[Dịch]Phúc Hắc Nữ Thánh Thần - Sưu tầm
Chương 40 : Gia tộc so chiêu (nhất)
                                            .
                                    
             Thời gian trôi qua  rất nhanh, ngày tứ đại gia tộc so chiêu ba năm một lần rốt cục cũng đến,  mà nơi tiến hành tỷ thí lần này là ở sân viện Hàn gia; sáng sớm hôm  nay, Tuyết gia từ cao xuống thấp toàn bộ đều tụ tậpở trước sân huấn  luyện, từ trưởng lão cho tới tỳ nữ người hầu, có vẻ náo nhiệt vô cùng,  mà ngay cả Tuyết Lệ Hiên, Tuyết Di Hiên cũng bởi vì gia tộc so chiêu mà  ngừng kinh doanh một ngày.
Khi Tuyết Mị cùng vợ chồng Tuyết Trùng  Dương xuất hiện thì toàn trường đều quỳ xuống đồng thanh nói: “Gặp qua  thiếu gia, lão gia, lão phu nhân.” Không thể không nói, hiện tại uy danh  của Tuyết mị ở Tuyết gia còn vượt qua cả gia gia Tuyết Trùng Dương,  Tuyết Trùng Dương cũng rất thích ý, hắn đã đem toàn bộ công việc lớn nhỏ  trong gia tộc giao cho tôn nhi của mình toàn quyền xử lý.
“Tất  cả mọi người đều đứng lên đi.” Tuyết Mị nâng tay ý bảo mọi người đứng  dậy, sau đó nói: “Hôm nay là ngày mấy, ta nghĩ mọi người hẳn là cũng  biết, nhưng là trải qua gia tộc so chiêu lần này, sau hôm nay sẽ là ngày  kỷ niệm Tuyết gia quật khởi. Đây là bản thiếu cam đoan.”; “Thiếu gia  tất thắng, Tuyết gia tất thắng…” Mọi người nghe vậy cũng hoan hô kêu lên  nói; Tuyết Mị lấy tay đè đè đi xuống, ý bảo mọi người im lặng, sau đó  giương giọng kêu lên: “Tuyết Lôi, Tuyết Lộ, Tuyết Tử, Tuyết Hoa, Tuyết  Hàn, Tuyết Nhất, Tuyết Nhị, Tiểu Xà cùng Tiểu Hổ, các ngươi là người dự  thi gia tộc so chiêu, hảo hảo biểu hiện; còn có, bản thiếu đêm qua đã  nói với các ngươi kỹ xảo chiến đấu, các ngươi có thể nhớ kỹ cũng tốt,  hiểu được tùy cơ ứng biến mới là tốt nhất.” Lần gia tộc so chiêu này,  mỗi gia tộc đều tuyển ra mười người đại biểu tham gia trận đấu, đương  nhiên còn có quy định, người dự thi không thể vượt quá ba mươi tuổi;  Tuyết Mị tính mình là một người, hơn nữa đám người Tuyết có chín người,  vừa vặn là mười người.
“Dạ, thuộc hạ nhất định sẽ không để thiếu  gia thất vọng.” Chín người Tuyết Lôi đồng loạt cùng đồng thanh đáp.  Tuyết Mị vừa lòng gật gật đầu, môi đỏ mọng vi câu, cười nhẹ nói: “Hảo,  thời gian không còn sớm, mọi người cũng nên xuất phát. Gia gia, nãi nãi,  đi thôi.”
“Hảo.” Hai người Tuyết Trùng Dương cùng Thủy Liên  Nguyệt nhìn nhau cười, một trái một phải, ăn ý đứng ở bên người Tuyết  Mị, “Xèo xèo.” Tiểu Thanh ngạch sinh lại sáp nhập vào trung gian, đem  Tuyết Trùng Dương qua một bên, thần khí đứng cạnh Tuyết Mị, “Ba” một  tiếng, tử ngọc chiết phiến trong tay Tuyết Mị lại dừng ở trên đầu Tiểu  Thanh, “Tiểu Thanh, đi mở đường.”; “Xèo xèo.” Tiểu Thanh bất mãn kêu vài  tiếng, nhưng vẫn là thuận theo đi tuốt về phía trước.
Vì thế,  trên đường cái liền xuất hiện một đoàn người như vậy, một cái thanh hầu  tử cao cỡ nửa người đi ở đằng trước, tiếp theo sau là ba người gia tôn  Tuyết Mị, còn lại là người liên can đến Tuyết gia. Đoàn người chậm rãi  tiến quân hướng Hàn gia; “Mị thiếu, cố lên!”; “Mị thiếu, cố lên!”… Hai  bên đường cái đứng đầy nữ tử đủ mọi kiểu dáng, cố gắng vung khăn lụa  trong tay, cao giọng thét chói tai.
“Dương, ngươi xem sức quyến  rũ của Mị nhi nhà chúng ta ghê gớm thật.” Thủy Liên Nguyệt trên mặt cười  tủm tỉm; “Kia đương nhiên, Mị nhi của chúng ta bề ngoài tuấn tú, thiên  phú hảo, thực lực mạnh, cô nương nhà ai mà không thích a.” Tuyết Trùng  Dương thần sắc thập phần tự hào. Có được tôn nhi như thế còn cầu mong gì  hơn. Tuyết Mị bị kẹp ở giữa, nghe lời nói của nhị lão, khóe miệng hung  hăng rút trừu, thật là có miệng khó trả lời.
Thủy Liên Nguyệt  bỗng nhiên ghé sát vào tai Tuyết Mị, cười tủm tỉm nói: “Mị nhi, nãi nãi  muốn ngươi hãy nghe cho kỹ, Vô Song nha đầu kia, ta và gia gia ngươi đều  rất vừa lòng, cháu dâu này chúng ta đã muốn định rồi, ngươi ngày sau có  thú bao nhiêu nữ nhân nãi nãi cũng không trông nom, nhưng tuyệt đối  không thể bạc đãi Vô Song, biết không?”; “…” Tuyết Mị toàn thân cứng đờ,  một chữ cũng không nói nên lời, sau một lúc lâu, nàng mới cười khổ nói:  “Nãi nãi, Mị nhi mới mười ba tuổi, nói chuyện này không phải quá sớm  chứ?”; “Cái này nãi nãi biết, muốn thành thân cũng phải chờ ngươi thành  niên xong, Mị nhi, ngươi cũng đừng nóng vội, Vô Song nha đầu kia đối với  ngươi tình căn thâm chủng, là trốn không thoát đâu.”
“Nãi nãi,  làm cho ngươi chê cười. Mị nhi ta không có một điểm nóng nảy.” Tuyết Mị  sáp  sáp một chút tươi cười. Là nha, ta cũng thật nóng vội, ta bây giờ  nóng vội chính là phải làm thế nào mới có thể đem Vô Song gả ra ngoài.  Ta là nữ làm sao có thể thú nữ nhân đâu? Gia gia, nãi nãi khiến các  ngươi thất vọng rồi, cháu dâu Vô Song này các ngươi nhất định không có.
“A, Mị nhi của chúng ta đang thẹn thùng.” Tuyết Trùng Dương bên kia  bỗng nhiên trêu đùa; Tuyết Mị nghe vậy nhất thời vẻ mặt hắc tuyến, lập  tức thoát khỏi nhị lão bên người; “Xèo xèo.” Tiểu Thanh nhìn đến chủ  nhân vừa mới phi ra ngoài, ôm miệng hầu vụng trộm cười, lời của nãi nãi  chủ nhân vừa nói nó cũng nghe được, chủ nhân rõ ràng là nữ phẫn nam  trang, làm sao có thể thú nữ nhân đâu? Chậc chậc chậc… đều là tại khuôn  mặt của chủ nhân chọc họa, bản thần hầu dám nói, bây giờ chỉ mới là bắt  đầu, tin tưởng cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng thú vị. (Tiểu Thanh  là tâm linh khế ước thú của Tuyết Mị, cho nên giới tính cùng thân phận  của nàng tự nhiên không lừa được nó). Tuyết Mị lại gấp lại phiến đập lên  đầu Tiểu Thanh, nhìn đến bộ dáng kia của nó, có điểm thẹn quá hóa giận:  “Tiểu Thanh thối, ngươi lại đang vui sướng khi người gặp họa đúng  không, có tin hay không ta lập tức đi tìm một cái công hầu cho ngươi.”;  “Xèo xèo.” Không cần a, chủ nhân, Tiểu Thanh là công, muốn tìm cũng phải  tìm cái mẫu… 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện