[Dịch] Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 24 : Vô cùng nhục nhã (2)
.
Cẩm y công tử liên tục liếc mắt đưa tình với Tiêu Vận nhưng nàng lại không thèm quan tâm hắn, vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa mân mê đầu ngón tay của mình.
Vị công tử này thấy vậy không khỏi có chút thất vọng, ánh mắt khắp đảo quanh, vừa vặn rơi xuống trên người Hoàng Bắc Nguyệt vừa từ cửa bước vào, toàn thân bạch y như tuyết đầu mùa, thanh lãnh phiêu dật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt cũng không che giấu được ngũ quan tinh xảo, tú lệ mà thanh nhã.
Trong lòng hắn lập tức chấn động, kinh ngạc nghĩ: “ Thiếu nữ này không phải là Bắc Nguyệt quận chúa đấy chứ ? Vài năm không gặp cư nhiên bộ dạng ngày càng xinh đẹp.”
Tiêu gia nữ quyến đang ngồi tại đây đều là mỹ nhân mỗi người một vẻ, trong đó Tiêu Vận mười lăm tuổi là xinh đẹp nhất: Quần lụa mỏng màu hoa hồng được điểm lên những cành ngọc lan mỹ lệ, tóc búi thành kiểu triêu vân kế vô cùng phức tạp, trâm cài bằng vàng được khảm nạm những hạt trân châu óng ánh, khuyên tai được làm từ phỉ thúy vô cùng tinh xảo, trước ngực còn đeo một chiếc vòng cổ có hình Song Ngư Cát Tường.
Nhan sắc tuy không phải là cực phẩm nhưng nhờ vào một thân trang phục đắt tiền, cũng coi như rực rỡ mỹ lệ, hơn nữa vẫn còn cái danh thiên tài Triệu hoán sư, càng làm cho nàng có một loại thanh cao ngạo khí, quả thực chính là nữ thần trong lòng nam nhân.
Hoàng Bắc Nguyệt cùng Tiêu Vận, một cái thanh lệ thoát tục, một cái đoan trang diễm lệ, quả là hai mỹ nhân có hai vẻ đẹp trái ngược nhau.
Chỉ có điều Hoàng Bắc Nguyệt là một tên phế vật, bộ dạng có đẹp hơn nữa cũng vô dụng, nữ nhân phải như Tiêu Vận mới có tư vị.
Cẩm y công tử trong lòng trong lòng thầm so sánh, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt mang theo vài phần trào phúng.
Hoàng Bắc Nguyệt ngay cả nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn, đi tới tiền sảnh xong liền ngồi xuống cạnh Đại tiểu thư Tiêu Linh, không nói tiếng nào, giống như trong căn phòng này không có ai tồn tại hết vậy.
Tiêu Viễn Trình sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm, trong mắt thoáng hiện lên vẻ chán ghét, chỉ có điều hiện tại có khách quý nên không tiện phát tác, đành phải hướng tên trung niên nam tử mập mạp kia nói:
” Để An quốc công chê cười rồi, đây là tiểu nữ Bắc Nguyệt. ”
An quốc công nghe xong con mắt nhỏ như hạt đậu gắng sức trợn to nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, ha ha nở nụ cười: ” Vị này chính là Bắc Nguyệt quận chúa sao ? Quả nhiên dung mạo giống hệt Huệ Văn Trưởng công chúa năm đó, dung mạo tựa thiên tiên a ! ”
An quốc công là người có quyền thế nhất ở Nam Dực quốc, tổ tiên tích đức, đời sau cũng không chịu thua kém, Công tước tước vị vẫn bảo lưu đến nay.
An quốc công này mặc dù là một tên béo nhưng tâm tư vô cùng tinh tế giảo hoạt, từ khi kế thừa An quốc công tước vị đã đem mấy vị thiên kim trong phủ gả đi để mời chào môn khách. Bởi vậy hiện tại dưới tay hắn cao thủ như mây, thậm chí có một vị cửu tinh trung cấp Triệu hoán sư ! Thực lực như thế có thể cùng với Thái tử điện hạ sánh vai, chỉ tiếc là không có triệu hoán được Linh thú mạnh như Thái tử.
Hiện nay Thế tử của An quốc công, cũng chính là vị cẩm y công tử kia, mười chín tuổi đã đạt đến trình độ Tứ Tinh cao cấp, coi như thành tựu không nhỏ !
Nghe An quốc công khích lệ tên phế vật của gia tộc, Cầm di nương nở nụ cười, nũng nịu nói: “Đúng vậy a, có được vẻ đẹp của Trưởng công chúa, lại không có được tài hoa của nàng, đáng tiếc a ! ”
An quốc công ha ha cười, cả thân hình mập mạp đều run rẩy lên, phụ họa nói: ” Đáng tiếc, thật đáng tiếc ! ”
Nếu như vị Bắc Nguyệt quận chúa này có một chút thực lực, cho dù không sánh được với Tiêu Vận nhưng cũng coi như là tốt rồi. Dù sao sau lưng nàng không chỉ có uy danh của Trưởng công chúa, mà vẫn còn có Thái hậu cùng Hoàng Thượng che chở a.
Nếu Trưởng công chúa còn sống, nàng dù là phế vật cũng chẳng sao, nhưng Trưởng công chúa chẳng may đã qua đời, phế vật này còn có công dụng gì nữa ?
” An quốc công, việc ngài vừa mới nói…… ” Tiêu Viễn Trình liếc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một cái, chậm rãi nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện