[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm

Chương 56 : Thành Kiến Khang của sáu triều đại

Người đăng: 

.
Người vừa được gọi ra là một thanh niên mặc áo xám. Hắn mở túi gấm, nhìn những mảnh vụn hương liệu, nhíu mày một lúc rồi mới ngẩng đầu lên, nói với Sở Ngọc: “Vị khách này…” Hắn vừa ngẩng đầu lên nói thì Sở Ngọc đã chặn lời: “Hay là tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện?” Đối phương ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, dẫn Sở Ngọc và Việt Tiệp Phi đi qua cửa ngách, xuyên qua khu vườn phía sau, tới một gian phòng. Ba người đứng lại, hắn từ tốn mở miệng: “Vị khách này, hương liệu của ngài bị tán quá nhỏ vụn, số lượng hỗn hợp lại đều nhau, chỉ sợ khó mà phân biệt được”. Sở Ngọc cười cười nói: “Nếu tự phân biệt được, ta đã không phải tìm đến đây”. Chính bởi vì khó khăn, nên mới cần tìm người chuyên nghiệp. Người thanh niên áo xám không nói được gì, nghĩ lời Sở Ngọc nói cũng phải. Hắn lấy từ giá gỗ treo bên tường ra một phiến đá phẳng bóng loáng. Ánh sáng theo song cửa sổ chiếu lấp lánh lên cạnh phiến đá. Tiếp đó, người thanh niên nhẹ tay đặt túi hương liệu lên phiến đá, rồi lấy một bọc vải đựng các loại dụng cụ ra. Hắn lấy một chiếc thìa nhỏ xúc một phần hương liệu ra, rồi lấy mũi dao gạt một chút đưa lên mũi ngửi. Động tác của hắn thong thả đều đặn, thái độ vô cùng chuyên chú. Tuy động tác thông thạo của người thanh niên khiến Sở Ngọc khá an tâm, nhưng đợi một lúc nàng không nhịn được cất tiếng hỏi: “Này vị huynh đài, còn mất bao lâu nữa?” Người thanh niên trầm mặc một lúc, mới nói: “Vị khách này, trong túi hương liệu có khoảng hơn hai mươi loại. Khả năng của ta có hạn, chỉ sợ không thể nhanh chóng phân biệt rõ từng loại được”. Thái độ của hắn tự nhiên rành mạch, không tự ti cũng không hống hách, khiến cho người khác có cảm tình. Sở Ngọc suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Trong thành Kiến Khang còn có ai giỏi về hương liệu nữa không?” Khóe miệng người thanh niên hơi hơi nhếch lên, dường như có chút kiêu ngạo: “Công tử, trong tất cả các phường hội của thành Kiến Khang, khẳng định là không có người nào so được với ta. Giỏi hơn ta chỉ có một người, nhưng đây là một vị quý nhân, chỉ sợ công tử không mời được. Hay là công tử đợi ta nửa ngày, ta đến chỗ vị quý nhân kia xin thỉnh giáo, rồi sẽ báo lại với công tử”. Qua giọng điệu của hắn, hình như rất tin tưởng vào “vị quý nhân” này. Sở Ngọc không nhịn được cười: quý nhân? Với thân phận của nàng, chỉ cần nàng muốn, trừ hoàng đế bệ hạ, có quý nhân nào mà nàng không mời được? Chẳng qua là nàng không muốn vì một túi hương liệu mà gióng trống khua chiêng thôi. Suy nghĩ trong khoảnh khắc, Sở Ngọc biết cũng không nên làm quá, liền nói: “Cũng được, ngày mai cũng vào giờ này ta lại đến tìm ngươi. Túi hương cứ để chỗ ngươi, mai ta sẽ qua lấy lại”. Quay trở lại đường cũ, nàng gặp Bùi Thuật vẫn còn ở đây. Sở Ngọc hơi do dự, cuối cùng vẫn tiến lên phía trước tươi cười: “Bùi huynh, đã lâu không gặp”. Lúc này nàng có thể khẳng định, Tiêu Biệt không đem chuyện thù oán với nàng nói ra, nhất là không nói ra thân phận của nàng, nếu không Bùi Thuật sẽ không nhiệt tình chào gọi nàng như thế. Hai người chào hỏi, Bùi Thuật tỏ ý muốn được gặp Hoàn Viễn, vẻ mặt Sở Ngọc tỏ ra chân thành xin lỗi, nói: “Đường huynh của ta mấy ngày nay đóng cửa đọc sách, không tiếp khách”. Vốn sợ Tiêu Biệt nói ra thân phận của mình, Sở Ngọc xem như con đường phía Bùi Thuật bị cắt đứt. Nhưng hình như chuyện chưa đến mức xấu lắm, trong lòng Sở Ngọc khẽ nhúc nhích, lại mang ý định mấy ngày trước ra cân nhắc lại. Thế là gương mặt nàng càng tỏ vẻ chân thành thắm thiết. Trước mắt tuyệt đối không thể cho Bùi Thuật gặp Hoàn Viễn. Nàng cần phải giữ chắc con át chủ bài, đến lúc thích hợp mới có thể đánh ra. Nghe nói máy làm thơ không tiếp khách, Bùi Thuật hơi thất vọng. Nhưng lại nhớ ra lần trước Sở Ngọc chính là người mang máy làm thơ theo, nên lại nhiệt tình bắt chuyện với nàng. Hai người trò chuyện một hồi, nói đến việc Bùi Thuật được Vương Ý Chi mời đến dự một cuộc tụ họp cá nhân, cần phải đi ngay. Sở Ngọc nghe vậy liền ngỏ ý muốn được đi theo. Bùi Thuật hơi chần chừ: “Cái này…”. Lời chưa nói hết, trên mặt hắn đã hiện vẻ do dự muốn cự tuyệt. Sở Ngọc không chút hoang mang, lập tức ra đòn sát thủ: “Đường huynh ta vốn không thích kết giao bạn bè, ta lại muốn hắn kết bạn với nhiều danh sĩ hơn một chút”. Nàng không tin, máy làm thơ Hoàn Viễn đối với hội văn nhân kia lại không có sức hấp dẫn. Bùi Thuật lập tức mắc câu: “Tuy rằng thế này hơi mạo muội, nhưng Ý Chi huynh xưa nay vốn rộng rãi, chắc sẽ không để ý. Nhưng mà Tiêu huynh cũng ở đấy, nếu trước kia ngươi và hắn có chuyện gì thì cũng nên sớm hòa giải đi”. Sở Ngọc cười đồng ý, liền cùng Việt Tiệp Phi và Bùi Thuật ra khỏi phường Hâm Lan. ------------------------------ Kiến Khang – kinh đô của sáu triều đại, sau này là Nam Kinh, ở thời đại này còn chưa biết đến khái niệm “sáu triều đại”. Thành Kiến Khang nằm ở phía hạ lưu sông Dương Tử, không xây tường thành và cổng thành kiên cố, diện tích cũng không lớn lắm. Phía ngoài thành còn có rất nhiều thành nhỏ. Đây là hình thức thành thị rời rạc không phát triển mạnh trong lịch sử Trung Quốc. Nơi ở của Vương Ý Chi nằm ở phía nam thành Kiến Khang, là nơi tập trung nhiều danh môn vọng tộc. Đến bờ sông Tần Hoài gọi một chiếc thuyền nhỏ, ba người xuôi dòng một đoạn khá dài rồi lại lên bờ. Theo Bùi Thuật xuyên qua mấy ngã tư ngõ hẻm, cuối cùng nhìn thấy phía trước có một tòa nhà tường trắng ngói xanh. (Ngói xanh: nhà ở của quý tộc phong kiến Trung Quốc và Việt Nam thường chuộng sử dụng một loại ngói gọi là ngói lưu ly. Ngói vàng (hoàng lưu ly) dành cho vua, ngói xanh (thanh lưu ly) dành cho quan lại) So với những nhà hiển quý kín cổng cao tường, ngôi nhà này xây tường khá thấp, giống như giữa đám quỳnh hoa ngọc thụ quý giá lại lẫn vào một cây cỏ tầm thường, nhưng nhìn vào Sở Ngọc lại thấy rất thuận mắt. Cửa gỗ màu đỏ son hé mở, cũng không nhìn thấy nhà cao cửa rộng khép kín nghiêm ngặt. Bùi Thuật tiến lên mấy bước, gõ nhẹ lên cửa rồi không mời mà cứ thế đi vào: “Ý Chi huynh, tại hạ đến chậm, xin hãy thứ lỗi!" Sở Ngọc cùng hắn đi vào bên trong. Phía sau cửa là vườn cây, nhìn thanh nhã tự nhiên. Sở Ngọc đang mải ngắm vườn thì nghe thấy tiếng Việt Tiệp Phi trầm trồ thán phục. Hắn chỉ vào một cây nhỏ ven lối đi: “Đây là một loại cây rất quý hiếm ở phương nam, mười năm mới cao được một tấc, giá trị hàng vạn tiền”. (một tấc = 3,3 cm) Nghe hắn nói, Sở Ngọc mới biết một cái cây trông đơn giản bình thường lại đắt giá như vậy. Bùi Thuật đi ở phía trước quay lại, cười nói: “Vị Việt huynh này thật là có con mắt tinh đời. Tử Sở huynh nhìn nhà cửa vườn tược đơn giản thế này thôi, nhưng thứ bùn đất nhà Ý Chi huynh cũng là báu vật ở nhà người khác đấy!” Đúng là người lắm tiền. Siêu cấp lắm tiền. Vừa lắm tiền vừa sành điệu. Nghe Bùi Thuật giới thiệu giá trị của từng ngọn cây cọng cỏ, ánh mắt Sở Ngọc bắt đầu nhìn khu vườn rất khác. Hình tượng Vương Ý Chi trong đầu nàng vụt thăng lên hạng kim cương.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang