[Dịch]Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu - Sưu tầm

Chương 69 : Mèo con, ta là quái vật thì sao?

Người đăng: 

Edit: Sushi Beta: Tuyết Ảnh Nhi Tiểu cô nương, lời của ngươi luân gia nhất định sẽ truyền cho chủ nhân! Chuyện này cứ giao cho ta, ngươi yên tâm đi! Sau khi bọn họ đối với chuyện của Hạ Hầu Kình Thiên đạt chung nhận thức, một người một khuyển liền rời khỏi ngôi nhà bỏ hoang, mặt trời chiều đã ngã về tây, chiếu bóng lưng Ngọc Phi Yên cùng Hàm Tử thật dài thật dài. “Hai người cùng nhau gánh vác, luôn so với một người kiên trì sẽ thoải mái hơn một chút ——” Chờ đến khi Ngọc Phi Yên rời đi, Hạ Hầu Kình Thiên lại xuất hiện trong nhà, lẳng lặng nhìn bóng lưng nàng đi xa, ghi tâm câu nói nàng vừa nói. “Nếu gia là quái vật thì sao? Mèo con, nàng còn có thể ôn nhu đối đãi với ta như thế không……” Cởi bỏ mặt nạ, trên mặt Hạ Hầu Kình THiên một mảnh kim quang, mái tóc màu bạc tinh khiết chảy dài đên bên chân hắn, trong đôi ngươi thâm thuý tĩnh mịch kia ngược xuôi những cảm xúc phức tạp, bên tai lại vang lên tiếng nữ nhân đó hét chói tai cùng gương mặt hoảng sợ: “Ngươi là quái vật, ngươi không phải con ta, ngươi là yêu nghiệt! Ngươi tránh ra, ta không muốn nhìn thấy ngươi!” A…… Mèo con, ngươi xem, ngay cả mẫu thân thân sinh đều ghét bỏ ta! Ta như thế, nàng còn muốn sao? Nàng còn dám hứa hẹn với ta sao? Đỡ lấy khung cửa, cánh tay trần của hăn lộ ra kim quang loè loè, giống như được bao trùm bởi một lớp vảy màu vàng, dưới trời chiều phá lệ đẹp mắt. Nhắm mắt lại, trong đầu Hạ Hầu Kình Thiên đều là hình ảnh một nụ cười một cái nhíu mày của Ngọc Phi Yên. “Hạ Hầu Kình Thiên, ta là nghiêm túc!” “Ở trong măt ngươi, khả năng của ta quá yếu, nhưng ta khẳng định sẽ ngày càng trở nên mạnh hơn! Nếu một ngày nào đó, ngươi gặp phải nguy hiểm trước đây chưa từng có, ta nhất định sẽ giúp ngươi vô điều kiện, vượt lửa qua sông, không chối từ!” Mèo con…… Trăm ngàn đừng phản bội ta! Hạ Hầu Kình Thiên chế trụ lan can, hắn chỉ nhẹ nhàng dùng sức, toàn bộ hành lang đều sụp xuống. Từ trong bụi khói mờ mịt, Hạ Hầu Kình Thiên chậm rãi đi đến khoảng đất trống, tắm mình trong ánh mặt trời chiều, toàn thân biến thành màu vàng chói mắt. Mèo con, nếu ngay cả nàng cũng chém một nhát vào lòng ta, ta sợ, ta sẽ hoá điên, rơi xuống địa ngục —— Đừng ép ta kéo nàng xuống địa ngục! Đừng rời khỏi ta…… (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Quy Vu thành về đêm, so với ban ngày càng thêm náo nhiệt, xác thực mà nói lúc này này những vở kịch điệu bộ mới thực sự bắt đầu. Ánh đèn chiếu lên những đôi mắt thiếu niên thiếu nữ thẹn thùng, dưới chân cầu, trước đầu ngõ, nơi nơi trở thành nơi ước hẹn. Bất quá, dù đứng giữa một đêm tình yêu dào dạt này, Ngọc Phi Yên không hề bị những tinh tú ái tình này ảnh hưởng một chút nào. Nàng đã sớm đói bụng đến mức muốn rên, hận không thể lập tức tìm một chỗ có một bữa cơm no đủ. Về phần Hàm Tử, lại càng không có chút biểu cảm nào, nó nhìn từng nhóm nam nữ hành tẩu trên đường mà thèm nhỏ dãi ba thước, nước miếng một giọt một giọt, từ khoé miệng rớt xuống dưới đất. Thiệt nhiều tiểu thịt tươi! Tư vị nhất định rất tốt! A, cái mông nhỏ kia, chân heo nhỏ của hắn nhìn thật sự là thèm quá, quá thèm…muốn liếm một cái, cho dù là liếm một ngụm cũng được a! Tiểu cô nương, luân gia rất muốn ăn thịt thịt —— Hàm Tử chép miệng, từng ngụm từng ngụm nuốt nước miếng, hai chuông đồng nhỏ trong mắt loé ra quang mang như quỷ đói lâu ngày. Hàm Tử chăm chú ngắm nhìn các thiếu niên thiếu nữ đầy đặn trên đường. Trong thẩm mỹ của hắn, chí có thoáng một chút thịt thịt như thế, mỡ không quá dầy, lại mọng nước mười phần, mới là tư vị tốt nhất, chẳng những có thể lấp đầy bụng, vị cũng rất tốt, lúc đói này mà được ăn có thể no cả ngày ấy chứ! Nay, hành tẩu trên đường toàn là cao lương mỹ vị, khiến cho Hàm Tử càng xem càng thấy đói, đói đến mức không chịu nổi. Nhìn bộ dáng tham ăn của nó, Ngọc Phi Yên không khỏi nhớ tới một người tham ăn khác —— Hoắc thần y. Cũng không biết Hoắc thần y cùng Trình Quan Trung bây giờ ra sao rồi. Bọn họ trở về Dược Vương Các có xảy ra xung đột cùng chưởng môn hay không…… Bất quá, nghĩ đến không lâu nữa mọi người sẽ gặp mặt, Ngọc Phi Yên cũng không quá cấp bách, tìm tửu lâu lớn nhất Quy Vu thành, Ngọc Phi Yên mang theo Hàm Tử đi vào. “Tiểu nhị, lên một trăm cân thịt bò, một trăm cân thịt dê, một trăm cân thịt heo, mặt khác làm vài cái món ăn đặc sắc, nhanh chút!” Thanh âm Ngọc Phi Yên mềm mại ngọt ngào, nhưng lời nói ra lại hù chết người nha. Mụ mụ a, ba trăm cân thịt! Tiểu cô nương nhìn kiều kiều dịu dàng thế này, khẩu vị sao lại tốt như vậy! Lập tức, mọi người đối với Ngọc Phi Yên đều chú ý quên cả lễ nghi, đến khi nhìn thấy Hàm Tử bên người nàng, mọi người mới hiểu được. Cừ thật! Cẩu lớn như vậy, bọn họ đều là lần đầu tiên thấy được. Nhìn người của nó kìa, tuyệt đối có thể ăn ba trăm cân thịt. Trong thành khi nào thì bắt đầu lưu hành chuyện nuôi cẩu lớn như vậy? Tiểu cô nương này hẳn là rất nhiều tiền đi! Nếu không, dựa theo tình hình ăn uống thế này, người bình thường làm thế nào nuôi nổi cẩu như vậy! Hàm Tử đương nhiên sẽ không để ý suy nghĩ của người khác, vừa nhìn thấy khay thịt bò nóng hôi hổi dược bưng lên, nó không kịp hà hơi, một ngụm ngay cả khay đều muốn nuốt luôn. Cảm thấy tay mình một chút xíu nữa đã bị đại cẩu này nuốt luôn, điếm tiểu nhị hai chân không khỏi hơi hơi phát run. Hoàn hảo trong lòng hắn cảnh giác rất cao, thu tay đúng lúc. Nếu không, hai tay của hắn thành đồ ăn trong bụng nó rồi. “Cô, cô nương, thức ăn này……” Vừa nghĩ tới đại hắc cẩu ăn luôn cái khay rồi, điếm tiểu nhị đành phải nhìn về phía Ngọc Phi Yên. “Yên tâm, tiền một phần cũng sẽ không thiếu ngươi.” Ngọc Phi Yên nói xong, sờ sờ đầu Hàm Tử, “Hàm Tử, lần sau đừng ăn mấy đồ như vậy, không tốt cho tiêu hóa! Ta cũng không phải là bác sỹ thú y nga!” “Ngao —— ô ——” Luân gia biết rồi! Đồ vật kia ăn cũng không ngon, nếu không quá đói, luân gia cũng sẽ không như thế! Luân gia cũng không có thích dị vật kia! Thấy Hàm Tử có thể nghe hiểu lời Ngọc Phi Yên, điếm tiểu nhị liên tục lấy làm kỳ lạ, chờ hắn lại đem thịt bưng lên, lúc này đây Hàm Tử ngoan ngoãn chỉ ăn thịt, cái khay vẫn hoàn hảo. “Huyết, ngươi xem, đại cẩu kia thật có ý tứ?!” Từ một phòng riêng trên lầu hai, Mộc Thiểm Hi chỉ xuống đại cẩu dưới lầu, nói với Ngọc Thiên Huyết. “Từ lúc bọn họ mới tiếng vào, ngươi đã nhìn chằm chằm vào con chó kia, nếu ngươi thích nó, ta đoạt tới tặng cho ngươi thì thế nào?” “Ta không thích tặng phẩm này nọ.” Ngọc Thiên Huyết thanh âm lãnh đạm, “Ngươi rốt cuộc khi nào thì thả ta đi?” “Không phải đã nói rồi sao, chỉ cần ta tìm người chữa khỏi cho ngươi, ngươi chính là người của ta sao? Ta bây giờ còn chưa có tìm được cao nhân như thế, sao có thể để ngươi đi chứ!” Mộc Thiểm Hi dựa vào bên cửa sổ, mái tóc rám nắng xoã rối tung trên người nàng. “Cũng không biết kẻ khốn kiếp nào, đem Thiên Hương Lâu làm thành như vậy.” “Ta muốn đi Thiên Hương Lâu thử thời vận xem, có linh dược gì có lợi cho thân thể ngươi không, ai mà biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, thật sự là đáng giận mà!” Rõ ràng là một nữ hải tặc xú danh vùng Duyên Hải, Mộc Thiểm Hi vóc dáng cao gầy, dáng người no đủ, dung mạo xinh đẹp, cả người tản mát ra mị lực thành thục nữ tính. Dù nàng mới chỉ có mười tám tuổi, cũng đã có trong tay mười đội thuyền hải tặc. Nhắc tới việc bị hao tổn khí huyết, cảm xúc Ngọc Thiên Huyết có chút hạ xuống, thương thế của hắn nhiều năm như vậy, gặp đã nhiều danh y, không một ai có thể chữa khỏi cho hắn. Chữa khỏi? Làm sao có thể! Nhận thấy Ngọc Thiên Huyết uể oải, Mộc Thiểm Hi nhanh chóng muốn vực dậy tình thần của hắn. “Không có vấn đề gì, đại hội Đấu Dược sắp bắt đầu rồi! Ta nghe nói, Hoắc thần y sẽ đến Dược Vương Các, y thuật hắn cao siêu, nhất định có thể trị khỏi cho ngươi!” Nói xong, Mộc Thiểm Hi cười híp mắt vuốt lên cánh tay Ngọc Thiên Huyết. “Chờ thân thể ngươi khỏe lại, chúng ta thành thân đi! Đến lúc đó hoa đã có chủ, ai cũng không thể giành ngươi cùng ta!” Cánh tay kề sát lên no đủ của nàng, khiến cho Ngọc Thiên Huyết có chút xấu hổ, hắn muốn đem tay của mình rút về, Mộc Thiểm Hi lại không chịu buông tay. “Ngươi cũng biết quy củ trên biển, ngươi là do ta nhặt được, chính là tư hữu vật của ta.” “Huyết, ta thích ngươi, muốn cùng ngươi triền miên cả đời! Ngươi trốn không thoát đâu!” So với cô nương trên đại lục rụt rè, Mộc Thiểm Hi là một nữ tử dám yêu dám hận. Từ lần đầu tiên nàng gặp được Ngọc Thiên Huyết, xuân tâm nảy mầm, đã đem lòng yêu đại thúc này. Lúc hắn gặp phải lốc xoáy, nàng lại không để ý an nguy, tự mình nhảy xuống biển đem hắn cứu lên. Bất quá, bị nữ hải tặc thích đối với Ngọc Thiên Huyết mà nói, là chuyện hắn chưa từng nghĩ đến. Ngọc gia vẫn thủ vệ vùng Duyên Hải, đả kích giặc Oa cùng hải tặc, nhưng hiện tại cố tình hắn lại bị một nữ thủ lĩnh hải tặc quấn lên. Chuyện gì đã xảy ra thế này! Nếu lão nhân gia nhà hắn, Ngọc Kinh Lôi biết được chuyện này, nhất định sẽ lột quần áo hắn! “Ta sẽ không cùng ngươi ở một chỗ!” “Mộc Thiểm Hi, ta là người nhà binh, ngươi là phỉ, chúng ta không đừng cùng một con đường, nhất định là quan hệ đối địch. Ngươi vẫn là nên sớm một chút rời khỏi nơi này quay lại biển cả đi! Nếu như quan binh biết được thân phận của ngươi, sẽ có phiền toái lớn!” Lời của Ngọc Thiên Huyết, rơi vào tai Mộc Thiểm Hi cực kỳ êm ái. “Huyết, ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu binh phỉ một nhà hay sao? Còn có, ngươi vừa rồi là lo lắng cho ta hay sao?” “Ta chỉ biết, ngày đó ngươi cứu ta từ trong tay giặc Oa, ta liền quyết định cùng với ngươi ở cùng một chỗ!” Mộc Thiểm Hi nhắc đến chuyện này, Ngọc Thiên Huyết lập tức nhức đầu. Rõ ràng chính là nữ nhân này thèm thuồng hàng hoá của giặc Oa, làm bộ bị giặc Oa bắt làm tù bình, muốn cướp đội tàu của người ta, kết quả chậm chạp mắc câu, coi nàng là nữ nhi yếu đuối bình thường, chẳng những cứu nàng, còn hảo tâm muốn đem nàng về nhà…… Sớm biết nàng là nữ hải tặc, lại sau đó bọn họ dùng phương thức như thế này để gặp mặt, hắn sẽ thấy chết không thèm cứu. Thật sự là hối hận không kịp a! Vừa thấy Ngọc Thiên Huyết lộ ra tâm tình đau đớn kịch liệt, tâm tình Mộc Thiểm Huy rất tốt. “Huyết, trên đời này không có hối hận! Ta và ngươi là duyên phận trời định, ngươi chính là phu quân ông trời tặng cho ta!” Lần này, mặt mũi Ngọc Thiên Huyết chuyển đỏ. Có thể hay không đừng dũng cảm như vậy? Tuy bọn họ đã thuê một phòng chung, nhưng mà vẫn còn cách vách chứ! Là một đại thúc đã hơn ba mươi tuổi, dù Mộc Thiểm Hi đầy đặn thành thục, so với tuổi thật của nàng trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng trong măt Ngọc Thiên Huyết, nàng bất quá vẫn cùng một thế hệ với chất nữ Ngọc Phi Yên của mình. Hắn đã “Một phen tuổi” cho dù có trâu, cũng sẽ không khát khao đến mức xuống tay với một thiếu nữ trẻ như vậy. Huống chi…… từ khi khí huyết bị hao tổn, biến thành phế nhân, hắn cũng không cảm thấy có ý niệm lấy vợ sinh con trong đầu. Hại cô nương gia nhà người ta làm chi! “Mộc Thiểm Hi…..” “Ngừng!” Thấy Ngọc Thiên Huyết nhíu nhíu mày, hai tay Mộc Thiểm Hi đan lại, ngăn cản hắn. “Đình chỉ! Ta biết ngươi vừa muốn nói đạo lý gì, cái này ta không nghe, ngươi nói cũng vô dụng! Dù sao, ta đã nhận định ngươi rồi, cho dù ngươi không vui, ta cũng phải đem ngươi cột vào bên cạnh ta, không rời không bỏ!” Không rời không bỏ…… Một từ châm chọc cỡ nào…… Nghe Mộc Thiểm Hi nói như vậy, Ngọc Thiên Huyết cúi đầu, ánh mắt trở nên u ám, nghĩ tới một đoạn chuyện cũ. Lúc trước, hắn là tam lang Ngọc gia tâm đắc, mà nàng ấy là Ngọc gia thế giao chi nữ, là thanh mai trúc mã của hắn. Hai người từ nhỏ chơi đùa cùng một chỗ, cùng nhau lớn lên, người khác đều nói bọn họ là một đôi bích nhân, là Kim Đồng Ngọc Nữ. Bọn họ dưới đêm trăng năm ấy đã thề thốt không rời không bỏ, nhưng kết quả thế nào chứ? Kết quả sau khi hắn bị hao tổn khí huyết, nhà nàng lập tức đưa trả ngọc bội đính ước, thoái lui hôn ước, nàng lãnh mạc xoay người rời đi, làm tân nương của người khác. “Ngọc Thiên Huyết, Lạc Dương Vương muốn thú ta làm phi, ta đã đáp ứng rồi! Ngươi cũng biết, bộ dạng hiện tại này của ngươi, ta không có khả năng gả cho ngươi. Ngươi vẫn là nên quên ta đi ——” Cái gì mà không rời không bỏ? Kết quả là ngươi đi trước —— A…… không rời không bỏ, là một câu trên đời này tối đả thương lòng người. Nhìn tâm trạng chìm xuống của Ngọc Thiên Huyết, tâm tình không tốt, Mộc Thiểm Hi vội vàng thay đổi đề tài: “Huyết, ngươi không thích phần thưởng này nọ, cũng được, chỉ cần ta giết chết tiểu cô nương kia, đại cẩu trở thành chó vô chủ, đến lúc đó ngươi làm chủ nhân nó được không?” “Ta không cần! Ngươi như thế cùng cường đạo có cái gì khác nhau!” “Ta vốn chính là nữ hải tặc a……” Mộc Thiểm Hi nhún vai, “Tình huống của ta ngươi còn không hiểu sao?” Nghe xong lời này, Ngọc Thiên Huyết buông đũa xuống, đứng lên. “Ta đã ăn no, đi về trước!” “Đừng, ngươi chờ một chút!” Nhìn thấy Ngọc Thiên Huyết muốn ra khỏi phòng, Mộc Thiểm Hi lập tức cho người đóng gói chỗ thịt trên bàn lại, vội vàng xách bọc giấy đuổi theo phía sau Ngọc Thiên Huyết. “Huyết, là ta lỡ lời? Ta đây về sau không ở đằng sau ngươi chém chém giết giết nữa, thể nào?” “Ngươi cũng biết, ta tính cách chính là như thế, văn nhã không được, không làm tiểu thư khuê các nổi, ngay cả tiểu cô nương cũng không được. Nhưng mà, ngươi phải nhường ta một chút! Sinh ra trên thuyền hải tặc, cũng không phải ta có thể lựa chọn!” Dọc theo đường đi, Mộc Thiểm Hi đều đuổi theo phía sau Ngọc Thiên Huyết không nói không rằng. Mái tóc nằng rám nắng, giữa một đám đầu đen phá lệ bắt mắt, cộng thêm Mộc Thiểm Hi ăn vận một thân y phục lửa đỏ, bộ ngực no đủ chống lại dưới lớp áo, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nam nhân. A a! Đại tam muội! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Hàm Tử đã được ăn ngon một bữa no nê, đang dùng móng vuốt xoa xoa bụng, thì thấy Ngọc Thiên Huyết cùng Mộc Thiểm Hi đi tới. Ta thích ngoan ngoãn a, hảo muội tử nóng bỏng khêu gợi! Luân gia thích! Tiểu cô nương, thấy không, đây mới là nữ nhân chân chính! Xem xét xem xét Mộc Thiểm Hi ba đào mãnh liệt, lại nhìn Ngọc Phi Yên vùng đất bằng phẳng, Hàm Tử nhịn không được lắc lắc đầu. Chủ nhân, tiểu cô nương của ngươi vẫn còn là một tiểu cô nương a! Ngươi thật sự muốn trâu già gặm cỏ non sao? Tỏ vẻ, cá nhân ta cảm thấy nữ nhân phải như thể kia mới tốt! Thấy Hàm Tử liên tục lắc đầu, rồi lại gật đầu, sau lại thở dài, Ngọc Phi Yên nhìn theo ánh mắt Hàm Tử. Đến khi thấy được Ngọc Thiên Huyết, Ngọc Phi Yên hoàn toàn sững sờ ở nơi đó. Nếu trí nhớ của nàng không sai, người nọ, tựa hồ chính là tam thúc của nàng! Chỉ là, trong trí nhớ của Ngọc Phi Yên, Ngọc Thiên Huyết mang phong độ chỉ có nho tưởng mới có, vẻ mặt luôn luôn ôn hoà, lời nói chậm rãi nhỏ nhẹ, nổi danh là người khiêm tốn. Nhưng mà người trước mắt này mặc áo đuôi ngắn quần dài, làn da thô ráp ngăm đen, cùng với tam lang Ngọc gia mang danh Ngọc diện tiểu lang quân trước kia hoàn toàn bất đồng. Tam thúc, ngươi đây là rơi rụng đến mức nào —— Không đợi Ngọc Phi Yên tiến lên cùng tam thúc gặp gỡ, một người nam nhân trẻ tuổi lắc lư đi tới, ngăn cản đường đi của Ngọc Thiên Huyết cùng Mộc Thiểm Hi. “Con nhóc, ngươi xinh đẹp như vậy, làm sao cùng một hắc nam nhân ở cùng một chỗ! Nếu hắn không thích ngươi, ca ca ta đến yêu thương ngươi được không!” Người nói chuyện vừa lên tiếng, trong tửu lâu nháy mắt an tĩnh hoàn toàn. Vị công tử này, chính là công tử ăn chơi nổi tiếng Quy Vu thành—— Chu Hâm. Ỷ vào cha hắn Chu Đức Mẫn chính là phú hộ giàu nhất Quy Vu thành, cùng với thành chủ là anh em kết nghĩa, Chu Hâm tác oai tác quái trong thành mười phần bá vương, ăn chơi trác táng. Hắn cả ngày chơi bời lêu lổng, ức hiếp dân chúng. Nhìn thấy cô nương xinh đẹp, Chu Hâm trực tiếp bắt về nhà làm tiểu thiếp. Ở trong nhà hắn, đã có hơn hai mươi tiểu thiếp, trong đó còn chưa bao gồm những nữ tử hắn khuất nhục, hay là bị hắn tra tấn đến chết. Hiện tại, chỉ cần đứng trên đường phố Quy Vu thành mà la lớn “Chu Hâm đến đây”, các nữ nhân trên đường, mặc kệ già trẻ đẹp xấu, đều lập tức lấy bùn bôi đen mặt mình, sợ nếu lộ ra mặt mũi sẽ bị hắn bắt đi. Cuối năm trước, Chu Hâm nóng đầu cường đoạt muội muội của thành chủ. Cuối cùng, Chu gia lão gia đem hắn đánh một chút, lại bồi thường rất nhiều tiền cho thành chủ, đem tiểu thiếp muội muội dùng bát kiệu nâng về làm chính thê cho Chu Hâm, chuyện này mới yên tĩnh xuống. Bởi vì đại hội Đấu Dược sắp đến, để phòng ngừa con mình lại làm chuyện ngu xuẩn, chọc phải cao nhân Chu lão gia rõ lệnh đem Chu Hâm nhốt vào trong nhà. Bách tính nghĩ rằng lần này yên tâm rồi, ai mà biết ngày ngày của hoa hôm nay, Chu Hâm cư nhiên cải trang xen lẫn trong trong đám người trẩy hội, dân chúng trước đó ngay cả tiếng gió cũng không nghe trước được. Lúc này thấy Chu Hâm cản đường Mộc Thiểm Hi, tất cả mọi người đều vì nữ tử xinh đẹp này lo lắng. Thật sự là xuất môn không coi ngày hoàng đạo, cái cô nương này xem như xong rồi! “Ngươi?” Mộc Thiểm Hi cao thấp đánh giá Chu Hâm một phen, lắc lắc đầu. “Người xấu, tâm càng xấu. Cha mẹ ngươi đã cho ngươi một gương mặt đàng hoàng, ngươi cũng đừng đem nó đi làm ô nhiễm! Dù sẽ không hù chết người, nhưng làm sợ hoa cỏ không tốt!” Mộc Thiểm Hi thanh âm xinh đẹp, giọng nói nàng vỗn dĩ rất to, cộng thêm trong khách điểm lúc này yên lặng đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe được, lời này, truyền ra ngoài đi rất xa đó. “Phốc xuy ——” Có người nhịn không được, cười ra tiếng. Cô nương, thật sự là lợi hại! Mọi người lần đầu tiên mơi nhìn thấy có người cam đảm như vậy, dám nói thẳng vào mặt Chu Hâm! “Ai? Mẹ nó ai đang cười?” Nghe thấy tiếng cười, Chu Hâm lập tức quay đầu, hắn híp mắt ti hí tìm nửa ngày, cũng không nhìn thấy ai, đành phải thôi. Thấy Mộc Thiểm Hi phải đi, Chu Hâm dang chân đứng trước mặt nàng. “Ra điều kiện đi! Ra bao nhiêu tiền, ngươi mới chịu đi cùng bản công tử? Bản công tử trong nhà có tiền!” “A, lão nương ta thích nhất là cùng người khác nói chuyện tiền bạc ——” Lạm đại tỷ hải tặc đã lâu, Mộc Thiểm Hi có dạng người gì mà chưa từng thấy qua. Chu Hâm đi lên chịu chết, nàng chậm rãi bước đến một chiếc ghế dài ngồi xuống. “Nhà ngươi có núi vàng núi bạc hay sao? Hay là, nhà ngươi có cây rụng tiền, chỉ cần lay động là tiền bạc rớt xuống? Mau, nói đi! Cho lão nương nghe một chút, xem ngươi so với lão nương có tiền hơn không!” Thời điểm nói chuyện, Mộc Thiểm Hi đưa tay vuốt vuốt trân châu trước ngực. Một viên trân châu như nắm đấm trẻ con, sáng bóng no đủ, giá trị không tính nổi. Chỉ nhìn thấy viên trân châu kia, Chu Hâm có chút trợn tròn mắt. Trân châu lớn nhất trong nhà hắn, chẳng qua cũng chỉ bằng một nửa viên này, lúc này đây biện pháp dùng tiền thu mua mỹ nhân xài không được rồi. Gặp phải nữ nhân tiền bạc không kém, đi con đường mua chuộc thế này là không được rồi! Lại nhìn đến Ngọc Thiên Huyết, ánh mắt Chu Hâm vừa động. “Tiểu cô nương, tuy rằng ngươi không kém tiền bạc, nhưng hắn vừa nhìn thấy đã biết là quỷ đói, nuôi không nổi ngươi. Cha ta là đại phú hộ Quy Vu thành, chúng ta mới là môn đăng hộ đối, xứng nhất! Không bằng ngươi đem hắn đạp đi, ta thú ngươi làm phu nhân của ta!” “Ngươi thả cái rắm gì thế! Đó là nam nhân của ta! Dám nói xấu nam nhân của ta, ngươi muốn chết!” Thấy Chu Hâm ở trước mặt mình chửi bới Ngọc Thiên Huyết, Mộc Thiểm Hi làm sao nhịn được, nàng vung chân dài một cái, một cái ghế lập tức bay thẳng đến hạ thân Chu Hâm. “A ——” Tiếng kêu như chọc tiết lợn vang lên từ tửu lâu. Chu Hâm mặt trướng đỏ bừng, ôm hạ thể quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi toàn bộ chảy ra. “Ha ha ha! Cái này gọi là thanh âm dễ nghe! Về sau ngươi nếu nhìn thấy lão nương thì trốn xa một chút, lúc này đây chỉ là chịu chút vết thương nhẹ, tiếp theo lão nương cho ngươi gà bay trứng vỡ, cả đời làm thái giám!” Phốc —— Nghe thấy cái từ gà bay trứng vỡ này, Ngọc Phi Yên hoàn toàn cười ra tiếng. Từ ngữ sinh động như vậy, nàng làm sao nghĩ ra được? Hồng y nữ tử kia nếu ra tay rất ngoan độc, Chu Hâm hiện tại chỉ sợ đã gà bay trứng vỡ. Quả nhiên, Ngọc Phi Yên đoán không sai, thoáng chốc, máu đỏ tươi từ giữa hai chân Chu Hâm chảy ra, vừa thấy cảnh tượng này, Chu Hâm bắt đầu kêu cha gọi mẹ lên. “Các ngươi, mau đem con quỷ này bắt lại cho ta! Xú bà nương, lão tử muốn phế ngươi!” Lập tức, năm người bên cạnh Chu Hâm lập tức đem Ngọc Thiên Huyết cùng Mộc Thiểm Hi bao vây lại. Biết được lúc đại hội Đấu Dược, Quy Vu thành long xà hỗn tạp, các thế lưc khắp nơi tụ về, vì bảo vệ con trai độc nhất của mình, Chu gia lão gia Chu Đức Mẫn lao lực tâm tư, bỏ ra số tiền lớn đích thân mời Vũ Linh, chuyên môn bảo hộ Chu Hâm an toàn. Mộc Thiểm Hi vừa mới tiến vào cấp bậc Vũ Thánh, phải đối mặt với năm Vũ Linh, còn phải bảo hộ Ngọc Thiên Huyết, có chút thiếu hụt trước sau. “Ngươi đừng trông nom ta, đi trước đi!” Thấy Mộc Thiểm Hi muốn cùng đối phương đánh loạn, Ngọc Thiên Huyết ngăn trước mặt nàng. Tuy rằng hắn bị hủy khí huyết, nhưng là nam nhân, làm sao có thể khiến cho nữ nhân đối địch, còn chính mình trốn chạy chứ! Đây không phải là phong cách của Ngọc Thiên Huyết hắn! “Huyết, thật anh dũng!” Nhìn thấy Ngọc Thiên Huyết thân không có huyền lực, còn muốn bảo hộ mình, Mộc Thiểm Hi nhất thời xúc động, không để ý đại địch tới gần, hai tay bắt lấy mặt Ngọc Thiên Huyết, ở trên mặt hắn bẹp một cái. Cái này, Ngọc Thiên Huyết trợn tròn mắt. Đôi môi thiếu nữ mềm mại mang đến xúc cảm đặc thù khó nói, toàn bộ máu hắn đều dồn lên mặt, bắt đầu sôi trào. Nàng, nàng thật sự cả gan làm loạn! Nếu không phải Ngọc Thiên Huyết phơi nắng đến đen, Mộc Thiểm Nhi nhất định sẽ phát hiện vẻ mặt của hắn hiện giờ hồng hồng như quả táo đáng yêu —— “Ngươi tránh ra, đi mau! Quay lại nhà ngươi đi, đừng nữa đến đây! Ta phiền ngươi!” Ngọc Thiên Huyết lớn tiếng quát. Rốt cục nhìn thấu Ngọc Thiên Huyết ngượng ngùng, Mộc Thiểm Hi vui vẻ cực kỳ, từ bên hông gở xuống nhuyễn kiếm, đứng bên người hắn. “Ngươi ở chỗ nào, ta ở chỗ đó! Ngươi không đi, ta cũng không đi!” Nhìn thấy bọn họ như thế, tất cả mọi người bừng tỉnh đại ngộ. Ai nói hắc nam nhân đối với hồng y nữ tử không có hứng thú, rõ ràng chính là tình cảm rất tốt đó thôi! “Các ngươi ai cũng không được đi!” Rốt cục, Chu Hâm cũng có thể vịn cái bàn đứng lên, “Đều mắt mù hết sao? Không nghe lời bổn thiếu gia không? Đem nam nhân đánh chết, đem nữ nhân đó bắt về nhà của ta, tối hôm nay bổn thiếu gia phải tra tấn nàng tới chết!” Chu Hâm phát uy, người trong tửu lâu vội vàng né tránh, lầu một trong thoáng chốc trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại Mộc Thiểm Nhi cùng Ngọc Thiên Huyết, còn có Ngọc Phi Yên cùng Hàm Tử ở phía xa. Tuy rằng rất nhiều người đối với Chu Hâm cực kỳ bất mãn, ngầm xưng hắn là phần tử bại hoại nhất Quy Vu, nhưng bọn họ chỉ là dân đen, nào có năng lực cùng đối nghịch Chu Hâm. Cho nên mọi người chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, hy vọng hồng y nữ tử cùng hắc nam nhân tránh được một kiếp nạn. Năm Vũ Linh tiến lên, hai người một tả một hữu vây khốn Mộc Thiểm Nhi ở giữa, bên kia ba người chuẩn bị đối phó với Ngọc Thiên Huyết. Thấy Tam thúc gặp nạn, Ngọc Phi Yên làm sao ngồi yên được. Nàng sờ sờ đầu Hàm Tử, nó lập tức liền xông ra ngoài. Cái đuôi quét ngang qua một lần, lập tức chặt đứt chân một người, mồm to của nó hé ra, tên còn lại mông máu me nhầy nhụa bị cắn nát, chân trước vỗ một cái, một hán tử bay đến tận lầu hai, bị đâm vào đầu đến mức não bắn ra khắp nơi…… Chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, toàn bộ thủ hạ của Chu Hâm đã bị Hàm Tử thu phục! Lợi hại a! Anh hùng! Mộc Thiểm Hi đối với Hàm Tử vươn tay tán thưởng. Mỹ nhân chủ động như vậy, Hàm Tử nhăn nhó nửa ngày, mới vươn đại chưởng chạm nhẹ lên tay nàng một chút. Sợ hãi khí lực của mình quá lớn, sẽ làm Mộc Thiểm Hi, Hàm Tử lập tức đem móng vuốt thu trở về, xấu hổ lắc lắc mông đi đến trước mặt Ngọc Phi Yên. Thật thẹn thùng nha! Mỹ nhân cư nhiên không sợ hãi luân gia! “Đa tạ cô nương ra tay tương trợ, xin hỏi tôn tính đại danh cô nương, phần ân tình này ta nhớ kỹ, ngày sau nhất định hồi báo!” Lúc này, đến phiên Mộc Thiểm Hi ngượng ngùng. Vừa rồi nàng còn muốn giết chết tiểu cô nương này, đem đại hắc cẩu đoạt lấy cho Ngọc Thiên Huyết chơi, ai mà biết đến thời khắc mấu chốt, người ta thế nhưng ra tay giúp đỡ mình, đây mới là hoạn nạn thấy chân tình a! Cũng bởi vì nghĩa cử của Ngọc Phi Yên, Mộc Thiểm Hi đã xem nàng là bằng hữu. “Nhấc tay chi lao, không đáng nhắc đến!” Ngọc Phi Yên đối với Mộc Thiểm Hi ấn tượng không tệ. Vừa rồi, nàng nóng bỏng nhiệt tình hôn Ngọc Thiên Huyết như vậy, Ngọc Phi Yên sâu sắc phát hiện Tam thúc không được tự nhiên. Loại không tự nhiên này, không phải chán ghét, mà là một loại kinh hoảng không biết phải làm sao. Ngọc Thiên Huyết sợ hãi cái gì, không ai rõ ràng hơn Ngọc Phi Yên. Từ thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng, một đêm liền biến thành phế nhân, người yêu rời đi, toàn bộ bằng hữu thay đổi sắc mặt, Ngọc Thiên Huyết từng kiêu ngạo như vậy, thế nào chịu được. Nhưng mà, dù phải trải qua tai nạn lớn như vậy, Ngọc Thiên Huyết thuỷ chung nhớ gia huấn của Ngọc gia. Ngọc gia, chỉ có anh hùng chết trận sa trường, không có cẩu hùng trốn chạy khỏi chiến trường. Cho nên hắn vẫn cố nén bi phẫn trong lòng, làm bộ không thèm để ý, cố gắng tiếp tục cuộc sống. Dù cho không bao giờ có thể ra trận giết địch nữa, nhưng hắn vẫn lựa chọn làm quân sư, tham mưu, dùng phương thức như vậy tiếp tục làm một người Ngọc gia. Thật là…… Hết sức hết sức vất vả. Hiện tại, trên khuôn mặt bình tĩnh của Ngọc Thiên Huyết nàng nhìn thấy được cảm xúc khác, Ngọc Phi Yên thay Tam thúc cao hứng! Nhiều năm như vậy, Ngọc Thiên Huyết đã đem lòng hắn đóng thành băng. Tuy rằng Mộc Thiểm Hi cũng không phải một nữ tử ở nhà dạy con kiểu truyền thống, nhưng tính tình nàng càng áp chế càng hăng hái như vậy, nói không chừng có thể cởi bỏ bế tắc trong lòng Tam thúc. “Ngươi nói như vậy, ta không thể không biết xấu hổ.” Mộc Thiểm Hi thấy Ngọc Phi Yên cái gì cũng không cần, nàng lại băn khoăn, liền gỡ trân châu trên cổ đưa cho nàng. “Giữ lại đi! Thứ này quá tốt!” “Ngươi giữ lại chơi đi! Ta không thích nhận ân tình của người khác, nếu ngươi nhận lấy, ta mới sẽ nhận thức ngươi làm bằng hữu, ngày sau ngũ hồ tứ hải, ngươi gặp nạn, ta dù ở xa ngàn dặm, cũng sẽ tìm tới giúp ngươi. Nếu không thu…… Vậy thì chính là ngươi ra vẻ, không bằng chúng ta làm địch nhân đi, ta không cần cùng người thích ra vẻ làm bằng hữu!” Mộc Thiểm Hi nhất quyết như vậy, khiến cho người xem náo nhiệt hối hận không thôi. Sớm biết kết quả sẽ như thế, dù vừa rồi giúp hồng y nữ tử phất cờ hò reo trợ trợ uy cũng được a! Ít nhất, có thể được thưởng vàng kim bạc trắng gì đó, thật sự nhiều a! Nhìn đại trân châu trong tay, Ngọc Phi Yên cũng không cự tuyệt, sau khi nói lời cảm tạ liền cầm trân châu đứng lên. Xoay người, Ngọc Phi Yên đưa cho Mộc Thiểm Hi một cái hộp gấm. “Đây là ta không có chuyện gì làm liền luyện thuốc, làm trắng da rất công hiệu……” Ngọc Phi Yên còn chưa nói xong, Mộc Thiểm Hi đã đem hộp gấm đoạt đi, liên thanh nói, “Đại muội tử, lễ vật này của ngươi thật là đúng lúc! Ta chính là muốn trắng một chút! Lúc này vào đến đất liền, nhìn thấy làn da các tiểu cô nương gia trắng noãn, ta thật sự rất hâm mộ!” “Ta biết, da trắng che được tam xấu. Nam nhân đều thích nữ nhân trắng một chút!” Thời điểm nói chuyện, Mộc Thiểm Hi liếc mắt Ngọc Thiên Huyết một cái, trên mặt thoáng qua một chút đỏ ửng. “Tóm lại, thứ này của ngươi ta nhận, cám ơn ngươi!” “Kỳ thật ngươi như thế rất tốt!” Ngọc Phi Yên còn có chút hâm mộ làn da màu lúa mạch của Mộc Thiểm Hi, thật khoẻ mạnh a! Đáng tiếc nàng hiện tại phơi nắng cỡ nào cũng không đen, muốn đem da mình thành tiểu mạch sắc cũng không được! “Thật sự? Đại muội tử, nói chuyện với ngươi thật là dễ nghe! Muội muội này ta nhận định nha!” Được Ngọc Phi Yên khích lệ, Mộc Thiểm hi thật cao hứng, đúng lúc này, nàng chợt nhớ tới một việc, tiến đến nắm lấy tay Ngọc Phi Yên, “Ngươi mới vừa nói ngươi là dược sư?” “Đúng vậy, làm sao?” “Mau mau! Nhìn xem nam nhân của ta, ta đang lo tìm không ra dược sư đáng tin chứ!” Mộc Thiểm Hi có bàn tay rất lớn, một phen đem Ngọc Phi Yên kéo đến trước mặt Ngọc Thiên Huyết, “Hắn bị trọng thương, chỉ cần ngươi có thể trị được cho hắn, muốn ta làm cái gì đều được!” Nhìn thấy Ngọc Thiên Huyết trong khoảng cách gần như thế này, ánh mắt Ngọc Phi Yên nhất thời mềm đi. Trong trí nhớ của nàng không có phụ thân đã mất Ngọc Thiên Tâm, cũng không có nhị thúc mất tích Ngọc Thiên Hàn, đến cả gia gia Ngọc Kinh Lôi cũng rất ít, ngược lại có rất nhiều về Ngọc Thiên Huyết. “Tam thúc, ta muốn cưỡi đại mã!” “Được! Tam thúc cho Yên Yên cưỡi đại mã ——” “Tam thúc, ta muốn Phi Phi!” “Thành, không thành vấn đề, Tam thúc mang Tiểu Yên Yên của chúng ta phi……” “Tam thúc, ta muốn ăn kẹo hồ lô!” “Kẹo hồ lô a, Yên Yên thích ăn kẹo hồ lô nhất, đúng hay không?” Tuy rằng những ký ức này đều đã được chôn sâu trong lòng, nhưng một khắc nhìn thấy Ngọc Thiên Huyết kia, toàn bộ những ký ức tốt đẹp này cuồn cuồn trở về trong đầu Ngọc Phi Yên. Sau đó, Ngọc Thiên Huyết bị thương, hắn ở trong quân làm tham mưu, cơ hội gặp mặt của hai người ít ỏi không còn bao nhiêu. Có thể ở Quy Vu thành gặp được Ngọc Thiên Huyết, tìm được hắn, Ngọc Phi Yên cảm thấy đây là may mắn lớn nhất của nàng. Tuy rằng thiếu nữ trước mắt đội khăn che mặt, nhưng trên người nàng có một loại cảm giác quen thuộc, khiến cho Ngọc Thiên Huyết cảm thấy thân thiết. Ngọc Thiên Huyết lúc này còn chưa biết thiếu nữ trước mặt là tiểu chất nữ của hắn, càng không biết, cảm giác quen thuộc ấy, kỳ thật chính là huyết mạch tương liên thân tình. Ngay lúc Ngọc Phi Yên muốn cùng Ngọc Thiên Huyết nhận biết, một đám quan sai đi đến. “Là ai? Ai ở chỗ này nháo sự!” Thì ra, có người sợ đắc tội Chu gia đã vụng trộm đi báo quan. Nhìn thấy quan sai, can đảm của Chu Hâm lập tức lớn lên, chỉ vào Mộc Thiểm Hi bọn họ, “Mau, Lý Bộ đầu! Mau bắt lấy bọn họ! Bọn họ làm ta bị thương, còn giết chết hộ vệ của ta, mau đem bọn họ bắt tống giam đi!” Nhìn thấy nhiều quan sai như vậy, Ngọc Thiên Huyết lẳng lặng đem Mộc Thiểm Hi chắn ở phía sau mình. Tuy rằng nơi này là Lạc Hà Cốc, rời xa vụ hải, nhưng nàng vẫn là nữ hải tặc nổi danh, tên đề trên danh sạch trọng tội của triều đình, nếu như bị người phát hiện sẽ là một đại phiền toái. Động tác nhỏ của Ngọc Thiên Huyết, Ngọc Phi Yên đều thu vào trong mắt. Tam thúc, xem ra ta rất nhanh liền sẽ có tam thẩm a! Vừa nghĩ tới vừa rồi Mộc Thiểm Hi còn thanh thanh thiển thiển nhận mình là muội tử, Ngọc Phi Yên cảm thấy buồn cười. Như thế rất tốt, tỷ tỷ biến thành thím, bối phận cao hơn, nàng lại càng nhỏ! Lý Bộ đầu vừa nhìn thấy bộ dáng Chu Hâm lúc này, chỉ biết hắn lại hoành hành ngang ngược, phát bệnh cũ cường đoạt dân nữ! Chỉ là lần này vận khí không tốt, gặp phải người tài, nếm lợi hại. Chu Hâm vốn không phải thứ gì tốt, nhìn hắn như thế, Lý Bộ đầu có loại cảm giác đại hỉ. Lại nhìn về phía đối diện, hai nữ một nam nhất khuyển. Chỉ riêng đại khuyển kia, so với hổ còn lớn hơn, hơn nữa ánh mắt hung ác, trên răng nanh còn vương thịt tươi cùng máu me đầm đìa, nhìn cực kỳ đáng sợ. Bên này là Chu Hâm làm nhiều việc ác, bên kia là đại cẩu hung tàn như vậy, Lý Bộ đầu xem xét bốn phía, cảm thấy chính mình nếu dám đem bọn họ bắt đi, đại cẩu kia sẽ nhào tới cần cổ của hắn, đem hắn cắn chết. Nhưng mà, Thành chủ cùng Chu Đức Mẫn là huynh đệ kết nghĩa, hai người quan hệ không hề bình thường. Hiện tại Chu Hâm bị người ta đả thương, không làm chút gì, đối với thành chủ bên kia cũng không giải thích nổi! Ngay lúc Lý Bộ đầu rơi vào thế khó xử, một tiếng gào khóc thảm thiết “Con của ta a” vang lên, một nữ nhân cao gầy, cùng một nam nhân thấp béo vọt vào. Nữ nhân đến nhanh nhất, ôm chầm lấy Chu Hâm kêu khóc con ta, ngươi chịu ủy khuất, thiên sát, ai nhẫn tâm như vậy, làm bảo bối của ta khó chịu…… Chu Đức Mẫn tiến vào, nhìn thấy bộ dáng Chu Hâm như vậy chính là bị thương hạ thể, hắn một cái lảo đảo, xém chút hôn mê bất tỉnh. Đây là muốn làm cho Chu gia bọn họ tuyệt hậu a! Chu Đức Mẫn qua bốn mươi tuổi mới sinh Chu Hâm là đứa con trai độc nhất, hắn thật sự sợ muốn rớt hàm, sợ trước sợ sau, mới dưỡng Chu Hâm thành tính cách như vậy. Hiện tại, chỗ kia đã bị thương, còn không biết có thể hay không chữa khỏi. Vạn nhất bị phế đi, hương khói của Chu gia coi như không còn! “Cha, ngươi đem bọn họ bắt lại! Nam giết chết, báo thù cho ta, nữ để lại cho ta, ta muốn hung hăng tra tấn các nàng!” Bởi vì Ngọc Phi Yên để cho Hàm Tử ra tay, Chu Hâm cũng coi như Ngọc Phi Yên có tội. Một nữ nhân nóng bỏng bên trái, một người tinh tế mềm mại bên phải, hai người đồng thời hầu hạ chính mình, cảm giác thật tốt! Chu Hâm càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ. “Lý Bộ đầu, ngươi còn chờ cái gì!” Chu Đức Mẫn sắc mặt trầm xuống, “Ta chính là lương dân, hàng năm đúng hạn nộp thuế, nhà của ta nhiều thế hệ đều là lương dân. Hiện tại, có ác nhân hành hung, thương tổn nhi tử của ta, các ngươi chẳng lẽ cứ đứng yên như vậy, làm người khác thất vọng hay sao?” Nghe xong lời Chu Đức Mẫn, Lý Bộ đầu xém chút phun một ngụm nước miếng lên mặt hắn. Phi! Bất quá là nhận thức trưởng lão Dược Vương Các, quỳ liếm thối chân của hắn ta, dựa vào Dược Vương Các mà lập nghiệp, phát ra tiền, sau đó lại cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân lành, cư nhiên có ý tứ nói mình là lương dân? Nếu không có trở ngại, vướng thân phận cùng địa vị của mình, Lý Bộ đầu hận không thể bóp cái miệng kia lại. Mấy năm nay, nữ nhân bị Chu Hâm làm hại còn thiếu sao! Lúc này đây Chu Hâm gặp phải nhân vật lợi hại, như đã gặp phải sắt, thật sự là trời có mắt a! “Lý Bộ đầu! Lý Bộ đầu!” Thấy Lý Bộ đầu không chịu động thủ, ngón tay Chu Đức Mẫn run run chỉ vào hắn, “Được, Lý Bộ đầu, lời của ta ngươi cũng không nghe! Chẳng lẽ muốn ta đi mời Lưu thành chủ lại đây sao?” Đều nói quan lớn đè chết người, Lý Bộ đầu hiện tại xem như cảm nhận được cảm giác ấy. Nhưng mà hắn cũng không còn cách nào, một nhà già trẻ đều ở Quy Vu thành, cùng thành thủ đối nghịch, cùng Chu Đức Mẫn đối nghịch, đó là tự tìm đường chết. Nhìn ra con người bộ đầu này còn chưa bị phá hư, Ngọc Phi Yên cũng không tính làm khó hắn. Dù sao, giết một người là giết, giết một đám người cũng là giết. Chu Hâm này đương nhiên không phải người tốt gì! Vừa rồi bách tính nhìn thấy hắn tan tác như ong vỡ tổ, cái loại sợ hãi này là phát ra từ nội tâm không phải là giả. Hơn nữa, hắn cư nhiên muốn ép chết Tam thúc? Thật sự quá to gan! Biểu tình Chu Hâm kia cực kỳ đáng khinh, dùng chân cũng có thể nghĩ ra được hắn muốn làm cái gì. Ghê tởm ba người gì đó! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Nhớ thương ta? Cũng phải nhìn ngươi có còn mạng hay không! “Hàm Tử, hương vị bọn họ tuy kém một chút, nhưng miễn cưỡng tráng miệng sau điểm tâm cũng không tệ.” Ngọc Phi Yên vuốt ve lỗ tai Hàm Tử, “Ngay cả hắn đều không dám nổi giận với ta, một tiểu nhân vật cũng có thể tuỳ tiện đối với ta như vậy, ngươi nói, chuyện này nếu hắn mà biết, sẽ làm như thế nào đây?” Hàm Tử đương nhiên biết Ngọc Phi Yên nói hắn, chính là chủ nhân Hạ Hầu Kình Thiên của nó. Vừa nghĩ tới Hạ Hầu Kình Thiên ở Thiên Hương Lâu bưu hãn như vậy, Hàm Tử lập tức nhiệt huyết sôi trào. Là fan cuồng nhiệt của chủ nhân, luân gia nhất định hướng chủ nhân làm chuẩn! Lập tức, đại hắc cẩu miệng rộng hé ra, tứ trảo nhất tát, đánh về phía Chu Hâm. “Mau, mau bảo hộ con ta!” Thấy Ngọc Phi Yên thả chó đả thương người, Chu Đức Mẫn lập tức bắt lấy một nha dịch ở gần đó chắn trước mặt Chu Hâm, muốn giúp nhi tử tránh thoát kiếp nạn này. Ai mà biết, Hàm Tử phịch một cái, từ trên đầu nha dịch nhảy đến, đặt mông ngồi trên đầu Chu Hâm. “Phốc ——” Não bộ đã bị thương nặng, Chu Hâm xuất huyết một cách kỳ quái, đương trường hôn mê. “Súc sinh, dám giết con ta, ta liều mạng với ngươi!” Nữ nhân cao gầy như nổi điên, muốn xé rách Hàm Tử, nhưng nàng làm có thể là đối thủ của nó. Ngươi mới là súc sinh! Cả nhà ngươi đều là súc sinh! Hàm Tử ghét nhất là cái từ này, vừa nghe nữ nhân đó nói như vậy, nó liền bay đến, tứ trảo mở ra, đem lực lượng toàn thân đặt trên người nàng. Kẽo kẹt —— Không cần phải nói, nữ nhân toàn thân cốt cách gãy lìa, thể trọng nặng như vậy, người bình thường làm sao thừa nhận được! Hàm Tử quay đầu ngoan ngoan thu thập Chu Đức Mẫn, bất quá chỉ trong vài nhịp thở, ác bá một nhà ba người toàn bộ ngã vào vũng máu, chỉ có hận, không có lối thoát. “Cái này, làm sao mới tốt đây!” Lý Bộ đầu vừa nhìn thấy trận thế này, có chút bị dọa. Tuy rằng hắn cũng rất hy vọng Chu gia biến mất ở Quy Vu thành này, nhưng mà con người ta ngay trước mặt hắn gặp phải chuyện không may, hắn đương nhiên có trách nhiệm. “Lý Bộ đầu, ngươi trở về nói cho thành thủ. Ta là Ngọc La Sát, nếu hắn muốn báo thù cho bọn họ, có thể trực tiếp tới tìm ta!” Ngọc Phi Yên nói xong, liền toả ra huyền lực của bản thân. “Vũ Vương!” Nhìn thấy quang mang Ngọc Phi Yên trên người, trong lòng mọi người vốn dĩ đang sợ hãi dấy lên từng đợt hi vọng. Ông trời thật có mắt! Chu Hâm cư nhiên đụng phải Vũ Vương, thật xứng đáng! Nàng chính là vì dân trừ hại!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang