[Dịch]Phúc Hắc Tà Quân: Huyết Vương Bá Sủng Tiểu Manh Phi - Sưu tầm
Chương 2 : Lần đầu đánh nhau che mất tôn nghiêm!
.
Lời của yêu mị cô nương vừa nói ra, bốn phía lại vang lên tiếng xôn xao không nhỏ.
Người chết là cái gì, có thể ảnh hưởng đến việc Vương gia đi đón dâu, có khi, Duệ Vương gia kia không muốn lấy Mai San San, vừa ra này là cố ý cả.
Hơn nữa, ường đường là một chính phi, từ cửa sau đi vào, đây càng mất mặt thêm.
Khóe môi của yêu mị cô nương, câu khởi lên một nụ cười giễu cợt, ánh mắt mỉa mai nhìn kiệu hoa trước mặt.
Con gái của một thương nhân, cũng vọng tưởng muốn làm chủ nhân của Duệ Vương phủ, thật không biết tự lượng sức mình!
“Tiểu thư nhà ta đường đường là Duệ Vương phi, sao có thể đi vào bằng cửa sau!” Tiểu Liễu theo ý cố gắng nói, khóe mắt hơi ươn ướt.
Người trong Duệ Vương phủ, tại sao có thể khi dễ tiểu thư như vậy!
“Xú nha đầu này ở đâu ra, lại dám cùng bổn phi nói như vậy?” Yêu mị cô nương khẽ nhíu mày, ánh mắt dữ tợn nhìn về phía Tiểu Liễu, quát lớn.
Tiểu Liễu không cam lòng bị yếu mạnh miệng: “Ngươi nói bổn phi là cái gì, cùng lắm chỉ là một tiểu thiếp! Tiểu thư là ta mới là Vương phi nương nương chính thống!”
Nói hộ cho chủ tử đang sốt ruột, Mai San San ở trong kiệu hoa lòng đầy ấm áp.
“Người đâu, vả miệng cho bổn phi!” Yêu mị cô nương tức giận nói.
Nàng ghét nhất người nào đứng trước mặt nàng gọi nàng là ‘tiểu thiếp’.
“Dừng tay!” Mai San San lên tiếng, giọng nói không một chút tức giận từ kiệu hoa truyền ra.
Bàn tay trắng nõn như ngọc vén rèm xe lên, Mai San San chậm rãi đi ra khỏi kiệu, đi tới trước mặt yêu mị cô nương, bình thản nói: “Tôn ti ở Duệ Vương phủ, thật làm cho ta mở mang kiến thức.”
Mai San San hạ đầu xuống, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn lạnh đi mấy phần, bởi vì chiếc khăn voan, yêu mị cô nương không thể nhìn thấy vẻ mặt của nàng lúc này.
Yêu mị cô nương hừ nhẹ, Mai San San mở miệng lần nữa, giọng nói so với vừa rồi lạnh hơn: “Nhưng mà, nhìn hành động hiện tại của Duệ Vương phủ, ta còn có thể trông cậy vào người có cái gì gọi là tôn ti sao? Ai~”
Nếu Duệ Vương gia muốn bêu xấu nàng, nàng sao lại không mãnh liệt đáp lại, Duệ Vương phủ này thật sự rất giễu cợt, nói không đúng Duệ Vương gia kia sẽ tức giận, rồi hưu nàng! Đến lúc đó nàng một thân tự do, cố gắng tìm biện pháp quay về hiện đại, không phải hai bên đều vui vẻ sao!
Nghĩ tới đây, trên mặt Mai San San mang theo nụ cười.
Yêu mị cô nương nghe vậy, trong lỏng giật mình, sợ Mai San San một lát nữa, nói ra những lời gì để bôi đen mặt mũi Duệ Vương phủ đây…, nàng ta vội vàng mở miệng ra lệnh: “Người đâu, còn không mau dẫn Mai cô nương đi vào bằng cửa sau. Ở nơi này còn cho Duệ Vương phủ một chút mặt mũi!”
Nô bộc đứng sau yêu mị cô nương nhận được mệnh lệnh, lập tức đi tới chỗ Mai San San muốn đưa nàng vào kiệu, lại bị Mai San San nhanh nhẹn tránh thoát.
“Nếu Duệ Vương gia thành tâm muốn nhục nhã ta, ta nghĩ, cái hôn lễ này không cần phải tiến hành nữa.”
Mai San San kéo khăn voan đỏ xuống, tôn quý như nữ vương đứng trước kiệu hoa, bên trong đôi mắt hạnh tựa như nước mua thu, mênh mông dao động, sắc bén nhìn yêu mị cô nương kia.
Đừng tưởng rằng nàng không biết, nếu là Vương phi nương nương, kiệu hoa đi vào bằng cửa sau, chẳng khác nào tự nhận mình thua kém một bậc!
“Tiểu thư…”
“Tiểu Liễu, đừng nói!”
Mai San San đưa tay, nhẹ nhàng che môi Tiểu Liễu, mâu quang nhìn chăm chăm yêu mị cô nương.
“Mai cô nương thế này là muốn đào hôn sao?” yêu mị cô nương cười lạnh hỏi.
Muốn dùng lạt mềm buộc chặt, đường đường chính chính đi vào cửa lớn của Duệ Vương phủ, một cửa cũng không có!
“Ta cố ý như thế, cô nương muốn làm sao?” Mai San San đột nhiên cười nói.
Ngón tay thon dài của nàng, lấy ra trước ngực một lọ mực, ngón tay xoay xoay tóc, bên trong hạnh mâu thâm thúy dao động không nhẹ, tự nhiên quyến rũ lạ thường.
“Nếu như vậy, không thể làm gì khác hơn là động thủ!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện