[Dịch]Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư - Sưu tầm
Chương 66 : Phụ thân của Gia Cát Minh Nguyệt là ai?
                                            .
                                    
             Lương Nhu  Vân chạy vào, liền thấy đám người Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó khẩn  trương chạy tới trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, cẩn thận nhìn Gia Cát  Minh Nguyệt, mới nói: “Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi không sao chứ?”
“Lương lão sư?” Gia Cát Minh Nguyệt có chút sợ run. Lương Nhu Vân làm sao tới nơi này?
“Ta vừa rồi  nghe nói Trưởng Tôn Ninh Hạo tới tìm ngươi phiền toái, ta lo lắng.”  Lương Nhu Vân thở hổn hển, lo lắng không che giấu được. “Ninh Hạo, đứa  nhỏ kia là võ si, hắn có tìm ngươi tỷ thí không? Có đả thương đến ngươi  không?”
Lúc này mọi người mới hiểu được tại  sao Lương Nhu Vân xuất hiện ở trong này.
“Ta không có  việc gì.” Gia Cát Minh Nguyệt cười rộ lên, lắc đầu, lại cảm kích nói,  “Lương lão sư, cám ơn ngươi quan tâm.” Lương Nhu Vân cùng nàng kỳ thật  không tính là có giao tình. Tiếp xúc không nhiều, nhưng Lương Nhu Vân  thật sự quan tâm nàng.
“Vậy là  tốt.” Lương Nhu Vân nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu, lại nhìn đến vẻ mặt tái  nhợt của Văn Dật đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn nàng.
“Văn… Văn Dật…” Lương Nhu Vân lúc này mới phát hiện Văn Dật, sắc mặt thay đổi, lúc lâu mới nói ra vài chữ.
“Ân, ngươi,  ngươi…” Văn Dật cũng không biết nói cái gì cho phải, người luôn nhớ  nhung bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, không hề báo động trước, làm cho  hắn trở tay không kịp.
“Ngươi, khỏe không?” Lương Nhu Vân thật sâu nhìn Văn Dật, cảm xúc hơi ổn định, nhẹ giọng hỏi.
“Ta… Đại khái tính được rồi.” Văn Dật cũng si ngốc nhìn Lương Nhu Vân.
Đám người  Gia Cát Minh Nguyệt liếc nhau, đều hiểu rõ, hai người này, có vấn đề.  Cho nên bọn họ đều tự giác lặng lẽ ly khai nơi này. Bất quá trước khi  đi, Gia Cát Minh Nguyệt bỏ lại một câu: “Lương lão sư, ngươi tới học  viện chúng ta nhậm chức sẽ không đứng ở bên hồ nhìn về phía xa bên này,  muốn khi nào nhìn Văn lão sư liền nhìn a.”
Lương Nhu  Vân mặt đỏ bừng, Văn Dật vừa mừng vừa sợ nhìn Lương Nhu Vân. Văn Dật  tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt Lương Nhu Vân, nói chuyện lắp bắp:  “Nhu, Nhu Vân, ngươi, ngươi thường xuyên đứng ở bên hồ, nhìn bên này…  Ta, ta kỳ thật…”
Lương Nhu  Vân ngẩng đầu nhìn xem đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt đi xa, tâm rốt cục  thả lỏng, dũng cảm một lần: “Kỳ thật, ngươi nhớ ta phải không?” Nàng  nói xong câu đó, mặt lại càng đỏ.
Văn Dật ở giờ khắc này nháy mắt sửng sốt, lần đầu tiên, lần đầu tiên Lương Nhu Vân nói ra lời này.
“Phải phải,  ta, ta luôn nhớ ngươi, rất nhớ. Ta không có lúc nào là không nghĩ đến…”  Văn Dật mặt đỏ. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới Lương Nhu Vân sẽ chủ động nói  ra những lời này, nàng mỗi lần đều là dùng cặp mắt đau thương nhìn hắn,  lại luôn trầm mặc.
Lương Nhu Vân kinh hỉ: “Ngươi, rốt cục nói thẳng, ta nghĩ ngươi còn trốn tránh.”
“Ngươi đều như thế, ta lại trốn, còn là nam nhân sao?” Văn Dật trong lòng áy náy.
“Kia, vậy ngươi, hoan nghênh ta đến nhậm chức sao?” Lương Nhu Vân lại hỏi.
Văn Dật kinh ngạc: “Đến, đến nhậm chức, ngươi, ngươi…”
“Ta sớm nên  làm. Ta không có dũng khí, nhưng, đám người Gia Cát Minh Nguyệt dũng cảm  làm cho ta hâm mộ, cho nên, ta hiện tại quyết định, về sau không hề hâm  mộ bọn họ. Ta phải dũng cảm.” Lương Nhu Vân kiên định nói.
“Ta, ta  đương nhiên hoan nghênh ngươi tới nhậm chức!” Văn Dật kích động không  biết nói thế là tốt hay không. Nhu Vân của hắn có thể chuyển biến, vẫn  là vì đám người Gia Cát Minh Nguyệt? Về sau huấn luyện, có phải nên nới  lỏng hay không? Trước kia bọn họ, một người trốn, một người không đuổi  theo, cho nên không có tiến triển gì. Hai người rõ ràng trong lòng đều  có đối phương, nhưng không cách nào lại gần từng bước. Nếu hôm nay Lương  Nhu Vân không chủ động, tình trạng của bọn họ không biết tới khi nào.
Vì thế, hai  người cởi bỏ khúc mắc. Đám người Gia Cát Minh Nguyệt trốn từ một nơi bí  mật gần đó nhìn lén. Không nghĩ tới ma quỷ Văn Dật có người yêu. Nhìn  một cái, ma quỷ liền biến thành con cừu.
Hai người  từng là thanh mai trúc mã, nhưng mười năm trước, Lương Nhu Vân bằng vào  hơn người thiên phú tiến vào Tử Vân học viện, Văn Dật lại bị cự tuyệt  ngoài cửa, hai người kết giao bị cản trở, cuối cùng Văn Dật bi phẫn mà  rời đi. Đây là chuyện mà Lương Nhu Vân hối hận cả đời, vô số đêm nhớ  nhung, nàng không chỉ một lần tưởng, nếu lúc trước nàng có thể dũng cảm,  như vậy sự tình có kết cuộc viên mãn. Chuyện quá khứ không thể thay  đổi, nhưng hiện tại, nàng tuyệt đối sẽ không làm cho mình lại hối hận  thêm một lần nữa.
Thư từ chức của Lương Nhu Vân rất nhanh liền nằm trong văn phòng hiệu trưởng Tử Vân học viện.
Hiệu trưởng  Trưởng Tôn Trường Minh đang phát hỏa, thư từ chức của Lương Nhu Vân đặt  lên bàn, mặc hắn khuyên bảo, Lương Nhu Vân vẫn ly khai Tử Vân học viện.
“Hiệu  trưởng, chỉ là một lão sư linh hồn cấp triệu hồi thôi, không đáng để  ngài phiền lòng, xin bớt giận, xin bớt giận. Loại nữ nhân ngu xuẩn này  không ở Tử Vân học viện chúng ta, ngược lại đi Thiên Phong học viện, là  tổn thất của nàng. Đi cũng tốt, chúng ta không cần nữ nhân ngu xuẩn  kia!” Trử Kiến hói đầu, mập mạp ở một bên vuốt mông ngựa, lại không biết  nói lời nói của mình chỉ đổ thêm dầu vào lửa.
“Ngươi biết  cái gì!” Trưởng Tôn Trường Minh bụng khí không chỗ phát tiết, nghe xong  hắn nói, ngay cả lời thô cũng nói ra, “Ngươi gặp qua linh hồn triệu hồi  sư trẻ tuổi sao, ngươi có biết phụ thân của nàng là ai? Phụ thân của  nàng chính là tiền nhiệm hiệu trưởng của Tử Vân học viện Lương Vũ Ngưng,  liền ngay cả hoàng đế bệ hạ Đan Lăng quốc chúng ta là đệ tử của hắn,  gặp mặt đều phải tôn xưng một tiếng Thái Phó, ngươi có biết sau lưng  nàng có bối cảnh gì không?”
“A!” Trử  Kiến hói đầu, mập mạp ánh mắt trợn tròn, nằm mơ cũng không thể tưởng  được, nữ tử luôn luôn ôn hòa điệu thấp, thế nhưng có bối cảnh mạnh như  vậy.
“Còn có, nữ  nhân ngu ngốc, ngươi có biết nàng còn có thân phận là gì sao?” Trưởng  Tôn Trường Minh mặt tái, nói chuyện nước miếng vẩy ra, nước miếng bắn  tung tóe đến trên mặt Trử Kiến, Trử Kiến không dám lau, Trưởng Tôn  Trường Minh tiếp tục đau mắng, “Ngươi có biết mẫu thân của Lương Nhu Vân  trong miệng ngươi họ gì sao? Họ Trưởng Tôn! Cùng ta một họ! Mẫu thân  nàng là muội muội nhỏ nhất của ta, là tiểu muội muội ta thương yêu nhất!  Nàng là nữ nhân ngu ngốc, ta đây là cái gì? A? Ngươi nói, ta làm cậu là  cái gì?”
Trử Kiến mồ  hôi lạnh, hắn không biết viện trưởng cùng nữ nhân điệu thấp kia là thân  thích? Vì sao không có người nói cho hắn? Điệu thấp, đều là Lương Nhu  Vân điệu thấp chọc họa.
“Ta, ta  không biết. Hiệu trưởng, ta vô tâm, ta không có ý tứ kia. Ta chỉ là muốn  an ủi ngươi.” Trử Kiến hận không thể cắn đầu lưỡi mình.
“Quên đi,  quên đi, ngươi lập tức đi xuống cho ta. Lại ở trong này, ta sợ nhịn  không được đánh ngươi!” Trưởng Tôn Trường Minh mắng mệt mỏi, vẫy tay kêu  Trử Kiến Kiến chạy nhanh ra khỏi đây. Chính là, hắn có dự cảm, thần  long đại tái lần này, hoàn toàn bất đồng. Trước kia thần long đại tái  đều trực tiếp phái đệ tử Tử Vân học viện cùng đệ tử Cuồng Chiến học viện  tham gia. Lần này lại áp dụng từng cái học viện có danh ngạch đề cử,  nhóm đệ tử đề cử lại tiến hành chọn lựa, sau đó đại biểu Đan Lăng quốc  tham gia thần long đại tái. Nguyên bản Thiên Phong học viện không có  danh ngạch, học viện vừa thành lập không có gì trụ cột, làm sao có thể  có danh ngạch đề cử? Là Hình Lâm Châu cùng Thương Vô Nhai ra tay, mãnh  liệt muốn thay đổi phương pháp chọn lựa lần này, sau đó mạnh mẽ cho  Thiên Phong học viện bốn danh ngạch. Thanh Vân Châu luôn luôn không hỏi  thế sự lần này cũng mở miệng lên tiếng ủng hộ hai đại đầu sỏ kia. Kết  quả liền biến thành tam đại đầu sỏ quyết định phương pháp chọn lựa tuyển  thủ thần long đại tái lần này.
Liền coi như  Trưởng Tôn Trường Minh không thể không cảm thán Gia Cát Minh Nguyệt một  câu: có hậu trường chính là tốt, có nhiều hậu trường lại càng tốt, có  nhiều hậu trường cứng rắn thật tốt!
Gia Cát Minh  Nguyệt đương nhiên không biết Trưởng Tôn Trường Minh cảm thán, nàng  cùng mọi người thấy Lương Nhu Vân cùng Văn Dật, cảm thấy kinh người. Hai  người này, có thể có hình tượng hay không! Lương lão sư, ngươi lấy khăn  tay lau trên trán Văn Dật lão sư, ngươi xác định cái trán của hắn thật  sự có mồ hôi sao? Giống như hắn động mồm mép thao luyện chúng ta đi? Văn  Dật lão sư, ngươi có thể chú ý hình tượng hay không, ngươi đưa tình  nhìn Lương lão sư, Lương lão sư cho ngươi nước uống, ngươi nắm chặt cái  chén cùng tay Lương lão sư không thả sao? Còn có, ngươi thiếu chút đem  nước đổ vào lỗ mũi, còn không cho chúng ta cười, đây là muốn ồn ào?
“Nhìn cái  gì?” Văn Dật quay đầu, lại nhìn đến vài tên đệ tử của hắn đang nhìn bọn  họ cười trộm, tức khắc rít gào, “Mặc Sĩ Thần, tinh thần lực của ngươi  vẫn quá yếu, tiếp tục triệu hồi, không ngừng triệu hồi. Đem tinh thần  lực dùng hết! Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi chưa ăn cơm? Vung chủy thủ nhẹ  như vậy. Tiếp tục đánh, vừa đánh vừa triệu hồi ma sủng của ngươi ra.  Lăng Phi Dương, ngươi là kiếm sĩ, toàn lực ứng phó. Tiết Tử Hạo, ngươi  bắn còn chưa đủ, tiếp tục!”
Mặc Sĩ Thần  dựa theo Văn Dật nói, không ngừng đem tinh thần lực toàn bộ hao hết, sau  đó lại minh tưởng khôi phục tinh thần lực, hắn cảm giác tinh thần lực  có tiến bộ. Mà Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương đánh nhau, vừa  đánh vừa niệm mặc chú ngữ, triệu hồi ma sủng. Tiết Tử Hạo bi thảm nhất,  Văn Dật vì làm cho hắn có thể đối mặt với bất kỳ tình huống nào đều ở  trạng thái tốt nhất sau đó công kích. Làm cho hắn vượt chướng ngại vật,  làm cho hắn trên mặt đất quay cuồng, sau đó tìm cơ hội bắn tên…
Bọn họ  trưởng thành, là kinh người. Văn Dật có đôi khi âm thầm cảm thán, vài  người này, đều là bảo bối, lại để cho chính mình gặp gỡ. Thật sự là vận  đạp cứt chó.
Cuối tuần, Văn Dật cho bọn hắn nghỉ một ngày.
Gia Cát Minh  Nguyệt triệu hồi Cự Phong ra, ở kinh thành đi mua đồ ăn vặt. Mà đám  người Lăng Phi Dương ở trên giường ngủ bù. Trong khoảng thời gian này  cường độ huấn luyện cao làm cho bọn họ mỗi ngày đều là hết sức lực,  nguyện vọng lớn nhất của mỗi người chính là ngủ một giấc. Gia Cát Minh  Nguyệt mua đồ ăn là vì vết thương Cự Phong đã lành hẳn, hắn tham, muốn  ăn chân gà. Mua xong chân gà, đưa cho Cự Phong. Gia Cát Minh Nguyệt lại  cưỡi Cự Phong đi quán điểm tâm xếp hàng mua hạt dẻ cao. Mỗi lần xếp  hàng, người ta vừa thấy cô gái cưỡi phong báo liền tự giác tránh ra để  nàng mua trước.
Cho nên, Gia  Cát Minh Nguyệt liền vui sướng hài lòng đem mấy bao điểm tâm bỏ vào tay  nải, chính mình cầm một bao hạt dẻ cao ăn. Hạt dẻ cao mùi thơm ngào  ngạt. Gia Cát Minh Nguyệt lấy ra một khối hạt dẻ cao, lại nhìn Dạ Mị  thân hình kiều nhỏ ngồi xổm trên vai, vẫn là đưa một nửa cho Dạ Mị. Dạ  Mị hai tay nhỏ bé cầm hạt dẻ cao gần bằng đầu mình, đầu tiên là cẩn thận  ăn. Sau đó, hai mắt liền sáng. Nàng mở miệng rộng, không để ý hình  tượng, sau đó bay đến trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, nói: “Ta còn muốn!”  Gia Cát Minh Nguyệt cười, lại đưa cho Dạ Mị một hạt dẻ cao hoàn chỉnh.  Dạ Mị ôm hạt dẻ cao, bay loạng choạng, cuối cùng đáp xuống trên vai Gia  Cát Minh Nguyệt, sau đó mở miệng, ăn!
Gia Cát Minh  Nguyệt rất nhanh lại triệu hồi Phì Anh Vũ ra, Phì Anh Vũ tuyệt vừa ra  tới ngửi được mùi điểm tâm liền vuốt mông ngựa: “Chủ nhân, chủ nhân nhân  từ cao quý xinh đẹp…” Gia Cát Minh Nguyệt trực tiếp bỏ hạt dẻ cao vào  miệng hắn. Ân, thế giới thanh tĩnh.
Gia Cát Minh  Nguyệt không biết, hành động của mình bị người xem toàn bộ. Trên lầu  hai của lữ điếm bên đường cái, có người đứng tựa vào cửa sổ, nhìn Gia  Cát Minh Nguyệt cho ma sủng ăn, miệng hắn gợi lên độ cong không dễ phát  hiện. Hắn rõ ràng nhìn đến trên lỗ tai Gia Cát Minh Nguyệt có bông tai  xinh đẹp, khóe miệng độ cong lớn hơn, trong đôi dị đồng tuyệt mỹ là vừa  lòng. Tốt lắm, nàng vẫn mang bông tai mình cấp. Nam tử này là Quân  Khuynh Diệu.
“Chủ tử, bên kia có rõ ràng .” Phía sau có người cung kính bẩm báo.
“Được, đi đi.” Quân Khuynh Diệu trên mặt thản nhiên tươi cười, nháy mắt thu liễm, xoay người sang chỗ khác, vẻ mặt đạm mạc.
Người nọ đi  theo sau Quân Khuynh Diệu, trước khi đi nhìn Gia Cát Minh Nguyệt trên  ngã tư đường. Nữ tử này, đó là người chủ tử vài phần kính trọng. Tinh  huyễn thủ hộ có hai kiện ở trong tay nàng, chính là chủ tử không có hành  động gì. Hiện tại muốn ly khai? Chủ tử rốt cuộc nghĩ như thế nào? Bất  quá, đó không là việc cần bọn hắn nghĩ. Bọn họ chỉ cần dựa theo chủ tử  phân phó hành động là được. Chuyện không nên quản bọn họ không quản,  tuyệt đối không nói nhiều.
…
Một tuần huấn luyện thống khổ qua đi. Mỗi ngày đều là sức lực cạn kiệt ngã xuống giường.
Đêm dài yên  tĩnh, Đoan Mộc Huyên đã chìm vào giấc ngủ. Gia Cát Minh Nguyệt ngủ không  được. Mấy ngày hôm trước nàng đã biết danh ngạch thần long đại tái lần  này. Hậu trường cứng rắn là chuyện tốt. Nhưng ở sâu trong nội tâm của  nàng không cam lòng. Nàng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, không phải dựa vào  người khác! Nàng muốn dựa vào chính mình, có một ngày, dựa vào thực lực  của chính mình, đứng ở chỗ cao chuyện trò vui vẻ, không muốn dùng lực  lượng của người khác!
Lại tập  luyện thượng cổ thể thuật. Gia Cát Minh Nguyệt điều hoà hô hấp, chậm rãi  giãn thân thể, bắt đầu tu luyện thượng cổ thể thuật, từ khi trải qua  Bạch Băng Bình Nguyên lịch luyện, nàng càng ngày càng cảm giác được sức  mạnh của bản thân không đủ, một khi ma sủng bị thương, năng lực tự bảo  vệ mình quá kém, nếu không phải dựa vào tinh huyễn thủ hộ, nàng sẽ chết ở  tinh thần biến dị bạo hùng cắn nuốt, cho nên Gia Cát Minh Nguyệt tu  luyện thượng cổ thể thuật càng thêm chăm chỉ.
Trong cơ  thể, tựa hồ có một dòng nước ấm chậm rãi chảy xuôi, nơi đi qua một  truyền đến một trận sảng khoái, giống như ngâm mình ở trong ôn tuyền,  làm dòng nước ấm ở trong cơ thể lưu chuyển một vòng, toàn bộ thân thể  không cảm giác một tia mỏi mệt, tràn ngập sức sống.
“Đây là có  chuyện gì?” Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, gần nhất  một đoạn thời gian, mỗi khi nàng tu luyện thượng cổ thể thuật sẽ xuất  hiện loại cảm giác thần kỳ này, dĩ vãng không có.
Chẳng lẽ là  bởi vì tinh huyễn thủ hộ? Nhưng đồng thời tụ tập tinh huyễn vòng cổ cùng  ngọc bội, đặc thù hiệu quả không là linh hồn thủ hộ sao? Gia Cát Minh  Nguyệt đã tự mình trải qua linh hồn thủ hộ sở mang đến chỗ tốt, đương  nhiên không có nửa điểm hoài nghi. Tình huống trước mắt là gì? Hoặc là  tinh huyễn thủ hộ còn có tác dụng khác? Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ không  ra.
Một lần  luyện tập thượng cổ thể thuật, dòng nước ấm trong cơ thể lưu động càng  lúc càng nhanh? Giống như có một cỗ lực lượng không hiểu lặng yên xuất  hiện trong cơ thể, không ngừng ngưng tụ, càng ngày càng mạnh, áp lực làm  cho người ta khó chịu.
Gia Cát Minh  Nguyệt mở mắt, lặng lẽ đứng dậy, trực tiếp từ cửa sổ nhẹ nhàng nhảy  xuống, chạy thẳng đến ngọn núi phía sau học viện. Trong cơ thể có một  luồng lực lượng, tựa hồ muốn xông ra.
Phía sau  núi, Gia Cát Minh Nguyệt đứng yên, trong lồng ngực dâng lên cảm giác xúc  động trước nay chưa có, một quyền mạnh mẽ hướng đại thụ đối diện đánh  tới. Đột nhiên trong lúc đó, thân thể của nàng bị một đạo thất thải  quang mang vây quanh, quyền mềm mại trơn mềm ở bên ngoài làn da, tựa hồ  lưu động một tầng khí vô hình. Rồi sau đó, quyền của Gia Cát Minh Nguyệt  vững vàng rơi xuống thân cây.
Không có một  chút biến hóa, đại thụ bất động, thậm chí không cảm giác một chút run  run rất nhỏ, mà quyền của Gia Cát Minh Nguyệt mặt ngoài vẫn hoàn mỹ như  cũ.
Chậm rãi thu  quyền, đại thụ đột nhiên lay động, sau đó ầm ầm đổ xuống, vị trí quyền  của Gia Cát Minh Nguyệt ở trên thân cây có đường kính nửa thước thành  một đống bột phấn.
Nhìn một đống bột phấn, Gia Cát Minh Nguyệt động tác cứng lại, vẻ mặt kinh ngạc. Này, là chính mình làm?
Ngay tại vừa  rồi ra quyền trong nháy mắt, Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng đột nhiên  dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, giống như có một cỗ lực lượng giấu ở  trong cơ thể vô cùng cường đại làm chính nàng đều cảm giác được sợ hãi,  giống như bị phong ấn trụ, thế cho nên nàng trước kia chưa từng cảm  giác được cổ lực lượng này tồn tại. Mà vừa rồi, dưới tác dụng của tinh  huyễn thủ hộ, phong ấn bị mở ra một lỗ hổng nhỏ, cứ việc chính là lỗ  hổng nho nhỏ nhưng lực lượng cường đại đáng sợ giống như núi lửa phun  trào mãnh liệt.
Rốt cuộc xảy  ra chuyện gì? Gia Cát Minh Nguyệt nhìn chính mình, không có một chút  biến hóa, đột nhiên thất thải quang mang cũng biến mất không thấy, trong  cơ thể, lực lượng như núi lửa bùng nổ đáng sợ theo một quyền trào ra  bên ngoài, không còn có loại áp lực làm người khó chịu, nhưng dòng nước  ấm vẫn như cũ chậm rãi chảy, nhanh chóng bổ sung năng lượng mất đi.
Gia Cát Minh  Nguyệt ngồi trên cỏ, nâng cằm suy nghĩ thật lâu, loáng thoáng hiểu được  một chút: thân thể mình ẩn giấu một cỗ lực lượng cường đại, nhưng bị  phong ấn, cho nên ngay cả chính mình cũng không biết, mà lúc này, dưới  tác dụng của tinh huyễn thủ hộ cấm chế bị mở ra một chút, lấy ra một tia  lực lượng.
“Lần này chỉ  có một tia lực lượng liền cường đại, nếu toàn bộ phóng xuất ra không  biết mạnh bao nhiêu?” Gia Cát Minh Nguyệt kích động, chờ mong, nhưng rất  nhanh lại đánh mất ý niệm này trong đầu, bởi vì nàng biết cổ lực lượng  này tuy rằng rất mạnh, nhưng cũng đồng dạng đáng sợ, lấy hiện tại thực  lực của mình, căn bản không thể khống chế, nếu thật sự mở ra cấm chế, có  lẽ chính nàng đều bị cổ lực lượng này trực tiếp nổ thành bột phấn,  giống đại thụ kia.
Hoàn hảo,  may mắn nhờ tinh huyễn thủ hộ chỉ mở ra một chút cấm chế, lấy ra một bộ  phận lực lượng Gia Cát Minh Nguyệt miễn cưỡng có thể sử dụng, bất quá,  nếu cấm chế tiếp tục bị mở ra, như vậy lấy ra lực lượng nàng không nhất  định có thể nắm trong tay.
Nhìn đại thụ, lại nhìn tay mình, nghĩ đến khả năng xuất hiện hậu quả đáng sợ, Gia Cát Minh Nguyệt vừa mừng vừa lo.
Gia Cát Minh  Nguyệt nghi hoặc, nàng có một loại trực giác, cổ lực lượng này có lẽ  cùng thân thế mình có liên quan, nhưng trước khi thực lực không đủ mạnh  Gia Cát Phó Vân tuyệt đối không nói ra thân thế của mình.
Mặc kệ thế  nào, chỉ có tăng lên thực lực mới là đường duy nhất, chỉ cần thực lực  mạnh, một ngày nào đó hoàn toàn khống chế lực lượng che giấu kia, hoàn  toàn để cho mình dùng, mới có thể biết được thân thế của mình.
Vì thế, Gia Cát Minh Nguyệt tu luyện càng chăm chỉ.
Liên tục rất  nhiều ngày trôi qua, Gia Cát Minh Nguyệt luyện tập thượng cổ thể thuật  càng ngày càng thuần thục, lực lượng kia dần dần bị nàng dung hợp trong  cơ thể, thu phát từ tâm, chân chính trở thành lực lượng của nàng. Mà  cùng lúc đó, thuật triệu hồi cũng tăng tiến, lại nắm giữ vài cái phụ trợ  chú ngữ, Cự Phong hoàn toàn thông hiểu đạo lí của kỹ năng phụ trợ, ngay  cả hình thể đều có một ít biến hóa, càng thêm cường tráng uy vũ, một  thân hoa văn tường vân càng thêm thần bí mà mê người, tràn ngập thú  trung vương giả uy nghiêm, cũng tràn ngập thú trung quý tộc tao nhã.
Gia Cát Minh  Nguyệt càng kinh hỉ phát hiện, theo thượng cổ thể thuật tăng lên, lực  lượng không chỉ mạnh hơn mà tinh thần lực tăng lên, không bao lâu, nàng  có thể tấn chức thiên không cấp triệu hồi sư.
Tốc độ tu  luyện như vậy, đừng nói làm cho đám người Mặc Sĩ Thần than thở, liền  ngay cả Thương Vô Nhai đều thiếu chút nữa rớt răng, mỗi ngày một bộ đắc  ý, thấy Hình Lâm Châu lại lỗ mũi hướng lên trời, Hình Lâm Châu tức giận  thiếu chút nữa liền oanh tạc hiệp hội triệu hồi sư của hắn.
…
Trong hoàng cung.
Gia Cát Phó Vân ở Tổng Lãnh Sự dẫn dắt hạ đến trước thư phòng của hoàng thượng.
“Phó Vân,  ngươi cẩn thận. Hoàng thượng sắc mặt khó xem.” Tổng Lãnh Sự lên tiếng  nhắc nhở Gia Cát Phó Vân. Hắn không biết hoàng thượng sắc mặt khó coi,  nhưng có thể khẳng định, hoàng thượng tìm Gia Cát Phó Vân tuyệt đối  không có chuyện tốt. Hắn cùng Gia Cát Phó Vân quan hệ cá nhân tốt, cho  nên nhắc nhở.
“Đã biết, cám ơn.” Gia Cát Phó Vân bình tĩnh cười, nếu hắn không có đoán sai, vì chuyện kia.
“Giữa chúng  ta không cần cảm tạ. Tóm lại, ngươi cẩn thận ứng phó.” Tổng Lãnh Sự thân  thiết dặn dò, trong lúc nói chuyện đã đến cửa thư phòng.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Gia Cát đại nhân đã đến.” Tổng Lãnh Sự ở bên ngoài cung kính bẩm báo.
“Để cho hắn tiến vào, người khác toàn bộ lui ra!” Hoàng thượng ở bên trong rống giận.
Tổng Lãnh Sự  tâm trầm xuống, lo lắng nhìn về phía Gia Cát Phó Vân, Gia Cát Phó Vân  mỉm cười, hướng Tổng Lãnh Sự khoát tay áo, ý bảo hắn không cần lo lắng.
Tổng Lãnh Sự  còn có chút lo lắng, nhưng lại không có cách nào, mang theo thị nữ  người hầu toàn bộ lui ra. Gia Cát Phó Vân nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng  ra, đi vào.
“Đóng cửa!” Hoàng thượng thanh âm cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.
Gia Cát Phó Vân vẻ mặt bình tĩnh đóng cửa lại.
“Ba!” Chén trà trực tiếp ở bên chân Gia Cát Phó Vân vỡ vụn, lá trà cùng nước trà bắn tung tóe trên giày của Gia Cát Phó Vân.
Gia Cát Phó Vân sắc mặt không đổi, bình tĩnh đứng ở nơi đó.
“Ngươi sớm  biết có phải không? A? Có phải hay không! Liền gạt ta có phải không!  Minh Nguyệt là nữ nhi của nàng có phải hay không?” Hoàng thượng nổi giận  đùng đùng, ném một cái chén trà ở bên chân Gia Cát Phó Vân, còn chưa  hết giận, tìm được nghiên mực, lại ném qua.
Lúc này Gia Cát Phó Vân né, nói giỡn, bị chén trà ném sẽ không bị thương, nhưng nghiên mực, tạp đến còn không bị gì sao?
“Ngươi còn  dám trốn, ngươi còn dám trốn?” Hoàng thượng tức giận, trực tiếp lao đến,  nhéo áo Gia Cát Phó Vân, “Ngươi nói, Minh Nguyệt có phải nữ nhi của  nàng hay không?”
“Phải.” Gia Cát Phó Vân sắc mặt bình tĩnh.
“Ta biết, ta  biết!” Hoàng thượng không biết là tức giận hay là kích động, ngay cả  trẫm cũng không xưng hô, chỉ nói một chữ ta, “Ta biết Minh Nguyệt là nữ  nhi của nàng. Trưởng thành giống nàng! Ngươi làm sao có thể đối với Minh  Nguyệt như vậy? Cư nhiên cấp nàng thân phận con gái riêng, ngươi đối  nàng như vậy? Làm cho nàng thừa nhận nhiều nhục nhã, làm cho nàng không  có thân phận xấu hổ, làm cho nàng chịu nhiều ủy khuất! Ngươi làm sao  không nói cho ta biết Minh Nguyệt là nữ nhi của nàng! Nếu ta biết, ta  biết…”
“Ngươi liền  phong nàng làm công chúa, làm nghĩa nữ của ngươi, hưởng thụ vinh hoa phú  quý, vạn người kính ngưỡng. Sau đó? Lục đục với nhau, chịu ước thúc.  Ngươi không ở ngôi vị hoàng đế, ai bảo hộ nàng? Nếu có thân phận hiển  hách, bại lộ? Ngươi có thể bảo hộ nàng?” Gia Cát Phó Vân tiếp nhận lời  nói của hoàng thượng, bình tĩnh trả lời từng câu.
Hoàng thượng  sửng sốt, kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Gia Cát Phó Vân. Thật lâu  sau, chậm rãi buông áo Gia Cát Phó Vân ra. Một câu cuối cùng, như con  dao sắc bén đâm vào tâm hắn.
Ngươi có thể bảo hộ nàng?
Hoàng thượng suy sút nhìn hai tay mình.
Bảo hộ nàng?
Năm đó ngay cả người kia hắn đều không có lực lượng bảo hộ, hiện tại nữ nhi của nàng, hắn vẫn không có cách bảo hộ sao?
Hoàng thượng không hé răng, trầm mặc ngồi ở mặt đất, không nói được một lời cũng không để ý tới Gia Cát Phó Vân.
Cùng hoàng thượng tương giao nhiều năm Gia Cát Phó Vân biết, hoàng thượng sinh hờn dỗi, hắn tức giận chính mình.
Gia Cát Phó  Vân chậm rãi ngồi xổm xuống, ngồi đối diện hoàng thượng: “Long Phi,  ngươi hẳn biết, nguyện vọng của nàng chính là hy vọng Minh Nguyệt có thể  bình an khỏe mạnh sống sót. Cho nên, thân phận hiện tại của Minh  Nguyệt, cũng là nàng đưa ra.” Hình Long Phi là tên của đương kim hoàng  thượng, đã rất lâu Gia Cát Phó Vân không kêu tên này, hắn cũng không nhớ  rõ.
“Nàng, thật  sự là…” Thật lâu sau, hoàng thượng mới chậm rãi thở dài, “Nàng làm sao  nhẫn tâm với Minh Nguyệt? Đó là đứa nhỏ duy nhất của nàng.”
“Nàng muốn Minh Nguyệt bình an.” Gia Cát Phó Vân chậm rãi nói.
“Đúng vậy,  bình an, bình an.” Hoàng thượng nhẹ nhàng thở dài, hoảng hốt lại ngẩng  đầu trừng mắt Gia Cát Phó Vân, “Kia nàng, cuối cùng như thế nào… Đến  kinh thành, hơn nữa…”
“Ta cuối  cùng là muốn, làm cho nàng bình thản sinh hoạt, mới có thể  làm cho nàng  cả đời bình an. Nhưng, ngươi đã quên, ta cũng đã quên, Minh Nguyệt dù  sao cũng là đứa nhỏ của nàng. Nàng hội chậm rãi nở rộ quang hoa, Thương  Phong Thành quá nhỏ, giữ không được nàng.” Gia Cát Phó Vân nhẹ nhàng lắc  đầu, “Ta không có nói cho nàng thân thế của nàng, trước khi nàng có thể  bảo hộ mình, ta không tính nói cho nàng.”
“Cũng tốt, như vậy cũng tốt.” Hoàng thượng có chút suy sút, lại có chút yên lòng, như vậy, có thể bảo vệ tốt Minh Nguyệt.
Gia Cát Phó  Vân gặp hoàng thượng rốt cục nghĩ thông suốt, thở phào nhẹ nhõm, đang  muốn giúp đỡ hoàng thượng đứng lên thì một cái quyền liền hướng đến mặt  hắn.
“Ngươi cái  vương bát đản, cái gì cũng không nói cho ta biết! Nàng còn nói với ngươi  cái gì? Ngươi không nói một tiếng, giấu giếm ta nhiều năm!” Hoàng  thượng trực tiếp một quyền nện trên hốc mắt của Gia Cát Phó Vân.
…
Ba giờ sau,  Gia Cát Phó Vân ôm mắt phải, ra cung. Hoàng thượng thần thanh khí sảng  theo thư phòng đi ra, hắn ra khí, trong lòng thích .
“Người tới.” Hoàng thượng duỗi người, thích ý híp mắt.
“Có.” Tổng Lãnh Sự lập tức chạy tới.
“Đi, tuyên  Gia Cát Minh Nguyệt tiến cung. Nga, không, phải đi thỉnh, thái độ tốt  cho trẫm!” Hoàng thượng tâm tình thoạt nhìn phi thường tốt, điều này làm  cho Tổng Lãnh Sự dị thường khó hiểu. Hoàng thượng rốt cuộc là làm sao  vậy?
Gia Cát Minh  Nguyệt nhìn hoàng cung Tổng Lãnh Sự đứng ở trước mặt nàng, nói ý chỉ  của hoàng thượng, nàng vẫn mơ hồ. Hoàng thượng bỗng nhiên tuyên nàng yết  kiến, vì nguyên nhân gì?
“Tổng Lãnh Sự, hoàng thượng triệu kiến Minh Nguyệt, vì chuyện gì, ngươi biết không?” Lăng Phi Dương trong mắt đều là lo lắng.
“Ta không  biết là chuyện gì. Nhưng tuyệt đối không phải là chuyện xấu.” Tổng Lãnh  Sự nói thật, hắn không biết hoàng thượng bỗng nhiên triệu Gia Cát Minh  Nguyệt tiến cung là vì cái gì. Nhưng hoàng thượng biểu tình cao hứng,  hơn nữa khi mình vừa ly khai, chợt nghe hoàng thượng phân phó người đi  hỏi thăm Gia Cát Minh Nguyệt yêu thích.
Gia Cát Minh  Nguyệt nghi hoặc không thôi, vẫn là đi theo Tổng Lãnh Sự vào hoàng  cung. Nàng không rõ, hoàng thượng làm sao có thể một mình triệu kiến  nàng, là vì chuyện gì?
Tổng Lãnh Sự  mang theo Gia Cát Minh Nguyệt tiến hoàng cung,  có người chào đón, nói  khẩu dụ của hoàng thượng làm cho Tổng Lãnh Sự đem Gia Cát Minh Nguyệt  đến ngự hoa viên.
Ngự hoa viên  lúc này yên tĩnh, cây cối xanh tươi, đóa hoa nhiều màu sắc, gió thổi  nhẹ, tạo nên một vòng cuộn sóng trên ao. Ở phía trước, một cái đình trên  ao, hoàng thượng ngồi ở đó. Chờ Gia Cát Minh Nguyệt đến gần, hoàng  thượng kích động đứng lên, sau đó vẫy tay, làm cho mọi người đi xuống.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hoàng thượng hai mắt sáng lên, trong lòng lo lắng bồn chồn. Muốn làm gì?
“Đến, đến, Minh Nguyệt.” Hoàng thượng hướng Gia Cát Minh Nguyệt ngoắc, lộ nụ cười tự cho là phi thường từ ái.
Này tươi cười lại xem Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng chíp bông, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo1!
“Đến, Minh  Nguyệt, mau tới đây, làm cho ta xem ngươi.” Hoàng thượng trên mặt tươi  cười, thật sự làm Gia Cát Minh Nguyệt hôn mê. Này một bộ từ phụ tươi  cười biểu tình là muốn nháo loại nào a? Còn có, hoàng thượng làm sao tự  xưng ta? Chính mình cùng hắn rất quen thuộc sao? Lần trước không phải  gặp qua mình sao?
“Mau tới đây, đứa nhỏ.” Lúc này hoàng thượng ngữ khí ôn nhu, trực tiếp xưng hô Minh Nguyệt là đứa nhỏ.
Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng run lên, chậm rãi tiến lên.
“Đến, mau  ngồi.” Hoàng thượng làm cho Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống, lại lập tức  chỉ trên bàn, “Xem, ngươi thích hạt dẻ cao, còn có hoa hồng cao, còn có  thịt nướng xuyến, ân, còn có xíu mại… Đều là ta cho người mua, nhanh ăn  đi, còn nóng hổi.”
Gia Cát Minh Nguyệt ánh mắt trừng lớn hơn, nàng thậm chí rất muốn đi sờ đầu hoàng thượng. Có phải phát sốt hay không?
“Ta và mẫu thân ngươi, là cố nhân.” Nhưng mà, hoàng thượng nói câu tiếp theo lại làm cho Gia Cát Minh Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Cố nhân?  Cùng mẫu thân là cố nhân? Cố nhân của mẫu thân, nhiều như vậy? Lần này  cố nhân là hoàng thượng ngồi ở vị trí cao nhất! Mẫu thân rốt cuộc là  người nào?
“Hoàng thượng, cùng mẫu thân, là cố nhân?” Gia Cát Minh Nguyệt có chút run sợ, thì thào hỏi.
“Không sai,  ta và ngươi mẫu thân, là cố nhân…” Hoàng thượng nhẹ nhàng thở dài, không  có nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, mà là ngẩng đầu nhìn hướng về phía chân  trời xa xôi, ngữ khí dần dần thẫn thờ, thậm chí có chút hư vô mờ mịt,  trong ánh mắt là hoài niệm.
Gia Cát Minh  Nguyệt không nói nữa, lẳng lặng chờ đợi. Hoàng thượng giờ phút này đang  hoài niệm, đánh gãy hắn không phải là chuyện tốt.
Thật lâu  sau, hoàng thượng rốt cục phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn Gia Cát  Minh Nguyệt, mỉm cười: “Minh Nguyệt, mấy ngày nay, cực khổ ngươi.”
“Kỳ thật,  người khổ là Gia Cát gia chủ, hắn vì bảo hộ ta, cho ta an bài một thân  phận, lại làm cho chính hắn thừa nhận người nhà hiểu lầm cùng áp lực.”  Gia Cát Minh Nguyệt nhớ tới Gia Cát gia đối với Gia Cát Phó Vân hiểu  lầm, trong lòng áy náy. Nàng từng nghĩ Gia Cát Phó Vân là người vô liêm  sỉ, là phụ thân không hợp cách, cho nên đối với Gia Cát Phó Vân, Gia Cát  Minh Nguyệt trong lòng thực bất mãn, làm nàng chống lại Gia Cát Thanh  Liên hoàn toàn không có thủ hạ lưu tình. Kết quả không nghĩ tới Gia Cát  Phó Vân là vì bảo hộ nàng mới như vậy. Cho nên Gia Cát Minh Nguyệt trong  lòng hiểu được.
“Đó là hắn xứng đáng!” Gia Cát Minh Nguyệt đang áy náy, hoàng thượng lại trảm đinh tiệt thiết hung tợn nói một câu.
A? Gia Cát Minh Nguyệt lại giật mình, nàng cảm thấy mình không theo kịp hoàng thượng tư duy.
“Tốt lắm,  không đề cập tới hắn.” Hoàng thượng thực ghét bỏ nói, tiếp theo sắc mặt  lập tức biến đổi, cười thành một đóa hoa, “Minh Nguyệt, ngươi thiếu cái  gì nói cho ta biết, ta cho người ta chuẩn bị. Không bao lâu nữa là chọn  lựa thần long đại tái, ngươi chuẩn bị tốt không?”
“Ta không  thiếu cái gì, cám ơn bệ hạ.” Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta  cùng đồng bạn của ta chuẩn bị. Thần long đại tái chúng ta nhất định lấy  được tư cách tham gia thi đấu.”
“Ừ, nhất  định.” Hoàng thượng gật đầu, sau đó tự mình pha cho Gia Cát Minh Nguyệt  một ly trà, “Đến, uống trà.” Nguời có thể làm cho hoàng thượng tự mình  châm trà, phỏng chừng là sẽ không vượt qua một bàn tay, Gia Cát Minh  Nguyệt chính là một trong số đó.
“Tạ bệ hạ.”  Gia Cát Minh Nguyệt bưng tách trà lên nhưng không uống, nước trà dâng  lên hơi nước, trước mắt có chút sương mù, Gia Cát Minh Nguyệt sau khi do  dự liền nói, “Hoàng thượng, mẫu thân nàng, là người thế nào?”
Hoàng thượng  sửng sốt, chợt nở nụ cười, chậm rãi nói từng chữ: “Nàng, là nữ tử thực  khó lường. Ngày đó liền bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt ta cùng Phó  Vân. Lúc ấy, ta còn là Vương gia không quyền thế, ngày ấy bị phụ hoàng  giáo huấn, tâm tình không tốt, Phó Vân đang an ủi ta. Mẫu thân ngươi  bỗng nhiên xuất hiện, ta cho rằng nàng to gan lớn mật, cư nhiên dám đối  với ta bất kính, cho nên, ta lớn tiếng quát lớn, kết quả…”
Hoàng thượng trên mặt tươi cười bỗng nhiên hoài niệm cùng ấm áp.
Kết quả?  Ngươi nói đi! Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng thúc giục. Mẫu thân cùng  hoàng thượng còn có Gia Cát gia chủ, rốt cuộc là quan hệ thế nào?
“Kết quả ta  bị hung hăng đánh một trận. Thật sự là bị đánh đến hoa mắt. Mẫu thân  ngươi vừa đánh ta vừa nói theo không ai dám rống nàng như vậy, nói ta   đáng đánh, nói muốn đánh đến cha mẹ ta đều không nhận ra.” Hoàng thượng  cười nói, rõ ràng là chuyện mất mặt, trên mặt hắn tươi cười ấm áp.
Gia Cát Minh Nguyệt có chút hoạt kê, tính cách của mẫu thân thực bưu hãn?
“Phải biết,  thời điểm kia, Gia Cát Phó Vân là đại địa cấp triệu hồi sư, mà ta, là  cao cấp kiếm sĩ. Kết quả, hai ta bị đánh nằm sấp, không sức lực. Ta đến  nay còn nhớ rõ, nàng một tay chống nạnh, chân dẫm nát trên lưng ta.”  Hoàng thượng không thể không biết mất mặt, nói càng tỉ mỉ. Mi gian cư  nhiên có một chút nhu tình.
Gia Cát Minh Nguyệt bắt giữ đến biến hóa của hoàng thượng. Hoàng thượng cùng mẫu thân, chẳng lẽ còn có quan hệ sâu xa?
“Mẫu thân  ngươi là nữ tử tốt nhất trong thiên hạ.” Hoàng thượng rốt cục phục hồi  tinh thần lại, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, cười nói, “Ta biết, ngươi muốn  hỏi mẫu thân của ngươi là ai. Ta có thể nói cho ngươi một ít. Trước khi  ngươi không có năng lực bảo hộ mình, ta sẽ không nói nhiều.”
Gia Cát Minh  Nguyệt dùng sức gật đầu, vừa rồi hoàng thượng kể chuyện, nàng đối với  mẫu thân có hứng thú. Mẫu thân rốt cuộc là nữ tử như thế nào?
“Ta cùng Phó  Vân, kỳ thật cũng không biết nàng là ai.” Hoàng thượng lại cười chế  giễu, có chút thất lạc nói, “Nàng bỗng nhiên xuất hiện, giống như một  tiên nữ, giúp ta rất nhiều, sau lại lại đột nhiên biến mất. Ta chỉ biết  là, tên của nàng, có chữ Quyết. Nàng kêu Phượng Vu Quyết.”
“Lúc ấy,  nàng mang thai ngươi. Ta nghĩ đến nàng hoàn toàn biến mất, không nghĩ  tới, ngươi còn ở chỗ này.” Hoàng thượng mỉm cười, “Ngày ấy ở cung đình  yến hội, ta vừa thấy đến ngươi, liền hoài nghi. Ngươi cùng nàng thật sự  rất giống. Cho nên, ta phái người đi điều tra, sau đó phát hiện Gia Cát  Phó Vân tên hỗn đản đó, đối với ta che giấu chuyện của ngươi…”
“Vì sao?”  Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy đầu óc hỗn loạn, nhưng là mơ hồ tựa hồ có  sợi chỉ xỏ xuyên qua hết thảy. Cụ thể là cái gì, lại không thể nói rõ.  Hoàng thượng cùng Gia Cát Phó Vân ở thời điểm tuổi trẻ quan hệ tốt. Sau  lại, gặp mẫu thân mang thai? Lại sau đó, mẫu thân giúp hoàng thượng?  Tiếp theo mẫu thân sinh hạ nàng, không thấy? Kia, phụ thân là ai? Chân  chính phụ thân là ai?
“Mẫu thân  ngươi nói, nàng có địch nhân không thể đối phó. Cho nên, muốn Gia Cát  Phó Vân bảo hộ ngươi. Ta không nghĩ tới phương thức bảo hộ của hắn là  như thế này. Cho ngươi chịu khổ, đứa nhỏ.” Hoàng thượng trong lòng lo  âu. Nữ tử thần kỳ cũng có chuyện không thể ứng phó. Đó là địch nhân  cường đại như thế nào? Ngay cả nàng đều không thể ứng phó, liền không  cần nói hắn cùng Gia Cát Phó Vân. Cái thời điểm kia, hắn thật sừ hận  mình vô năng. Không thể giúp nàng, chỉ có thể nhìn nàng biến mất. Hoàng  thượng trong lòng thở dài, Gia Cát Minh Nguyệt là con gái riêng của Gia  Cát Phó Vân, còn phải duy trì. Vì, bảo hộ cô gái trước mắt.
“Hoàng thượng, ta muốn biết phụ thân ta là ai?” Gia Cát Minh Nguyệt rốt cục hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Chú thích:
1.Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo:  Khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là  trộm cắp. Ý nói sự manh nha của những kẻ mưu mô lấy lòng kẻ  khác để thực hiện mưu đồ của mình.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện