô vẽ thêm tình tiết cho thật hãi hùng, làm cho Lưu Tử Nghiệp sợ hãi nắm chặt lấy tay nàng, lực tay quá mạnh khiến Sở Ngọc đau muốn gãy xương. Sở Ngọc trên tay đau đớn nhưng trong lòng lại mừng thầm: hóa ra cuối cùng đã tìm được thứ để dọa ngươi! Nghe xong câu chuyện, sắc mặt Lưu Tử Nghiệp vẫn trắng bệch. Nhưng một lúc sau, hắn trầm giọng hỏi nàng: “A tỷ, không phải tỷ cố ý bịa ra chuyện này để dọa ta đấy chứ?” Hắn hỏi như vậy, làm sao Sở Ngọc có thể thừa nhận chứ! Nàng cười một cách tự nhiên, cầm tay Lưu Tử Nghiệp dịu dàng nói: “Bệ hạ, sao ta có thể bịa ra chuyện này được? Trước đây ta gặp một dị nhân, nghe hắn kể rất nhiều chuyện, trong đó có chuyện này. Người ta khi chết đi mà phải ôm oán hận, thì sẽ biến thành lệ quỷ, quấy rối người liên quan đến chết mới thôi. Mà quan hệ huyết thống lại càng làm lệ quỷ gắn bó chặt chẽ hơn, không thể nào tiêu diệt được! Ta sợ rằng bệ hạ sẽ khiến thái hậu từ Quỷ Hồn phải bò lên, nên mới cảnh báo bệ hạ. Ta vốn có ý tốt, sao bệ hạ có thể nghi ngờ ta?” Nàng vừa nói, khóe mắt vừa ngấn lệ, trong lòng thì lại cười lạnh: Sở Ngọc ơi Sở Ngọc, trình độ lừa người của mi ngày càng điêu luyện, chẳng bao lâu nữa có thể sánh ngang với Hà phò mã! Kiếp trước nàng chưa từng làm những chuyện thế này, nhưng giờ đây lại diễn kịch rất tự nhiên như thể đã từng diễn tập nhiều lần. Cũng chỉ bởi vì tình thế bức bách, bao khó khăn hiểm nguy rình rập đe dọa khiến nàng phải bày mưu tính kế từng bước thận trọng, mà trong lòng không khỏi hơi khó chịu. Tuy Lưu Tử Nghiệp có vẻ đã dao động, nhưng trên mặt vẫn còn khá nghi ngờ: “Thật vậy sao?” Sở Ngọc liền chỉ tay về phía Thiên Như Kính: “Bệ hạ, ta làm thế này hoàn toàn là vì bệ hạ. Bệ hạ là chân mệnh thiên tử, bọn quỷ quái tầm thường sao có thể làm gì được bệ hạ? Hơn nữa còn có thiên sư đại nhân ở đây, có quỷ quái nào dám hiện thân trước mặt hắn?” Lưu Tử Nghiệp nhìn Thiên Như Kính. Người này thực hiện theo đúng giao ước với Sở Ngọc, không nói dối, chỉ có im lặng trầm mặc. Sở Ngọc thừa cơ thêm củi vào lửa: “Bệ hạ, người xem thiên sư đại nhân hẳn là trong lòng đã suy tính vẹn toàn. Những chuyện nhỏ nhặt này không thể gây khó dễ cho hắn”. Trước có chuyện ma, sau có Thiên Như Kính, vừa đấm vừa xoa, rốt cuộc Lưu Tử Nghiệp hạ quyết tâm, ngự giá đến Vinh Huấn cung. Xa giá lên đường, tiền hô hậu ủng. Sở Ngọc đi trước đoàn người, bước vào phòng thấy thuốc bày khắp nơi. Dung Chỉ ngồi bên giường, ngón tay thon dài ấn lên gáy thái hậu, mà trên cổ thái hậu có mấy cây kim châm cứu. Việt Tiệp Phi đứng bên cạnh hắn, sắc mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng lại đưa dụng cụ. Sở Ngọc đột nhiên nhớ ra, qua lời Thiên Như Kính nói, Dung Chỉ và Việt Tiệp Phi có mối thù giết sư huynh. Thế mà nàng không cẩn thận để bọn họ ở chung một chỗ, thực là quá mạo hiểm! May mà cả hai đều bình an vô sự, nếu không thì nàng thật có lỗi với Dung Chỉ! Thấy Sở Ngọc bước vào, Dung Chỉ nhướn mày nói: “Ta châm cứu nên thái hậu đã tạm thời ổn định, nhưng phải nửa khắc (*) nữa mới được. Rút kim châm ra thái hậu có thể tỉnh lại, bây giờ công chúa có muốn nói chuyện với thái hậu không?” (*) Một khắc = 15 phút Sở Ngọc ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Tay Dung Chỉ khẽ động, ngón tay như diễn xiếc, trong nháy mắt rút hết ngân châm ra, rồi hắn nhanh chóng đứng dậy lùi vào góc khuất. Không cần đến nửa khắc, thái hậu kêu lên một tiếng, chậm rãi mở to mắt. Mà lúc này, Lưu Tử Nghiệp cũng đã vào trong phòng. Lưu Tử Nghiệp tuy không tự nguyện đi gặp thái hậu, nhưng nhớ đến chuyện ma quỷ Sở Ngọc kể, trong lòng cũng hơi sợ hãi. Sau khi vào cửa, hắn cũng làm đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa; tuy có hơi giả dối, nhưng so với lúc trước không chịu đến là tốt lắm rồi. Nhưng Vương thái hậu nhìn thấy Lưu Tử Nghiệp, lại không tỏ vẻ vui mừng. Sở Ngọc đứng bên cảm thấy thật kỳ lạ, nàng ấy không phải đang mong chờ con trai đến sao? Vậy khi đến rồi sao lại không phấn khởi? Thái hậu dặn dò Lưu Tử Nghiệp một vài điều, rằng phải chăm lo việc nước vân vân…Lưu Tử Nghiệp nghĩ một đằng trả lời một nẻo, trên mặt dần dần hiện vẻ mất hết kiên nhẫn. Sở Ngọc nhìn mà thấy lo lắng, định lựa lời nói chen vào, bỗng nghe thấy tiếng thái hậu: “Các ngươi lui hết ra, riêng Sở Ngọc ở lại. Mẹ con ta có chút việc cần nói!” Trên mặt Lưu Tử Nghiệp hiện vẻ vui mừng không hề che giấu. Cho dù có Thiên Như Kính ở đây, nhưng hắn phải ở trong phòng có người bệnh nặng, không thoải mái một chút nào. Bây giờ có thể rời đi, tốt hơn nữa là không phải gặp lại, hắn vội vã bước nhanh. Bên trong phòng, thị nữ, ngự y, Dung Chỉ và Việt Tiệp Phi cũng lục tục ra ngoài. Sở Ngọc rất muốn theo chân bọn họ, nhưng vì ý chỉ của thái hậu nên phải ở lại. Nàng đứng trong phòng thấp thỏm, không hiểu thái hậu lưu lại mình nàng là có dụng ý gì?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang