[Dịch]Phục Chế Sơ Luyến - Sưu tầm
Chương 30 : Đôi mắt đánh lừa
Ngày đăng: 18:29 02-10-2018
                                            .
                                    
             Sam Sam được thăng chức, vui vẻ gọi điện thoại cho Hàn Tú, hẹn cô ra  ngoài ăn tối cùng. Hàn Tú không nghĩ ngợi nhiều, đồng ý ngay lập tức.
Kể  từ lúc Tiểu Cửu xuất hiện mọi thứ đều thay đổi.Tiểu Thất đã đến làm  việc tại B&G.Ngày thứ hai sau đó, anh tìm một nơi thật yên tĩnh, rồi  chuyển cùng Tiểu Cửu đến đó, đồng thời cũng ở lại đấy qua đêm. Anh luôn  sợ Tiểu Cửu có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, sợ rằng anh chẳng thể  nhìn cô lần cuối cùng nhưng lại chẳng thể ở đó trông chừng cô 24/24  được. Tiểu Cửu ngày một yếu đi, chắc phải chuyển đến bệnh viện mới có cơ  may sống sót được, nhưng cô ấy cương quyết không chịu tới bệnh viện,  đòi điều trị tại nhà. Thật ra, làm như thế chỉ duy trì được ngày nào hay  ngày ấy thôi. Tiểu Thất đã mời một y tá tới chăm sóc cho Tiểu Cửu. Để  cô ấy không cảm thấy sợ hãi, người y tá chỉ mặc quần áo bình thường thay  vì mặc áo khoác trắng như ở trong bệnh viện.
Dù luôn lo lắng cho  Tiểu Cửu nhưng Tiểu Thất rất nhớ Hàn Tú. Dẫu mệt mỏi đến mức nào, đi  lại bất tiện ra sao, anh vẫn về nhà, nấu cơm tối cho cô, cùng cô dùng  bữa tối, ăn xong lại ôm Hàn Tú cùng xem tivi rồi hôn cô rất lâu, sau đó  mới lưu luyến rời khỏi.
Thấy Tiểu Thất bận bịu cả ngày mà vẫn  dành thời gian chăm sóc mình như vậy, Hàn Tú rất thương anh, bèn bảo  rằng, nếu không có thời gian thì anh không cần đến nhà cô, lúc nào rảnh,  cô sẽ qua đó thăm anh cùng Tiểu Cửu. Nhưng dù cô nói gì anh vẫn không  chịu.
Đôi khi Hàn Tú tới trông nom Tiểu Cửu giúp cho Tiểu Thất,  tuy biết rằng cô gái ấy không mấy vui vẻ khi nhìn thấy cô nhưng Hàn Tú  hy vọng có thể cùng anh gánh vác trách nhiệm chăm sóc Tiểu Cửu trong  những ngày tháng cuối cùng của cô ấy.
Hàn Tú chưa bao giờ gặp cô  gái nào như Tiểu Cửu. Nếu không bị hủy hoại đến mức ấy, có lẽ cô ấy sẽ  là một thiếu nữ tràn trề nhựa sống và vô cùng dễ thương. Tình trạng hiện  nay của Tiểu Cửu giống như của Tiểu Thất vào ngày cô đưa anh về từ bãi  rác vào hai tháng trước. Hàn Tú cảm thấy hai người bọn họ không thuộc về  thế giới này.
Cô đã sớm nhận ra Tiểu Cửu không phải là em gái  của Tiểu Thất, ánh mắt của cô ấy nhìn Tiểu Cửu không giống ánh mắt của  một người em gái dành cho anh trai mình. Có lẽ Tiểu Thất cũng biết tình  cảm Tiểu Cửu dành cho anh. Mỗi lần chứng kiến anh tận tình chăm sóc cho  Tiểu Cửu, Hàn Tú lại bất giác nhớ về cái đêm bị xác mèo làm cho hoảng  sợ, anh cũng dịu dàng như thế chu đáo như thế với cô…
Một người đàn ông tuyệt vời đến vậy, sao có thể không rung động được cơ chứ?
Dẫu  biết rằng Tiểu Cửu không còn sống bao lâu nữa nhưng Hàn Tú vẫn không  gạt bỏ được sợ khó chịu trong lòng. Hơn nữa hình như Tiểu Thất và Tiểu  Cửu đang che dấu một bí mật nào đó, và họ không muốn để cô biết. Và cô  nghĩ, chỉ riêng hai cái tên không bình thường của họ đã đủ để người khác  phải nghi ngờ rồi.
Phải chăng đây là thứ tình yêu mà mọi người  thường nhắc đến, sẵn sàng chấp nhận mọi đau khổ để có được tình yêu, đến  khi nắm được nó trong tay thì nơm nớp lo sợ một ngày nào đó, nó sẽ bị  kẻ khác tướt đoạt, càng yêu sâu đậm thì sẽ càng bất an, thấp thỏm?
Cứ nghĩ đến chuyện này, Hàn Tú lại cảm thấy buồn phiền, vậy nên tối nay, cô quyết định ra ngoài ăn chơi một chút cho thoải mái.
Sam  Sam còn hẹn với cả Lạc Tuấn Nam và mấy người bạn chí cốt của anh ấy  nữa, nhưng chàng Lạc đẹp trai thì bị điều đi công tác, mấy anh bạn kia  đều kêu là có việc nên không tới được, thành ra cuối cùng chỉ có hai cô  gái cùng đi uống cà phê Starbucks.
Cầm trong tay ly cà phê, ngồi  trước cửa sổ, vẻ mặt ngây thơ ánh mắt mơ màng ngồi ngắm Giai đẹp - đây  chính là thú vui tao nhã mà Sam Sam vô cùng say mê. Thế nhưng lần này,  mới ngồi chưa được mười phút, Sam Sam đã lấy tay cuốn cuốn mấy lọn tóc  xoăn của mình, nhướng mày nhìn Hàn Tú, nói: “Đi thôi, chúng ta đến chỗ  khác giả ngây thơ! Suốt ngày ở Starbucks chán chết đi được.”
“Đi đâu giả ngây thơ chứ!”
“Đến quán rượu hoặc hộp đêm”
Hàn  Tú suýt chút nữa là phun hết cà phê trong miệng ra: “Gì thế! Cậu điên  rồi à? Đồng chí tiểu Lạc của cậu không có mặt là cậu phóng túng thế hả!”
“Chúng  ta đều là người trưởng thành rồi, anh ấy chơi bời thế nào mình cũng đâu  quản lý chứ. Chỉ cần lúc ở bên nhau, trái tim hướng về đối phương là  được.” Sam Sam nhún vai rồi xách đồ đứng dậy trước.
“Nhìn bộ dạng  của cậu lúc này đâu giống là đi giả ngây thơ, có mà đi quyến rũ đàn ông  thì có!” Trước quan điểm tình ái của Sam Sam, Hàn Tú chỉ biết lườm cho  cô bạn thân một cái rồi xách đồ lên, đi theo Sam Sam rời khỏi Starbucks.  Cô không thể bỏ bạn thân một mình được.
Hàn Tú nghĩ, đến hộp đêm thư giãn một lúc, hò hét một chút, có lẽ tâm trạng sẽ dễ chịu hơn.
Sam  Sam đặt hẳn một phòng riêng khá lớn, Hàn Tú chẳng biết nói gì, đành  lườm cô ấy một lần nữa. Lúc không có tiền thì Sam Sam ôm cô khóc lóc kể  lể rồi chạy đi làm vệ sinh để kiếm tiền tiêu vặt, bây giờ mới có vài  đồng bọ đã lãng phí, vung tay quá trán.
Cô vừa ngồi xuống thì  nghe thấy Sam Sam nói với anh phục vụ bên cạnh: “Có thể gọi giúp tôi hai  anh chàng tới đây cùng hát không? Mắt phải quyến rũ, mũi thẳng, môi  mỏng, thân hình cao ráo, gầy gầy một chút cũng được nhưng phải khỏe  mạnh, eo phải chuẩn, mông phải cong và phải cao trên 180cm”
Anh phục vụ nghe những tiêu chuẩn của “thượng đế”, khóe miệng không ngừng giật giật, muốn cười mà không dám cười.
Hàn  Tú hét lên: “Cậu muốn chết hả! Tìm mấy anh chàng đến đây làm gì? Rõ  ràng vừa mới uống cà phê chứ đâu phải rượu, sao cậu lại nói linh tinh  như kẻ điên thế!”
Sam Sam bỏ ngoài tai lời nói của Hàn Tú, nhìn  anh phục vụ chằm chằm, hất hàm bảo: “Chỗ các anh lớn như vậy, chẳng lẽ  không có anh chàng nào phù hợp với tiêu chuẩn của tôi sao? Nếu không có  thì thôi chúng ta đến chỗ khác đi”
“Con nha đầu chết tiệc này, câu điên thật hả?”Hàn Tú cốc cho Sam Sam một cái nhưng cô cũng chẳng thay đổi ý kiến.
Người phục vụ cười lớn: “Xin hai tiểu thư chờ cho một chút”
Sam  Sam hài lòng ngả người ra ghế sô pha, mỉm cười: “Đàn ông có thể đứng  nói này trông núi nọ, tại sao phụ nữ chúng ta lại không được cơ chứ? Cậu  yên tâm mình sẽ không làm mấy chuyện dâm loạn giữa chốn công cộng như  thế này đâu. Hai đứa mình ngồi đây hát thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Gọi hai  anh chàng tới đây hát cùng, chí ít cũng có thể cân bằng âm dương mà. Lẽ  nào cậu không thích mấy anh chàng đẹp trai? Đừng chối, mình thường  xuyên bắt gặp cậu chảy nước miếng khi nhìn Tiểu Thất đấy!”
“Ai bảo thế! Chính cậu mới là người chảy nước miếng thì có!”Mặt Hàn Tú bỗng nhiên đỏ ửng lên, cô lao lên bóp cổ Sam Sam.
Hàn Tú vừa ngồi lại ghế thì có tiếng gõ cửa, người quản lí đi vào, dẫn theo 7, 8 anh chàng khôi ngô, cao trên mét tám nữa.
Người quản lí cười nói: “Khi nãy, hai cô gọi người hát cùng phải không ạ?”
“Đúng thế, là chúng tôi” Sam Sam đáp.
Người quản lí cười cười: “Thật ngại quá, yêu cầu của hai vị có hơi mơ hồ nên chúng tôi đã cho tất cả đến đây.”
Hàn Tú không khỏi thán phục thái độ phục vụ quá đổi chu đáo của hộp đêm này.
Cuối  cùng, họ giữ lại hai anh chàng có ngoại hình phù hợp với tiêu chuẩn của  mỗi người. Người quản lí chẳng khác gì một bà mẹ hiền, mỉm cười ngọt  ngào với hai quý khách và dẫn mấy anh chàng còn lại ra ngoài.
Một trong hai chàng trai ngồi xuống bên cạnh Hàn Tú rồi mỉm cười: “Xin chào, tôi tên là AU”
Hàn  Tú nhìn kĩ anh chàng khôi ngô tên AU trước mặt. Đôi mắt rất quyến rũ  nhưng vì trải nghiệm cái nghề này lâu năm nên không được trong sáng như  mắt Tiểu Thất. Môi của anh chàng mỏng vừa phải, giọng nói cuốn hút nhưng  không ôn tồn như giọng nói của Tiểu Thất. Màu da của AU cũng là màu  đồng khỏe mạnh, nhưng cô vẫn cảm thấy nó không được hấp dẫn như của Tiểu  Thất.. Hàn Tú bỗng nhận ra cô đúng là kẻ ngốc, đang yên đang lành lại  lấy người ta ra so sánh với Tiểu Thất làm gì cơ chứ?
Cô cười: “Xin Chào”
Người còn lại tên là KK. Sam Sam gọi đồ uống và vài món nhắm rồi kéo KK ra hát tình ca cùng mình.
Hàn Tú nhìn vẻ phấn khích, cuồng nhiệt của Sam Sam chỉ biết lắc đầu.
“Đây là lần đầu tiên cô tới hộp đêm phải không? Cô không cần phải giữ lễ đâu, đến đây là để thư giãn mà” AU nói.
Hàn  Tú thầm nghĩ: “Đúng thế, đến đây để thư giãn mà, uống rượu hát hò là  chuyện bình thường. Nếu ngồi đây đờ đẫn giống như một kẻ ngốc thì thà về  nhà còn hơn!”Gác mấy chuyện phiền lòng, cô đề nghị: “Chơi xúc xắc nhé!”
Au nhún vai nói: “Cũng được!”
Nghe tiếng lăn của mấy con xúc xắc, Hàn Tú hét lên: “Ba con hai!”
AU nhìn lại điểm số rồi lại cười nói: “Bốn con ba”
“Năm con bốn”
“Sáu con bốn”
“Mở!”
“Sáu con bốn! Cô thua rồi.”
“Đúng là xuất quân bất lợi” Hàn Tú rót một ly rượu rồi uống cạn, sau đó mỉm cười: “Chơi tiếp thôi!”
(2)
Chơi  được một lúc, Hàn Tú bỗng thấy toàn thân nóng rực, đầu óc choáng váng,  cô bèn đứng dậy, đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành.
Sau  khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô không vội vã quay trở lại KTV mà dựa  lưng vào tấm ngăn bằng kính, hít một hơi thật sâu, men rượu hóa thành  những luồn khí nóng, chạy khắp cơ thể cô.Cảm giác chóng mặt mệt mỏi  không những không tan biến, mà ngay bây giờ cô còn cảm thấy cả người  bồng bềnh như ở trên mây.
Chiếc máy điều hòa không ngừng thổi hơi lạnh vào người cô, luồng hơi nóng trong người cũng nhờ đó giảm đi đôi chút.
Thảo  nào mà lắm người thích đến những nơi như thế này, men rượu có khả năng  làm con người ta phiêu phiêu, đúng là khiến tâm trạng thoải mái hơn rất  nhiều.
Hàn Tú đang định quay về KTV thì bỗng nhiên nghe thấy  giọng nữ nhõng nhẽo: “Ây… ây… này Tề! Hay là chúng ta về trước đi nhé!  Nhé…” người phụ nữ nói tiếng Trung nhưng phát âm không chuẩn lắm, nhưng  cũng không phải tiếng địa phương, có lẽ đó là người nước ngoài.
Đáp lại lời của cô gái là tiếng cười của người đàn ông nghe cực kì quyến rũ.
Nghe  thấy tiếng cười đó, Hàn Tú bỗng cảm thấy bất an, bất giác nhớ những lúc  cô và Tiểu Thất quấn quýt bên nhau, anh cũng cười như thế. Cô rất thích  giọng của người đàn ông này nên nấn lại để nghe, bất giác muốn quay  ngay về để gặp Tiểu Thất.
“Tề?” Thì ra tên người đàn ông này cũng có một chữ “Tề”.
Có  thể coi đây là bản tính tò mò vốn có trong mỗi con người, mà nói là  biến thái cũng được, Hàn Tú đột nhiên chẳng muốn quay lại KTV nữa mà  muốn nán lại nghe đôi oanh yến này tán tỉnh nhau như thế nào, cô bèn  nhắm mắt lại, áp tai vào tấm kính.
“Tề, chỗ này người qua kẻ lại nhiều….ừm…ưm…ừm” Tiếng nói kèm theo hơi thở gấp gắp liên tục truyền tới.
“Cưng  à, em đúng là chẳng chuyên tâm chút nào”. Giọng nói trầm trầm của người  đàn ông đó lại vang lên, cuốn hút như giọng cười khi nãy vậy.
Hàn  Tú chợt mở mắt ra, tiếng nói hình như là của Tiểu Thất. Cô quay người  lại, nhìn qua tấm kính ngăn, tò mò xem nam nhân vật chính đó là ai, đúng  lúc ấy người đàn ông cao lớn kia cũng quay mặt về phía cô.
Hàn Tú kinh ngạc đến sững người, liên tục chớp mắt để chắc chắn ràng mình đang hoàn toàn tỉnh táo, không hề nhận nhầm người.
Chàng trai có đôi mắt quyến rũ, hớp hồn người khác kia, đó không phải là Tiểu Thất thì là ai cơ chứ?
Nhìn thấy Hàn Tú, Đương Trạch Tề cũng không tin vào mắt mình, ngỡ ngàng: “Hàn Tú…”
Sắc mặt cô trở nên trắng bệch, bàng hoàng nhìn anh với ánh mắt đầy phẫn nộ.
Hành  lang tràn ngập ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc. Chiếc đèn pha lê treo  chếch trên đỉnh đầu chiếu vào khiến Tiểu Thất như được bao phủ bởi những  vầng sáng lung linh. Anh mặc chiếc áo vest màu xanh lam và chiếc quần  âu cao cấp. Trước nay cô chỉ mua cho anh những trnag phục nhạt màu,  không hề biết rằng anh còn có bộ quần áo đó để mặc khi đi vào hộp đêm.  Khoác lên người bộ cánh này anh không còn là Tiểu Thất của hơn hai tháng  vừa qua nữa mà đã trở về quý công tử của 4 năm về trước.
Đây mới đúng là Đường Trạch Tề!
Hàn  Tú nhìn sang cô gái ở trong lòng anh, một mĩ nữ người lai trắng trẻo,  xinh đẹp, thân hình cực kì sexy, khiến người đối diện không khỏi say  đắm.
Trai tài, gái sắc hết sức xứng đôi, nhưng trong mắt cô cảnh  tượng này vô cùng chướng mắt. Mới không gặp có một ngày mà anh đã khôi  phục dáng vẻ và thói quen trước kia.
“Cô ấy là ai?” cô nhìn thẳng vào mắt anh, nắm chặt tay lại, run run hỏi.
Không  khí tuyệt vời bị người ta phá bĩnh, cô gái người lai lộ ra vẻ không  vui, sửa lại áo xong, khoác tay Đương Trạch Tề, trả lời Hàn Tú bằng thứ  tiếng Trung chưa sõi: “Tôi là bạn gái của anh ấy, xin hỏi cô là ai?”
Đường Trạch Tề mím chặt môi không nói gì.
“Bạn gái?” Nếu cô gái này là bạn gái của anh thì cô là gì? Những đêm quất quýt, thắm thiết bên nhau là cái gì chứ!
“Đường  Trạch Tề, anh thật khiến tôi ghê tởm!” Hàn Tú nghiến răng tát mạnh vào  má người đàn ông trước mặt, rồi nhìn anh đầy uất hận, sau đó quay người  bỏ đi.
“Hàn Tú” Anh sững sờ ôm lấy bên má nóng ran, ngay lập tức đẩy cô gái ra rồi đuổi theo Hàn Tú.
Cô  không muốn gặp lại anh nữa nên cố sải bước thật nhanh, nhưng mới được  một quãng, cánh tay anh đã chặn trước mặt cô: “Bốn năm xa cách vừa gặp  lại nhau mà em đã đánh anh, em làm thế là có ý gì vậy? Lẽ nào em còn ôm  mối hận năm xưa sao? Bốn năm trước anh đã nói rõ với em rằng anh thật sự  không có chuyện gì với cô gái đó. Hôm đó anh uống tới nỗi bất tỉnh nhân  sự thì có thể làm được gì cơ chứ? Tại sao đến tận bây giờ em vẫn không  chịu tin anh?”
Hàn Tú ngước mắt lên nhìn anh: “Bốn năm trời xa  cách?” hay cho câu “bốn năm trời xa cách”, rõ ràng tối tối anh vẫn nằm  bên cô, hôm qua còn quấn quýt mãi đến tận khuya mới chịu đi.
“Đầu óc anh bình thường rồi à! Nhớ hết chuyện trước đây cơ đấy!” Cô cười lạnh lùng.
Đường Trạch Tề chẳng hiểu gì nên cau mày lại.
Lúc  này có mấy người bước ra từ căn phòng đối diện, là Hắc Bì, Phát Tài và  bạn gái của họ. Hai anh chàng kia trông thấy Hàn Tú thì tỏ vẻ hết sức  kinh ngạc: “Hàn Tú! Cậu cũng ở đây sao? Nếu biết sớm, bọn mình đã rủ cậu  sang hát cùng”
Cái gì mà không muốn liên lạc với bạn bè cơ chứ?  Hóa ra tất cả những lời anh nói trước đây tất cả chỉ là dối trá, lừa gạt  cô mà thôi. Hàn Tú bỗng cảm thấy ai đó dùng búa gõ mạnh vào trái tim  mình.
Không muốn ở lại đây thêm phút giây nào nữa, cô nhếch môi lạnh lùng nói: “Thật ngại quá, tôi còn có việc, làm ơn nhường đường.”
Đường  Trạch Tề một lần nữa đưa tay ngăn Hàn Tú lại. Hắc Bì và Phát Tài đang  định nói gì thì bị anh ra hiệu mắt bảo im lặng. Anh quay sang nói với cô  gái người lai bằng thứ tiếng ngoài hành tinh, cô ấy bèn gật đầu rồi sau  đó anh tạm biệt Hắc Bì và Phát Tài.
Khi đám người đó vừa đi khỏi, anh liền bảo Hàn Tú: “Anh muốn nói chuyện riêng với em”
“Xin  lỗi, tôi không rảnh.” Nói xong Hàn Tú đi thẳng, cứ nghĩ tới việc dù chỉ  ở bên cạnh Đường Tể Trạch dù chỉ một giây nữa thôi, cô cũng cảm thấy  buồn nôn.
“Không rảnh, hay không muốn!” Anh chặn đường cô lại.
“Vừa không rảnh lại vừa không muốn”. Hàn Tú tiếp tục sải bước về phía KTV.
Đường Trạch Tề lập tức đuổi theo, túm lấy cổ tay cô rồi kéo cô tới một hành lang vắng người qua lại.
Cô vùng vẫy để khoát khỏi sự khống chế của anh rồi quát lớn: “Bỏ tôi ra, Đừng chạm bàn tay dơ bẩn của anh vào người tôi!”
Anh  thở dài: “Hàn Tú, lẽ nào bằng ấy năm, em vẫn không chịu tha thứ cho anh  sao? Em có biết khi nghe bọn Hăc Bì nói lại em đang hởi thăm tình hình  của anh, anh dã vui đến thế nào không? Anh bị ép sang Mĩ, sống giữa  những người tóc vàng mắt xanh, em có biết rằng lúc nào anh cũng cảm thấy  cô độc và sợ hãi không? Sống một tháng bên xứ người nhưng anh vẫn không  nguôi nhớ em. Ngày nào anh cũng viết thư, trong thư toàn những lời  trách móc em, phải làm như vậy anh mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.  Nhưng mỗi lần viết xong nanh lại nhớ em da diết, cuối cùng đành xé thư  trong đau khổ. Đến khi anh thật sự có dũng khí viết thư xin lỗi cho em  thì em lại chẳng trả lời anh lấy một lần. Mẹ anh nói em đã xé hết những  lá thư đó. Hàn Tú à, thực ra em tuyệt tình hơn anh nhiều. Vậy nên bốn  năm nay anh rất ít về nước, có về cũng không đến gặp em…”
Hàn Tú  không chịu nổi nữa lên tiếng ngắt lời anh: “Thôi được rồi bây giờ anh  nhắc lại chuyện cũ thì có ích lợi gì? Hay anh định bảo là anh đã phục  hồi trí nhớ, đã nhớ lại chuyện của bốn năm trước, sau đó nói với tôi  rằng anh đã quên hết chuyện xảy ra trong hai tháng qua? Có phải anh làm  thế để che giấu bộ mặt thât vừa bị tôi lật tẩy hay không? Đường Trạch  Tề, nếu anh muốn trả thù tôi vì năm đó, tôi đã khiến mẹ anh đuổi anh ra  nước ngoài, thì anh cứ ra tay một cách quang minh chính đại! Nếu anh  muốn đâm tôi vài nhát thì tôi sẽ đứng đây cho anh đâm, quyết không né  tránh.” Đúng là hồi ấy, chỉ cần nhìn thấy phong bì in chữ “U.S.A” là cô  liền lập tức xé nát. Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ rồi, hãy trở về  với hiện tại. Vì sao tối nay anh lại phạm lỗi như năm xưa cơ chứ? Sau  anh hết lần này đến lần khác làm cô tổn thương như thế?
“Trả thù  gì chứ? Sao em không chịu nhớ tấm chân tình mà anh đã dành cho em? Hơn  10h đêm em nói em đói bụng, muốn ăn thịt nướng, mặc kệ mẹ mắng, anh đạp  xe hơn nủa tiếng đồng hồ, đưa em tới cửa hàng thịt nướng ngon nhất ở  phía đông thành phố. Hôm sau em ốm, dù bị phạt quỳ nhưng anh cũng ở bên  em suốt cả ngày. Những ngày trời mưa day dẳng em lười biếng chẳng chịu  mang ô, lần nào anh cũng cầm ô đứng đợi trước trường em. Vậy mà em trách  anh mua ô quá bé để rồi hai đứa cùng ướt như chuột lột. Xin lỗi em  chẳng có đôi tình nhân nào mang ô mà đứng cách nhau một thước đâu! Bốn  năm rồi, đúng bốn năm rồi đó, có giận anh như thế nào cũng cho anh biết  hết được rồi đó! Dẫu không làm người yêu nhưng chí ít hai ta cũng có thể  làm bạn bè mà.”
Đường Trạch Tề nói không sai một lời nào mà,  trước kia, chỉ cần cô nói muốn có thứ gì, thì dù bằng cách gì anh cũng  thỏa mãn yêu cầu đó. Hồi tưởng lại khoảng thời gian niên thiếu ấy, Hàn  Tú vô cùng cảm dộng, cô chưa bao giờ phủ nhận việc anh là một chàng trai  dịu dàng, chu đáo, một người bạn trai đáng để cô tự hào. Cô biết rằng  hai người yêu nhau thì không nên giữ khoảng cách, thế nhưng hồi đó,  ngoài việc cảm thấy xấu hổ ra, nguyên nhân chủ yếu khiến cô làm thế  chính là áp lực tâm lý. Mỗi lần ở cạnh Đường Trạch Tề cô luôn bị các fan  nữ của anh lườm quýt. Vậy nên cô luôn tránh những hành động thân mật  với anh trước mặt mọi người.
“Đúng, tôi thừa nhận, tôi thừa nhận  rằng anh đối với tôi rất tốt rất chân thành. Nhưng tôi thực sự không  hiểu, sao người ta không vu oan giá họa cho Hắc Bì hoặc Phát Tài mà lại  là anh cơ chứ? Bốn năm trước nếu anh đứng đắn hơn một chút thì sự việc  đó có xảy ra hay không? Vì sao một mặt anh vẫn chân thành với tôi, một  mặt vẫn ôm người phụ nữ khác hôm hít thắm thiết? Nếu anh nói, lần đó anh  say rượu nên người ta mới có cơ hội đổ oan, vậy thì lần tôi tốt nghiệp  cấp 3, khi chúng ta leo núi, chuyện cô gái hôn anh trên đỉnh núi thì  phải giải thích thế nào đây? Lại còn năm nhất đại học, trong buổi làm  quen, trước mặt tất cả các sinh viên cùng khóa, anh mặt kề mặt vai sát  vai với một cô gái, rồi hôn cô ta thắm thiết sau buổi học thì sao? Vừa  nãy nữa, anh nói đi, cô gái người lai đó là ai? Tại sao mỗi lần anh làm  những chuyện xấu đó đều bị tôi bắt gặp thế!”
“Cái đó…” Đường  Trạch Tề bí lời, nghĩ một lúc rồi nói: “Anh biết em luôn trách anh không  từ chối thẳng thừng những cô gái khác, nhưng luôn gặp phải những cô gái  tự đâm bổ vào lòng mình thì đâu phải anh muốn thế. Anh không thể tuyệt  tình đến mức đẩy họ ra ngay lập tức được. Hàn Tú em có bao giờ nghĩ cho  anh không? Dù thế nào đi nữa anh cũng là một chàng trai bình thường,  cũng có những khát khao, đam mê, vậy mà bạn gái anh luôn tỏ ra lạnh lùng  lãnh đạm, trong khi đó, những cô gái khác lại vồ vập, tự nguyện đến với  anh. Em có bao giờ nghĩ một người đàn ông trong một thời gian dài kìm  nén cảm xúc thì sẽ như thế nào không?”
Khi còn yêu nhau, anh luôn  muốn ôm Hàn Tú vào lòng và hôn cô cho thỏa, nhưng anh không hiểu tại  sao, cô luôn cảm thấy khó chịu và đẩy anh ra xa, dù có yêu tha thiết đến  mức nào thì cảm giác lạc lõng khi bị từ chối thẳng thừng như thế cũng  không dễ chịu chút nào. Tận mắt trông thấy bạn bè lúc nào cũng quấn quýt  bên người yêu, nỗi đau khổ trong lòng anh có ai hiểu thấu! nhiều lúc  phẫn uất anh nghĩ, dựa vào tướng mạo, học thức, tính cách của mình muốn  có người phụ nữ nào mà chẳng được? Tại sao phải ngày ngày khổ sở chỉ  biết đến mỗi Hàn Tú? Vậy nên khi có cô gái nào tự động ngã vào lòng anh,  anh nhất thời không kiềm chế được muốn thử cảm giác ở bên một người con  gái khác là như thế nào. Nhưng trải nghiệm rồi anh mới nhận ra rằng  những cô gái đó không thể thay thế được Hàn Tú ở trong lòng anh. Sau khi  tới Mĩ, anh điên cuồng tìm kiếm những khoái cảm mới, nhưng vẫn không  thể khiến cho tâm hồn anh được yên ổn, ngược lại, khi nằm trên giường  anh chỉ thấy lòng mình trống trải. Anh biết mình thật ngốc nghếch khi  khăng khăng thích tất cả những gì thuộc về Hàn Tú, kể cả những ngại  ngùng, xấu hổ, hay cả việc khổ sở giữ gìn trinh tiết của cô.
Yêu một người đôi khi là sự tự nguyện hành xác mà chẳng vì một lí do nào.
Hàn  Tú lạnh lùng nói: “Luận điệu của anh đúng là nực cười, theo như anh nói  mỗi lần ôm hôn một người phụ nữ khác đều không phải do anh tự nguyện  đúng không. Phải chăng khi anh lên giường với người ta tôi nên than thở  rẳng: “Haiz, chẳng qua là anh bị người ta cưỡng hiếp chứ anh chẳng muốn  chút nào đâu nhỉ? Anh định nói như vậy không? Chẳng thà anh nói với tôi  rằng, đàn ông các anh là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới đi  cho xong! Đường Trạch Tề sao bây giờ anh còn dám đứng trước mặt tôi hả?”  Cô nhìn anh đầy uất hận, cảm thấy lòng mình như bị băng giá bao phủ,  nhói buốt vô cùng. Anh đã hoàn toàn xóa bỏ, những ngày tháng tuyệt đẹp  mà hai người đã có.
“Hàn Tú sao em vẫn không tin tình cảm anh dành cho em là thật lòng?” Anh đau khổ nói.
Đường  Trạch Tề anh tưởng tôi là con ngốc rất dễ bị lừa phỉnh sao? Tôi không  hiểu tại sau, anh có thể mặt không biến sắc mà nói với tôi về chuyện bốn  năm trước như thế. Tôi đã nói rồi tôi tha thứ cho mọi lỗi lầm anh phạm  phải khi xưa, cho dù anh ôm hôn hay lên giường với người đàn bà khác,  tôi đều bỏ qua. Nhưng tôi đâu phải là “thánh mẫu”, tôi sau có thể chịu  đựng được khi cách vài ba hôm, anh lại tái phạm, lại ôm ấp phụ nữ trước  mặt tôi! Bốn năm trước anh trần truồng nằm bên người khác, bốn năm sau  anh lại mang về một Tiểu Cửu. Tiểu Cửu sắp chết rồi mà anh còn không  chịu ở bên cạnh, chăm sóc cô ấy, lại quấn quýt người phụ nữ khác ở trong  hộp đêm, như thể chỉ muốn lên giường cùng cô ta ngay lập tức, anh còn  không bằng loài cầm thú!”
“Tiểu Cửu, em nói gì anh không hiểu?  Amaya là bạn gái của anh ở Mĩ, còn Tiểu Cửu mà em vừa nhắc tới anh thật  sự không biết.” Đường Trạch Tề nhíu chặt hai mày, vẻ mặt không giống như  đang nói dối.
“Amaya là bạn gái của anh ở Mĩ, vậy còn tôi? Tôi  là cái gì chứ? Chuyện của đôi ta hơn hai tháng nay là cái gì? Tôi là  người tình một đêm của anh hả? Hay là đối tượng để anh làm tình, chơi  đùa qua ngày? Anh đang trả thù tôi đúng không?” Hàn Tú tức giận nói.
“Người  tình một đêm? Đối tượng làm tình? Đợi đã Hàn Tú, anh đâu có…”Anh chưa  kịp nói hết câu thì ‘bốp’ một tiếng, trên mặt anh đã hằn lên vết tay của  Hàn Tú.
“Đường Trạch Tề sao anh có thể vô liêm sỉ đến thế hả?”
Anh  của tối nay vô cùng xa lạ, xa lạ như thể họ xa nhau bốn năm trời chưa  hề gặp mặt. Cô không thể tượng được những lời nói ấy lại phát ra từ  miệng anh. Sao anh có thể đang tâm phá hủy những hình ảnh tốt đẹp và  những hi vọng mới được nhen nhóm trong lòng cô chứ? Trái tim cô lúc này  vô cùng đau đớn.
Đường Trạch Tề nhìn chăm chăm vào Hàn Tú bất giác nhớ đến cú điện thoại lạ cách đây hơn một tháng.
Anh  vội vàng kéo cô lại, gấp gáp nói: “Anh thực sự không hề quen cô Tiểu  Cửu mà em luôn miệng nhắc tới đó.Anh thừa nhận mình đã làm sai nhiều  chuyện vào bốn năm trước, nhưng tội trạng mà em quy kết cho anh ngày hôm  nay thì anh không thể nào chấp nhận được. Hai tháng trước anh còn ở Tây  Ban Nha, sao có thể về nước cùng em…” Đường Trạch Tề ngập ngừng vài  giây rồi nói tiếp: “Phải chăng em đã gặp một người đàn ông giống hệt  anh? Hàn Tú hãy tin anh, người đàn ông đó chắc chắn không phải là anh  đâu? Em đừng để bị lừa.”
Anh thừa nhận cũng được không thừa nhận  cũng được. Mất trí nhớ rồi nhớ lại mọi thứ, những chuyện như vậy xuất  hiện nhang nhảng trên phim ảnh, tiểu thuyết hay báo chí đó sao? Dù thế  nào đi nữa, rốt cuộc người chịu nhiều đau khổ cuối cùng vẫn chỉ là cô.
“Đủ  rồi Đường Trạch Tề tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời nói vớ vẩn nào  của anh nữa. Tôi thật sự thất vọng về anh đấy, Anh chọn Tiểu Cửu hay  Amaya gì cũng được, anh muốn làm gì thì mặc sức mà làm! Hai tháng này  xem như tôi đã gặp một cơn ác mộng, Giữa chúng ta coi như chẳng có  chuyện gì xảy ra hết. Chúng ta kết thúc ở đây thôi, từ giờ trở đi đừng  để tôi gặp lại anh thêm một lần nào nữa.” Hàn Tú cố kiềm nén để nước mắt  không tuôn trào, đẩy Đường Trạch Tề chạy về phía KTV.
Anh hét với theo: “Hàn Tú em đừng để người ta lừa gạt! Anh nhất định sẽ làm rõ chuyện này.”
(3)Luồng  không khí mát lạnh dội tới, từng cơn từng cơn thấm vào da thịt. Hàn Tú  ôm chặt cánh tay, với hi vọng làm như vậy cô có thể đứng vững trên mặt  đất.
Sam Sam ở trong phòng một hồi lâu mà chẳng thấy Hàn Tú quay  lại, sợ bạn gặp chuyện gì bất trắc nên vội đi tìm. Vừa mở cửa ra, cô đã  trông thấy Hàn Tú thất thần đứng đó.
“Đi nôn về à?”
“Không.” Hàn Tú bước vào tưởng như sức lực trong mình đã vơi đi phân nửa, nhũn người ngã ra sô pha
AU nhanh tay đỡ lấy cô.
Sam Sam cau mày, lo lắng hỏi: “Trông cậu thế này, hay là chúng ta đi về nhé!”
Hàn Tú lắc đầu, mở một chai bia, đưa lên môi, lạnh lùng nói: “Mình muốn uống nữa”
Đôi mắt hẹp dài của AU mở to ra, anh mỉm cười: “Nhưng lúc nãy cô đã uống khá nhiều rồi đấy”
“Tôi  đang có hứng” Hàn Tú bướng bỉnh nói. Lúc này trái tim cô đang đau nhói  từng cơn. Chỉ có men rượu mới có thể khiến cô say mà quên đi tất cả.
“Chúng ta uống thêm hai chai bia nữa vậy” AU dịu dàng nói.
Cô nhoẻn miệng cười: “Anh sợ tôi không có tiền trả, hay là sợ tôi uống say xong sẽ giở trò lưu manh với anh đấy.”
“Tôi chỉ lo cô say chứ không hề sợ cô giở trò”AU vẫn giữ nụ cười tươi tắn trên môi, nhẹ nhàng đáp.
“Vậy thì lấy thêm 10 chai nữa” Hàn Tú nói xong quay sang nhìn với AU: “Nếu tôi say, anh đưa tôi về nhà được không”
AU nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được thôi”
Lát  sau, bia được mang tới. Thấy thế Sam Sam không khỏi kinh hãi, nhưng  chưa kịp làm gì thì Hàn Tú đã bảo KK: “Anh lôi cô ấy lên kia hát, tôi  trả tiền boa cho anh”
“Con nha đầu chết tiệt này” Sam Sam vừa nói dứt lời, anh chàng đẹp trai kia đã kéo cô lên hát tiếp.
AU mở chai bia rồi quay sang hỏi cô; “Chơi trò gì đây, vẫn là xúc xắc nhé”
“Bảy Tám Chín” Hàn Tú không cần nghĩ ngợi gì trực tiếp nói.
AU ngây người nhìn cô: “Hai người chơi trò bảy tám chín…liệu có ít quá không”
Chơi  trò này trước tiên phải định rõ lượng bia đặt cược, sau đó luân phiên  đổ hai con xúc xắc, nếu được bảy điểm thì tiếp tục chia vào xúc xắc lắc,  đổ được tám điểm thì uống một nửa: được chín điểm thì phải uống hết chỗ  bia đặt cược và bia của những người xung quanh đổ thêm vào. Trò bảy tám  chín được các cô gái trong quán rượu dùng để dụ khách gọi nhiều đồ uống  hơn, còn khách đòi chơi bằng được trò này, thì người đó chắc chắn đang  muốn uống say.
“Không sao đâu, tôi một chấp ba.” Nói xong liền rót bia ra ly.
AU  mỉm cười rồi đổ xúc xắc chơi cùng vị khách hàng đang đau khổ. Mỗi lần  đổ được bảy điểm AU thường không rót thêm bia vào cốc Hàn Tú, nhưng hình  như mấy quân xúc xắc này muốn cô được thỏa mãn ước nguyện hay sao mà  lần nào cũng vậy, nếu cô không đổ được tám thì cũng được chín. Mới qua  không được nửa giờ đồng hồ mà bốn chai bia đã trống không và tất cả đã  vào bụng Hàn Tú.
Đến chai thứ năm, AU ngừng chơi đứng dậy gọi Sam Sam đang hát hò rất vui vẻ với anh chàng KK đẹp trai: “Bạn của cô say rồi đấy!”
Sam  Sam lập tức đẩy KK ra, chạy ngay lại bên Hàn Tú, giành lấy chai bia ở  tay cô bạn: “Con nha đầu chết tiệt này, định uống đến mức xuất huyết mới  được sao?”
“Mình đâu có say, chưa có say, chưa hề say mà…” Hàn Tú gạt tay Sam Sam ra.
“Chưa  say ấy hả? Có mấy người say mà chịu nhận là mình say đâu cơ chứ? Đừng  uống nữa, cậu mà say mềm ra đấy mình không đưa cậu về nhà được đâu đấy”
“Mình  không cần cậu đưa về, AU sẽ đưa mình về nhà.Mình chưa say mình vẫn uống  tiếp được. Chọn giúp mình bài Nước quên tình của Lưu Đức Hoa, mình muốn  hát bài Nước quên tình.” Nói xong, Hàn Tú vớ lấy chiếc mic trên bàn rồi  hò hét ầm ĩ.
“A a a… hãy cho tôi một ly nước quên tình, hãy đổi cho tôi một đêm không rơi lệ!
Tất cả mọi lòng thành tình ý, hãy mặc cho gió dập mưa vùi, tình yêu dành cho người chẳng thể nào lấy lại.
Hãy cho tôi một ly nước quên tình, hãy đổi cho tôi cả đời không bi thương!
Cho dù tôi có uống say, cho dù trái tim tôi có nát tan, đừng để tôi nhìn thấy những giọt lệ của mình!….”
Hàn  Tú vừa hát vừa khóc chẳng hề đúng giai điệu, nếu không phải trên màn  hình có hiện lời thì mọi người hoàn toàn không biết cô ấy đang hát cái  gì, hát xong câu cuối cùng, cô ngã vật ra sô pha.
“Cô ấy khóc kìa!’” không biết ai đã nói câu này.
Nghe câu nói ấy, Hàn Tú liền bật dậy, líu lưỡi nói: “Tôi đâu có khóc…”
AU  đang định an ủi bỗng nhiên cô quay sang ôm chặt lấy anh, cười nói không  ngừng, nụ cười còn khó coi hơn cả lúc khóc. Không ai hiểu Hàn Tú đang  nói gì, chỉ nghe được loáng thoáng hai chữ “Tiểu Thất” mà thôi. Lảm nhảm  một hồi rồi cô ôm ghì lấy cánh tay AU mà khóc nức nở, tiếng khóc vô  cùng thảm thiết thê lương.
Cô say thật rồi!
Sam Sam phải  gồng hết sức mới có thể khiến Hàn Tú bỏ tay ra khỏi AU, mặt tối sầm lại,  liên tục xin lỗi anh vì hành động của bạn mình.
Sam Sam không  thể hiểu nổi, lúc vừa đến đây Hàn Tú vẫn còn bình thường, tại sao đột  nhiên lại uống một cách điên cuồng như thế chứ? Trước kia cô cũng từng  uống say một lần, nhưng uống xong cô chỉ lăn đùng ra ngủ. Tối nay Hàn Tú  thật kì lạ. Cô vốn dĩ rủ bạn vào đây vui chơi một lần, ai ngờ mọi  chuyện lại thành ra thế này.
“Lúc nãy khi từ phòng vệ sinh đi ra,  tôi trông thấy cô ấy cãi nhau với một người đàn ông ở ngoài hành lang,  người ấy là bạn trai cô ấy thì phải, hình như anh ta lăng nhăng bị cô ấy  bắt gặp” KK kể.
“Bạn trai? Lăng nhăng? Làm gì có chuyện đó” Nghe  thấy thế Sam Sam giật mình hoảng hốt. Bạn trai của Hàn Tú không pải là  Tiểu Thất sao? Đúng ra bây giờ Tiểu Thất đang bận chăm sóc Tiểu Cửu chứ!  Làm sao anh ấy có thể đến chỗ này được chứ?
AU nói thêm: “Tôi cũng tân mắt chứng kiến hai người họ cãi nhau rất kịch liệt, cô ấy còn tát anh ấy một bạt tai nữa”
Càng  nghe họ nói Sam Sam càng cảm thấy nghi hoặc. Với tính cách của Tiểu  Thất hiện nay, chuyện đó không thể nào xảy ra. Nếu là anh của bốn năm  trước thì chắc chắn cô sẽ tin.
Đã hơn 12h đêm rồi.
Đang lúc Sam Sam đang định đưa Hàn Tú ra về thì di động của Hàn Tú lạ reo lên, lúc này cô mới biết nó đang ở trên mặt bàn.
Nhận  lấy điện thoại từ tay AU, cô nhìn qua màn hình, vừa thấy hai chữ “Tiểu  Thất”, cô lập tức mở máy ra rồi hét lớn: “Anh đang ở đâu?”
“Sam Sam à.”Giọng nói của người bên kia có chút kinh ngạc.
“Là tôi đây! Tôi đang hỏi, hiện tại anh đang ở đâu?” Giọng nói của Sam Sam còn lớn hơn lúc trước.
“Tôi đang ở nhà.” Ý anh nói đến là nhà của Hàn Tú
“Lúc nãy, anh đã đi những đâu?”
“Tôi  chẳng đi đâu hết, tôi thấy đã hơn 12h rồi mà Hàn Tú vẫn chưa về nên bồn  chồn, gọi điện hỏi xem cô ấy sao rồi. Hàn Tú đã gặp chuyện gì rồi phải?  Hai người đang ở chỗ nào?” Giọng nói của Tiểu Thất nghe ra đúng là đang  vô cùng lo lắng cho Hàn Tú, không thấy một chút nào là nói dối cả.
Sam  Sam nhớ lại những gì mình biết về Đường Trạch Tề trong hai tháng nay,  càng ghĩ càng thấy anh không có khả năng lại đi đến hộp đêm được. Nhưng  cả AU và KK đều khẳng định là tận mắt chứng kiến Hàn Tú cãi nhau với bạn  trai, ở đây có gì uẩn khúc ở đây chăng?
Nghĩ thế cô liền hạ giọng: “Hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng.”
“Đợi chút, tôi sẽ qua đó ngay lập tức!!”
“Này…” Cô chưa kịp nói hết câu thì bên kia đã dập tắt máy rồi.
KK  kể thêm, người cãi nhau với Hàn Tú còn đi cùng với vài người bạn nữa.  Nếu đó là sự thật thì người đến đây cùng Đường Trạch Tề chỉ có Hắc Bì và  Phát Tài mà thôi. Sam Sam liền gọi điện thoại cho Hắc Bì và Phát Tài để  xác minh, và được biết, đúng là Đường Trạch Tề ôm hôn thắm thiết người  bạn gái Tây Ban Nha ở Kim Bích Huy Hoàng và bị Hàn Tú bắt gặp.
Nghe xong, Sam Sam chỉ muốn đập nát chiếc điện thoại ngay tức khắc. Tên khốn kiếp đó đã lăng nhăng lại còn dám nói vớ vẩn.
Đợi mãi mà chẳng thấy Tiểu Thất đến, Sam Sam nghiến răng nhờ bọn AU cùng đưa Hàn Tú ra khỏi KTV.
Khi  cô vừa đưa tay vẫy xe thì một chiếc taxi màu đỏ dừng ngay trước mặt, cô  chưa kịp đi đến mở cửa thì thấy Tiểu Thất bước xuống.
Sam Sam vừa nhìn thấy anh thì quay sang hỏi AU: “Người đàn ông mà lúc nãy anh nhìn thấy có phải là anh ta hay không?”
AU nhanh miệng trả lời: “Chính là anh ta!”
Sam  Sam bừng bừng nổi giận chỉ vào mặt Tiểu Thất mà mắng: “Tôi hỏi anh, rốt  cuộc tối nay anh có tới đây hay không? Anh đã nói những gì với Hàn Tú  mà cô ấy uống say đến mức này hả?”
Tiểu Thất ngây người ra, nhưng  rất nhanh sau đó anh đã lấy lại vẻ bình thản thường ngày, song không  trả lời câu hỏi của Sam Sam ngay mà nhìn về phía Hàn Tú. Thấy AU đang đỡ  cô, anh mím chặt môi lại.
“Anh đúng là đồ khốn kiếp, nói dối  không chớp mắt, uổng công tôi tin tưởng anh, tác hợp cho anh với Hàn Tú.  Tôi cứ ngỡ anh sẽ một lòng một dạ với cô ấy, cho cô ấy một cuộc sống  hạnh phúc, ai dè… Đúng là ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’. Không  phải anh đang chăm sóc cho cô em gái sắp chết à? Sao lại xuất hiện ở  đây, còn hôn hít thắm thiết với người đàn bà khác nữa chứ! Anh có biết  là đã làm Hàn Tú đau lòng tới mức nào không hả? Sao anh có thể nhẫn tâm  làm tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác như thế chứ? Nếu anh xem  Hàn Tú là món ăn để thay đổi khẩu vị ở vỉa hè thì hãy tránh xa cô ấy ra!  Anh muốn tận mắt nhìn thấy cô ấy tự sát trước mặt anh thì anh mới cam  tâm hả?” Sam Sam mắng Tiểu Thất tới tấp.
“Mọi việc không giống như mọi người nghĩ đâu” Anh không muốn giải thích nhiều nên giơ tay đón Hàn Tú từ tay AU về bên mình.
AU  thấy Tiểu Thất đang mặt chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, thì cười lớn nói:  “Anh đã kịp thời quay về nhà thay bộ quần áo khác rồi cơ à? Anh làm tôi  nhớ tới cô bé lọ lem bỏ tiệc khiêu vũ vào lúc 12h đêm của nhà văn  An-đéc-xen đấy”
Tiểu Thất nhếch miệng, bực dọc nói: “Cảm ơn.”
AU đã bước vào hộp đêm, nghĩ thế nào lại quay ra nói với Tiểu Thất: “Ăn vụng là cả một nghệ thuật đấy!”
Tiểu Thất cau mày nhìn AU rồi đỡ Hàn Tú ra gọi xe.
Sam Sam đuổi theo anh: “Anh mau buông Hàn Tú ra! Cút về mà ôm cô bạn gái người lai kia đi”
Tiểu  Thất không nhịn được nữa hét lớn: “Sam Sam, phiền cô đừng làm ồn nữa!  Hàn Tú say thế này rồi, việc quan trọng nhất cần làm bây giờ là đưa cô  ấy về nhà nghỉ ngơi. Chuyện của hai chúng tôi hãy để hai chúng tôi tự  mình giải quyết, có được không?”
Sam Sam liền im bặt, tức giận mà không biết trút vào đâu, đành nín nhịn, tự nhủ đợi gọi được xe rồi tính tiếp.
Hai  người đã vẫy mấy chiêc taxi lại rồi, nhưng vừa hạ kính xe, thấy Hàn Tú  say bất tỉnh nhân sự thì liền kéo kính lên và chạy thẳng luôn. Quá đáng  hơn, có người còn không lái xe luôn đi mà mới được cách vài mét đã dừng  lại đón khách khác.
Họ đứng như vậy tới hơn nửa giờ đồng hồ mà không có một chiếc taxi nào chịu đưa họ về.
Thấy Sam Sam đứng ngồi không yên, Tiểu Thất liền nói: “Thôi đừng gọi xe nữa, tôi sẽ cõng cô ấy về.”
Sam  Sam kinh ngạc nói: “Từ đây về nhà Hàn Tú đi xe cũng mất mười phút là  ít, anh cõng cô ấy về thì sẽ mất hơn một tiếng đồng hồ sao? Anh tưởng  mình đang đóng phim à!”
“Thế chúng ta cứ đứng đây đợi trời sáng  ư! Biết trước là muộn thế này sẽ chẳng gọi được xe về thì sau lúc đi hai  cô không lái xe chứ!” Tiểu Thất lườm Sam Sam rồi ngồi xuống cõng Hàn  Tú.
Sam Sam lửa giận tuôn trào: “Tới hộp đêm chơi thì lái xe đi làm gì hà? Anh muốn chúng tôi bị cảnh sát bắt sao?”
“Hai người đáng lẽ không nên đến những nơi như thế này” Tiểu Thất chẳng còn hơi đâu mà đôi co với Sam Sam nữa.
Sam Sam sững sờ nhìn Tiểu Thất, nhất thời chẳng biết nói gì.
Ánh  mắt của Tiểu Thất lúc này bộc lộ rõ tình cảm chân thành mà anh dành cho  Hàn Tú, tuyệt đối không chút giả tạo. Ngay khi biết hai người đang ở  hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng, anh liền lập tức chạy tới. Người đàn ông  đang đứng trước mặt cô có phải là người lừa tình bạc bẽo hay không? Căn  cứ vào những gì cô chứng kiến hơn hai tháng nay, Sam Sam không tin là  anh sẽ phạm lỗi lầm trước kia. Cô không hiểu nỗi chuyện gì đang diễn ra  nữa. Lẽ nào anh ấy là kẻ đa nhân cách? Một mình diễn hai vai chăng? Lúc  nào phát bệnh thì sẽ đi lăng nhăng, lúc nào không phát bệnh thì lại  tuyệt đối chung tình ư? Sam Sam vò đầu bứt tóc không dám nghĩ về những  khả năng khác nữa.
“Cô cứ gọi xe về trước di, nhớ đun chút nước  nóng, tôi sẽ cõng Hàn Tú về sau” Tiểu Thất cảm thấy không thoải mái khi  bị Sam Sam nhìn chằm chằm như vậy.
Sam Sam gật đầu rồi ra vẫy một chiếc taxi.
(4)
Hàn Tú đang say nên trông ngốc nghếch, luôn cười ngây ngô, miệng không ngừng rên rỉ mấy bài hát khó hiểu.
Lúc  đó, di động của một người qua đường đột ngột reo lên. Nghe thấy nhạc  chuông đó Hàn Tú liền hét lớn: “Em muốn đi chân trần, trèo lên cây hát  ca, trèo lên cây hát ca…”
Tiếng hét của cô làm anh chàng kia giật bắn, quay lại mắng cô là đồ thần kinh.
Hàn Tú nghe thấy thế liền ngừng hét, lẩm bẩm: “Tôi là một đứa thần kinh… Bị thần kinh…bị thần kinh…bị thần kinh..”
“Hàn Tú, em say quá rồi” Tiểu Thất cõng cô trên lưng cố gắn kìm nén nỗi đau khổ trong lòng.
“Em không say…” Hàn Tú rên rỉ: “Em muốn nôn…”
“Đợi một chút” Anh vội bỏ cô xuống.
Chân  vừa chạm đất, Hàn Tú liền loạng choạng bán lấy lan can, nôn một trận.  Một tay Tiểu Thất đỡ lấy người Hàn Tú, tay kia thì vỗ vỗ lưng cô. Đợi cô  nôn xong, anh lấy giấy ăn lau hết vết bẩn quanh miệng và những giọt  nước mắt lẫn mồ hôi trên mặt cô.
Cô ngước mắt lên, mơ màng nhìn  anh một hồi rồi giơ tay đánh mạnh vào ngực anh, vừa khóc vừa hét lớn:  “Anh là đồ khốn kiếp! Tên mặt dày! Kẻ Đáng chết! Đồ lừa đảo! Tôi hận  anh…Tôi hận anh…tôi hận anh..”
Vẫn chưa thể giải hết mối hận trong lòng, Hàn Tú liền nghiến răng cắn một cái thật mạnh lên vai anh.
Tiểu  Thất đứng yên chịu trận, hoàn toàn không phản kháng, để mặc cho Hàn Tú  muốn làm gì thì làm. Cô không ngừng cắn anh, cho tới khi mệt lả mới nhả  ra rồi ngả người vào ngực anh, khóc lóc thảm thiết: “Sao anh lại đối xử  với em như thế? Tại sao chứ?”
“Anh xin lỗi, Hàn Tú” Anh ôm chặt lấy cô lòng mang nỗi đau đớn không hề thua kém cô.
Hàn  Tú vừa lẩm bẩm một mình, vừa như đang nói với anh: “Xin lỗi ư? Em cần  lời xin lỗi của anh để làm gì cơ chứ? Từ trước đến nay anh luôn luôn  hưởng thụ cảm giác được bao nhiêu cô gái theo đuổi. Em là người con gái  duy nhất không thèm để ý tới anh, lại còn mắng anh suốt ngày, vậy mà anh  cứ lẽo đẽo theo em. Em không biết có phải kiếp trước em đã mắc nợ gì  anh hay không nữa. Tại sao anh luôn nói với bố mẹ em rằng anh thích em?  Tại sao anh luôn nói với em rằng anh yêu em cơ chứ? Em là một người con  gái bình thường cũng giống như bao cô gái khác, yêu thích tất cả những  thứ đẹp đẽ. Em thích anh vì anh đẹp trai, thế nhưng dần dần, em thật sự  rất ghét vẻ ngoài quá đẹp trai của anh đấy! Người ta thường nói mối tình  đầu là mối tình khắc cốt ghi tâm. Em cũng vậy, nhưng em không yêu đến  mức khắc cốt ghi tâm, mà phải kìm nén tình cảm đến mức khắc cốt ghi tâm.  Anh biết không, vì anh mà những người con gái khác luôn tìm em để gây  chuyện, nói rằng em tướng mạo không ra gì, gia cảnh cũng bình thường,  tính khí lại ngang ngạnh, mặt nào cũng không xứng với anh. Em thừa nhận  là em có nhiều khuyết điểm hơn ưu điểm, không có nghĩa là em không có  quyền yêu người em yêu. Chí ít thì em là một người thật thà lương thiện,  cho dù bị ai đó bắt nạt thế nào, thì em cũng mỉm cười cho qua hết,  không hề để bụng, càng không bao giờ công kích hay làm tổn thương ai cả.
Em  không ngừng tự hỏi rằng anh thích em ở điểm gì, em yêu anh ở điểm gì mà  chẳng thể tìm ra đáp án. Trái tim của một thiếu nữ hết lần này đến lần  khác bị tổn thương, có ai thấu hiểu được tâm trạng của em không? Có ai  biết có một người bạn trai vừa cao lớn vừa đẹp trai lại đau khổ thế nào  không? Em đã nghĩ thà rằng anh trông bình thường hơn một chút thì tốt  hơn. Nếu không phải nhà anh và nhà em thân thiết với nhau, nếu cô giáo  Đỗ không tốt với em như thế thì mỗi lần nhìn thấy anh, em sẽ chạy càng  xa càng tốt. Cho nên bốn năm trước, khi em nhìn thấy anh nằm trên giường  với một cô gái khác, em đã nghĩ: “Cuối cùng mĩnh đã được giải thoát,  thực sự giải thoát mãi mãi, sau này không còn phải đau khổ giữ lấy tình  yêu này nữa”
Hàn Tú vừa khóc vừa nói một tràng, giọng càng lúc càng nhỏ nhưng từng lời từng lời của cô cứ văng vẳng bên tai anh.
Anh  khẽ hôn lên tóc Hàn Tú rồi đưa tay vuốt tóc cô, nhẹ nhàng bảo: “Em cứ  khóc đi, khóc được thì sẽ thấy dễ chịu hơn. Không có gì khổ bằng việc  đau đớn mà không thể khóc được. Nỗi đau mà anh đang phải chịu đựng mãi  mãi chỉ có thể cất giấu trong tim, muốn khóc mà không khóc nổi, muốn nói  mà không thể nói, anh không biết giải thích thế nào cho em hiểu nữa.  Chỉ vì anh đã quá ích kỉ, quá tham lam nên em mới phải chịu tổn thương  đến vậy.”
Đêm tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng xe chạy trên đường, chỉ còn tiếng khóc yếu ớt của Hàn Tú vang lên giữa đêm khuya.
Tiểu Thất ôm lấy cô, vỗ về an ủi, rất lâu sau, Hàn Tú mới thôi thổn thức, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Nhẹ nhàng bế cô lên.
May mà nơi này cách nhà không quá xa.
Về tới nhà, anh liền nhẹ nhàng đặt Hàn Tú lên giường rồi đi lấy khăn, cẩn thận, khẽ khàng lau mặt và tay cho cô.
Nhìn  những cử chỉ dịu dàng đó, Sam Sam nghẹn họng lại, không thể thốt lên  những lời mắng nhiếc, trách móc đã dự tính trong đầu trước đó.
Một  lúc sau Hàn Tú đã chìm sâu vào giấc ngủ nhưng Tiểu Thất vẫn nắm chặt  tay cô, lặng lẽ nhìn cô lưu luyến mãi mới rời khỏi căn phòng.
Sam Sam theo anh ra ngoài, hỏi: “Anh có thể nói rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra không?”
Tiểu Thất nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời.
“Anh  ta” đã quay trở về rồi. Có lẽ ngày mai, anh sẽ phải vĩnh viễn rời khỏi  nơi dây. Dù anh vẫn thầm mong ngày này sẽ không bao giờ đến, nhưng cái  gì đến thì nhất định sẽ tới.
Im lặng một lúc lâu, anh mới quay  lại, nói với Sam Sam: “Sam Sam có nhiều chuyện không thể chỉ nói bằng  lời có thể giải thích một cách rõ ràng, cặn kẽ được. Tôi chỉ có thể nói  rằng, Đôi khi những gì tận mắt chứng kiến, chính tai nghe thấy chưa chắc  đã là sự thật. Tôi thật sự yêu Hàn Tú từ trước tới nay, chưa bao giờ  tôi muốn làm tổn thương cô ấy, chưa bao giờ! Chuyện giữa tôi và Hàn Tú  hãy để chúng tôi tự mình giải quyết. Sau khi trời sáng, tự nhiên đáp án  sẽ có thôi. Cô vào nghỉ đi.”
Nói xong, anh đi ra ngoài phòng khách, nằm lên ghế sô pha.
Sam  Sam mím chặt môi, nghĩ ngơi một lúc lâu. Đúng là cô có thảo luận với  anh về những vấn đề ấy cũng chẳng đi đến đâu. Nói cho cùng, đó là chuyện  giữa anh và Hàn Tú phải để hai người họ giải quyết. Cô thở dài chán nản  rồi đi vào phòng ngủ của Hàn Tú. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện