[Dịch]Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi - Sưu tầm
Chương 58 : Bắn tên trộm? Tự mình chuốc lấy cực khổ!
.
“Ai biết được, cũng không biết sau khi ngã xuống nàng gầy ốm nho nhỏ như vậy có thể mất mạng hay không.”
Ấy ấy ấy, thế tử gia, đừng nói khủng bố như vậy có được không? Cái gì có mạng mất mạng, quá dọa người rồi, cái người mà người đang nói kia chính là thế tử phi mà người vừa bảo là si tình một mảnh với nàng đó!
Trên Hiệu Luyện Trường, Vân Thanh Nhiễm và Thác Bạt yến đang chuẩn bị sắp xếp.
Thác Bạt Yến đối với bản thân tràn ngập tin tưởng, thắng được nữ nhân không có mấy lạng thịt trên người mà thôi, nàng không cần dùng toàn lực.
Trận đấu bắt đầu, hai con ngựa đồng thời chạy như bay, Thác Bạt Yến không hổ là công chúa lớn lên trên ngựa, tư thế oai hùng, động tác kéo cung liền mạch lưu loát, “vù vù vù” mấy mũi tên bay ra, mỗi một tên đều chuẩn xác bắn trúng mục tiêu, hơn nữa phần lớn đều trúng hồng tâm, chỉ có một hai tên lệch đi một chút.
Thác Bạt Yến vẫn luôn tự tin, sau đó kéo dây cương, thay đổi phương hướng, quay đầu trở về, nàng ta hơi nhanh hơn Vân Thanh Nhiễm một chút, lúc nàng ta quay đầu thì Vân Thanh Nhiễm mới chạy xong toàn bộ chặng đường.
Thác Bạt Yến nhìn Vân Thanh Nhiễm, trong lòng nhất thời xuất hiện ý đồ xấu, một lần nữa nàng ta lại giương cung lên, lắp tên, bắn về phía Vân Thanh Nhiễm.
Trong nháy mắt khi mũi tên kia bay ra, một đám người ở trên khán đài kinh ngạc, tâm một số người giống như bị một đôi tay vô song bóp nghẹt.
Quân Kiệt là một đại nam nhân cũng sợ đến mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng, hắn đúng là miệng quạ đen! Quân Kiệt thật sự muốn đánh mình một bạt tai.
Đồng dạng lo lắng còn có Dạ Minh Uyên, lông mày xinh đẹp của hắn nhíu thật chặt, khoảng cách xa như vậy, cho dù hắn lập tức điểm chân bay đến, cũng không kịp cứu Vân Thanh Nhiễm.
Trên mặt Quân Mặc Thần không biến hóa, chỉ có bàn tay vốn nhàn tản vịn trên xe lăn là đã cứng ngắc.
Vân Thanh Nhiễm đối mặt với mũi tên đột nhiên bay về hướng nàng, trong lòng thầm mắng, dựa vào đâu, thật sự coi nàng thành cải thìa à?
Chỉ thấy thân hình mềm mại của Vân Thanh Nhiễm khẽ ngửa ra sau, tay phải đồng thời vươn ra, dùng một tay bắt lấy mũi tên bay đến từ không trung kia!
Này vẫn chưa hết, ngay sau khi tiếp được mũi tên kia liền chuyển đầu tên, tay cầm tên ném về phía trước, mũi tên nhọn y nguyên lúc đầu bay trở về.
Tuy rằng dùng tay ném tên đi sẽ không có lực như dùng cung, tốc độ đương nhiên cũng không nhanh như vậy.
Nhưng đối với Thác Bạt Yến quá mức tự tin mà nói, mũi tên nhọn như vậy cũng đã là đòi mạng, bởi vì căn bản nàng ta không nghĩ rằng mũi tên mình bắn ra còn có thể bị ném trở về!
Mọi người còn chưa từ kinh ngạc trước hồi phục lại, Vân Thanh Nhiễm đã làm cho mọi người một kinh hãi khác lớn hơn.
Ai có thể nghĩ rằng Nhị tiểu thư bị điên nhiều năm của tướng phủ lại có thân thủ lợi hại như vậy?
Quân Kiệt phản ứng trực tiếp nhất, miệng mở lớn, đây là cái tình huống gì? Lẽ nào thế tử phi của họ kỳ thật là cao thủ ẩn giấu? Giống như gia của bọn họ? Cho nên hai người này mới ở cùng một chỗ?
Dạ Minh Uyên buông lỏng tâm đồng thời cũng sinh ra hứng thú nồng đậm đối với Vân Thanh Nhiễm, đầu tiên là mang theo hắn đột phá sương mù, lại thông hiểu thành phần khói mê, nay còn có thân thủ hơn người như vậy, tuy rằng chiêu vừa rồi không dùng chút nội lực nào. Nhị tiểu thư tướng phủ, là người điên trong miệng dân chúng kinh thành, từng bởi vì liên tiếp cắn người bị thương và đụng chạm quý nhân mà biến mất trong tầm mắt mọi người, rốt cục trên người Vân Thanh Nhiễm có chứa bao nhiêu bí mật?
Sau khi Thác Bạt Yến bắn tên cũng không nhìn Vân Thanh Nhiễm nữa, ai ngờ bản thân vừa quay đầu lại, con ngựa còn chưa kịp chạy đi hai bước, trên bả vai đã trúng một mũi tên, đau đớn tận xương tới đột nhiên như vậy, khiến Thác Bạt Yến đau nửa ngày cũng không biết vì sao mình lại trúng tên.
Thác Bạt Yến hẳn nên may mắn, nếu người mà nàng ta gặp được không phải Vân Thanh Nhiễm hiện tại, thì mũi tên này nhất định không đơn giản là chỉ đâm trúng bả vai của nàng ta như vậy, mà sẽ là trái tim, đâm vào thân thể nàng ta cũng sẽ không chỉ có hai phân đó thôi đâu, mà có thể sẽ là ba phân, thậm chí còn sâu hơn.
Bả vai trúng tên, máu tươi nhiễm đỏ quần áo Thác Bạt Yến, đau đớn khiến cho Thác Bạt Yến thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn thái giám cung nữ xung quanh thấy thế tiến lên đỡ lấy nàng ta.
Thác Bạt Yến được thái giám và cung nữ đỡ xuống, lặng một lúc lâu, Thác Bạt Yến mới đưa ánh mắt thù địch dừng lại trên người Vân Thanh Nhiễm, “Là ngươi?”
Nơi này chỉ có nàng ta và Vân Thanh Nhiễm cầm cung tên trên tay, không phải Vân Thanh Nhiễm thì còn có thể là ai?
Đối mặt với chất vấn của Thác Bạt Yến, câu trả lời của Vân Thanh Nhiễm là…
“Giá!” Vân Thanh Nhiễm cho ngựa một roi, trước chạy xong đã rồi nói sau! Trước thắng được chiến lợi phẩm là thế tử bệnh này đã!
Vân Thanh Nhiễm không hề nghi ngờ là người dẫn đầu chạy xong, lại quay đầu nhìn mục tiêu bên kia của Vân Thanh Nhiễm, mỗi một tên đều trúng hồng tâm, thành tích cao hơn Thác Bạt Yến.
Vì thế Vân Thanh Nhiễm chắc chắn là người thắng cuộc, chỉ cần là người thì đều có thể đoán được, cho dù là người muốn bất công, đối mặt với tình huống như vậy, cũng không còn lòng nào có thể thiên vị.
Bả vai Thác Bạt Yến trúng tên, được thái giám cung nữ nâng đỡ xuống ngựa, đau đớn khiến Thác Bạt Yến lại một lần nữa khóc lên, nàng ta cũng không để cho những người khác đến giúp nàng ta xử lý miệng vết thương, dùng tay trái bịt bả vai bên phải rồi vọt tới trên khán đài, quỳ xuống trước mặt thái hậu nương nương, “Thái hậu nương nương người phải làm chủ cho ta!”
Đối mặt với Thác Bạt Yến, thái hậu cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, chính Thác Bạt Yến còn không biết mũi tên này trúng mình như thế nào, nhưng thái hậu bọn họ ở trên khan đài đều nhìn thấy tất cả!
“Thái hậu nương nương…” Thấy thái hậu chậm chạp không nói, Thác Bạt Yến cũng nóng nảy.
Sau đó chỉ thấy Vân Thanh Nhiễm tao nhã đi lên khán đài, nhìn Thác Bạt Yến khóc đỏ mắt, chịu đựng đau nhức tố khổ với thái hậu, Vân Thanh Nhiễm liền bật cười một tiếng, “Ta nói Yến công chúa này, không thể tưởng được ngươi còn có ham mê như vậy? Lại có thể lấy tên đâm mình chơi? Bản cung lúc trước đã từng nghe nói có một số người thích ngược, không có việc gì liền thích tra tấn chính mình, lấy việc tàn phá thân thể của mình làm thú vui, trước đây ta chỉ là nghe đồn, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến tận mắt!”
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy, rõ ràng là ngươi kẻ ác độc bắn tên vào ta trong trận đấu, bụng dạ khó lường, ngươi là tiểu nhân!” Thác Bạt Yến lên án Vân Thanh Nhiễm.
Thác Bạt Yến cho rằng mũi tên kia nàng ta bắn Vân Thanh Nhiễm không trúng, sau đó Vân Thanh Nhiễm lại dùng tên bắn nàng ta, tuy rằng chuyện này mở đầu là do nàng ta khơi mào, nàng ta cũng hướng về phía Vân Thanh Nhiễm bắn tên, nhưng mà người bị thương là nàng ta, cũng không tin thái hậu nương nương không làm chủ cho nàng ta!
Thác Bạt Yến tự cho rằng thân phận của mình so với Vân Thanh Nhiễm thì cao quý hơn nhiều, do đó thân thể nàng ta cũng quý giá hơn Vân Thanh Nhiễm.
“Yến công chúa, tội danh lớn như vậy bản cung không đảm đương nổi, Yến công chúa không ngại thì nhìn mũi tên trên bả vai của ngươi một chút, trên đuôi tên là màu đỏ, đó là tên mà công chúa dùng, đuôi tên mà bản cung dùng đều được phun thuốc màu lam. Về điểm này thái hậu nương nương, cửu điện hạ, thế tử gia cùng tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng cho bản cung!” Vân Thanh Nhiễm nhẹ nhàng cười, muốn vô lại với nàng? Trước đi về rèn luyện cho tốt đi đã rồi nói sau!
Thác Bạt Yến cúi đầu nhìn thoáng qua mũi tên còn cắm trên vai nàng chưa được nhổ xuống, đuôi tên quả nhiên là màu đỏ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện