[Dịch]Phượng Ẩn - Sưu tầm
Chương 8 : TÁI NGỘ CỐ NHÂN (*)
Ngày đăng: 19:00 13-12-2017
                                            .
                                    
             Huyện  Hà Thi thuộc Phúc Liên Châu được thiên phú cho những điều kiện địa thế  và nhân sinh vô cùng thuận lợi cho việc phát triển kinh tế. Xét về địa  lý, nơi này chỉ cách kinh đô chưa đến năm trăm dặm, nếu đi bằng xe ngựa  thì chỉ tầm một ngày đường là đến, lại có cảnh sắc như thơ, phong thuỷ  hữu tình, đặc sản và các lễ hội địa phương cũng rất đa dạng phong phú. 
Còn  xét về nhân sinh, người dân nơi đây ai cũng đều thân thiện cởi mở, bản  tính hào sảng phóng khoáng, lại giỏi ăn nói giao thương. Chưa kể, trên  đường lớn phố nhỏ lại không thiếu bóng dáng mỹ nhân áo quần tha thướt,  dung mạo như hoa, người gặp người say. Vì vậy, dù dân bản cư ở huyện Hà  Thi không quá một ngàn người nhưng đường phố và quán xá lại chưa bao giờ  vắng bóng người qua lại, ngày nào cũng có du khách và thương buôn từ  phương xa đến thăm. 
Hôm nay lại đúng vào dịp lễ Thất Tịch (1)  nên đường phố lại càng thêm phần náo nhiệt, ngựa xe như nước, áo quần  như nêm, đông vui tấp nập. Và vì là lễ Thất Tịch nên ngoài mấy sạp hàng  thức ăn và đồ dùng thường ngày ra còn có thêm mấy sạp bày bán đồ lưu  niệm đặc biệt cho dịp lễ, chẳng hạn như vòng uyên ương, kết uyên ương,  ngọc uyên ương. Việc buôn bán mấy hôm này phải nói là vô cùng thuận lợi,  vui lòng người bán, được lòng người mua.
(1) Thất Tịch: là ngày lễ tình yêu được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 Âm lịch, có thể xem là Ngày Valentine châu Á.
Không  những thế, từ mấy hôm trước, người ta còn cho dựng hẳn một sân khấu lớn  ở quảng trường trung tâm của huyện, chuẩn bị vào tối đêm Thất Tịch sẽ  có đoàn hát lên biểu diễn mấy vở chủ đề tình yêu kinh điển cho khách bộ  hành dừng xem. Xung quanh quảng trường lại có mấy đoàn xiếc biểu diễn đủ  trò tung hứng múa đao, nhìn qua vô cùng náo nhiệt và vui mắt. 
Hoà  trong dòng người đi xem hội đêm nay có một nhóm ba người trông cực kỳ  nổi bật. Vị công tử vận thanh y dẫn đầu tầm mười ba, mười bốn tuổi, theo  sau là hai tuỳ tùng độ chừng mười bảy, mười tám, cùng bận lam y tương  tự nhau. Cả ba người này đều ăn vận hết sức đơn giản, tưởng chừng không  có gì nổi trội nhưng người xung quanh chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng  đủ thấy được khí chất cao quý hơn người của họ, đặc biệt là vị thanh y  công tử dẫn đầu. 
Tóc người đen mượt tựa thứ tơ lụa thượng đẳng  nhất, từng sợi tóc như mây trôi, nhẹ ôm lấy gương mặt noãn mịn thuần  khiết như tuyết đầu mùa. Từng đường từng nét trên gương mặt đó đều tinh  xảo đến khó tin, này là mắt phượng mày ngài, này là mi thanh mục tú, tất  thảy đều tỉ mỉ như điêu như khắc. Đôi phượng mâu đen láy toả ra linh  quang hơn người, nhưng lại tựa như vực sâu vạn trượng, thâm trầm không  thấy đáy. Chưa cần nhìn đến dung mạo kinh diễm nhường đó, chỉ cần một  ánh nhìn từ đôi phượng mâu sắc sảo ấy thôi cũng đã đủ để câu hồn đoạt  phách người ta mất rồi.
Một nam tử trăm người chưa chắc có một  như vậy xuất hiện ở giữa chốn đông người như thế này, vì sao lại chẳng  hề có ai dám bước lên tiếp cận? Hẳn nhiên chính là vì khí thế bức người  của y rồi. Người này phong phạm thực giống thiên nhân, nhất cử nhất động  đều toát lên bá khí (2), tuy có vẻ khoáng đạt tuỳ ý nhưng nhìn thế nào  cũng thấy đây nhất định là nhân vật không tầm thường. Kể cả một kẻ ngu  ngốc đến tột cùng cũng có thể nhận ra được điều này, nên nào có ai dám  to gan lớn mật quấy nhiễu đến người?
(2) Bá khí: khí chất bá vương, khoáng đạt trầm ổn nhưng lạnh lùng, khiến người nhìn nể sợ không dám lại gần
Khi  đến trước trà quán Hỷ Tước Lầu, thanh y công tử chợt dừng bước, có vẻ  là định ghé vào, nhưng chân vừa dợm bước về phía đó thì mắt lại bắt gặp  một chuyện thú vị khác.
Cách chỗ ba người đang đứng không xa có  một đám người đặc biệt ồn ào, nghe chừng là đang tranh cãi gì đó. Một  tên đại hán vóc người vạm vỡ đang túm chặt lấy tay một tiểu công tử mình  hạc sương mai. Vị tiểu công tử này trông không quá mười hai tuổi, ăn  vận đơn giản mà đường hoàng, ngũ quan thanh tú, nhìn qua cũng thấy vô  cùng nổi bật. Đối diện hai người này là một nam một nữ, nam khoảng chừng  mười sáu, nữ thì chỉ tầm mười ba, cả hai đều ăn vận đẹp đẽ, đoán chừng  là con nhà phú quý nào đó.
Thiếu niên chỉ tay vào mặt tiểu công  tử kia, cay nghiệt mắng. “Ta thấy ngươi ăn vận cũng đàng hoàng đấy, vậy  mà lại hành động như một tên thất phu vô học, chòng ghẹo vị hôn thê của  của ta. Ngươi thật chán sống rồi phải không?” 
Thiếu nữ kia không  ngừng lôi kéo cánh tay nam tử, thỏ thẻ khuyên can: “Quý ca ca, muội đã  nói là không có chuyện đó rồi mà. Vị tiểu ca này chỉ là giúp muội nhặt  chiếc khăn tay muội vô ý đánh rơi thôi.”
Nam tử này không những  không nguôi giận mà còn quay sang lớn tiếng với thiếu nữ. “Muội còn dám  nói đỡ cho hắn! Ta thấy, muội cũng có ý với hắn thì có!” Nói xong, hắn  thô bạo giật tay mình ra khỏi tay nữ tử, mạnh bạo giáng cho nàng ta một  cái tát. Nữ tử bị đánh bất ngờ, lại còn bị đánh mạnh như vậy nên vô lực  ngã ngồi ra đất, đoạn ôm mặt khóc nấc lên. 
Nam tử thấy nàng ta  như vậy cũng không buồn an ủi mà còn tiếp tục mắng. "Muội nói muội muốn  dự hội đêm Thất Tịch ở huyện Hà Thi, ta liền chuẩn bị ngựa xe, đích thân  đưa muội đi xem. Vậy mà ta vừa mới quay lưng đi một chút thôi, muội đã  liếc mắt trao khăn với kẻ khác. Muội nghĩ ta là kẻ mù hay sao? Còn khóc?  Muội muốn làm cho ta mất mặt nữa à?” Đoạn phất tay về phía hai nữ nhân  đang đứng tần ngần một bên, quát. “Còn không mau đỡ tiểu thư của các  ngươi quay về khách điếm đi? Thật là mất hứng!” 
Khi nữ tử kia đã  được nha đầu dẫn đi khuất dạng rồi, hắn ta mới lại quay sang vị tiểu  công tử đang bị tên đại hán giữ chặt, trong mắt ánh lên sát khí, lạnh  giọng hạ lệnh cho ba tên gia đinh cũng cường tráng không kém đang đứng  vây xung quanh. “Các ngươi đánh hắn một trận cho ta, để cho hắn nhớ, nữ  nhân của Vũ Thiên Quý ta, kẻ nào dám động đến thì sẽ có kết cục như thế  nào!”
Bốn tên gia đinh cùng hô “tuân mệnh” một tiếng xong liền  giơ nắm đấm lên, chực nhào vào đánh người. Những người đang xem chuyện  xung quanh chắc hẳn cũng sẽ có người bất bình, nhưng lại chẳng có ai dám  đứng ra can ngăn. Ai biết xuất thân của tên Vũ Thiên Quý nhất định sẽ  không ngu ngốc dây vào hắn, ai không biết xuất thân của hắn thì lại  không dám dây vào bốn tên đại hán cao lớn lực lưỡng kia. Vị tiểu công tử  vóc người nhỏ nhắn thế kia mà lại bị những bốn tên đại hán cùng xông  vào đánh như vậy, nếu may mắn sống sót được thì hẳn cũng không nhìn ra  hình người nữa.
“Dừng tay.” 
Một giọng nói mạnh mẽ vang  lên, lập tức khiến cho mấy cánh tay đang giơ lên của bốn tên gia đinh  đều đồng loạt dừng lại giữa không trung. Khi mọi người cùng đánh mắt  nhìn sang hướng giọng nói kia phát ra, thì liền cảm thấy như vừa đi lạc  vào chốn bồng lai tiên cảnh. Ai nấy cũng đều không nhịn được mà hít sâu  một hơi, tầm mắt mơ hồ dán chặt vào người vị thanh y công tử mỹ mạo  tuyệt trần, khí khái bất phàm kia.
Mãi cho đến khi vị thanh y  công tử này đã đến đứng trước mặt Vũ Thiên Quý rồi, mọi người vẫn như  cũ, đến thở cũng không dám thở mạnh chứ nói gì đến cử động?
Thanh y công tử nhìn một lượt bốn tên đại hán, đoạn không nhanh không chậm nói: “Còn không mau thả người?”
Một  lời vừa thốt, bốn tên đại hán như bị thôi miên ngay lập tức buông tay  ra. Tiểu công tử này động tác cũng vô cùng lanh lẹ, vừa được thả đã  nhanh chân trốn ra sau lưng người vừa đứng ra giải cứu cho mình.
Vũ  Thiên Quý lúc bấy giờ mới như bừng tỉnh khỏi cõi mộng, giọng nói cũng  chẳng còn khí thế như vừa nãy mà cứ ấp a ấp úng, mất một lúc mới nói hết  được một câu. "Ngươi... Ngươi là ai mà dám... dám xen vào chuyện của…  bổn công tử?"
Một trong hai tùy tùng của thanh y công tử bước lên  trước hai bước, hất cằm thay chủ nhân trả lời. "Chủ nhân của ta là ai,  hạng người thấp kém như ngươi lấy tư cách gì mà dám lên giọng hỏi?"
Vũ Thiên Quý nghe mấy lời lộ rõ sự khinh thường này, nộ khí trong lòng vừa nguội xuống đã lại bùng lên trở lại. 
Nhà  họ Vũ của tên Vũ Thiên Quý này là thương gia buôn gạo giàu có một vùng,  cũng nổi tiếng ác bá cậy thế hiếp người cả một vùng. Nhà họ Vũ này tiền  nhiều đến nỗi, mấy quan viên trong vùng đều bị họ mua chuộc hết, thành  thử chuyện lớn nhỏ gì bọn quan lại này cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Mà  nhà họ Vũ đến đời này cũng chỉ có một mình Vũ Thiên Quý là đích tử, nên  hẳn nhiên cũng xem hắn như trời mà cung phụng. Mỗi lần tên tiểu ác bá  này ra đường gây chuyện, nhà họ Vũ nhất định sẽ đem tiền ra rải đường  cho hắn. Chính vì thế nên Vũ Thiên Quý trước giờ ra đường chưa từng biết  nhìn mặt ai, nói đơn giản thì là ếch ngồi đáy giếng, coi trời bằng  vung.
Thế nhưng, đó là chuyện ở huyện Lâm Trì của hắn, còn đây  lại là huyện Hà Thi, cách xa những tám trăm dặm. Chỉ là, Vũ Thiên Quý  trời sinh ngang ngược, lại được nuông chiều sinh hư như thế rồi, nào có  biết nghĩ đến chuyện này? Một khi hắn đã nổi điên lên thì dù đối phương  có là ai hắn cũng bất chấp.
"Ta không có tư cách?" Vũ Thiên Quý  tức giận đến nỗi mặt mày nhăn nhúm, cực kỳ khó coi. "Ngươi dám coi  thường bổn công tử? Ngươi đúng là chán sống rồi." Đoạn, hắn hướng bốn  tên gia đinh, vung tay ra lệnh. "Các ngươi xông lên đánh chết bọn chúng  cho ta!"
Bốn tên gia đinh chần chừ một lúc rồi cũng quả quyết rút  đại đao giắt bên hông, hùng hổ như trâu điên cắm đầu xông tới. Hai lam y  thiếu niên cùng ngước đầu lên nhìn bọn chúng, biểu cảm không chút khẩn  trương, cùng đồng loạt bước ra trước mặt chủ nhân, giơ quyền tiếp chiến.
Những  người vây quanh bắt đầu đông dần lên. Ai cũng không khỏi lo lắng cho  hai thiếu niên mắt mày thanh tú, vóc người mảnh mai kia. Đối đầu với bốn  tên đại hán sức vóc hơn người như vậy, chỉ hai người bọn họ thật sự có  thể chống chọi được bao lâu?
Ấy vậy mà, chỉ trong nháy mắt, bốn  tên đại hán đã ngã sấp ra mặt đất, bất tỉnh nhân sự. Mọi người chẳng ai  kịp nhìn thấy hai thiếu niên kia ra tay như thế nào đã thấy họ quay trở  lại vị trí sau lưng chủ nhân của mình, quần áo tóc tai vẫn thẳng thớm  gọn gàng, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Vũ Thiên Quý mắt  thấy bốn tên gia đinh xuất thân giang hồ vốn luôn bất khả chiến bại của  mình giờ đang nằm đo ván trên đất mà tức đến nỗi tròng mắt trợn ngược,  chưa bao lâu sau cũng lăn đùng ra đất ngất xỉu.
Thanh y công tử  vô cảm nhìn một cảnh trước mắt, nhẹ khịt mũi một tiếng rồi tao nhã xoay  gót, hướng "Hỷ Tước Lầu" mà tiến. Tiểu công tử kia vừa che miệng cười  khúc khích vừa nhanh chân đuổi theo người.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
(*) Cố nhân: người quen cũ; Tái ngộ: gặp lại
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Quế mỗ: Nam chính lên sàn rồi! Chương sau sẽ nói rõ hơn, mọi người cùng đón đọc nhé!   Nếu thấy hay nhớ bấm THANK cổ vũ cho mỗ nhé! Có góp ý gì thì cũng cứ tự  nhiên! Mỗ lần đầu đăng truyện, còn nhiều thiếu sót, rất mong mọi người  thông cảm và chỉ bảo    					 						
_________________
Ý Vi Chi Nữ Đế a.k.a Bánh Quế Vị Dâu 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện