[Dịch]Phục Chế Sơ Luyến - Sưu tầm
Chương 26 : Món quà đầu tiên đến từ địa ngục
Ngày đăng: 18:29 02-10-2018
                                            .
                                    
             Tám rưỡi sáng hôm sau, Hàn Tú mới ngủ dậy, Tiểu Thất đã ra khỏi nhà từ  lúc nào. Cô mở cửa phòng ngủ, thấy một tờ giấy dán trên cửa, ghi mấy  chữ: “Trong nồi có cháo ngân khởi cúc hoa [1]”.
[1] Thành phần gồm có: Gạo nếp, hoa cúc, cẩu khởi, ngân nhĩ, mật ong.
Tiểu  Thất đã từng nói gan của cô không tốt nên sắc mặt nhợt nhạt, ảm đạm,  thất thần, nên ăn cháo ngân khởi cúc hoa để điều hòa khí huyết.ư
Chữ  viết trên tờ giấy rắn rỏi, mạnh mẽ như rồng bay phượng múa, nhìn nét  chữ có thể đoán được người viết có tính cách nghiêm nghị, cứng cỏi.  Trước đây, cô thường nói với Đường Trạch Tề rằng chữ anh quá cẩu thả,  nguệch ngoạc, làm người khác không phân biệt nổi đông tây nam bắc. Xem  ra bốn năm ở Mỹ chẳng những không khiến anh quên đi cách viết chữ Hán mà  còn cải thiện nét chữ cho anh. Lẽ nào khi ở nước ngoài, ngoài việc học  mấy chữ cái a, b, c anh còn luyện thư pháp hàng ngày hay sao?
Hàn  Tú gỡ tấm giấy trên cửa xuống, cầm trong lòng bàn tay, ngây người hồi  lâu, trong đầu chợt nhớ lại những lời kì lạ, khó hiểu mà anh đã nói tối  qua. Từ trước đến này, anh vẫn nấu bữa sáng cho cô mà chẳng bao giờ để  lại giấy nhắc nhở. Sao bỗng dưng hôm nay anh lại làm thế? Lẽ nào…anh  thực sự muốn ra đi?
Cô trợn tròn mắt, vội vã đi vào thư phòng,  đẩy mạnh cửa ra. Trên sàn, chăn mà gối đệm đều được gấp gọn gàng như mọi  khi. Mấy cuốn sách về kinh doanh, luật pháp, máy tính mà anh thích còn  nguyên trên mặt bàn. Quần áo của anh vẫn được xếp gọn gàng trong hòm.  Ngoại trừ mẩu giấy cô đang cầm trong tay thì không có bất kì thứ gì khác  thường cả.
Cô dựa người vào cạnh cửa, nhẹ nhõm thở phào một cái, trái tim đang cuống lên vì lo lắng cuối cùng cũng yên ổn trở lại.
Tối  qua, khi Tiểu Thất hỏi rằng nếu anh ra đi, cô có nhớ đến anh không, lúc  đó, cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà hỏi ngay lập tức: “Sao tôi phải nhớ  anh?”. Hàn Tú không thể ngờ rằng khi anh ra đi, cô lại sợ hãi đến vậy.  Nhưng vì sao cô phải lo sợ như thế chứ? Anh là cái gì của cô? Hàn Tú  nhắm mắt lại, vỗ nhẹ lên mặt mình rồi tự nhủ: Nếu anh ra đi, cô sẽ tổn  thất rất lớn, không có ai nấu nướng cho cô, không có ai kiếm tiền nhiều  cho cô, không có ai dọn dẹp vệ sinh cho cô, cũng không có ai chờ đợi cô  về..
Cảm giác lo sợ này thật đáng ghét, nó cho thấy cô đã không  còn là người con gái kiên cường như trước kia nữa rồi. Hai nụ hôn đó đã  khiến cô gần như quay về làm cô nàng Hàn Tú năm xưa, ngây thơ, trong  sáng, luôn hồi hộp mong chờ tình yêu đến.
Cô lại vỗ nhẹ lên má để bản thân tỉnh táo đôi chút rồi quay người, rời khỏi thư phòng, đi sang phòng bếp.
Đang  lững thững bước vào công ty, Hàn Tú chợt trông thấy có mấy người đang  đứng túm tụm ở quầy tiếp tân, chẳng biết họ đang cãi cọ chuyện gì mà ai  cũng rất to tiếng. Trong số đó, cô nghe thấy một giọng nữ đáo để quen  thuộc.
“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”. Cô bước đến, hỏi.
Vừa  nhìn thấy cô, mọi người lập tức im bặt. Một người tập tễnh bước ra khỏi  đám đông, lên tiếng: “Mau gọi người phụ trách của các người ra đây!”,  đó là chủ nhân của giọng nữ ghê gớm vừa rồi.
Lúc Hàn Tú cảm thấy phiền phức nhất là khi có ai đó nói với cô câu này.
Cô  nhìn lướt qua người đối diện, người phụ nữ mập mạp sở hữu khuôn mặt  “vừa nhìn đã muốn đánh” kia chính là Vương tiểu thư, kẻ luôn hận là  không thể dùng kính hiển vi soi từng hạt bụi trên mặt đất.
Cô đằng hắng rồi cất giọng: “Vương tiểu thư, nếu có việc gì thì chị có thể nói với tôi!”
Nghe  Hàn Tú nói thế, vị Vương tiểu thư đó bỗng mở rộng đôi mắt híp lên 1cm,  nhưng chỉ vài giây sau đã trở về nguyên trạng, cô ta hếch chiếc mũi tinh  tinh của mình lên và nói: “Thì ra cô là người phụ trách, tuy hai chúng  ra có quen biết ít nhiều nhưng tôi nghĩ, có nói chuyện này với cô cũng  vô ích, tôi nhất định phải báo cáo với cấp trên của các cô mới được.”
“Thật  ngại quá, Vương tiểu thư, tôi chính là người phụ trách cao nhất của Đại  Chúng Bảo Khiết”. Hàn Tú mỉm cười, giọng nói ôn hòa, nhưng trong lòng  thì lại nghĩ: “Hừm, ai thèm quen biết với mụ đàn bà biến thái như chị  chứ?”
Lần này, Vương tiểu thư mở to đôi mắt híp của mình lên  những 2cm, chiếc mũi tinh tinh nở ra vừa to vừa tròn: “Cô chính là người  phụ trách cao nhất?”
“Vâng. Xin hỏi có vấn đề gì không ạ?”. Hàn Tú vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng.
Vương  tiểu thư lập tức thay vẻ mặt kinh ngạc bằng thái độ đáo để: “Được rồi,  nếu cô đúng là người phụ trách cao nhất của công ty thì tôi vào thẳng  vấn đề luôn. Gọi Tiểu Thất của công ty cô ra đây ngay!”
Nghe thấy  cái tên Tiểu Thất phát ra từ miệng của Vương tiểu thư, Hàn Tú hết sức  ngạc nhiên. Cô liền quay sang hỏi mọi người xung quanh: “Rốt cuộc đã có  chuyện gì thế?”
Dì Vi xông ra, bảo: “Hàn tổng, cô đừng quan tâm đến cô ta! Cô ta là đồ tâm thần, đồ dở hơi!”
“Này, bà ăn nói kiểu gì thế hả? Cẩn thận không tôi tố cáo các người tội phỉ báng đấy!”. Vương tiểu thư hét lên đầy tức giận.
“Thôi,  không cãi nhau nữa! Có chuyện gì, chúng ra vào trong rồi nói!”. Hàn Tú  ngăn hai người phụ nữ như đang muốn xông vào, giằng xé nhau ra rồi nói  với những người còn lại: “Mọi người đi làm việc của mình đi! Hôm qua, ai  cùng Tiểu Thất đến nhà Vương Tiểu Thư dọn dẹp thì theo tôi vào phòng  làm việc!”
Từ lúc thành lập công ty đến nay, đây là lần đầu tiên  khách hàng tìm đến tận nơi, trực tiếp kiến nghị về dịch vụ với lãnh đạo,  hơn nữa, một khi dì Vi đã dám nói khách hàng là “đồ dở hơi” thì chắc  chắn sự kiện không hề đơn giản.
Nghĩ thế, cô bèn nói: “Làm phiền  Vương tiểu thư, chị cũng theo tôi vào phòng làm việc nhé! Bất kể đã xảy  ra chuyện gì, công ty tôi cũng sẽ xử lí hợp tình hợp lí nhất. Tiểu Hứa,  đỡ Vương tiểu thư vào phòng tôi!”
Vương tiểu thư chỉ “hừm” một  tiếng rồi vịn vào tay Tiểu Hứa, tập tễnh bước vào phòng làm việc của Hàn  Tú, ngồi xuống sô pha. Hàn Tú rót cho chị ta một ly nước. Sau đó, dì Vi  và dì Tiết cũng bước vào.
“Vương tiểu thư, chị nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Hàn Tú lên tiếng.
Chị  ta hét rống lên như đang lên đồng: “Hôm qua, nhân viên bên công ty cô  là Tiểu Thất và hai bà dì đây sang nhà tôi làm vệ sinh. Tôi mới chỉ nói  các người dọn dẹp không sạch sẽ, vậy mà nhân viên Tiểu Thất bên các cô  đã đẩy tôi ngã xuống đất, làm một bên chân của tôi bị sai khớp. Hôm nay,  tôi phải tập tễnh đến đây để đòi lại công bằng cho mình. Hoặc là anh ta  phải chi trả tiền thuốc men, tiền bồi dưỡng, tẩm bổ và chi phí tổn  thương tinh thần, hoặc là công ty các người phải đền bù thiệt hại cho  tôi.”
Dì Vi bỗng nhảy dựng lên, đay đả: “Cô đúng là loại đàn bà  mặt dày vô sỉ! Rõ ràng hôm qua, cô thấy Tiểu Thất của chúng tôi đẹp trai  tuấn tú nên nhân lúc cậu ấy vào dọn dẹp phòng ngủ, cô liền xông tới,  bám chặt lấy cậu ấy. Chúng tôi kéo Tiểu Thất ra khỏi phòng thì cô liền  chê này chê kia, từ chối trả phí dịch vụ. Cậu ấy không nói gì là đã vô  cùng nể mặt cô rồi, vậy mà cô còn ném tiền ra, dụ dỗ cậu ấy qua đêm  cùng. Thực sự là tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào vô liêm sỉ như cô.  Cô tưởng công ty “Đại Chúng Bảo Khiết” của chúng tôi là “công ty đen”  hay sao? Cô tưởng nam nhân viên của chúng tôi là trai bao à? Sao cô cứ  đeo bám Tiểu Thất, không chịu buông thế?”
Vương tiểu thư cũng  đứng bật dậy, sẵn sàng cãi nhau cùng với dì Vi: “Bà có thái độ gì vậy?  Tôi đến chỗ nào tìm đàn ông thì liên quan gì tới bà hả? Ai nói với bà là  tôi bỏ tiền ra mua anh ta qua đêm cùng? Các người có bằng chứng chứng  mình được là tôi làm hại anh ta không? Chẳng có chứng cứ mà phát ngôn  loạn xạ, tôi hoàn toàn có thể cáo buộc các người tội xúc phạm người khác  đấy! Tôi mới là người bị hại, chính Tiểu Thất đã xô tôi ngã, tôi không  tìm các người thì còn tìm ai nữa? Các người định cậy đông hiếp yếu, lấy  thịt đè người sao? Định đánh tôi chắc?
Dì Tiết không nhịn được  nữa, nói xen vào: “Chúng tôi tận mắt trông thấy cô giúi tiền vào tay của  Tiểu Thất, bảo cậu ấy ở lại qua đêm cùng. Nếu không phải cô cứ níu lấy  cậu ấy thì tự nhiên cậu ấy làm gì cô chứ?”
Dì Vi tức điên người,  quát lớn: “Con mụ béo chết tiệt, nếu còn dám nói lăng nhăng câu nào nữa  thì đừng trách tôi ra tay trừng trị!”
“Không còn coi pháp luật ra gì nữa hả? Tôi sợ bà quá! Con mụ già chết dẫm, bà có bản lĩnh thì ra tay thử xem nào!”
Phòng Hàn Tú bỗng trở thành địa điểm cho một trận cãi nhau mới.
Cô ôm đầu, nghe hai bên đôi co kịch liệt, giữ bình tĩnh không được quá một phút rồi hét lớn: “Tất cả im lặng cho tôi!”
Ba người đang đấu khẩu im lặng ngay lập tức.
Hàn  Tú nói: “Vương tiểu thư, phiền chị sang phòng họp ngồi một lúc! Tôi  phải trao đổi việc này với nhân viên của mình trước đã, sau đó sẽ cho  chị một câu trả lời thỏa đáng nhất”. Cô ra hiệu cho Tiểu Hứa dìu Vương  tiểu thư đi.
Sau đó, Hàn Tú bảo hai dì kể lại chuyện hôm qua.
Vẫn  như những gì mà dì Vi và dì Tiết đã nói lúc nãy, Vương tiểu thư thấy  Tiểu Thất đẹp trai nên nhân lúc anh đang dọn dẹp trong phòng mình, liền  giơ “ma trảo” quấy rối anh, Tiểu Thất càng né tránh, chị ta càng được  thể lấn tới, thậm chí còn ỷ vào tư cách khách hàng mà đưa ra yêu cầu quá  đáng là bắt Tiểu Thất ở lại, qua đêm cùng mình. Tiểu Thất tức giận quá  nên mới đẩy Vương tiểu thư ra, ai ngờ do quá béo, mới chỉ lui về sau có  mấy bước, chị ta đã bị mất thăng bằng, một chân bị phần mông và chân kia  đè lên nên bị sai khớp.
Hàn Tú càng nghe càng nhức đầu, hai bên  thái dương không ngừng giật giật. Thảo nào mà tối qua, Tiểu Thất lại nói  với cô rằng đừng sắp xếp cho anh làm những công việc khó chịu, anh  không thích, hóa ra là vì sự việc này. Từ trước đến nay, Hàn Tú chưa  từng nghĩa tới việc nhân viên vệ sinh cũng bị quấy rối tình dục, kinh  ngạc hơn nữa là đàn ông lại bị phụ nữ quấy rối. Đúng là thời thế xoay  vần, đạo lý thay đổi hết cả rồi!
Nếu nói Trần Mạnh Lợi là một cực  phẩm thì Vương tiểu thư cũng có thể coi là một cực phẩm. Sao Tiểu Thất  lại “có duyên” đến mức gặp được cả hai cực phẩm này cơ chứ? Chỉ có thể  lý giải sự trùng hợp đó bằng việc chính anh cũng là một cực phẩm trong  số các cực phẩm nhân gian mà thôi!
Nhớ lại chuyện tối qua, khi  quay lưng lại với cô, giọng điệu của anh lúc đó nghe bi thương, ai oán  như thể muốn từ giã cõi đời vậy, trái tim Hàn Tú lại đau thắt. Bất chấp  tất cả, lợi dụng tướng mạo của anh để kiếm tiền, đến khi anh thực sự gặp  rắc rối vì điều đó, cô mới cảm thấy mình thật đáng ghê tởm.
Dì  Vi và dì Tiết vẫn không ngừng nói những lời bất bình. Hàn Tú nghe nhưng  chẳng tỏ thái độ gì. “Xả” một tràng rồi nhận thấy Hàn tổng không có bất  kỳ phản ứng nào, hai người đó bèn im bặt. Một lúc lâu sau, cô đứng dậy,  bảo họ cứ đi lo việc của mình, việc này cô sẽ giải quyết, rồi khoanh hai  tay, chậm rãi đi sang phòng họp.
Vừa thấy Hàn Tú bước vào, Vương  tiểu thư liền vứt một xấp hóa đơn lên mặt bàn, nói: “Tổng cộng 6.572  đồng. Cô yên tâm, tôi không cố tình nói khống giá lên đâu. Số tiền đó  bao gồm phí xếp số, phí khám bệnh, tiền chụp X-quang, chụp CT, tiếp  nước… ở bệnh viện, ngoài ra còn có tiền đền bù khi tôi phải nghỉ làm và  tẩm bổ một tuần liền. Nhận được đủ tiền bồi thường, tôi sẽ đi khỏi đây  ngay. Con người tôi ấy mà, rất – dễ - nói – chuyện.”
“Vương tiểu  thư, chị không cần tỏ ra gấp gáp như thế!”. Hàn Tú trong lòng khinh bỉ  nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười. Cô xem qua mấy tờ hóa đơn trên mặt bàn rồi  xếp chúng gọn lại, sau đó đi ra khỏi phòng họp, gọi nhân viên tài vụ và  Tiểu Hứa phụ trách hành chính trong công ty tới, dặn dò: “Kế toán  Vương, giúp tôi xem chỗ hóa đơn của Vương tiểu thư, nếu không có vấn đề  gì thì bồi thường tất cả cho chị ấy!”
Nghe Hàn Tú nói thế, nhân  viên tài vụ và Tiểu Hứa lộ rõ vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt. Trong khi đó,  Vương tiểu thư cười tươi như hoa, vắt hai chân lại rồi rung đùi, nói  với Hàn Tú: “Đúng là tôi đã nhìn không ra, cô rất có dáng làm chủ doanh  nghiệp đấy!”
“Vương tiểu thư quá lời rồi!”. Hàn Tú mỉm cười rồi  quay sang bảo Tiểu Hứa: “Tiểu Hứa, giúp tôi gọi điện cho luật sư Hàn,  hỏi bố tôi xem muốn tố cáo người khác tội quấy rối tình dục thì thủ tục  như thế nào! Sau đó, cô chuẩn bị tài liệu để khởi kiện, tốt nhất làm  xong trong chiều nay, để chúng ta còn mang đơn kiện tới chỗ làm của  chồng Vương tiểu thư nữa. Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh ta là phó tổng  giám đốc của một công ty bất động sản nào đó.”
Trước đây, bố Hàn  Tú là luật sư (không nổi tiếng cho lắm), còn hiện nay, ông đã nghỉ hưu,  khá nhàn rỗi nên đồng ý làm cố vấn pháp luật cho công ty của con gái.  Mấy năm không có vụ việc nào khiến ông phải bận tâm thì bây giờ, chuyện  này sẽ là cơ hội ngàn năm có một để lão nhân gia thể hiện pháp lực cao  cường của mình. Dặn dò nhân viên như thế nhưng thực ra, Hàn Tú không hề  có ý khởi kiện mà chỉ muốn cho Vương tiểu thư cực phẩm đó một bài học.  Cô biết quan hệ của chị và chồng không được tốt, nếu để chồng biết được  chuyện xấu xa này thì chắc chắn chị ta sẽ gặp rắc rối lớn. Để đối phó  với hạng người đê tiện, hạ lưu thì phải dùng những cách đê tiện hạ lưu  thôi.
Nghe xong chỉ thị của Hàn tổng, hai mắt Tiểu Hứa sáng rực lên, đầu gật lia lịa: “Dạ, dạ.”
Vương tiểu thư thì sắc mặt trắng bệch đi, nhìn Hàn Tú chằm chằm với ánh mắt như tóe lửa: “Cô có ý gì đây? Định uy hiếp tôi sao?”
Hàn  Tú lạnh lùng nói: “Tôi đâu dám, tôi chỉ làm theo đúng nguyên tắc thôi.  Nếu Vương tiểu thư đã nhận được tiền bồi thường của bên chúng tôi thì  tôi cũng phải làm điều gì đó để bảo vệ tính mạng và lòng tự tôn cho các  nhân viên của tôi chứ!”
“Thì ra cô là một con sói mắt trắng [2].”
“Cụm từ “sói mắt trắng” không dùng ở đây được! Chị có thể gọi tôi là “Hổ mặt cười [3]!”
[2] Chỉ con người tàn nhẫn, hung ác
[3] Chỉ người khẩu phật tâm xà, bề ngoài cười nói vui vẻ nhưng bụng dạ độc ác.
“Được  thôi, muốn nhờ pháp luật phân xử thì tôi theo cô đến cùng. Tôi không bỏ  qua mọi chuyện dễ dàng như vậy đâu. Tôi phải chống mắt xem liệu sau  này, có còn ai dám gọi công ty Đại Chúng Bảo Khiết của cô đến phục vụ  nữa không?”
“Tiểu Hứa, tiễn Vương tiểu thư về! Vương tiểu thư, đi  đường cẩn thận, đừng để cái chân còn lại cũng bị sái nốt nhé!”. Hàn Tú  mỉm cười.
“Không cần các người tiễn!”. Vương tiểu thư hậm hực nói rồi tập tễnh bước ra.
Tiểu Hứa lo lắng hỏi: “Hàn tổng, liệu có việc gì không?”
Nụ  cười trên môi vụt tắt, Hàn Tú quay sang nói với Tiểu Hứa: “Cô yên tâm,  sẽ không sao đâu! Vương tiểu thư nói cứng như vậy cho đỡ mất mặt thôi,  chứ thực ra, chị ta không dám làm to chuyện này đâu. Cô giúp tôi ra một  thông báo nhé, nội dung như sau: Thứ nhất, không để nhân viên mới đi  phục vụ các khách hàng khó tính, việc này sẽ do người quản lý của các bộ  phận điều nhân viên thích hợp đi. Thứ hai, dù khách hàng có ăn nói khó  chịu đến đâu thì nhân viên cũng tuyệt đối không được cãi cọ, ra tay với  họ. Nếu khách hàng thực sự quá đáng thì hãy gọi 110, báo cảnh sát. Chắc  ai cũng biết cách rút di động ra, gọi ba số đó phải không? Nếu không  kiềm chế được mà làm khách hàng bị thương thì nhân viên đó sẽ bị trừ  tiền thưởng của tháng. Sự việc lần này, Tuy rằng Vương tiểu thư hành xử  vô liêm sỉ thật nhưng việc Tiểu Thất đẩy chị ta ngã là không đúng, thế  nên cô bảo phòng Tài vụ cắt thưởng tháng này của anh ta giúp tôi! Thứ  ba, dì Vi và dì Tiết cãi nhau với khách hàng, làm ảnh hưởng nghiêm trọng  đến hình tượng của công ty, nhưng xét thấy hai dì làm vậy để bảo vệ  Tiểu Thất không bị người khác xâm hại nên chỉ bị cảnh cáo. Sau này, nếu  lại có người đôi co với khách hàng thì người đó sẽ bị xử phạt theo đúng  quy định của công ty. Thứ tư, liệt người phụ nữ béo ịch vừa rồi, công ty  chị ta và công ty chồng chị ta vào danh sách đen, chúng ta sẽ không  nhìn mặt và không phục vụ họ nữa. Yêu cầu tất cả mọi người, kể cả những  người đang làm việc ở ngoài, đọc xong thông báo rồi mới về nhà cho tôi!”
(2)
Lúc  quay về công ty, Tiểu Thất trông thấy mọi người đang đứng trước bảng  thông báo ở đại sảnh, rôm rả thảo luận chuyện gì đó. Tả Tiểu Dũng bước  tới, vỗ vai anh và nói: “Tiểu Thất, hôm nay, Boss nổi giận vì cậu đấy!  Tháng này cậu bị cắt thưởng rồi.”
Tiểu Thất đọc xong thông báo,  cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Anh mím chặt môi, nhìn chằm  chằm vào chữ kí như rồng bay phượng múa của Hàn Tú trên tờ thông báo,  ngây người ta. Mãi cho tới khi tất cả mọi người trong công ty đã đi về  hết, anh mới định thần lại rồi vào phòng, thay quần áo.
Khi bước  ra, Tiểu Thất nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy liền màu xanh da trời  nhạt đang đứng trước cửa thang máy. Đó là Hàn Tú.
Cô chậm rãi đi  lại phía anh. Sau một lúc cúi đầu, mím môi cô mới lên tiếng: “Hôm qua,  tôi không hề biết về việc anh đến làm ở nhà Vương tiểu thư. Tôi đã hỏi  người quản lý, anh ấy nói tính khí anh hiền hòa nên dù Vương tiểu thư có  làm khó thế nào, anh cũng sẽ không tức giận, để anh đi chắc sẽ không  xảy ra chuyện gì, nhưng không ngờ lại khiến anh rơi vào tình huống khó  chịu ấy. Tôi thay mặt cho toàn thể công ty và cá nhân tôi xin lỗi anh.”
Tiểu Thất không nói lời nào.
Hàn  Tú nói tiếp: “Xin lỗi là một chuyện, còn việc anh làm lại là chuyện  khác. Cho dù là vì lý do gì thì anh cũng không nên đẩy khách hàng. Chính  tôi đã đưa ra quy định đó, không có quy định thì công ty sẽ loạn lên  mất. Khách hàng là Thượng đế. Chúa Giêsu đã dạy rằng khi bị người ta  đánh vào má phải của mình, chúng ta phải đưa nốt má trái cho họ đánh.  Làm nhân viên vệ sinh thì phải biết nén giận, nhẫn nhịn. Có lẽ trong  lòng anh thấy không phục với cách giải quyết của tôi, hoặc là khinh  thường suy nghĩ của tôi, nhưng đến khi không còn cái gì để ăn thì anh sẽ  không thấy như vậy nữa đâu. Biết tiến biết lùi mới là đại trượng phu.  Tháng này, anh sẽ bị cắt thưởng. Anh có ý kiến gì không? Nếu có thì cứ  việc nói ra!”
Tiểu Thất đợi Hàn Tú nói hết rồi mới bảo: “Nếu có ý kiến gì thì tôi sẽ trực tiếp cầm dao đến gặp cô.”
Hàn  Tú mím chặt môi, nhớ lại lúc ở bãi rác và hồi mới ở nhà cô, anh thường  dùng dao uy hiếp cô như một kẻ chưa tiến hóa vậy. Bây giờ thì khác hẳn,  anh đã có thể lặng lẽ nghe cô nói nhiều đến thế.
“Ừm, bởi vì tiền  thưởng của anh đã bị cắt nên tôi quyết định miễn tiền thuê nhà tháng  này cho anh, ngoài ra sẽ bao anh tiền ăn một tháng, bao cả ba bữa sáng,  trưa, tối. anh nghĩ sao?”. Cô hi sinh đến mức độ này là quá giới hạn  chịu đựng rồi. Chi phí ăn ở một tháng ấy cao hơn rất nhiều so với tiền  thưởng của anh đấy!
Tiểu Thất từ từ nhếch khóe miệng lên, nhìn cô bằng đôi mắt như phát sáng.
Ngoại trừ tiếng cười lạnh lẽo, cô liêu tối qua, đây có thể được xem là nụ cười thứ hai của anh.
Lúc mỉm cười, thực sự trông Tiểu Thất rất đẹp trai!
Sau  sự việc của Vương tiểu thư, Hàn Tú đã nghĩ thông suốt nhiều điều. Những  chuyện không thể tránh né được thì đừng nên tránh né nữa. Nếu đã thực  sự đắm chìm trong tình yêu thì cố gắng phủ nhận chỉ là chuyện không  tưởng. Trái tim căn bản không thể do mình muốn kiềm chế là kiềm chế  được, muốn điều khiển là điều khiển được, vậy thì việc gì mà phải khổ sở  trốn tránh, ép buộc nó đến mức đau đớn như thế?
Cô thậm chí đã  quên mất giao hẹn của mình vào hai tháng trước, đó là chỉ phép anh ở nhà  cô một tháng tồi sẽ tiễn anh lên đường. Không những thế, dù đã trò  chuyện với cô giáo Đỗ hai, ba chục lần qua email nhưng chưa lần nào cô  nhắc đến chuyện của anh để cô giáo về nước, đón anh sang Mỹ. Ngay cả khi  bố mẹ gọi điện đến, hối thúc đi xem mặt, cô cũng tìm đủ mọi cách để từ  chối.
Cô không thể chê trách anh ở bất cứ điểm gì, ngoại trừ hai  lần anh chưa được cô đồng ý mà đã cưỡng hôn cô. Cô những tưởng mình sẽ  chối bỏ nụ hôn của anh, song thực tế lại không phải như vậy. Thậm chí có  đôi lúc, cô còn suy nghĩ lung tung, như khi bôi thuốc cho anh chẳng  hạn. Có nhiều chỗ không bị thương nhưng vẫn bị cô thoa thuốc lên. Nhìn  phía sau, trông anh hơi gầy, khi sờ vào mới thấy lưng anh toàn là các  thớ thịt chắc nịch. Cô rất thích cảm giác được chạm tay lên đó.
Mỗi  sáng thức dậy, cô đều ăn bữa sáng do anh tự tay làm, sau khi tan ca,  hầu như tối nào cô cũng được thưởng thức những món đặc sản của các nước.  Tuy rằng không phải bao giờ anh cũng nấu nướng tuyệt hảo như ngoài nhà  hàng nhưng tay nghề của anh đang tiến bộ từng ngày, không ngừng được  nâng cao. Sự chăm sóc giản dị đó là điều mà trước nay, cô chưa bao giờ  có được.
Càng ngày, cô càng ỷ lại vào anh nhưng lại không biết  rằng anh có ý nghĩa như thế nào. Đến khi nhìn thấy tấm giấy anh để lại,  hoảng hốt xông vào thư phòng, cô mới nhận ra anh quan trọng đến thế và  tự tận đáy lòng, cô không hề muốn anh ra đi.
Cô biết rằng mình đã  yêu anh một lần nữa, nếu tất cả đều là ý trời thì cô đành chấp nhận mà  thôi. Từ bây giờ, cô sẽ không trốn tránh nữa, chỉ cần sống bên anh một  cách vui vẻ là được rồi. Trái tim có bị tổn thương hay không là chuyện  không thể lường trước được, thế nên cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên  đi!
“Đi thôi, đến siêu thị mua thức ăn! Hôm nay, anh thích mua  cái gì cũng được hết, tôi chi tiền. Nhưng anh phải nấu cho tôi ăn đấy!”.  Cô vỗ nhẹ lên vai anh, cảm giác này thật tuyệt vời.
Tiểu Thất  mím chặt môi, không nói lời nào, đưa tay nhấn nút thang máy.Lúc quay  sang nhìn Hàn Tú, anh khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười thoáng qua như có  như không nhưng cô vẫn nhận ra được. Cô bèn nói: “Muốn cười thì cứ cười  đi! Nhìn anh cười, người khác sẽ cảm thấy yêu đời hơn”. Đừng bao giờ như  tối qua, cười điệu cười của Thần Chết nữa nhé!
Thấy Tiểu Thất chẳng thèm để ý đến mình, Hàn Tú cắn môi, trong lòng thầm nghĩ: “Phải chăng anh ấy cảm thấy mình quá nhiều lời?”
Cô  lái xe đến siêu thị ở gần nhà. Đi qua vài con đường, Hàn Tú thấy một  chiếc Toyota màu đen cứ bám theo xe cô. Cô nghĩ, có khi họ định vượt lên  trước, bèn bật đèn tín hiệu lên rồi chuyển sang làn đường khác, nhường  đường cho họ. Nhưng chiếc xe đó không vượt lên mà chạy chậm lại, chẳng  bao lâu sau cũng chuyển làn đường giống cô. Hàn Tú liền nghĩ, chắc người  lái xe đang nói chuyện điện thoại, nên chẳng để ý đến chiếc xe đằng sau  nữa.
Khi xếp hàng chờ đỗ ở bãi đỗ xe, vô tình nhìn qua gương  chiếu hậu, Hàn Tú phát hiện ra chiếc xe Toyota màu đen lúc nãy đang ở  đằng sau xe cô.
“Tiểu Thất này, anh có cảm thấy chiếc xe Toyota  màu đen phía sau nãy giờ vẫn đi theo chúng ta không?”. Cô nhìn sang Tiểu  Thất, cánh tay anh đang áp sát vào cửa sổ xe, hai mắt nhìn chằm chằm  vào gương chiếu hậu, đôi mày cau lại, không biết đang suy nghĩ điều gì  mà vẻ mặt anh lúc này nhìn vô cùng đáng sợ, hình như anh cũng chẳng biết  cô vừa hỏi gì nữa. Cô bèn lay nhẹ tay anh: “Này, anh đang nghĩ gì thế?”
“Hả? Không có gì! Cô nói gì cơ?”. Bây giờ, Tiểu Thất mới lấy lại được thần trí, hấp tấp hỏi lại.
“Tôi  nói là anh có cảm thấy chiếc ô tô Toyota mày đen đằng sau vẫn luôn theo  sát chúng ta không. Lúc mới ra khỏi công ty, tôi đã nhìn thấy chiếc ô  tô này rồi. Tôi còn cố tình nhường đường cho nó nữa, vậy mà không ngờ nó  theo chúng ta tới tận đây. Chắc mọi chuyện không trùng hợp đến mức đấy  đâu nhỉ?”
Tiểu Thất không quay đầu lại nhìn chiếc xe Toyota màu  đen mà Hàn Tú đang nhắc đến, anh chỉ quan sát qua gương chiếu hậu. Ngay  khi rời khỏi công ty chưa được bao xa, anh đã phát hiện chiếc xe này  đang theo dõi mình. Trong đầu anh bất giác hiện lên một suy đoán vô cùng  đáng sợ!
Tiểu Thất ngồi thẳng người lên, thái độ vô cùng nghiêm  túc nói với Hàn Tú: “Có lẽ là do trùng hợp thôi. Cô cứ lái xe cho thật  tốt là được rồi. Không có gì đâu.”
“Cũng có thể là do tôi đã nghiêm trọng hóa vấn đề”. Hàn Tú gật gật đầu.
Từng  chiếc, từng chiếc ô tô nối đuôi nhau tiến vào bãi đỗ, chẳng bao đã đến  lượt xe của Hàn Tú. Đến tầng đỗ xe thứ hai, cô tìm được chỗ trống, từ từ  lái xe tới đó, sau đó tắt máy, cầm theo chiếc túi xách của mình rồi  bước xuống xe. Cô còn chưa kịp nhìn ngó gì thì đã bị ai đó kéo về phía  sau. Cô quay đầu lại, thì ra là Tiểu Thất. Anh đã ra khỏi xe từ lúc nào,  vẻ mặt đang rất cau có.
“Anh làm sao thế?”. Hàn Tú vừa nói vừa  dứt thì Tiểu Thất đã kéo mạnh cô vào lòng mình. Đôi tay anh giữ chặt hai  bên má cô, ép cô nhìn vào đôi mắt đen láy, sâu thẳm của anh.
“Trên mặt cô có thứ gì đó, để tôi thổi giúp cho. Nhắm mắt lại!”. Giọng anh trầm trầm, dịu nhẹ như làn gió, đầy mê lực.
Cử chỉ thân mật, đột ngột này khiến trái tim Hàn Tú đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô  vừa mới nghĩ thông tất cả nhưng không lường trước được mọi chuyện sẽ  diến biến nhanh đến thế. Ở nơi công cộng mà làm những hành động kiểu này  thì sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan thành phố mất!
Nghĩ trong đầu như  vậy nhưng Hàn Tú vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại và hỏi anh: “Có thật là  trên mặt tôi có thứ gì đó không? Lúc nãy, khi ngồi trên xe, tôi thấy có  cái gì đâu nhỉ?”. Rõ ràng là lúc đợi đèn đỏ, cô đã soi gương một lần mà  chẳng phát hiện ra cái gì bất thường trên mặt cả.
Anh chỉ thổi có hai lần rồi thôi. Cô bèn hỏi: “Anh thổi xong chưa?”
Không  thấy anh trả lời, Hàn Tú liền mở mắt ra, lúc đó mới biết Tiểu Thất hoàn  toàn không nhìn cô mà đang ngó về phía sau lưng cô. Hàn Tú định quay  đầu lại xem rốt cuộc anh đang nhìn cái gì thì nghe thấy tiếng anh thầm  thì: “Đừng quay đầu lại!”
Cô nhìn anh chăm chú, thì thào hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Anh nhìn cô, đưa tay vuốt nhẹ đôi môi hồng thắm của cô và nói: “Không có chuyện gì đâu.”
Hai  má đỏ bừng lên, nóng ra như bị thiêu đốt, Hàn Tú véo cho anh một cái  vào eo rồi nói: “Những lời cảnh cáo của tôi tối qua, anh quên rồi hả?.  Đúng là vừa khô da, liền sẹo đã quên đau!
Đối với anh, cái véo  của Hàn Tú chỉ như muỗi đốt. Anh ôm cô thật chặt, dí sát vào mặt cô, thì  thầm: “Mắt nhìn thẳng về phía trước, đừng quay đầu lại, luôn giữ nụ  cười trên môi!”
Anh đang ở rất gần nên nhiệt độ trên má cô từ nãy  đến giờ vẫn chưa hạ được. Cô hỏi khẽ: “Bộ dạng của anh thần bí như vậy,  tôi cười sao nổi chứ? Lẽ nào anh định bảo tôi nhìn vào thang máy mà  cười ngốc nghếch hả?”. Trực giác mách bảo rằng nhất định đang có chuyện  gì đó nên cô không dám nói to như lúc bình thường.
“Tôi muốn ăn  tôm, còn cô thì sao? Trưa nay, các đồng nghiệp mời tôi ăn tôm Dương Tứ  [4], mùi vị của món đó rất ngon, tôi nghĩ mình hoàn toàn có thể nấu  được”. Anh thân mật ôm lấy vai cô.
[4] Là một món ăn nổi tiếng của Trung Quốc
Thế là Hàn Tú đã bị đánh lạc hướng thành công, cô cười tít mắt, sung sướng reo lên: “Thật không đấy?”
“Tất nhiên.”
“Tiểu Thất này, tôi nghĩ tôi nên mở một nhà hàng rồi thuê anh làm đầu bếp, anh thấy thế nào?”
“Không  được, vì tôi chỉ muốn nấu thức ăn cho mình, không nấu cho bất cứ người  nào ngoài cô cả”. Anh nói không to lắm nhưng những người bước ra từ  thang máy đã nghe thấy hết, ai nấy quay ra nhìn Hàn Tú và mỉm cười chúc  phúc.
Cho rằng Tiểu Thất đang cố tình làm các hành động thân mật,  nói những lời có cánh trước đám đông để cô vui nhưng Hàn Tú vẫn không  giấu nổi cảm giác hạnh phúc, cô mím chặt môi, cúi đầu, len lén cười mà  không biết rằng những lời anh nói đều là thật lòng. Anh thực sự chỉ muốn  nấu cho một mình Hàn Tú ăn, mỗi lần chứng kiến vẻ mặt sung sướng, hớn  hở của cô khi nếm các món ăn do đích thân anh làm, anh lại cảm thấy vui  lây.
Hai người lựa chọn nguyên liệu rất kĩ. Vì muốn ăn ngon mà  Hàn Tú không sợ bị tôm kẹp vào tay. Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe chở hàng  đã bị họ chất đầy ắp toàn đồ ăn, thức uống và các vật dụng linh tinh  khác.
Lúc đến quầy thu ngân, Hàn Tú đang định rút ví ra thanh toán thì bị Tiểu Thất ngăn lại: “Số tiền cô để ở nhà vẫn chưa dùng hết.”
“Có  thật không?”. Hàn Tú hỏi lại, đúng là cách đây hơn một tháng, cô đã để ở  nhà năm trăm đồng, nhưng trong một thời gian dài như thế, làm sao anh  có thể không tiêu hết bằng ấy tiền nhỉ?
Đợi đến khi cô suy tính  xong xuôi thì Tiểu Thất đã trả tiền hết mọi thứ từ lúc nào rồi. Anh lẳng  lặng đẩy xe đi trước. Hàn Tú vội chạy theo, nói với lên: “Năm trăm đồng  đó phải dùng hết từ lâu rồi chứ!”
“Chưa hết”. Tiểu Thất nhẹ  nhàng đáp lại rồi tiếp tục đẩy xe hàng ra ngoài. Sau khi dùng thử thứ  thuốc anh đưa, Alice đã gửi anh một khoản tiền lớn để mua bản quyền công  thức điều chế thuốc. Ban đầu, Tiểu Thất không đồng ý, nhưng sau nhiều  lần chị ấy đến gặp và nói chuyện với anh về tác dụng của loại thuốc đó,  anh cũng chấp nhận. Khi Tiểu Thất bắt gặp Hàn Tú ở nhà hàng Sắc Vị Thập  Toàn cũng là lúc anh và Alice đang thảo luận lần cuối cùng về bản hợp  đồng. Đến tận bây giờ, anh vẫn chưa quyết định dứt khoát về việc có đến  làm ở công ty B&G hay không.
“Vẫn chưa dùng hết số tiền ấy  sao?”. Hàn Tú mải lẩm bẩm và tính toán một lần nữa trong đầu mà không  nhìn thấy Tiểu Thất đã đi vào thang máy. Đến khi nhận ra điều đó, cô lại  vội đuổi theo anh, hét lớn: “Này, đợi tôi một chút! Sao anh cứ đi nhanh  như thế chứ?”
Tiểu Thất xếp hết đồ vào trong cốp rồi mở cửa xe,  ngồi ở ghế cạnh tay lái. Hàn Tú cẩn thận nhìn ngó tứ phía, khi không  nhìn thấy ai khả nghi nữa mới lên xe.
Vừa ngồi xuống, cô lập tức hỏi: “Rốt cuộc thì vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”
“À,  chẳng có gì hết. Không phải lúc trước, cô nói là có một chiếc xe Toyota  màu đen cứ bám theo chúng ta sao? Thế nên khi nãy, tôi phải đứng quan  sát tình hình xem thế nào. Trong mấy bộ phim Hàn, người ta đều làm như  vậy còn gì?” Tiểu Thất áp tay vào cửa xe, chống cằm đáp.
“Hừ, anh  được lắm, rất thông minh là đằng khác! Sau này, anh xem ít mấy bộ phim  Hàn đó đi, tôi xin anh đấy! Xem nhiều chỉ tổ trí tuệ càng ngày càng sụt  giảm”. Nghe Tiểu Thất ngụy biện mà Hàn Tú chẳng biết mình nên khóc hay  nên cười nữa. Những cử chỉ thân mật lúc nãy chắc chắn là do anh đã tính  toán từ trước rồi, có cảnh cáo cũng vô tác dụng.
Nhìn xem, cô đã bị đánh bại hoàn toàn bởi mấy bộ phim Hàn vạn năng ấy.
Suốt  đường về, Tiểu Thất vẫn giữ nguyên tư thế từ lúc mới lên xe, luôn  ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ. Nhìn qua gương chiếu hậu, Hàn Tú có thể thấy  được khuôn mặt đang cau có của anh, khác hoàn toàn so với thái độ thoải  mái trước đó. Cô cau mày hỏi: “Thực sự không có gì thật chứ?”
Câu hỏi của Hàn Tú khiến Tiểu Thất lập tức lấy lại thần trí, anh vội đáp: “Thực sự không có gì mà. Cô chú ý lái xe đi!”
Anh không muốn nói thật thì cô cũng chẳng thể hỏi thêm câu nào nữa, đành cắn nhẹ môi rồi tiếp tục lái xe.
(3)
Cuối cùng cũng sắp về đến nhà.
Trong  thang máy, Hàn Tú đưa các thứ cho Tiểu Thất cầm để rảnh tay lục túi  xách tìm chìa khóa. Nhưng anh đã nhanh chóng lấy chùm chìa khóa của mình  từ túi quần ra, đưa cho cô. Hàn Tú cầm lấy rồi nhìn Tiểu Thất, cười  ngốc nghếch. Trước đây, cô đã từng đọc một bài báo viết rằng: đàn ông  trước khi đến cửa nhà thì đã cầm sẵn chìa khóa, còn phụ nữa phải đến  trước cửa nhà rồi mới bắt đầu tìm kiếm nó. Hàn Tú thấy họ viết có lí nên  rất muốn sửa đổi bản thân, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thay đổi được gì.
Vừa bước vào trong thang máy, cô đã nhìn thấy trước cửa nhà có đặt một chiếc hộp rất đẹp, giống như quà sinh nhật của ai đó.
“Lạ  thật, tôi đâu có gọi thức ăn sẵn. Là ai tặng mình nhỉ? Anh nhìn xem,  cách bọc thật tinh tế”. Hàn Tú ngồi xổm, cầm hộp quà lên ngắm nghía.
Tiểu  Thất nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, bỗng phát hiện ra một con ruồi đang  vo ve ở gần đó, anh chợt ngộ ra một điều, liền hét lên: “Đừng bóc ra!”
Nhưng Hàn Tú đã bóc hộp quà ra rồi.
“Á!” Chiếc hộp trong tay cô rơi bộp xuống đất. Hàn Tú ôm lấy đầu, hét thất thanh rồi ngồi phịch xuống.
Trông  thấy thứ đựng trong chiếc hộp. Tiểu Thất ngồi ngay xuống, ôm Hàn Tú vào  lòng, bịt hai mắt cô lại, không ngừng vỗ về: “Hàn Tú, không sao đâu.  Đừng sợ, có tôi rồi mà. Đừng sợ, không sao đâu…”
Nhìn chiếc hộp  được bọc rất đẹp bằng lớp giấy hào nhoáng và thứ để trong đó, đúng là  thiên đường và địa ngục. Trong chiếc hộp có xác của một con mèo trắng,  trên bộ lông trắng muốt lưu lại rất nhiều vết máu, mắt nó nhắm nghiền,  tứ chi co quắp, dựng thẳng lên trời; đặt bên cạnh là một đống thịt bầy  nhầy, những nội tạng dính máu được xếp gọn gàng, máu đã khô lại. Phần  bụng của con mèo chết đã được khâu lại bằng chỉ một cách khéo léo. Con  mèo đó vẫn chưa bốc mùi hôi thối, chứng tỏ nó đã được xử lý rất tinh vi.
Tiểu Thất đậy chiếc hộp lại.
Một  xác mèo đã được rút hết nội tạng ra, lời cảnh báo rõ ràng như vậy, anh  biết những gì phải tới cuối cùng cũng tới rồi, có điều, anh không nghĩ  là nó sẽ đến nhanh như thế, mới có hai tháng ngắn ngủi thôi.
Anh  nhẹ nhàng vỗ vào lưng Hàn Tú rồi nói: “Hàn Tú, không sao đâu, có tôi ở  đây, cô đừng sợ! Chắc là có người muốn trêu chọc chúng ta hoặc là gửi  nhầm địa chỉ thôi. Nào, đứng dậy, đi vào nhà nào!”
Hàn Tú ôm chặt  lấy Tiểu Thất, khóc nức nở: “Hu hu…Ai lại đùa quái ác như thế này chứ?  Thật là tàn nhẫn…Hu hu…Tiểu Thất, tôi buồn nôn quá, dạ dày tôi đang khó  chịu lắm…Hu hu…”
“Đừng sợ, đứng dậy nào, chúng ta vào nhà trước  rồi tính!” Tiểu Thất kéo tay Hàn Tú, định dìu cô vào, nhưng do quá hoảng  loạn, sợ hãi nên chân cô gần như tê dại, không thể đứng lên nổi. Thấy  thế, Tiểu Thất lập tức bế bổng cô vào nhà.
Vừa được đặt lên  giường, Hàn Tú liền bụm miệng, bước ngay xuống sàn rồi chạy thẳng vào  nhà vệ sinh, nôn ọe một hồi lâu. Tiểu Thất không ngừng vỗ vỗ vào lưng  Hàn Tú để cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Lát sau, Hàn Tú mềm nhũn  người, dựa lưng vào Tiểu Thất. Anh lại bế cô vào giường. Lúc anh chuẩn  bị đi lấy một chậu nước nóng để lau mặt cho Hàn Tú thì cô nắm chặt lấy  tay anh, run rẩy nói: “Anh đừng đi, tôi sợ lắm…”
“Tôi chỉ đi lấy  nước để lau mặt cho cô thôi”. Anh thở dài, cau mày. Mới nhìn thấy một  chú mèo chết mà Hàn Tú đã khiếp sợ đến mức này, nếu sau này gặp phải  những chuyện khủng khiếp hơn thì không biết cô sẽ thế nào nữa.
Hàn  Tú lắc đầu nguầy nguậy, mất hết bình tĩnh, khóc mãi không thôi: “Tối  nay, nhất định tôi sẽ không ngủ được. Tôi vốn sợ bóng tối từ nhỏ vì hồi  còn bé, có một tối, tôi phải ngủ một mình ở nhà, rồi một con chó xông  vào, làm tôi hoảng sợ, thế nên, đến tận bây giờ, ngay cả lúc ngủ, tôi  cũng phải bật đèn. Anh có thấy không, còn mèo đó chết rất thảm, bị người  ta moi hết nội tạng ra rồi xếp gọn gàng lại. Sao phải giết chết nó một  cách tàn nhẫn như vậy? Đã thế còn đặt nó trong một chiếc hộp đẹp đẽ chứ!  Trên thế giới này, sao lại có nhiều người biến thái đến thế? Tại sao  lại giở trò đùa quái ác như vậy chứ? Tại sao chứ?”
Thì ra lúc  ngủ, Hàn Tú vẫn bật đèn là vì cô sợ bóng tối. Muốn làm cho cô tỉnh táo  lại nên anh nắm chặt lấy đôi vai cố, nói lớn: “Hàn Tú, cô hãy nghe tôi  nói này, không có chuyện gì đâu. Người ta chỉ muốn trêu chọc cô thôi.”
Cô  hít một hơi thật sâu: “Tôi thường thấy trên ti vi, người ta đặt xác  mèo, xác chó trước cửa nhà một người để trả thù người đó. Nhưng tôi chưa  đắc tội với ai bao giờ, tại sao họ lại đặt nó trước cửa nhà tôi  chứ?...hu hu…Tôi phải báo cảnh sát…”
“Báo cảnh sát chẳng có tác  dụng gì đâu. Nếu người ta đã rắp tâm hãm hại thì dù cảnh sát có tới cũng  chưa chắc đã điều tra ra. Đừng khóc nữa, có tôi ở đây rồi, sẽ không xảy  ra bất cứ chuyện gì nữa đâu. Tôi ra nấu ít cháo, cô nhắm mắt lại, nghỉ  ngơi một lúc đi! Lát nữa tắm nước nóng, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn  thôi”.
Nói xong, Tiểu Thất đi vào nhà tắm, vò khăn dưới nước nóng  rồi quay lại phòng, lau sạch những giọt lệ còn đọng lại trên mặt Hàn  Tú. Cô nhắm mắt lại, nước mắt vẫn tuôn rơi, cứ ôm chặt lấy cánh tay anh,  không nỡ rời xa.
Anh thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên bàn tay cô, lúc này, cô mới chịu buông tay ra.
Tiểu  Thất đi ra hành lang, nhặt hết chỗ đồ đạc đặt ngoài đó từ nãy, mang vào  nhà, rồi lại quay ra, định đem xác con mèo đi xử lí. Đúng lúc ấy, người  hàng xóm ở nhà đối diện vừa về đến cửa, nhìn thấy anh thì gật đầu chào  rồi mở cửa khóa, bước vào nhà mình. Anh thở phào, may mà người đó không  phát hiện ra điều gì khác thường. Lúc Tiểu Thất đang gói chiếc hộp lại  thì một tờ giấy rơi ra. Anh cúi xuống, nhặt tờ giấy đó lên xem, một dòng  chữ màu đen đập vào mắt: “Nó đã vĩnh viễn nhắm mắt mà không hề đau đớn  dưới dao phẫu thuật. Tặng cậu món quà đầu tiên đã tận tâm chuẩn bị”.
“Món quà đầu tiên”, nghĩa là vẫn còn những món quà thứ hai, thứ ba nữa…
Vò nát tờ giấy trong lòng bàn tay, dường như Tiểu Thất nghe thấy tiến cười man rợ, khoái trá của Cổ tiên sinh văng vẳng bên tai.
Anh  đem chiếc hộp vào trong nhà, đặt nó ở cửa, đi rửa sạch tay rồi vào  phòng Hàn Tú. Xem ra cô đã bình tĩnh lại, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi  đang mấp máy như đang lẩm bẩm điều gì đó.
Anh ngồi ở thành  giường, cầm tay Hàn Tú lên và đặt một nụ hôn nhẹ vào đó, dịu dàng nói:  “Cứ yên tâm mà ngủ đi một lúc, không có chuyện gì đâu. Đợi cô ngủ rồi,  tôi sẽ ra ngoài, tìm một chỗ để chôn con mèo đó, cô không cần lo lắng  nữa.”
Hàn Tú nắm chặt lấy tay anh, khẽ gật đầu.
Đến khi  nghe thấy nhịp thở đều đều của cô, anh mới nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, đặt  xuống giường, đắp chăn lại cho cô rồi nhón chân đến chỗ công tắc, bật  đèn trong phòng lên. Khóa cửa ra ban công và tất cả cửa sổ, kéo hết rèm  cửa lên, xong xuôi mọi thứ. Tiểu Thất mới yên tâm. Cầm theo dụng cụ và  chiếc hộp, anh nhẹ nhàng rời khỏi nhà.
Màn đêm sắp bao trùm lên thành phố, anh chẳng dám đi đâu xa vì sợ rằng khi tỉnh dậy, không thấy anh đâu, Hàn Tú sẽ càng sợ hãi.
Tiểu  Thất chọn vườn hoa ở phía Tây Nam khu nhà vì thường ngày, lượng người  qua lại đó ít hơn nhiều so với những vườn hoa khác ở xung quanh đây.  Thời điểm này vừa hay lại trùng vào giờ ăn tối của các gia đình nên chắc  chắn sẽ chẳng có ai ra đấy làm gì. Hơn nữa, trong vườn hoa đó còn có  một cây đào xum xuê cành lá, anh hi vọng linh hồn chú mèo đáng thương  này có thể an nghỉ ở nơi đây. Anh dùng xẻng đào một chiếc hố rồi chôn  luôn cả chiếc hộp được bọc đẹp đẽ xuống đó. Sau khi gạt bằng miệng hố,  đứng cầu nguyện cho con vật xấu số một lúc, anh mới rời khỏi.
Về  đến nhà, Tiểu Thất liền cất dụng cụ đi, rửa tay sạch sẽ rồi qua phòng  Hàn Tú để xem cô thế nào. Cô vẫn đang ngủ, anh bèn đắp lại chăn cho cô,  sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài, vào bếp nấu cháo.
Anh nhớ lại bản  tin thời sự chiếu trên ti vi cách đây không lâu về việc cảnh sát thành  phố đã phá được một đường dây buôn bán người quy mô lớn. Trong số những  người bị bắt, may mắn làm sao anh không thấy giáo sư Trương ở đó, tuy  nhiên những nghi can đều là hàng tép riu, điều này đồng nghĩa với những  tên ác nhân thực sự đã trốn thoát. Việc Cổ tiên sinh gửi cho anh món quà  này không chỉ chứng tỏ rằng bọn chúng đã tìm được khu căn cứ mới an  toàn hơn mà còn ám chỉ: người bị xử lý tiếp theo sẽ là anh.
Cháo  đã nấu xong nhưng Hàn Tú chưa tỉnh dậy, Tiểu Thất nhìn cô ngủ thật yên  bình nên không nhẫn tâm đánh thức. Nhưng lại nghĩ, biết đâu khi thức  dậy, Hàn Tú vẫn còn sợ hãi thì sao, anh bèn chuyển hết chăn nệm sang  phòng cô.
Lúc nằm xuống, trong đầu anh là cả một khoảng hỗn loạn.
Chuyện gì phải đến cũng đã đến rồi, có điều anh không thể để Hàn Tú bị liên lụy hay phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện