[Dịch]Phúc Hắc Đích Nữ - Sưu tầm
Chương 33 : Bắt đầu phản kích
.
Hạ Trì Uyển thậm chí ngay cả cơ hội biện bạch cũng không có, liền bị người trong phòng này định ra tử tội.
Ngay cả Hạ Bá Nhiên là cha ruột, dễ dàng như vậy liền há miệng từ bỏ Hạ Trì Uyển, nữ nhi của mình.
Người trong phòng này, gắn bó đoàn kết, kéo thành một đội, phảng phất chỉ có một mình Hạ Trì Uyển , mới là người ngoài.
Dẫn ngự y vừa đi tới cửa, Hạ Trì Uyển liền nghe được Hạ Bá Nhiên một phen dõng dạc trình bày và phân tích, hít một hơi thật sâu, sau đó mặt không đổi sắc dẫn ngự y vào trong phòng Hạ Bá Nhiên.
Theo ở phía sau, ngự y thở dài một hơi, nghĩ làm nữ nhi nhà thừa tướng quả thật không dễ dàng.
Quả nhiên, hài tử có mẫu thân và không có mẫu thân hoàn toàn khác nhau. Nếu như còn mẫu thân, ít nhất trong lúc này, Hạ tiểu thư còn có một chủ mẫu bảo vệ nàng.
"Cha." Lúc vào phòng, Hạ Trì Uyển đầu tiên là hành lễ với Hạ Bá Nhiên.
"Ngươi đi đâu vậy!" Hạ Bá Nhiên giận tím mặt, nhìn thấy chính chủ, hỏa khí kia chẳng những không có bởi vì Hạ Trì Uyển xuất hiện mà bị tắt, trái lại có dấu hiệu cháy to hơn.
"Hồi tướng gia, Hạ tiểu thư đến phủ đại tướng quân, cầm thẻ bài của đại tướng quân tiến cung, mời lão phu tới đây." Tôn ngự y liền vội vàng tiến lên, để cho Hạ Bá Nhiên thấy sự tồn tại của mình.
Hạ Bá Nhiên cùng Vân Thôi Thành Vân đại tướng quân là không giống nhau, Hạ Bá Nhiên là quan văn, vả lại Hạ gia trước Hạ Bá Nhiên cũng không có ai làm quan lớn.
Mà Vân gia mấy đời đều sinh ra võ tướng, Vân Thôi Thành lại vì Đại Chu quốc cống hiến công lao chiến chinh khó nhọc , chiến công hiển hách. Cho nên thẻ bài tiến công mời ngự y, Vân đại tướng quân có, nhưng Hạ tướng gia không có.
Nhận ra Tôn ngự y, thanh âm của Hạ Bá Nhiên nhất thời biến mất không thấy.
Hạ Bá Nhiên có lẽ là đoán được Tôn ngự y mới vừa rồi đã nghe được lời nói của chính mình, điều chỉnh âm điệu một chút, " làm phiền Tôn ngự y."
Thế nhưng, Hạ Bá Nhiên như trước không hề đề cập tới việc Hạ Trì Uyển tốt như thế nào, thậm chí cũng không muốn thừa nhận chính mình hiểu lầm Hạ Trì Uyển.
Hạ Trì Uyển trong lòng khổ sở không thôi, đồng thời trong mắt hận ý càng sâu hơn.
Đời trước cha vứt bỏ nàng, nàng có thể tự thuyết phục mình, hoàn toàn là do chính mình tạo thành. Nếu không bởi vì nàng ủng hộ Vân Thu Cầm làm phu nhân tướng gia, cha cũng sẽ không hoàn toàn bị Vân Thu Cầm đầu độc.
Lúc Vân gia gặp nạn , cha ngồi yên không hỏi đến, lúc nàng bị Bộ Chiêm Phong giam lỏng , cha nhìn như không thấy.
Thế nhưng bây giờ Hạ Bá Nhiên rõ ràng không có bị Vân Thu Cầm làm cho mê muội, lại vẫn chỉ nghe một bên tin một phía.
Hạ Bá Nhiên có thể dễ dàng nói không cần nàng nữ nhi này như vậy, hoàn toàn là bởi vì Hạ Bá Nhiên không thương nàng!
"Hai chữ làm phiền thật không dám nhận." Tôn ngự y nào dám kể công, "Nếu không phải tướng gia có nữ nhi tốt như Hạ tiểu thư đây, hôm nay Tôn mỗ cũng không có cách nào biết được bệnh của tướng gia."
Tôn ngự y thương cảm Hạ Trì Uyển là hài tử không có mẫu thân, dù cho có đại tướng quân che chở, nhưng Hạ Trì Uyển ở Hạ gia, đại tướng quân cũng không thể luôn luôn bảo vệ được nàng , cho nên liền giúp Hạ Trì Uyển nói vài câu hữu ích.
"Khiến Tôn ngự y chê cười." Hạ Bá Nhiên có chút mất tự nhiên nói.
Trước hắn càng nghĩ càng cho rằng Hạ Trì Uyển nữ nhi này là đồ lang tâm cẩu phế, một mực bị hắn coi như người đã chết, thế nhưng lại có dũng khí không sợ vất vả cực nhọc, chạy đến phủ đại tướng quân mượn thẻ bài tiến cung mời ngự y.
Những nữ nhân kia rốt cục thấy Hạ Bá Nhiên đưa tay ra ngoài, lúc Hạ Mạc Linh thấy rõ ràng kinh ngạc kêu một tiếng, "Bệnh hủi." Sau đó liền sợ hãi lui về phía sau vài bước.
Toàn bộ nữ nhân trong phòng, ngoại trừ Hạ Trì Uyển cùng Thu di nương, đều bị những vết hồng ban trên cánh tay Hạ Bá Nhiên dọa sợ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện