[Dịch]Phượng Ẩn - Sưu tầm
Chương 2 : THẬP TỬ NHẤT SINH
                                            .
                                    
             Chỉ còn chưa đầy nửa  tháng nữa là đến tiết Trung Thu rồi. Theo truyền thống đã có từ lâu đời  của Đại Nam Quốc, tiết Trung Thu - tức đêm trăng rằm ngày Mười Lăm tháng  Tám - vừa là ngày ăn mừng kết thúc vụ mùa trong năm, vừa là ngày của  gia đình, của sự đoàn viên sum vầy hạnh phúc. Trong những ngày này,  những người dù có đi làm ăn xa đến mấy cũng sẽ tranh thủ quay về quê  nhà, cùng gia đình chuẩn bị các loại bánh trái bày lên mâm cỗ, để cầu  mong Thiên gia phù hộ cho vụ mùa mới thuận lợi, cho cả nhà lớn nhỏ sức  khoẻ dồi dào, trong năm luôn gặp nhiều điều may mắn.
Phong tục  tốt đẹp dù đã rất xưa cũ này đến nay vẫn được người dân Đại Nam Quốc vô  cùng coi trọng. Vì vậy, vào khoảng thời gian này trong năm, người người  nhà nhà, dù giàu hay nghèo, đều sẽ bắt tay vào chuẩn bị đón tiết Trung  Thu sao cho tươm tất, ấm cúng và đủ đầy nhất có thể.
Phương gia  của Phúc Liên Châu cũng không phải ngoại lệ. Chưa kể, đối với nhà họ  Phương, tiết Trung Thu hằng năm còn là một ngày vô cùng đặc biệt. Phương  đại tiểu thư Phương Vũ Minh Nguyệt người đúng như tên, đã cất tiếng  khóc chào đời trong một đêm rằm Mười Lăm tháng Tám trăng thanh gió mát,  người người nhà nhà đều đang hoan hỷ ăn mừng như vậy. Hơn thế nữa, năm  nay còn là sinh thần lần thứ chín của nàng. Đối với tập quán dân gian  của Đại Nam Quốc, ngày này gia trưởng trong nhà nhất định phải làm lễ  cúng Thiên thật linh đình để tạ ơn đấng Thiên gia đã ban tặng hài tử cho  nhà họ, và cũng là ngày toàn gia lớn nhỏ chúc phúc cho tiểu hài tử luôn  khỏe mạnh, an ổn lớn khôn thành người.
Một ngày đại hỷ đang cận  kề là thế, vậy mà lúc này đây, bao trùm trên dưới Phương phủ lại là một  bầu không khí vô cùng ảm đạm và u ám.
Trong khuê phòng của mình ở  Đông Phù Viện, Phương Vũ Minh Nguyệt đang nằm mê man trên giường. Khuôn  mặt tiểu hài tử vốn trắng trẻo hồng nhuận nay nhợt nhạt thiếu sức sống,  cả người cũng gầy hẳn đi rất nhiều. Bên cạnh giường, Lư thị - mẫu thân  thân sinh của Phương Vũ Minh Nguyệt, đang không ngừng dùng khăn lau mát  cho nàng, chốc chốc lại dùng muỗng, mớm vài ngụm nước cho hài tử. Nhũ  nương đứng bên cạnh Lư thị nhanh nhẹn nhận lấy khăn tay chủ mẫu đưa cho,  nhúng nước, vắt khô, rồi lại đưa lại cho người. Mấy nha đầu cận thân  cũng hết chạy ra rồi lại chạy vào để thay nước trong thau đồng hay bỏ  thêm than vào lò sưởi.
Ở phòng ngoài, Phương Thái thú đang tiếp  chuyện cùng Lý đại phu. Đây là một trong ba vị đại phu có tiếng tăm nhất  bốn châu vừa được Phương Thái thú dùng người xe ngày đêm đi mời về để  chuẩn bệnh cho trưởng nữ.
"Lý đại phu, bệnh tình của tiểu nữ..." Phương thái thú lo lắng hỏi.
Lý  đại phu chắp hai tay sau lưng, chầm chậm lắc đầu. "Đối với tiểu hài tử  bình thường, nếu không may bị nhiễm thương hàn thì chỉ cần chăm sóc cẩn  thận, thuốc thang đúng cách, cộng thêm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt,  rất mau sẽ khoẻ lại. Phương đại tiểu thư đây thì lại không giống với hài  tử bình thường. Thể trạng của tiểu thư vốn dĩ huyết hư khí nhược (1),  lại không được phát hiện sớm, khiến cho thân thể càng thêm suy nhược.  Nay thương hàn đã vào đến lục phủ (2), chỉ e là ..."
(1) Huyết hư khí nhược: nói nôm na là bị thiếu máu bẩm sinh
(2) thương hàn đã vào đến lục phủ: ý nói bệnh đã chuyển biến nặng, dẫn đến viêm phổi (hoặc tương đương)
Phương  Thái thú nghe những lời này như sét đánh ngang tai. Ông thảng thốt lùi  lại sau mấy bước, rồi vô lực ngã ngồi ra tràng kỷ sau lưng. Đến vị đại  phu y thuật cao minh, danh tiếng lẫy lừng như Lý đại phu đây mà còn bó  tay, vậy tiểu Minh Nguyệt của ông phải làm sao đây?
Lý đại phu  nhìn thấy cảnh phụ thân đau xót cho hài tử như vầy, trong lòng không  khỏi cảm thấy đau lòng thay, nhưng cũng chỉ đành lực bất tòng tâm. Ông  thở hắt ra một hơi thật dài, đoạn ngồi xuống bàn trà, từ tốn kê đơn  thuốc. Xong xuôi, ông mới đưa cho nha đầu đứng hầu bên cửa, đoạn quay  sang Phương thái thú, chắp tay vái một cái rồi nói: "Lão phu bất tài,  không thể chữa khỏi cho Đại tiểu thư. Lão phu chỉ biết kê mấy thang  thuốc giảm sốt, bổ huyết cho tiểu thư mà thôi. Cầu mong tiểu thư phúc  lớn mạng lớn, tai qua nạn khỏi... Lão phu xin phép cáo lui."
Phương  Thái thú đờ đẫn đưa mắt nhìn lên Lý đại phu, chậm chạp thốt ra mấy câu.  "Lý đại phu đi thong thả... Lâm mỗ xin phép không tiễn."
Lý đại  phu khom người vái Phương Thái thú thêm một cái nữa rồi cúi đầu, chầm  chậm theo sau nha đầu dẫn đường, bước từng bước đi ra khỏi phòng.
Bây  giờ đã là Giờ Tý canh Hai. Hơn nửa canh giờ trước, theo lời của Phương  Thái thú, Lư thị dù không đành lòng nhưng cũng phải quay trở về phòng  mình, tranh thủ chợp mắt dưỡng sức. Giờ này trong khuê phòng Phương Vũ  Minh Nguyệt chỉ còn lại một mình nhũ nương túc trực bên giường. Thế  nhưng, sức người dù sao cũng chỉ có hạn, sau cả một ngày dài mệt mỏi,  nhũ nương lúc này đã gục đầu lên bàn trà mà ngủ thiếp đi mất.
Trong  không gian tĩnh mịch, dưới thứ ánh sáng le lói của ngọn đèn sắp cạn dầu  cùng ánh lửa đang lụi tàn dần của lò sưởi, một nhân dạng thẫm sắc đỏ  bất chợt xuất hiện. Bước chân như vô lực của y nhẹ lướt trên mặt đất,  không một tiếng động hướng về phía giường của Phương Vũ Minh Nguyệt.
“Nha  đầu.” Y nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, nhỏ giọng gọi. Thấy đối  phương tựa hồ chưa nghe thấy, y lại gọi thêm vài tiếng nữa.
Phương  Vũ Minh Nguyệt từ trong cơn sốt mê man loáng thoáng nghe thấy một giọng  nói vô cùng quen thuộc đang gọi mình nên cố hết sức mở mắt ra nhìn. Dù  ánh sáng trong phòng chập choạng lúc mờ lúc tỏ, nhưng chỉ cần dựa theo  thanh âm du dương dễ nghe cùng hương hoa tử đằng rất đặc trưng của người  cũng đủ để nàng nhận ra đó là ai. “Hồng Thuyên… gia…” 
Thấy tiểu  hài tử yếu ớt nói không ra tiếng, Hồng Thuyên khẽ thở dài, đoạn đặt một  tay lên trán nàng, lẩm nhẩm mấy từ gì đó. Xong xuôi, y thu tay về, bảo:  “Được rồi đó, bây giờ ngươi muốn nói gì với ta thì chỉ cần nghĩ trong  đầu thôi, ta sẽ nghe thấy.”
Tiểu Minh Nguyệt rất nghe lời, không cố nói nữa mà chỉ suy nghĩ trong đầu. “Hồng Thuyên gia.”
“Ừ.”
“Người đến thăm muội đấy à. Muội vui lắm!”
Hồng Thuyên vỗ nhẹ lên đầu nàng, lại thở dài rồi mới đáp: “Ngươi đó, làm thế nào lại bệnh đến mức này chứ?”
Tiểu  cô nương nghe lời trách móc này, khóe miệng lại yếu ớt nở một nụ cười.  “Người đừng lo, muội sẽ không sao đâu. Phụ thân đang tìm danh y chữa  bệnh cho muội, nên muội nhất định sẽ khỏe lại thôi mà.”
Hồng  Thuyên nhìn luồng dương khí le lói như lò than sắp tàn, bất cứ lúc nào  cũng có thể tắt lịm của Phương Vũ Minh Nguyệt, trầm mặc một lúc thật lâu  mới lại lên tiếng. “Vậy thì tốt. Mau mau khỏi bệnh cho ta! Mấy hôm nay  ngươi không đến hầu chuyện với ta, ta thật sự là chán sắp chết!”
Phương  Vũ Minh Nguyệt híp mắt, có vẻ là đang cười. “Hồng Thuyên gia đại nhân  đại lượng, đừng giận muội nha. Muội nhất định sẽ khỏe lại, rồi sẽ lại  đến hầu chuyện với người mà. Chưa kể, mẫu thân muội chỉ có mình muội,  nên muội càng phải khỏe lại thật mau. Nếu không, mẫu thân nhất định sẽ  rất đau lòng… Muội cùng sẽ rất đau lòng…”
Hồng Thuyên muốn nói gì  đó nhưng chần chừ một lúc lại thôi. Ngồi thêm được một lúc nữa, mắt  thấy vị nhũ nương kia sắp sửa tỉnh lại, Hồng Thuyên vỗ vỗ đầu tiểu hài  tử như tạm biệt rồi nhanh chóng biến mất vào thinh không, chỉ còn mùi  hoa tử đằng nhàn nhạt vương lại trong không khí.
Sáng sớm ba  ngày sau đó, tức ngày thứ mười một kể từ khi Phương đại tiểu thư nhiễm  bệnh nặng, kỳ tích đã xuất hiện. Bệnh tình của nàng vốn đang trở nặng,  đêm hôm qua còn sốt đến thập tử nhất sinh, vậy mà sáng hôm nay khi đại  phu đến xem bệnh, cơn sốt đã thuyên giảm hơn phân nửa, cả tinh thần cũng  thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Hạ nhân Phương phủ ai nấy cũng đều vui  mừng tự nhủ, có lẽ bởi vì đại tiểu thư nhà họ mang mệnh Phượng hoàng,  nên tất cát nhân thiên tướng, có Thiên gia phù hộ, tai qua nạn khỏi. Cả  những vị gia chủ trong nhà cũng có cùng suy nghĩ như vậy, bởi nếu không  phải lý do đó thì họ cũng không biết phải lý giải kỳ tích này như thế  nào cho hợp lý nữa.
Tầm cuối giờ Mẹo, Phương Thái thú sắp xếp  hoàn tất công vụ sớm hơn thường nhật, gấp gáp quay trở về nhà thăm  trưởng nữ. Vừa vào đến cửa phòng, thấy nữ nhi đã ngồi dậy được, còn đang  ăn một chút cháo nhạt, ông mới tự cho phép mình thở phào nhẹ nhõm.  “Khỏe lại là tốt rồi, khỏe lại là tốt rồi.” Phương Thái thú vỗ vỗ ngực  mình, lẩm bẩm mấy từ này rồi mới từ tốn bước đến bên giường.
“Tướng  công đã về!” Lư thị thấy phu quân về, miệng thì cười vui nhưng hai mắt  sớm đã khóc đến đỏ hoe. “Người xem, Nguyệt nhi đã ăn được ít cháo rồi.  Đại phu cũng bảo, chỉ cần thuốc thang tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa, nhất  định có thể bình phục lại như trước.”
Lão phu nhân đang ngồi  trên sạp bên cạnh, nghe nhi tức(3) nói mấy câu này, hai tay từ tốn chắp  trước ngực, hướng ra cửa vái một vái, nói: “Thiên gia phù hộ, tổ tiên  hiển linh, phù hộ cho đích tôn nhà họ Phương tai qua nạn khỏi.” Đoạn, bà  quay sang Phương Thái thú, cả cười bảo: “Nhân mấy ngày nữa là đến tiết  Trung Thu, cũng là sinh thần lần thứ chín của Nguyệt nhi, chúng ta nhất  định phải làm tiệc mừng cho thật lớn, mời toàn thể họ hàng thân thuộc  đến cùng chung vui mới được!”
(3) Nhi tức: con dâu
Phương  Thái thú thấy ý của mẫu thân rất đúng ý mình, nhưng vẫn khiêm nhường,  hơi khom người đáp: “Mẫu thân dạy phải. Nhi tử sẽ nhanh chóng viết thiếp  mời gửi đi.”
Lư thị đưa chén cháo đã vơi hơn nửa ra xa, nha đầu  đứng cạnh đó ngay lập tức hiểu ý, giơ khay gỗ trong tay ra đón lấy chén  rồi quay người đi mất. “Nhi tức nhất định sẽ dặn dò hạ nhân, chuẩn bị  mọi thứ chu toàn.” Nói xong, Lư thị mới quay người đỡ nữ nhi của mình  nằm lại xuống giường, cẩn thận đắp chăn lại cho nàng, rồi nhẹ vỗ về cánh  tay nữ nhi, trấn an nàng vào giấc ngủ. Tiểu Minh Nguyệt nhắm mắt lại,  hơi thở chậm dần, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ thật an tĩnh.
Thấy tiểu hài tử đã an ổn ngủ rồi, mọi người trong phòng cũng đều lần lượt rời khỏi phòng. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện