[Dịch]Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi - Sưu tầm
Chương 57 : Thần thiếp tận lực không để người thua trận
.
Vân Thanh Nhiễm nhìn trời liếc mắt xem thường, dựa vào đâu, đây là trực tiếp không coi trọng nàng? Vậy thì còn hỏi ý kiến của nàng làm cái gì? Bọn họ đây là không có ý định giảng đạo lý với nàng à? Được thôi, bọn họ không giảng, nàng cũng không giảng.
Đang lúc thái hậu nghĩ rằng chuyện này ván đã đóng thuyền, Vân Thanh Nhiễm bỗng nhiên có hành động, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Thác Bạt Yến, “Nếu Yến công chúa đã muốn vào phủ Trấn Nam Vương, định làm phi tử của thế tử gia, vậy thì phải tuân theo quy củ của phủ Trấn Nam Vương, nếu thắng được ta, ta sẽ đồng ý để ngươi vào cửa.”
Phủ Trấn Nam Vương lúc nào thì có quy củ như vậy. Sao bọn lại chưa từng nghe nói qua?
Đừng nói thái hậu nương nương, Cửu hoàng tử cùng với những người liên quan khác cũng không nghe nói qua, ngay cả Quân Mặc Thần cũng chưa từng nghe nói.
Đương nhiên tất cả mọi người đều chưa được nghe nói, đây là do Vân Thanh Nhiễm vừa mới định ra, như thế nào? Thân là thế tử phi chính quy của phủ Trấn Nam Vương, định ra quy củ mà thôi, ai có ý kiến? Có ý kiến thì tha đi chém đầu ba phút rồi trở về!
“Làm thế nào để thắng ngươi? Ngươi muốn cùng ta so cái gì?” Lòng háo thắng của Thác Bạt Yến bị Vân Thanh Nhiễm kích động ra, vừa rồi những lời khen ngợi Vân Thanh Nhiễm hạ thấp nàng của Quân Mặc Thần còn đang quanh quẩn trong lòng của nàng, sỉ nhục như vậy làm sao có thể nói nhẫn là nhẫn cho được?
“Chỉ cần thắng ta là được, về phần so cái gì,” Vân Thanh Nhiễm đánh giá Thác Bạt Yến trong chốc lát, “Ta nghe nói người Đảng Ngụy các ngươi thiện kỵ thiện xạ, không bằng chúng ta so cưỡi ngựa bắn cung một lần đi.”
Hoàng triều Thịnh Vinh thượng võ, võ học tu vi cao, cho dù là nữ tử cũng được trao cho địa vị xã hội rất cao, rất nhiều gia tộc đều lấy ra một hai tộc nhân võ nghệ cao cường làm vẻ vang, đối với kỵ mã xạ tiễn rất nhiều gia tộc cũng đều để tử nữ của mình học tập, đương nhiên cũng phải có điều kiện học tập mới được.
Tỷ như Vân Thanh Nhiễm, lúc bảy tám tuổi đã bị điên rồi, làm sao có cơ hội đi học tập mấy thứ này?
Mà Đảng Ngụy, bởi vì ảnh hưởng hoàn cảnh địa lý, so với việc hoàng triều Thịnh Vinh chú trọng nội lực và chiêu thức võ công, Đảng Ngụy càng am hiểu về kỵ xạ. Bọn họ là một dân tộc ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng biết cưỡi ngựa bắn cung.
Vân Thanh Nhiễm đây là tiêu biểu của việc tự đi tìm chết!
Thác Bạt Yến đang lo không có cơ hội có thể phơi bày một chút phong thái của nàng, thì chính Vân Thanh Nhiễm đã đưa tới cho nàng cơ hội, nàng ta hẳn không biết Thác Bạt Yến nàng ba tuổi đã biết cưỡi ngựa, năm tuổi có thể giương cung, mười ba tuổi đã được đi theo phụ hoàng rong ruổi sa trường rồi!
Vân Thanh Nhiễm so cưỡi ngựa bắn cung với nàng? Vậy thì làm sao có được phần thắng! Nàng thắng chắc rồi!
Không riêng Thác Bạt Yến cho rằng như vậy, kỳ thật tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
“Đây chính là do thế tử phi nói, không cho phép hối hận!” Cho dù nàng ta muốn hối hận, nàng cũng sẽ không cho nàng ta cơ hội này, lời này nàng nghe thấy được, thái hậu nương nương bọn họ cũng đều nghe thấy được, nàng ta muốn chối cãi cũng không xong.
Vân Thanh Nhiễm thản nhiên cười một tiếng, “Đương nhiên sẽ không.”
Thái hậu nương nương vốn cảm thấy hành động đột nhiên xảy đến của Vân Thanh Nhiễm rất không ổn, nhưng nhìn thấy hướng phát triển của tình huống này, ngẫm lại mới cảm thấy cũng không có gì không tốt, cứ như vậy là có thể ngăn được miệng mọi người, lại cho Thác Bạt Yến một cơ hội biểu diễn, ngược lại quả thật là một chuyện tốt.
Suy nghĩ như vậy, thái hậu nương nương cũng cho phép yêu cầu mà Vân Thanh Nhiễm đưa ra.
Nói lại, Vân Thanh Nhiễm này đang rất tốt, đầu óc đụng vào đâu lại đưa ra yêu cầu như thế với Thác Bạt Yến?
Mà yêu cầu này đưa ra cũng không hợp lý, tình trạng bản thân nàng thế nào trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, về phần Thác Bạt Yến có khả năng gì, mọi người cũng có thể đoán được một phần.
Sự việc được thái hậu cho phép, là đã có thể thoải mái tiến hành rồi. Mọi người di giá đến Hiệu Luyện Trường được sắp đặt trong cung, đây là nơi đặc biệt để thành viên hoàng thất luyện tập cưỡi ngựa bắn tên, tổ tiên có được thiên hạ, con cháu đời sau đương nhiên không thể lười biếng.
Quân Mặc Thần chậm rãi đứng dậy, ở bên tai Vân Thanh Nhiễm nói nhỏ: “Chẳng lẽ ái phi muốn đem bản thế tử thua trận?”
Vân Thanh Nhiễm cùng Thác Bạt Yến tỷ thí nói trắng ra là lấy Quân Mặc Thần làm tiền đặt cược, đáng thương cho thế tử gia!
“Tạm thời nhìn ngươi vẫn rất thuận mắt, thua trận thì hơi đáng tiếc, ta sẽ hết sức không để ngươi thua trận, cho dù là muốn để ngươi thua người khác, thì ít nhất cũng không phải là công chúa Đảng Ngụy này, nàng ta ngỗ ngược như vậy ta sợ thế tử gia ngươi ăn không tiêu.” Nụ cười trên mặt Vân Thanh Nhiễm tràn đầy tự tin.
“Khụ khụ… lời này của ái phi không đúng rồi, ngang ngược hơn nữa bản thế tử đều có thể chịu được, công chúa Đảng Ngụy kia cũng không bằng ái phi nàng nha, khụ khụ khụ, cho nên ái phi lo lắng dư thừa rồi.”
“Thế tử gia cần phải hiểu rõ, hiện tại đổi ý vẫn còn kịp, nếu ngươi thật sự cảm thấy Yến công chúa người ta không tệ, thì thần thiếp có thể thuận nước giong thuyền giúp người hoàn thành ước vọng.” Vân Thanh Nhiễm thoải mái nói, thế tử phi này là nàng nhặt được, coi như là yêu cầu của chính nàng và Quân Mặc Thần, nhưng cũng không thể cản đường tình cảm của người ta được, không phải sao!
Thấy Vân Thanh Nhiễm nói đến hào phóng như vậy, Quân Mặc Thần “Ha ha” cười tà hai tiếng, “Sao có thể chứ, bản thế tử mỏi mắt mong chờ, cung chúc ái phi mở cờ thắng lợi.” Sau đó Quân Mặc Thần theo sau thái hậu bọn họ lên vị trí khán đài.
Lúc Dạ Minh Uyên đi qua bên người Vân Thanh Nhiễm, nhịn không được dừng bước lại, nhỏ giọng nói với Vân Thanh Nhiễm, “Có gì có thể giúp được ngươi không?”
Vân Thanh Nhiễm lắc lắc đầu, “Đa tạ Cửu điện hạ, ta nghĩ hẳn là không cần.”
Dạ Minh Uyên không biết phần tự tin này của Vân Thanh Nhiễm là từ nơi nào tới, nhưng nụ cười tự tin kia của nàng rất chói mắt, khiến cho hắn thoáng hốt hoảng, đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước, hắn bỗng cảm thấy Vân Thanh Nhiễm tựa hồ sẽ lại mang đến kinh hỉ cho hắn.
“Được, nếu ngươi thắng, đêm nay ta sẽ thiết yến ở trong cung chúc mừng ngươi.” Dạ Minh Uyên cười nói với Vân Thanh Nhiễm.
“Ta nhớ kỹ, lát nữa sẽ đến đòi ngươi, tuy rằng ta không uống rượu, nhưng món ngon trong cung thì không thể thiếu.” Vân Thanh Nhiễm nói.
Hình ảnh Dạ Minh Uyên cùng Vân Thanh Nhiễm thì thầm nói nhỏ đã rơi vào trong mắt thái hậu nương nương đang ở trên đài, Vân Thanh Nhiễm này, hành vi không đứng đắn, phượng mi của thái hậu nương nương nhăn lại, chán ghét đối với Vân Thanh Nhiễm lại càng sâu sắc thêm vài phần.
Hai thái giám phụ trách Mã Phòng trong cung dắt đến cho Vân Thanh Nhiễm cùng Thác Bạt Yến mỗi người một con ngựa, vì công bằng, hai con ngựa bất luận là tuổi hay là sức của đôi bàn chân đều không khác biệt nhau.
Thác Bạt Yến sờ sờ cổ ngựa, vẻ mặt ghét bỏ, con ngựa này so với Đảng Ngụy bọn họ đều thấp hơn một cái cái đầu, lại nhìn bộ dạng ủ rũ này, vừa nhìn cũng đã biết không phải ngựa gì tốt.
Nếu không phải thấy con của Vân Thanh Nhiễm cũng là bộ dáng chết giống vậy, nàng ta nhất định bắt bọn hắn đổi một con khác, nếu không được thì đổi thành con ngựa Đảng Ngụy lúc bọn họ đến đã cưỡi.
Hai người Vân Thanh Nhiễm và Thác Bạt Yến lần lượt lên ngựa.
Ở trước mặt bọn họ là bãi cỏ trống trải, là đường băng, mà ở hai bên đường băng phân bố rất nhiều bia ngắm, Vân Thanh Nhiễm và Thác Bạt Yến từ trên đường băng rộng lớn này chạy như bay, hai người đều tự bắn bia ngắm một bên, cuối cùng dựa theo kết quả hai người bắn trúng để định thành tích của hai người.
Trên khán đài, Quân Kiệt bên người Quân Mặc Thần lo lắng cho Vân Thanh Nhiễm, “Gia, thế tử phi nương nương sẽ cưỡi ngựa à? Vạn nhất ngã từ trên lưng ngựa xuống, nàng gầy yếu như vậy…”
Thế tử phi gầy yếu tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, chỉ từ cánh tay nàng thỉnh thoảng lộ ra cũng có thể thấy được điều đó.
Quân Mặc Thần dùng một bàn tay chống đỡ đầu của mình, lấy tư thế cực kỳ tao nhã quan sát trận đấu sắp diễn ra của Vân Thanh Nhiễm và Thác Bạt Yến, ngay lúc Quân Kiệt lo lắng muốn chết, hắn ngược lại có vẻ rất nhàn nhã.
“Ai biết được, cũng không biết sau khi ngã xuống nàng gầy ốm nho nhỏ như vậy có thể mất mạng hay không.”
Ấy ấy ấy, thế tử gia, đừng nói khủng bố như vậy có được không? Cái gì có mạng mất mạng, quá dọa người rồi, cái người mà người đang nói kia chính là thế tử phi mà người vừa bảo là si tình một mảnh với nàng đó!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện