[Dịch]Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư - Sưu tầm
Chương 75 : Khiêng không được oán niệm của các ngươi.
                                            .
                                    
             Trận đấu đã  không cần tiếp tục, trọng tài bước lên giữa sân, chuẩn bị tuyên bố kết  quả trận đấu. Nam Sở quốc thắng, thật tốt, cuối cùng bảo vệ nhiều năm  địa vị bá chủ.
Nhưng mà, liền ở phía sau, dị biến nổi lên!
Một tiếng ca  du dương, ở trong gió mang theo vài phần xa xưa, vài phần ưu thương,  thẳng nhập đáy lòng, mọi người nghe tiếng ca này giống như nhớ lại thời  thơ ấu, nhớ tới bằng hữu thân nhân đã rời xa mình, hoặc là nhớ tới  phương xa gia hương từng đùa đùa giỡn du ngoạn sông nhỏ, nhớ tới cô gái  mối tình đầu dung nhan động lòng người. Mỗi người trên mặt đều hiện lên  đau thương, suy nghĩ hoàn toàn đắm chìm ở kí ức.
Đó là Dạ Mị ca hát. Dạ Mị thân ảnh kiều nhỏ đáng yêu xuất hiện trên vai Gia Cát Minh Nguyệt, sắc mặt u buồn thấp giọng ca xướng.
“Song trọng  triệu hồi sư, nàng là song trọng triệu hồi sư!” Có người hiểu biết kinh  hô ra tiếng. Phía trước Cự Phong xuất hiện, đến bây giờ Dạ Mị, một người  cư nhiên có thể triệu hồi ra hai ma sủng!
Nghe được  tiếng ca, Luyện Hồn động tác đột nhiên ngừng lại, ánh mắt trống rỗng dần  dần trở nên trong trẻo, tựa hồ đang hồi tưởng, tiếp theo dần dần trở  nên mê mang.
“Không!” Hàn Tuyền kinh hô một tiếng, không cách nào ngăn cản tiếng ca.
Tiếng kêu sợ hãi của nàng đánh gãy mọi người suy nghĩ. Tất cả mọi người khẩn trương nhìn phía trên lôi đài. Tình huống có biến!
Luyện Hồn  thu hồi trường mâu, đột nhiên xoay người, trường mâu để ở cổ họng Hàn  Tuyền, trong mắt chớp động hỏa hoa phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn  Tuyền: “Là ngươi tước đoạt tự do của ta, đem ta trở thành nô lệ của  ngươi?”
Tại sao có  thể như vậy? Tất cả mọi người sợ ngây người, triệu hồi sư cùng ma sủng  là thân mật khăng khít làm sao nó làm sao có thể đối với chủ nhân mình  động thủ? Còn nói mình là nô lệ của nàng?
“Không,  không phải như vậy, ngươi hiểu lầm.” Hàn Tuyền sắc mặt tái nhợt giải  thích nói, “Ta làm sao có thể đem ngươi biến thành nô lệ? Ngươi đã quên  sao, ngươi lúc ban đầu nhìn thấy của ta có bao nhiêu vui vẻ, đã quên  trước đây ngươi nghịch ngợm muốn ta uy ngươi ăn cái gì có bao nhiêu  khoái hoạt sao? Ngươi làm sao có thể là nô lệ của ta, ngươi là đồng bọn  của ta, bằng hữu tốt nhất, là thân nhân của ta, hiểu chưa?”
Luyện Hồn trên mặt trẻ con hiện lên biểu tình phức tạp, trường mâu nắm chặt nhưng không có đâm xuống.
“Hừ, bằng  hữu, chỉ bằng ngươi, linh hồn triệu hồi sư, có năng lực triệu hồi ta, có  tư cách trở thành bằng hữu của ta? Là ngươi, phong ấn trí nhớ của ta,  tước đoạt tự do của ta, mạnh mẽ đem ta biến thành ma sủng của ngươi,  không cần gạt ta, ta cái gì đều nghĩ tới!” Luyện Hồn bệnh tâm thần quát.
“Không, không phải ta làm!”
“Phải, không  phải ngươi làm, là tổ phụ ngươi, người đem ta lừa ra không gian ma  sủng, phong ấn trí nhớ chính là tổ phụ của ngươi?” Luyện Hồn oán hận  nói.
Nghe bọn họ  đối thoại, tất cả mọi người hiểu được, nguyên lai là tổ phụ Hàn Tuyền,  thủ tịch triệu hồi sư Nam Sở quốc mạnh mẽ phong ấn Luyện Hồn, đem nó  biến thành ma sủng của cháu gái, lấy thực lực của Hàn Tuyền căn bản  không thể triệu hồi ra ma sủng cường đại, khó trách chú ngữ của nàng dài  dòng mà quái dị. Đối với nhân loại mà nói cũng không thể cảm nhận được  điều này đối với ma sủng mà nói có ý nghĩa cái nhưng trên mặt Dạ Mị lộ  ra thần sắc đau thương.
“Tuy rằng là  ta tổ phụ không đúng, nhưng là ta thật sự đem ngươi trở thành thân  nhân, chưa từng cho ngươi là ma sủng ta, ở trong tâm ta, ngươi giống như  đệ đệ của ta, ngươi nhớ lại đi, chẳng lẽ chúng ta không phải so với tỷ  đệ trên đời thân nhất sao?” Hàn Tuyền trong mắt chảy ra nước mắt ủy  khuất.
Luyện Hồn  trên mặt lên hiện hoài niệm ôn hòa, trường mâu trong tay không có đâm  xuống, chậm rãi thu hồi, ngay tại thời điểm Hàn Tuyền tâm tình buông  lỏng, đột nhiên mạnh mẽ hướng mình đâm tới.
“A! Không cần!” Hàn Tuyền hét lên một tiếng, một tay lấy Luyện Hồn kéo vào trong lòng, nước mắt không chịu khống chế rơi xuống.
“Đối với  Luyện Hồn bộ tộc chúng ta mà nói, tự do chính là hết thảy, không có tự  do, chúng ta tình nguyện ——chết!” Luyện Hồn thanh âm càng ngày càng yếu,  ánh mắt lại vô cùng kiên định.
“A…” Hàn  Tuyền phát ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế thảm thiết, gắt gao ôm Luyện  Hồn, “Không cần chết, không cần chết, ta giải trừ khế ước, không cần  chết, van cầu ngươi, được không?”
Hàn Tuyền  một bên nức nở, một bên lắp bắp nhớ chú ngữ, nhưng ở cực độ bi thống lại  căn bản không thể ngưng tụ tinh thần lực, Luyện Hồn hơi thở càng ngày  càng mỏng manh, mắt thấy sẽ mất đi sinh cơ.
“Suất suất,  đi ra!” Gia Cát Minh Nguyệt gian nan đứng lên, cố hết sức hô lên. Nàng  nhịn không được, mặc niệm chú ngữ, triệu hồi Phì Anh Vũ.
“Làm gì chủ  nhân, người ta đang phao ôn tuyền, tắm rửa sạch sẻ đâu. Ngươi mỗi lần  đều tại thời điểm này triệu hồi người ta, ngươi có phải muốn nhìn dáng  người tuyệt vời của ta hay không?” Phì Anh Vũ vừa ra tới liền líu ríu  nói xong, bỗng nhiên lại kinh hô, “A, chủ nhân, ngươi bị thương thật  nặng, không nên gấp gáp, ta tới cứu ngươi, có ta ở đây, bảo đảm ngươi  lập tức khỏi…”
“Ít nói nhảm, cứu nó!” Gia Cát Minh Nguyệt chỉ Luyện Hồn, “Trước cứu nó!”
“Chủ nhân a,  cái chú ngữ kia thực hao tinh thần lực, ta tối hôm qua lại không ngủ  tốt, không có tinh thần a…” Phì Anh Vũ kỷ kỷ méo mó nói, nói trắng ra  là, hắn muốn ưu việt trước.
“Có đi hay không?” Gia Cát Minh Nguyệt kháp cổ nó.
“Đi đi, ta  lập tức đi!” Phì Anh Vũ nhảy ra, vỗ cánh bay qua. Thật đáng sợ, ô ô ô,  chủ nhân tức giận. Người ta muốn chủ nhân ôn nhu a!
Theo Phì Anh  Vũ niệm chú ngữ, một đạo bạch quang xuất hiện, miệng vết thương của  Luyện Hồn nhanh khép lại, hô hấp cũng vững vàng, Dạ Mị đình chỉ ca  xướng, Luyện Hồn trên mặt lộ ra nụ cười an tường, lâm vào ngủ say g.
“Tam trọng triệu hồi sư, nàng dĩ nhiên là tam trọng triệu hồi sư!” Người xem đã không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt chấn kinh.
Ôm Luyện Hồn  ngủ say, Hàn Tuyền đi tới trước người Gia Cát Minh Nguyệt, cúi đầu nói,  “Cám ơn, cám ơn ngươi cứu Luyện Hồn, cũng cứu ta, bởi vì hắn là thân  nhân của ta, là sinh mệnh của ta, cám ơn!”
“Nếu ngươi  không nghĩ nó tỉnh lại chết một lần nữa, tốt nhất mau chóng giải trừ khế  ước, về phần về sau nó còn có nguyện ý tiếp tục trở thành ma sủng của  ngươi hay không, liền xem chính ngươi.” Dạ Mị ngồi trên vai Gia Cát Minh  Nguyệt, khinh miệt nhìn Hàn Tuyền nói. Nhân loại vĩnh viễn không thể lý  giải tâm tình ma sủng bị bắt cùng nhân loại ký kết khế ước. Đó là sỉ  nhục, tôn nghiêm dập nát, nếu có thể, ma sủng tình nguyện chết cũng sẽ  không bị bắt thành nô lệ của nhân loại. Dạ Mị trong lòng oán hận triệu  hồi sư đem Luyện Hồn lừa đi ra, nhưng nhìn thái độ của Hàn Tuyền trong  lòng tức giận giảm đi một ít. Cô gái này thật đem Luyện Hồn thành thân  nhân. Dạ Mị quay đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, lại cúi đầu. Kỳ thật, Gia  Cát Minh Nguyệt đối với mình cũng là tôn trọng cùng trân trọng…
“Ân, ta đã biết, cám ơn! Thật cám ơn ngươi.” Hàn Tuyền hướng Dạ Mị cúi đầu, chân thành cảm tạ nói.
“Ta nhanh mệt chết, như thế nào cũng không có người cám ơn ta.” Phì Anh Vũ thở hổn hển quỳ rạp trên đất, ủy khuất lẩm bẩm nói.
“Cám ơn ngươi.” Hàn Tuyền nâng Phì Anh Vũ lên, hôn một cái.
Phì Anh Vũ mở trừng hai mắt, kích động quá độ, hai chân chổng lên trời thật sự “chết”.
Trận đấu rốt  cục đã xong, trọng tài cũng khó khăn, hiện tại song phương đệ tử tựa hồ  đã mất đi sức chiến đấu, mà ma sủng đâu, ma sủng của Hàn Tuyền khẳng  định không thể iếp tục chiến đấu, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt còn có hai  ma sủng, tựa hồ xem như Đan Lăng quốc thắng lợi đi? Nhưng hai ma sủng  kia thoạt nhìn không có khả năng công kích, kỳ thật có thể không tính.  Thân là người Nam Sở quốc, được dân chúng Nam Sở quốc tha thiết chờ đợi,  hắn không khỏi do dự. Hắn là tưởng Nam Sở quốc thắng, nhưng trận này  trận đấu là Đan Lăng quốc thắng. Hắn không cam lòng…
“Ta tuyên  bố, trận đấu chấm dứt, thắng lợi thuộc về Đan Lăng quốc!” Chỗ cao nhất  trên khán đài cao, hoàng đế Nam Sở quốc thanh âm uy nghiêm vang vọng  toàn trường, thân là vua của một nước, nếu ngay cả điểm khí phách ấy đều  không có, làm sao đi đối mặt trăm ngàn con dân của mình, làm sao đối  mặt các quốc gia khác?
Ngắn ngủi  yên tĩnh, trong ngoài tái tràng phát ra tiếng hoan hô vang tận trời, vô  số pháo hoa phóng lên cao, liền ngay cả dân chúng Nam Sở quốc ở giờ khắc  này dứt bỏ ý kiến, buông tha thất lạc, buông tha tiếc nuối, hướng chân  chính cường giả Đan Lăng quốc, chân chính dũng sĩ dâng lên thành ý.
“Ngươi có  biết tỉnh lại Luyện Hồn, hậu quả quả như thế nào không?” Gia Cát Minh  Nguyệt nhớ tới lúc trước Dạ Mị vẻ mặt phức tạp, hỏi.
“Biết.” Dạ  Mị trả lời. Vụng trộm dùng khóe mắt ngắm Gia Cát Minh Nguyệt, nhìn đến  Gia Cát Minh Nguyệt trên mặt không có ý tứ trách mình, nàng có chút sửng  sốt, lại hỏi, “Ngươi không trách ta?”
“Ta vì sao phải trách ngươi?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi lại.
“Ngươi không trách ta không sớm tỉnh Luyện Hồn giúp các ngươi lấy được thắng lợi?” Dạ Mị trực tiếp hỏi.
Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, chợt cười rộ lên: “Đó là quyết định của ngươi. Ngươi quyết định tất nhiên có đạo lý của ngươi.”
Dạ Mị giật mình, lăng lăng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt cười, đáy lòng ở chỗ sâu cuối cùng sông băng lặng yên hòa tan.
Phì Anh Vũ  đứng lên, nhớ kỹ chú ngữ, vì Gia Cát Minh Nguyệt trị liệu thương. Cuối  cùng mệt đầu đầy mồ hôi, trở về không gian ma sủng. Xem một màn này Dạ  Mị nhẹ nhàng cắn môi. Kia phì điểu, miệng chán ghét, mỗi lần đi ra cũng  không nói lời hay. Nhưng, hắn đối với Gia Cát Minh Nguyệt toàn tâm toàn  ý!
“Các ngươi thắng, chúng ta thua tâm phục khẩu phục!” Trác Thu Nhiên cố hết sức đến trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, nói.
“Về sau lại so qua.” Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười.
“Được!” Trác Thu Nhiên trả lời trảm đinh tiệt thiết.
Phía sau,  vài cô gái cầm hoa tươi hướng mấy người Lăng Phi Dương đi tới, nhìn  trong ánh mắt bọn họ tràn ngập thẹn thùng, đưa hoa tươi xong liền xoay  người chạy trốn.
“Mập mạp, ngươi còn cảm thấy các nàng là thác sao?” Lăng Phi Dương hỏi.
Mập mạp chưa từng hưởng thụ loại đãi ngộ này đang cầm hoa tươi, gãi đầu hắc hắc cười ngây ngô: “Này khẳng định không phải thác.”
Tiếp theo,  một gã “Dáng người xinh đẹp”, “Phong tình vạn chủng”… Nam nhân, ân, đúng  vậy, là một nam nhân dáng người “Nhược liễu đón gió”, mặt rỗ cầm hoa  tươi, diêu mông xoay thắt lưng đến, đem hoa tươi đưa tới trong tay mập  mạp, xoay người mà đi, ngoái đầu nhìn lại cười…
“Ách, này, khẳng định là thác.” Mập mạp cả người phát lạnh, cố nén ghê tởm khẳng định nói.
Mọi người cười ha ha.
Vạn chúng  chú ý thần long đại tái như vậy kết thúc. Kế tiếp, là hoàng đế Nam Sở  quốc vì ba đội đứng đầu cử hành yến tiệc. Nói là cử hành vì ba đội đứng  đầu, kỳ thật lần này mời toàn bộ đệ tử dự thi, về phần này bị thương  nặng không thể tiến đến, ân, sẽ không suy nghĩ thừa. Vị trí thứ ba tự  nhiên là một đội Đan Lăng quốc khác, chính là đội của tam hoàng tử. Vì  sao nói thoải mái, bởi vì đội Thái Hưng quốc hoàn toàn mất sức chiến  đấu, chủ lực Trần Húc Nhiên bây giờ còn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.
Hoàng cung Nam Sở quốc rộng lớn đại khí, kim bích huy hoàng. Thảm đỏ trải dài từ cửa hoàng cung đến cửa đại điện.
Gia Cát Minh  Nguyệt vẫn không thích loại xã giao này, nàng bưng ly ngồi một góc,  giương mắt nhìn đại điện. Không có ngoại lệ, vài tên thiếu niên đội quán  quân đều bị không ít người vây quanh, phần lớn là nữ giới. Cô gái ánh  mắt nóng rực nhiệt tình cơ hồ muốn làm cho bọn họ đều hòa tan. Trưởng  Tôn Ninh Hạo mặt than cũng bị vài cô gái xuân tâm nhộn nhạo vây quanh.  Tam hoàng tử, Lạc Kinh Phong tự nhiên không cần phải nói. Tam hoàng tử  lần này không ăn mặc mộc mạc, hắn mặc quý khí, vừa thấy chính là người  hoàng thất. Sau đó không ít cô gái biết được thân phận của hắn là tam  hoàng tử Đan Lăng quốc, tự nhiên lại oa oa oa cảm thán, ánh mắt nhìn hắn  càng thêm nóng rực, thái độ càng thêm nhiệt tình. Hiển nhiên, tam hoàng  tử đối với hiệu quả như vậy, phi thường vừa lòng.
Gia Cát Minh  Nguyệt im lặng ngồi một bên, nhìn Lăng Phi Dương không kiên nhẫn, đi  tới chỗ nàng. Gia Cát Minh Nguyệt hướng Lăng Phi Dương mỉm cười, muốn  lên tiếng tiếp đón hắn, trước mắt bỗng nhiên bị một cái bóng dáng ngăn  trở.
“Xin chào  Gia Cát tiểu thư.” Ngăn trở Gia Cát Minh Nguyệt là một nam tử cười ôn  hòa, không đợi Gia Cát Minh Nguyệt mở miệng, hắn liền trực tiếp ngồi bên  cạnh Gia Cát Minh Nguyệt.
“Thái tử  điện hạ.” Gia Cát Minh Nguyệt nhận ra thân phận người này. Nam tử mặc  đẹp đẽ quý giá, hai mươi lăm sáu tuổi là hoàng thái tử điện hạ Nam Sở  quốc. Người này làm người khiêm tốn có lễ, tao nhã, chiêu hiền đãi sĩ,  không ít người âm thầm đánh giá, hắn chính là minh quân tiếp theo. Tuy  rằng diện mạo của hắn không tính là anh tuấn, nhưng toàn thân khí độ lại  làm cho người ta đui mù.
“Gia Cát  tiểu thư ở trên lôi đài biểu hiện, thật sự là kinh thiên.” Hoàng thái tử  trên mặt hiện lên ý cười ôn hòa, “Đan Lăng quốc năm nay thật đúng là  làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, Gia Cát tiểu thư cùng đồng  bạn của ngươi biểu hiện lại làm cho người ta kinh hỉ.”
Kinh ngạc là  có nhưng không biết có vui mừng hay không. Gia Cát Minh Nguyệt trong  lòng thầm nghĩ . Nam Sở quốc luôn luôn ôm đồm thần long đại tái, lần này  lại bị Đan Lăng quốc đoạt được quán quân cùng huy chương đồng, kinh  ngạc khẳng định có, hỉ thôi, chỉ sợ không có đi. Đối với mẫu quốc mà  nói, phụ quốc quá mạnh mẽ đều không phải là chuyện tốt. Mà hoàng thái tử  hiện tại tìm đến nàng nói chuyện phiếm, cũng không thấy có chuyện tốt.
Quả nhiên, kế tiếp hoàng thái tử nói khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt hiểu được hắn vì sao tìm đến nàng nói chuyện.
“Gia Cát  tiểu thư, ta nghe nói Gia Cát gia liền để ngươi một người ở Thương Phong  Thành Bạch Vũ học viện học, sau lại thông qua Tử Vân học viện khảo  hạch, nhưng lại bị lão sư có mắt không tròng khai trừ, lưu Thiên Phong  học viện. Thật sự là làm cho người ta khó chịu. Nếu Gia Cát tiểu thư  ngay từ đầu liền nhận được lão sư ưu tú nhất dạy, hôm nay thành tích chỉ  sợ không như vậy.” Hoàng thái tử khẩu khí thực bình thảngiống như bình  thường nói chuyện phiếm, êm tai, bất quá cho khẩu khí làm cho người ta  cảm thấy hắn chính là người đứng bên ngoài, vì Gia Cát Minh Nguyệt tiếc  hận cùng bất bình mà thôi.
Gia Cát Minh  Nguyệt sắc mặt không hiện, trong lòng chấn động. Hoàng thái tử cư nhiên  ở trong thời gian ngắn đã quá khứ nàng hỏi thăm rõ ràng. Gia Cát Minh  Nguyệt tâm linh thông thấu, lập tức liền hiểu được hoàng thái tử nói có  mục đích gì. Không thể không nói, hoàng thái tử nói chuyện phi thường có  nghệ thuật. Nói ra nàng dĩ vãng gặp bất bình nhưng không có chỉ ra. Hơn  nữa nói là bất bình nhưng không có đề cập Thương Vô Nhai cùng Hình Lâm  Châu đối với nàng tốt. Nếu nàng ngu dốt đã bị hắn lừa dối. Chính là cái  gọi con gái riêng không được sủng, còn có tin tức ngoại nhân không biết  hoàng thái tử tự nhiên cũng không biết, cho nên vừa rồi nói những lời  này. Nàng bất động thanh sắc cười cười, mới nói: “Thái tử điện hạ nói  phải.”
Hoàng thái  tử vừa nghe, mâu trung hiện lên một chút lượng sắc, giây lát lướt qua.  Hắn đang muốn tiếp tục nói, Gia Cát Minh Nguyệt lại chậm rãi mở miệng.
“Thái tử  điện hạ, nếu ngươi có hai vị sư phụ dạy ngươi, mặc kệ ngươi làm cái gì  đều duy trì ngươi, người khác khi dễ ngươi, bọn họ nhất định đòi lại gấp  bội, nếu ngươi khi dễ người khác bọn họ giúp đỡ ngươi. Ngươi nói, sư  phụ như vậy đi đâu mà tìm?” Gia Cát Minh Nguyệt cười nói.
Hoàng thái  tử nhìn Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên tươi cười cùng con ngươi trong  suốt, trong lòng thở dài, xem ra, muốn cho Gia Cát Minh Nguyệt đến Nam  Sở quốc là bất thành.
“Phải, nếu  như ta có hai vị sư phụ như vậy, ta cũng sẽ toàn lực duy hộ bọn họ.”  Hoàng thái tử cười ôn hòa có lễ, “Chúc mừng các ngươi đoạt quán quân, hy  vọng không ngừng cố gắng.”
“Cám ơn thái  tử điện hạ.” Gia Cát Minh Nguyệt cười gật đầu, trong lòng lại bội phục  khởi vị hoàng thái tử này. Khí độ, Thủ đoạn, địa vị bá chủ của Nam Sở  quốc chỉ sợ kéo dài. Nhớ tới vị hoàng thái tử điện hạ của Đan Lăng quốc,  Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng thở dài. Giữa hai người này ai là minh  châu, ai là cát sỏi vừa thấy liền biết.
“Như vậy ta sẽ không quấy rầy ngươi. Hảo hảo hưởng thụ yến hội.” Hoàng thái tử điện hạ mỉm cười, đứng dậy.
“Cám ơn thái tử điện hạ.” Gia Cát Minh Nguyệt lễ phép trả lời.
Hoàng thái tử cười, ly khai.
Lăng Phi Dương thế này mới ngồi lại đây.
“Hắn tưởng mượn sức ngươi, cho ngươi đầu nhập vào Nam Sở quốc.” Lăng Phi Dương ngồi xuống, ngữ khí khẳng định nói.
“Phải.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lăng Phi Dương khuôn mặt tuấn mỹ, không có che giấu khẳng định trả lời.
“Sau đó ngươi uyển chuyển cự tuyệt.” Lăng Phi Dương mỉm cười, khóe miệng gợi lên phong tình nói không nên lời.
“Người hiểu  ta, Phi Dương cũng.” Gia Cát Minh Nguyệt cười rộ lên, giơ ly. Trong ly  không phải rượu mà là nước trái cây. Thể chất của nàng không thể uống  rượu, nàng sẽ không tái phạm sai lầm như lần trước.
“Lòng ta như  Minh Nguyệt, đương nhiên biết Minh Nguyệt.” Lăng Phi Dương thốt ra, chờ  hắn nói ra những lời này, lại bỗng nhiên cả kinh. Liền nói ra, nàng,  nàng sẽ nghĩ như thế nào? Lăng Phi Dương bỗng nhiên bối rối, nàng nhận  thấy được tâm ý của mình sẽ cự tuyệt, rồi sau đó cùng mình bảo trì  khoảng cách sao? Ngay cả bằng hữu cũng không thành? Hay là nàng đối với  chính mình cũng có cảm giác?
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện