[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Chương 18 : Thế gian như lò lửa
.
“Ngươi muốn làm gì?” Thân thể đau đớn cứng ngắc, Dung Chỉ lãnh đạm hỏi.
Bởi vì đau đớn, trán hắn toát mồ hôi lạnh, từng giọt chảy xuống, nhưng thần thái hắn vẫn tản mạn như vậy, ánh mắt thong dong, tựa như không hề quan hệ với thân thể đang đau đớn kia. “Đánh người không phải là tính cách của ngươi, Hoàn Viễn. Đừng nên đánh mất phong độ của chính mình”.
Hoàn Viễn mặt không biểu tình chăm chú nhìn Dung Chỉ trong khoảnh khắc, rồi chậm rãi buông tay. Hắn trở lại vị trí, cầm bầu rượu rót một chén rồi nói: “Công chúa biết mưu đồ của ta và Giang Yêm, có phải là ngươi mật cáo?” Rượu này hắn chuẩn bị cho tiệc đưa tiễn Giang Yêm. Giang Yêm vứt bỏ hắn mà đi, nhưng hắn vẫn muốn gặp một lần. Mà khi hắn đến ngưỡng cửa thì thị vệ ngăn lại, không cho hắn ra ngoài.
Từ trước đến nay tuy hắn không được tự do hành động, nhưng không giống như lần này bị giam lỏng trong phòng. Bọn thủ vệ làm vậy, chắc chắn do đã nhận lệnh đặc biệt.
Dung Chỉ khẽ cười một tiếng nói: “Ngươi quá coi thường công chúa. Việc xử lý hôm nay là do công chúa nghĩ ra. Hôm ngươi mật đàm với Giang Yêm, công chúa vờ rời đi nhưng lại quay lại, khiến ta cũng không kịp phòng bị. Sau đó công chúa quyết định cho Giang Yêm xuất phủ”. Việc thủ vệ ngăn cản Hoàn Viễn, thực ra chính là lệnh của Dung Chỉ. Hoàn Viễn tuy rằng thất bại, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ. Hắn định khi đưa tiễn sẽ nói những lời khiến Giang Yêm hổ thẹn, sẽ có lợi cho mục đích sau này. Nhưng Dung Chỉ không cho hắn cơ hội làm việc đó.
Hoàn Viễn trầm mặc nửa buổi mới nói: “Dung Chỉ, ta đã đến nước này, có xảy ra chuyện gì cũng không còn cách nào nữa. Nhưng ta lấy chân tâm chân ý hỏi ngươi: ngươi thực cam tâm ở cạnh công chúa sao?”
Dung Chỉ cười mà không đáp.
Hoàn Viễn thấp giọng nói: “Tuy rằng thường ngày ngươi chỉ trợ giúp công chúa xử lý công việc trong nội uyển, từ trước đến giờ ẩn thân giấu mình, nhưng ta cảm thấy, tài năng của ngươi ít người sánh kịp. Người tài như ngươi, ra bên ngoài có thể hô mưa gọi gió vang danh thiên hạ, chẳng lẽ ngươi cam tâm ở lại phủ công chúa làm cái dạng trai lơ bên gối nữ nhân sao?” Thanh âm hắn trầm thấp, nén giọng nói: “Ngươi thực cam tâm sao?” Hắn tới phủ công chúa hai năm, tìm hiểu về Dung Chỉ hai năm, nhưng chưa bao giờ có thể nhìn thấu nam nhân này. Ban đầu hắn nghĩ Dung Chỉ khá ôn hòa, nhưng sau lại dần dần thấy, người thanh niên tưởng như vô hại này thực ra thâm sâu khôn lường.
Dung Chỉ vẫn cười không đáp.
Nhìn một hồi, Hoàn Viễn buông lỏng thái độ, bỗng nhiên cười nói: “Ngươi không cam tâm. Nếu không, tại sao không dám trả lời ta? Ngươi không có cách nào trả lời thật lòng rằng ngươi cam tâm tình nguyện”. Vẻ mặt hắn ôn nhã tuấn mỹ, tâm tình giãn ra, trong phút chốc dường như nỗi tiêu sầu u ám biến mất hoàn toàn.
Sau khi Hoàn Viễn nói xong, Dung Chỉ có phản ứng. Hăn vươn tay, chậm rãi rót một chén rượu cho mình, rót đầy tràn, cho đến khi rượu trong bầu sắp cạn hắn mới vứt bầu rượu xuống, nói khẽ: “Hoàn Viễn, ngươi chớ quên, hôm nay ngươi còn sống bình yên là nhờ ai. Ngươi là con cháu của tội nhân, nếu không nhờ công chúa nghĩ cách cứu hộ, ngươi đã sớm chết dưới loạn đao. Ngươi chẳng những không biết ơn nàng, lại tâm niệm phản bội, vong ân phụ nghĩa. Tổ tiên gia pháp nhà ngươi dạy con cháu như thế sao?”
Hoàn Viễn nói: “Không thể phủ nhận nàng cứu ta, che chở cho ta. Nhưng nàng cứu ta xuất phát từ lòng ích kỷ, muốn chiếm giữ ta như một thứ đồ vật, muốn ta chết già bên trong phủ công chúa này. Dung Chỉ, ta không cam lòng”. Hắn nói với giọng bình tĩnh như vậy, là đã thấu suốt và kiên quyết. Mặt hắn thon dài sơ lãng, mắt sáng rực rỡ như ngọc, nhìn qua nhu hòa nhưng thực tế lại vô cùng vững chắc. “Về phần tổ tiên dòng họ nhà ta…, chẳng phải bị hủy trên tay Lưu gia của nàng sao?”
Đã từng là một gia tộc huy hoàng đệ nhất, nhiều năm trước vinh hoa phú quý, mà nay cả dòng họ chết thảm, nơi mái táng cũng không biết ở đâu. Trong buổi loạn thế này được làm vua thua làm giặc, hắn không còn lời nào để nói.
Chính là…
“Ta không cam lòng”. Hắn kiên định nói.
Lưu lạc đến tận nơi đây, làm một thứ đồ chơi trong tay nữ tử, hắn không thể cam tâm.
Hắn cũng tuyệt đối sẽ không vì giữ gìn sự trong sạch mà tự sát. Được sống trên đời là một ân huệ lớn, từ bỏ sinh mệnh của chính mình mới là hành vi nhu nhược. Đã từng có nam nhân trong phủ, vì không chịu nhục mà nhảy xuống hồ tự sát. Nhìn thi thể hắn lạnh băng, Hoàn Viễn có chút cảm khái, nhưng tuyệt đối không có một tia nào kính nể.
Sống khó chết dễ, hắn chọn con đường gian nan.
“Không cam lòng à” Dung Chỉ nhẹ nhàng cười thành tiếng “Chí khí lắm, khí khái lắm! Chính là, Hoàn Viễn, ngươi không có sự lựa chọn!”
Hắn bưng chén rượu lên, xem xét chất lỏng xanh biếc. Ly rượu vì động tác của hắn mà sánh ra một chút, rơi lên quần áo tuyết trắng rồi nhòe dần thành những chấm nhỏ xanh lục: “Ngươi vừa mới nói ta không cam tâm, ngươi không phải ta, làm thế nào mà đoán được lòng ta?”
Thấy Dung Chỉ đứng dậy muốn rời đi, Hoàn Viễn biết rõ hôm nay không thể nào thuyết phục hắn, thở dài nói: “Cũng thế thôi, ngươi cam tâm, ta lại không cam tâm. Lần này tuy thất bại, chỉ cần ta còn sống, sẽ không từ bỏ. Ngay cả không may ta phải chết, cũng còn hơn phải ở đây chịu đựng dày vò”.
Dung Chỉ cười nhẹ, chậm rãi bước đi. Khi đến gần cửa, bước chân hắn dừng một chút: “Dày vò?” Hắn hỏi lại Hoàn Viễn: “Ngươi cảm thấy ở chỗ này “cẩm y ngọc thực, sinh mệnh vô ưu” là một loại dày vò?”
(Cẩm y ngọc thực, sinh mệnh vô ưu: ăn ngon mặc đẹp, không phải lo lắng điều gì)
Hoàn Viễn cười nhạo một tiếng: “Chẳng lẽ ta phải cho rằng ở nơi này là ân sủng như núi?”
Dung Chỉ bước chân dừng một nhịp rồi tiếp tục ra ngoài. Một lát sau, Hoàn Viễn nghe phảng phất mơ hồ truyền lại một câu nói, như có như không, khiến hắn tưởng giữa lúc hoảng hốt sinh ra ảo giác. Thanh âm từ chốn xa xôi, như từ thuở hồng hoang khai thiên lập địa:
“Thế gian như lò lửa, vạn vật chúng sinh tăm tối. Có ai không phải chịu đau khổ dày vò?”
-------------------
Sau khi Dung Chỉ rời đi, Sở Ngọc ở lại rừng hạnh hoa bồi hồi trong khoảnh khắc. Khi nàng trở về, dọc đường chỗ giao giữa Đông Thượng Các và Tây Thượng Các, nàng gặp Giang Yêm và năm nam nhân đang đi theo đường dẫn ra ngoài phủ. Sở Ngọc nhìn bọn họ, gật đầu rồi bước qua.
Không có nhớ thương, không quay đầu. Sau khi ra khỏi cửa này, giữa bọn họ là người xa lạ. Trên thực tế, đối với Sở Ngọc mà nói, những người này vốn là người lạ, không có gì không thể buông tay.
Từ nay về sau vĩnh biệt. Sở Ngọc nghĩ như vậy, khóe miệng nhếch lên, không ngoái đầu.
Từ nay về sau khó gặp lại. Cơ hồ cùng một lúc, Giang Yêm cũng nghĩ như vậy, không kìm được quay đầu nhìn thoáng qua. Trước kia hắn vẫn ngày đêm suy tính, chỉ mong sớm rời khỏi địa ngục này. Nhưng chính lúc có thể rời đi, lại nảy sinh vài nghi hoặc.
Bóng lưng nữ tử này, tiêu sái mà tự do, không giống ngày xưa cao cao tại thượng, giống như một người xa lạ mà hắn được nhìn thấy lần đầu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện