[Dịch]Phù Thủy Hàng Đầu- Sưu tầm
Chương 57 : LỜI DẠO ĐẦU CỦA CUỘC THI TAM PHÁP THUẬT
                                            .
                                    
             Cụ Dumbledore tằng hắng, cả  đại sảnh đường lại trở nên yên lặng. Thầy Moody đi vào chỗ của  thầy và ngồi xuống. Cụ Dumbledore vừa nói vừa cười trước biển học  trò ngồi trước mặt: 
“Như tôi muốn nói… chúng ta vinh dự được đón một sự kiện rất kỳ thú  trong vài tháng tới đây, một sự kiện đã không diễn ra trong suốt cả thế  kỷ qua. Tôi rất vui mừng được cho các trò hay rằng lễ Thi đấu Tam Pháp  thuật sẽ được diễn ra tại Hogwarts trong năm nay.” 
“THầy GIỠN, thầy!” 
Fred Weasley nói to. Sự căng thẳng tràn ngập Sảnh đường kể từ khi Moody  tới thốt nhiên vỡ toang. Hầu như ai cũng phá lên cười, và cụ Dumbledore  cũng khục khặc tán thưởng. 
“Tôi không giỡn, thưa ông Weasley , tuy vậy, tại trò nhắc, tôi nhớ hồi  hè có nghe một chuyện vui rất xuất sắc về một con quỷ, một mụ phù thủy,  một con yêu tinh, cả ba đi vào quán rượu…” 
Giáo sư McGonagall tằng hắng giọng rõ to. Cụ Dumbledore liền nói: 
“Ờ… có lẽ giờ không phải lúc… không… tôi đang nói tới đâu rồi kìa? À,  tới Thi đấu Tam Pháp thuật … vâng, một vài trò chưa biết cuộc đấu này có  những gì, cho nên tôi hy vọng những trò nào đã biết thì cảm phiền cho  tôi được giải thích chút xíu, và tôi cho phép sự chú ý của mấy trò tha  hồ mà lang thang.” 
“Thi đấu Tam Pháp thuật được lập ra từ khoảng bảy trăm năm trước như một  cuộc so tài giao hữu giữa ba trường Pháp thuật ở châu Âu: Hogwarts ,  Beauxbaton , và Durmstrang . Mỗi trường chọn ra một nhà quán quân, và ba  nhà quán quân sẽ so tài trong ba bài thi pháp thuật. Các trường thay  phiên nhau đăng cai tổ chức mỗi năm năm, và khi đó, nói chung ai cũng  nhất trí rằng đây là cách tuyệt nhất để thiết lập mối quan hệ giữa các  nam nữ phù thủy của các quốc gia – cho đến khi danh sách người bị giết  lên quá cao đến nỗi phải chấm dứt cuộc so tài.” Thầy Flitwick thì  thào nói với Minh.
Đàm học trò trong đại sảnh đường bắt đầu bàn tán: nhiều đứa  đang xì xầm đầy kích động với nhau, và ai cũng khoái chí khi nghe về  cuộc đấu hơn là lo lắng về những kẻ đã bỏ mạng cách đây mấy trăm năm.  Giáo sư Dumbledore nói tiếp: 
“Đã có nhiều nỗ lực trong suốt nhiều thế kỷ qua nhằm phục hồi cuộc thi  đấu, nhưng cho tới nay không có nỗ lực nào thành công. Tuy nhiên, Bộ Hợp  tác Pháp thuật Quốc tế cùng Bộ Điền kinh và Thể thao Pháp thuật đã  quyết định rằng thời cơ đã chín muồi để thử một lần nữa. Chúng tôi đã  làm việc cật lực suốt mùa hè để đảm bảo rằng lần này, không nữ hay nam  quán quân nào bị rơi vào nguy hiểm chết người cả. Hiệu trưởng trường  Beauxbaton và trường Durmstrang sẽ đến đây vào tháng Mười, với những đấu  thủ vào tới vòng chung kết, và cuộc chọn quán quân sẽ diễn ra vào lễ  Hội Ma. Một trọng tài công minh sẽ chọn ra những sinh viên nào xứng đáng  nhất để dự Tam đấu phù thủy giành vinh quang cho trường, lại được bỏ  túi một ngàn Galleons tiền thưởng.” 
“Con đi cho!”
Fred rít lên khuất dưới bàn. Mặt nó rạng rỡ vì náo nức viễn cảnh vinh  quang và phú quý đến nhường ấy. Nó không phải là đứa duy nhất tự mường  tượng mình là một nhà quán quân Hogwarts . Ở mỗi bàn các Nhà, Minh có  thể thấy trò nào trò nấy, hoặc chăm chú nhìn cụ Dumbledore , hoặc không  thì cũng hăng hái xì xào với mấy đứa bên cạnh. Nhưng khi cụ Dumbledore  nói tiếp, cả Sảnh đường một lần nữa lại im re: 
“Tôi và bộ phép thuật đã làm việc với hai trường Beauxton và  Dumstrang, và chúng tôi đã đưa ra kết luận như sau: Năm nay, mỗi  trường sẽ có ba thí sinh dự thi, sau vòng thi thứ nhất sẽ loại  ba người, để lại sáu, sau vòng thi thứ hai lại loại tiếp ba  người nữa, chỉ để lại ba người tham dự vòng thi cuối cùng.  Nhưng ba người này cũng có thể chọn một người trong số các  tuyển thủ bị loại làm trợ thủ cho mình” – Thầy Dumbledore nói,  đây cũng là việc nằm trong dự đoán của Minh, trong kế hoạch  mà nó đã đưa cho thầy năm ngoái. Việc này nhằm để Minh và  Harry có thể đường đường chính chính tham gia, chứ nếu để như  nguyên tác thì không ổn.
“Phái đoàn trường Beauxbaton và trường Durmstrang sẽ đến vào tháng Mười  và sẽ ở lại với chúng ta một phần lớn thời gian trong năm. Thầy biết các  con sẽ dành sự ưu đãi cho các vị khách trong thời gian họ ở với chúng  ta, và một khi đã chọn ra được nam hay nữ quán quân của trường Hogwarts ,  các con sẽ hỗ trợ hết mình cho vị quán quân ấy. Còn bây giờ, trễ rồi,  thầy muốn biết quan trọng nhất là ngày mai các con phải tỉnh táo và  thanh thản khi bắt tay vào bài học sáng mai. Ngủ thôi! Lẹ lẹ!” Cụ  Dumbledore kết thúc bài nói chuyện của mình như thế. 
Bọn trẻ đứng dậy trở về các nhà, còn Minh thì đi tìm thầy giám thị Filch để nhận chìa khóa của nó.
Bước vào căn phòng treo đầy roi da, dây xích của Filch, Minh khẽ  mỉm cười, năm trước nó cũng ít gặp Filch, chỉ có đôi khi đi  thay pin cho cái đũa phép của thầy ấy mà thôi, nhưng việc này  cũng khiến thầy Filch cảm kích vô cùng. Minh hoàn toàn có thể  đi dạo khắp nơi trong lâu đài vào bất cứ lúc nào, thầy Filch  cho dù thấy được thì cũng làm ngơ.
Vừa thấy Minh, thầy giám thị đã mỉm cười lấy lòng nói:
-	À, cậu Minh, đây là chìa khóa của cậu – Filch rút cây đũa  phép vẫy vẫy một cái, một cái chìa khóa bay về phía Minh –  Đồ đạc tôi sẽ lập tức biến về phòng cho cậu.
-	Cảm ơn thầy giám thị. Cái đũa còn bao nhiêu năng lượng? – Minh mỉm cười tiếp lấy chìa khóa, hỏi.
-	Chắc là phải được hơn hai tháng nữa – Filch cười đáp, nụ  cười đầy hạnh phúc, lúc nào nói đến pháp thuật ông ta cũng  như thế – lúc nào rảnh mời cậu xuống uống trà nhé.
Hic, uống trà trong căn phòng âm u, đầy các dụng cụ tra tấn này  sao... Minh trong nội tâm xin kiếu, nhưng ngoài miệng thì vẫn  mỉm cười gật đầu lễ phép.
Chiếc chìa khóa phòng của Minh có một tấm bản đồ nhỏ ở bên  dưới, chỉ hướng cho nó về đúng phòng của mình. Căn phòng nhỏ  với một giá sách bày đủ loại sách vở, một cái bàn làm  việc, một cái giường nhỏ trong góc và một cái rương đồ dưới  chân giường. Đầu giường có một cái tủ nhỏ. Minh thả người  xuống giường, vắt tay lên trán, bắt đầu quy hoạch tương lai gần  sắp tới...
Thời khóa biểu bay đến trên giường của Minh. Tiết đầu nó lên  lớp Muggle học tại... vãi luyện ạ, phòng theo yêu cầu... Số  lượng học sinh: 320... Củ lạc giòn tan... Số lượng học sinh lớp  Muggle học nhiều như vậy có lẽ là tại những bài giảng vào  năm ngoái của Minh, khiến số học sinh đăng ký môn Muggle học này  tăng vọt. Cũng may là thầy Dumble chỉ bố trí cho Minh ba buổi  một tuần, ghép hai năm làm một lớp dạy, nhưng như vậy cũng có  hai buổi Minh phải dùng Con Xoay Thời Gian để lên lớp... Minh bắt  đầu cảm thấy sai lầm khi nhận lời dạy học rồi. Sau đó nó  lại phải đi học Sinh vật huyền bí với nhà Gryffindor, hôm sau  là lớp dược thảo học và cổ ngữ Rune...  
Sáng hôm sau, Minh mang theo máy chiếu, laptop... các thiết bị  cần thiết đi về phía phòng theo yêu cầu, thầy Filch đã đợi ở  đó và đang giữ cánh cửa mở. Vào đến bên trong, mấy trăm học  sinh đã đến đầy đủ, thậm chí còn có cả một số học sinh dự  thính nữa. Minh đằng hắng giọng, thêm cho mình một pháp thuật  tiếng vang rồi bắt đầu dựng máy chiếu. 
Suốt buổi học hôm đó, Minh nói về chế độ chiếm hữu nô lệ, sự  tồn tại của nó trong lịch sử, quá trình phát triển của nó  từ Âu sang Á, từ cổ đại đến hiện đại. Tiếp đó, Minh bắt đầu  nói về các cuộc chiến nô lệ, trên màn hình cũng bắt đầu  chiếu hình các anh hùng cổ đại, những trận chiến cổ, các bức  tượng về Spartacus, bức tranh về nội chiến Mỹ. Tiếp đó, Minh  bắt đầu nói về gia tinh và yêu tinh, về khởi nghĩa yêu tinh. 
-	Gia tinh có sức mạnh pháp thuật hơn phù thủy – Minh nói –  bằng chứng là gia tinh hoàn toàn không cần đũa phép mà có thể  tùy ý thi triển ma pháp. Nhưng mà yêu tinh thì có sức mạnh  yếu hơn, chủ yếu là các trò đùa giai, các trò đã thấy con yêu  Peeves của trường Hogwart rồi đấy. Nhưng vì sao Yêu tinh dám  khởi nghĩa, chống lại phù thủy, còn gia tinh thì không dám?  Tất cả là ở đây – Minh chỉ vào đầu – Gia Tinh tự cho, chú ý,  là tự cho, mình là nô lệ của phù thủy, vĩnh viễn. Điều này  ăn sâu vào tiềm thức của chúng, một ngày hai ngày, một năm hai  năm, một đời hai đời... cứ thế, đến nay, gia tinh đã tự cho là  nô lệ, cho rằng tự do là đáng xấu hổ, là nhục nhã. Nhiều  người sẽ nghĩ đó là không tốt, gia tinh cần tự do. Nhưng, các  trò có nghĩ, khi gia tinh tự do nó sẽ làm gì hay không? Các  trò nuôi một con chim non từ nhỏ, sau này khi nó lớn, các trò  thả nó ra, nó sẽ chết vì không thể tự kiếm mồi được. Gia tinh  cũng vậy. Chỉ cần các trò đối xử tốt với gia tinh, thế là  đủ, đừng đưa cho chúng tự do, đôi khi thế là tốt, nhưng đại đa  số là không tốt.
Minh kết thúc bài giảng của mình, để lũ nhóc trầm tư với tư  tưởng của nó, về gia tinh, yêu tinh và chế độ Nô lệ. Minh cười,  kéo tay Harry, Vương Minh Thy và Pansy đi về phía phòng ăn. Nói  nhiều khiến Minh thật sự rất đói.
Tiếp đó là những buổi lên lớp, học chính khóa, giảng dạy, đi  dạo thư viện, đi chơi cùng mấy cô bạn gái. Buổi học phòng  chống nghệ thuật, Crouch con giả dạng Moody đem những lời nguyền  bất khả tha thứ ra dọa bọn trẻ con, nhưng đối với Minh, Pansy  và Malfoy, những điều đó lại như là trò hề vậy, bởi vì Tom  đã dậy chúng nó tất cả những phép thuật này rồi. Minh cũng  đang phát triển lực lượng bí mật của mình ở Hogwart, và Harry,  Malfoy, Pansy, Hermione, Vương Minh Thy, Ginny... là những người  chủ chốt của lực lượng này.
Cuối cùng cũng đến tháng Mười, thời gian mà bọn nó chờ đợi bấy lâu nay đã đến...
 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện